Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
"Tảo Tảo..."
Thấy Trì Tảo Tảo bình an đi ra từ trong phòng cấp cứu, Đường Hoàn Quân mất khống chế bỏ qua cảnh sát bên cạnh, đột nhiên nhào tới Trì Tảo Tảo, ôm cô vào trong ngực mình.
"Em không sao là được rồi, em không sao anh liền yên tâm, Tảo Tảo, xin lỗi, là anh không tốt, là anh làm khổ em."
"..."
Trì Tảo Tảo sững sờ, cứ như vậy bị anh ôm, không đẩy anh ra, lòng lại nguội một nửa.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh, tại sao phải cho người bỏ thuốc cô, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, bọn họ không phải bạn bè tốt nhất, thanh mai trúc mã tốt nhất sao?
Cô không đẩy anh ra, không có nghĩa là Diệp Khuyết ở bên cạnh sẽ khoan dung anh ta.
Anh rất lạnh lùng, gỡ Đường Hoàn Quân ra, nhìn về phía cảnh sát, "Mang cậu ta đi."
Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự đi tới, tự mình giam giữ Đường Hoàn Quân, Đường Hoàn Quân còn không biết mình phạm sai lầm gì, vừa nãy anh là bởi vì quá lo lắng Trì Tảo Tảo, cho nên mới mặc cho người khác giam giữ anh, nhưng bây giờ, nhìn thấy Trì Tảo Tảo được rồi, anh liền có sức lực phản kháng.
"Các ngươi bắt tôi làm gì? Thả ra."
"Đường nhị công tử, đừng không biết cân nhắc, chúng tôi bắt anh, tự nhiên là có chứng cứ."
Đường Hoàn Quân giãy dụa, "Chứng cớ gì, tôi không hại người, buông tay."
"Hoàn Quân, cậu tốt nhất ngoan ngoãn theo bọn họ đi." Diệp Khuyết lên tiếng, nhìn Đường Hoàn Quân, biểu hiện thâm sâu khó lường.
Ánh mắt Đường Hoàn Quân, dời tới trên người Diệp Khuyết, bỗng nhiên, nở nụ cười.
"Là anh, là anh đúng không? Diệp Khuyết, tôi biết mà, anh không muốn Tảo Tảo gả cho tôi, vì vậy anh muốn hãm hại tôi, tôi cho anh biết, tôi sẽ không chịu thua anh đâu."
Anh bỏ qua cảnh sát, lại nhào tới kéo Trì Tảo Tảo, căng thẳng cầu xin, "Tảo Tảo, Tảo Tảo bây giờ em đã là vị hôn thê của anh, đừng đi cùng Diệp Khuyết nữa, đi theo anh có được không?"
Kỳ thực, anh làm sao mà không chột dạ.
Chỉ là, anh sợ đi suy đoán hành động của mình bị bọn họ biết rồi, vì vậy Diệp Khuyết muốn anh đi ngồi tù.
Anh cho rằng, chí ít bây giờ Trì Tảo Tảo là của anh rồi, sẽ đứng về phía anh.
Cũng không ngờ tới, cô bé mạnh mẽ đẩy ra anh tay, lùi về sau một bước, tuyệt vọng lắc đầu.
"Hoàn Quân, tôi không phải vị hôn thê của anh, tôi cũng không phải thật sự muốn kết hôn với anh, trở thành vợ của anh, tôi làm như vậy, là muốn buộc anh giao ra thuốc giải mà thôi."
Cô không muốn nói, nhưng nếu như không nói, nhất định anh ta sẽ không từ bỏ.
"Tôi không thể tin được, anh lại cho người tiếp cận chúng tôi, bỏ thuốc tôi, cưỡng ép Diệp Khuyết, làm cho tôi từng bước từng bước, rơi vào tròng do anh thiết kế."
"Anh biết không? Trái tim tôi rất đau, tôi rất thất vọng, tại sao anh phải làm như vậy? Lẽ nào chúng ta thành bạn bè tốt nhất, không phải càng tốt sao?"
"..."
Thời khắc này, Đường Hoàn Quân im lặng.
Thì ra, bọn họ biết rồi.
Thì ra, Trì Tảo Tảo đang lợi dụng lại anh.
Thì ra, cô cũng không phải muốn thành người phụ nữ của mình.
Thì ra, từ lúc vừa bắt đầu, anh đã thua.
Bại bởi Diệp Khuyết, thua vô cùng thê thảm.
Anh lại bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Khuyết, "Tôi biết, từ lúc vừa bắt đầu liền không tranh nổi anh, nhưng Diệp Khuyết, anh cũng chưa chắc là người đi cùng cô ấy tới cuối cùng."
Cảnh sát túm lấy anh ta, cưỡng chế đưa đi.
Anh còn không hết hi vọng, một đường quay đầu lại gọi, "Tảo Tảo, em cho rằng tất cả mọi người đối xử tốt với em, là tại sao? Em cho rằng Diệp Khuyết đối xử tốt với em, là không có lòng riêng sao? Trì Tảo Tảo, anh hạ độc em, nhưng đó cũng là bởi vì anh yêu em, muốn giữ em ở bên cạnh anh."
"Trì Tảo Tảo... Anh yêu em, anh yêu em..."
Cùng với sự biến mất của anh ta, tiếng nói của anh ta cũng dần dần biến mất trong hành lang trống trải của bệnh viện.
