Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Diệp Khuyết không để bọn họ chờ lâu, rất nhanh liền tới, hơn nữa, còn mang theo Cừu Tử Mặc.
Đẩy cửa ra, vừa đi vào, liền nhận lấy ánh mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Khuyết, và thiếu niên đứng bên cạnh anh kia.
Trì Tảo Tảo cũng nhìn anh, khuôn mặt rõ ràng tức giận, chỉ có Đường Hoàn Quân, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo, vẫn đang quan sát phản ứng của cô.
Nếu như lúc này Trì Tảo Tảo đối với Diệp Khuyết nhẹ như mây gió một chút biểu cảm cũng không có, như vậy, anh nhất định sẽ tin tưởng, Trì Tảo Tảo không phải thật sự muốn đính hôn với anh.
Nhưng nhìn thấy Trì Tảo Tảo vẫn như cũ rất để ý người bên cạnh Diệp Khuyết kia, nhìn thấy cô là thật sự rất tức giận, lúc này Đường Hoàn Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đến rồi à, mau tới ngồi mau tới ngồi." Đường phu nhân nhiệt tình bắt chuyện với Diệp Khuyết và Cừu Tử Mặc.
Hai người ngồi xuống, Diệp Khuyết cũng không liếc mắt nhìn Trì Tảo Tảo, cầm ly rượu lên, nói với Đường Hoàn Quân, "Chúc mừng cậu."
Đường Hoàn Quân cũng cầm ly rượu lên, cụng ly với anh, "Cảm ơn, cảm ơn anh trai thay em chăm sóc Tảo Tảo nhiều năm như vậy, anh yên tâm, sau này Tảo Tảo gả vào nhà em, em nhất định sẽ thương yêu cô ấy thật tốt."
Diệp Khuyết không lên tiếng, mắt lạnh liếc nhìn Trì Tảo Tảo một cái, chỉ là một cái, anh liền không nhìn cô nữa, cũng không để ý xung quanh, ngửa đầu liền uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Khuyết, nhìn sắc mặt anh, rõ ràng là rất không vui, xem ra, anh vẫn là quan tâm Trì Tảo Tảo gả cho người khác.
Lập tức, lúc này Đường Hoàn Quân nhìn thấy Diệp Khuyết như vậy, trong lòng có chút vui sướng.
Anh cầm ly rượu lên đứng dậy, nói với tất cả mọi người: "Cảm ơn các cô các bác tới chứng kiến lễ đính hôn của con và Tảo Tảo, tuy rằng lễ đính hôn này chuẩn bị vội vàng, cũng không có bao nhiêu người, thế nhưng con hứa với mọi người, đợi đến lúc hôn lễ, nhất định sẽ cho Tảo Tảo một hôn lễ long trọng thế kỷ."
Anh kéo Trì Tảo Tảo, ẩn tình đưa tình nhìn cô, "Ngày hôm nay, người nhà chứng kiến chúng ta đính hôn, từ nay về sau, em chính là vị hôn thê của anh."
Trì Tảo Tảo nhìn anh, trên mặt gượng ép lộ ra vẻ mặt cảm động.
Sau đó, liền thấy Đường Hoàn Quân lấy nhẫn ra, cầm tay nhỏ của cô lên, ở trước mặt nhiều người, liền đích thân đeo cho Trì Tảo Tảo.
Đột nhiên, một giây trước khi nhẫn đeo vào tay cô, Trì Tảo Tảo đột nhiên thu tay về, sắc mặt tái nhợt, biểu hiện đau khổ, hô hấp dồn dập.
Cô cúi người xuống, hai tay đè chặt ngực mình lại.
Hành động này của cô, dọa sợ tất cả mọi người, đặc biệt là Đường Hoàn Quân.
Anh nhanh chóng đỡ cô, "Sao vậy? Tảo Tảo, em bị sao vậy?"
Cả người Trì Tảo Tảo xụi lơ, lập tức liền ngã vào lồng ngực Đường Hoàn Quân.
Dáng vẻ của cô như bị động kinh, cơ thể co giật, đau khổ nhìn Đường Hoàn Quân, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
"Hoàn Quân, Hoàn Quân..."
Cô đứt quãng hô tên của anh, hai tay vẫn đè chặt ngực mình lại như cũ, đau khổ nỉ non lên tiếng, "Đau quá, ngực em đau quá, cơ thể của em đau quá, như là ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm vậy, cứu em, cứu cứu em..."
Tại sao lại như vậy?
Tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn Trì Tảo Tảo.
Nhìn cô bé co giật trong ngực mình, Đường Hoàn Quân liền hoảng hồn, ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, mất khống chế hô to, "Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
Sau đó ngay lập tức, một ngụm máu tươi từ trong miệng Trì Tảo Tảo phun ra ngoài, toàn bộ đều phun trên mặt Đường Hoàn Quân, cô nhìn anh, thoi thóp, "Cả người, cả người đều đau, Hoàn Quân, cứu em... Em còn... Không muốn... Chết."
Cả người đều đau? Lẽ nào là...
Đường Hoàn Quân bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén lại chết chóc, nhắm thẳng vào Cừu Tử Mặc bên cạnh Diệp Khuyết.