Thấy Trì Tảo Tảo bình an đi ra từ trong phòng cấp cứu, Đường Hoàn Quân mất khống chế bỏ qua cảnh sát bên cạnh, đột nhiên nhào tới Trì Tảo Tảo, ôm cô vào trong ngực mình.
"Em không sao là được rồi, em không sao anh liền yên tâm, Tảo Tảo, xin lỗi, là anh không tốt, là anh làm khổ em."
"..."
Trì Tảo Tảo sững sờ, cứ như vậy bị anh ôm, không đẩy anh ra, lòng lại nguội một nửa.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh, tại sao phải cho người bỏ thuốc cô, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, bọn họ không phải bạn bè tốt nhất, thanh mai trúc mã tốt nhất sao?
Cô không đẩy anh ra, không có nghĩa là Diệp Khuyết ở bên cạnh sẽ khoan dung anh ta.
Anh rất lạnh lùng, gỡ Đường Hoàn Quân ra, nhìn về phía cảnh sát, "Mang cậu ta đi."
Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự đi tới, tự mình giam giữ Đường Hoàn Quân, Đường Hoàn Quân còn không biết mình phạm sai lầm gì, vừa nãy anh là bởi vì quá lo lắng Trì Tảo Tảo, cho nên mới mặc cho người khác giam giữ anh, nhưng bây giờ, nhìn thấy Trì Tảo Tảo được rồi, anh liền có sức lực phản kháng.
"Các ngươi bắt tôi làm gì? Thả ra."
"Đường nhị công tử, đừng không biết cân nhắc, chúng tôi bắt anh, tự nhiên là có chứng cứ."
Đường Hoàn Quân giãy dụa, "Chứng cớ gì, tôi không hại người, buông tay."
"Hoàn Quân, cậu tốt nhất ngoan ngoãn theo bọn họ đi." Diệp Khuyết lên tiếng, nhìn Đường Hoàn Quân, biểu hiện thâm sâu khó lường.
Ánh mắt Đường Hoàn Quân, dời tới trên người Diệp Khuyết, bỗng nhiên, nở nụ cười.
"Là anh, là anh đúng không? Diệp Khuyết, tôi biết mà, anh không muốn Tảo Tảo gả cho tôi, vì vậy anh muốn hãm hại tôi, tôi cho anh biết, tôi sẽ không chịu thua anh đâu."
Anh bỏ qua cảnh sát, lại nhào tới kéo Trì Tảo Tảo, căng thẳng cầu xin, "Tảo Tảo, Tảo Tảo bây giờ em đã là vị hôn thê của anh, đừng đi cùng Diệp Khuyết nữa, đi theo anh có được không?"
Kỳ thực, anh làm sao mà không chột dạ.
Chỉ là, anh sợ đi suy đoán hành động của mình bị bọn họ biết rồi, vì vậy Diệp Khuyết muốn anh đi ngồi tù.
Anh cho rằng, chí ít bây giờ Trì Tảo Tảo là của anh rồi, sẽ đứng về phía anh.
Cũng không ngờ tới, cô bé mạnh mẽ đẩy ra anh tay, lùi về sau một bước, tuyệt vọng lắc đầu.
"Hoàn Quân, tôi không phải vị hôn thê của anh, tôi cũng không phải thật sự muốn kết hôn với anh, trở thành vợ của anh, tôi làm như vậy, là muốn buộc anh giao ra thuốc giải mà thôi."
Cô không muốn nói, nhưng nếu như không nói, nhất định anh ta sẽ không từ bỏ.
"Tôi không thể tin được, anh lại cho người tiếp cận chúng tôi, bỏ thuốc tôi, cưỡng ép Diệp Khuyết, làm cho tôi từng bước từng bước, rơi vào tròng do anh thiết kế."
"Anh biết không? Trái tim tôi rất đau, tôi rất thất vọng, tại sao anh phải làm như vậy? Lẽ nào chúng ta thành bạn bè tốt nhất, không phải càng tốt sao?"
"..."
Thời khắc này, Đường Hoàn Quân im lặng.
Thì ra, bọn họ biết rồi.
Thì ra, Trì Tảo Tảo đang lợi dụng lại anh.
Thì ra, cô cũng không phải muốn thành người phụ nữ của mình.
Thì ra, từ lúc vừa bắt đầu, anh đã thua.
Bại bởi Diệp Khuyết, thua vô cùng thê thảm.
Anh lại bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Khuyết, "Tôi biết, từ lúc vừa bắt đầu liền không tranh nổi anh, nhưng Diệp Khuyết, anh cũng chưa chắc là người đi cùng cô ấy tới cuối cùng."
Cảnh sát túm lấy anh ta, cưỡng chế đưa đi.
Anh còn không hết hi vọng, một đường quay đầu lại gọi, "Tảo Tảo, em cho rằng tất cả mọi người đối xử tốt với em, là tại sao? Em cho rằng Diệp Khuyết đối xử tốt với em, là không có lòng riêng sao? Trì Tảo Tảo, anh hạ độc em, nhưng đó cũng là bởi vì anh yêu em, muốn giữ em ở bên cạnh anh."
"Trì Tảo Tảo... Anh yêu em, anh yêu em..."
Cùng với sự biến mất của anh ta, tiếng nói của anh ta cũng dần dần biến mất trong hành lang trống trải của bệnh viện.
Bình luận facebook