Anh mất khống chế gọi, "Thiểu Duẫn, thuốc giải, cho cô ấy thuốc giải."
Đẩy cửa ra, vừa đi vào, liền nhận lấy ánh mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Khuyết, và thiếu niên đứng bên cạnh anh kia.
Trì Tảo Tảo cũng nhìn anh, khuôn mặt rõ ràng tức giận, chỉ có Đường Hoàn Quân, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo, vẫn đang quan sát phản ứng của cô.
Nếu như lúc này Trì Tảo Tảo đối với Diệp Khuyết nhẹ như mây gió một chút biểu cảm cũng không có, như vậy, anh nhất định sẽ tin tưởng, Trì Tảo Tảo không phải thật sự muốn đính hôn với anh.
Nhưng nhìn thấy Trì Tảo Tảo vẫn như cũ rất để ý người bên cạnh Diệp Khuyết kia, nhìn thấy cô là thật sự rất tức giận, lúc này Đường Hoàn Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đến rồi à, mau tới ngồi mau tới ngồi." Đường phu nhân nhiệt tình bắt chuyện với Diệp Khuyết và Cừu Tử Mặc.
Hai người ngồi xuống, Diệp Khuyết cũng không liếc mắt nhìn Trì Tảo Tảo, cầm ly rượu lên, nói với Đường Hoàn Quân, "Chúc mừng cậu."
Đường Hoàn Quân cũng cầm ly rượu lên, cụng ly với anh, "Cảm ơn, cảm ơn anh trai thay em chăm sóc Tảo Tảo nhiều năm như vậy, anh yên tâm, sau này Tảo Tảo gả vào nhà em, em nhất định sẽ thương yêu cô ấy thật tốt."
Diệp Khuyết không lên tiếng, mắt lạnh liếc nhìn Trì Tảo Tảo một cái, chỉ là một cái, anh liền không nhìn cô nữa, cũng không để ý xung quanh, ngửa đầu liền uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Khuyết, nhìn sắc mặt anh, rõ ràng là rất không vui, xem ra, anh vẫn là quan tâm Trì Tảo Tảo gả cho người khác.
Lập tức, lúc này Đường Hoàn Quân nhìn thấy Diệp Khuyết như vậy, trong lòng có chút vui sướng.
Anh cầm ly rượu lên đứng dậy, nói với tất cả mọi người: "Cảm ơn các cô các bác tới chứng kiến lễ đính hôn của con và Tảo Tảo, tuy rằng lễ đính hôn này chuẩn bị vội vàng, cũng không có bao nhiêu người, thế nhưng con hứa với mọi người, đợi đến lúc hôn lễ, nhất định sẽ cho Tảo Tảo một hôn lễ long trọng thế kỷ."
Anh kéo Trì Tảo Tảo, ẩn tình đưa tình nhìn cô, "Ngày hôm nay, người nhà chứng kiến chúng ta đính hôn, từ nay về sau, em chính là vị hôn thê của anh."
Trì Tảo Tảo nhìn anh, trên mặt gượng ép lộ ra vẻ mặt cảm động.
Sau đó, liền thấy Đường Hoàn Quân lấy nhẫn ra, cầm tay nhỏ của cô lên, ở trước mặt nhiều người, liền đích thân đeo cho Trì Tảo Tảo.
Đột nhiên, một giây trước khi nhẫn đeo vào tay cô, Trì Tảo Tảo đột nhiên thu tay về, sắc mặt tái nhợt, biểu hiện đau khổ, hô hấp dồn dập.
Cô cúi người xuống, hai tay đè chặt ngực mình lại.
Hành động này của cô, dọa sợ tất cả mọi người, đặc biệt là Đường Hoàn Quân.
Anh nhanh chóng đỡ cô, "Sao vậy? Tảo Tảo, em bị sao vậy?"
Cả người Trì Tảo Tảo xụi lơ, lập tức liền ngã vào lồng ngực Đường Hoàn Quân.
Dáng vẻ của cô như bị động kinh, cơ thể co giật, đau khổ nhìn Đường Hoàn Quân, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
"Hoàn Quân, Hoàn Quân..."
Cô đứt quãng hô tên của anh, hai tay vẫn đè chặt ngực mình lại như cũ, đau khổ nỉ non lên tiếng, "Đau quá, ngực em đau quá, cơ thể của em đau quá, như là ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm vậy, cứu em, cứu cứu em..."
Tại sao lại như vậy?
Tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn Trì Tảo Tảo.
Nhìn cô bé co giật trong ngực mình, Đường Hoàn Quân liền hoảng hồn, ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, mất khống chế hô to, "Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
Sau đó ngay lập tức, một ngụm máu tươi từ trong miệng Trì Tảo Tảo phun ra ngoài, toàn bộ đều phun trên mặt Đường Hoàn Quân, cô nhìn anh, thoi thóp, "Cả người, cả người đều đau, Hoàn Quân, cứu em... Em còn... Không muốn... Chết."
Cả người đều đau? Lẽ nào là...
Đường Hoàn Quân bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén lại chết chóc, nhắm thẳng vào Cừu Tử Mặc bên cạnh Diệp Khuyết.
Anh mất khống chế gọi, "Thiểu Duẫn, thuốc giải, cho cô ấy thuốc giải."
Bình luận facebook