Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
"Cái gì? Tảo Tảo và Hoàn Quân đính hôn? Ngay chiều hôm nay?"
Diệp gia, trong phòng khách, truyền đến giọng khó có thể tin của Tiết Dung Chân, bà dại ra nhìn chồng mình, thật sự cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Bà không tin, nói với Đường phu nhân trong điện thoại: "Cái này không thể nào, Tảo Tảo và Diệp Nhị nhà tôi đang yên đang lành, sao đột nhiên nó lại đính hôn với Hoàn Quân chứ? Tảo Tảo ở nơi nào? Con bé ở chỗ các người sao?"
Trong điện thoại Đường phu nhân nói: "Đúng vậy, con bé ở chỗ chúng tôi, Dung Chân, tôi biết cô không nỡ Tảo Tảo, nhưng Tảo Tảo thích Hoàn Quân nhà chúng tôi, đây là con bé tự mình lựa chọn, làm một người mẹ nuôi, cô cũng không có quyền lợi ngăn cản con bé gả cho ai chứ?"
"Không thể, đây tuyệt đối là không thể, cô chờ đó, chờ tôi biết rõ mọi chuyện lại nói."
Nói rồi, Tiết Dung Chân cúp điện thoại, luống cuống tay chân lại nhanh chóng bấm điện thoại Diệp Khuyết.
"Alo, mẹ!" Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng ôn hòa của Diệp Khuyết.
Tiết Dung Chân sốt sắng hỏi, "Diệp Nhị à, mẹ hỏi con, con và Tảo Tảo sao vậy? Tối hôm qua hai người các con đều cả đêm không về, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tảo Tảo muốn đính hôn với Hoàn Quân hả?"
"..."
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng, không nói lời nào.
Tiết Dung Chân cuống lên, "Mẹ đang hỏi con đó, hai người các con đến cùng là sao? Tại sao Tảo Tảo muốn đính hôn với Hoàn Quân? Diệp Nhị, con đừng nói với mẹ, con không để ý Tảo Tảo gả cho người đàn ông khác, mẹ cho con biết, dù cho con không để ý, nhưng mẹ quan tâm, Tảo Tảo là người nhà chúng ta, ai cũng đừng mong cướp đi, con nhanh chóng đến Đường gia đón con bé về, bằng không đứa con trai này là con mẹ cũng không nhận."
Tiết Dung Chân tức giận, nghĩ đến con dâu mình nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn, đột nhiên thành của người khác, trong lòng cô liền không ổn định.
Dù cho hai nhà Đường Diệp là mấy đời thân nhau, dù cho Hoàn Quân là đứa trẻ tốt, nhưng cô vẫn không đồng ý hai người bọn họ đính hôn, tuyệt đối không đồng ý.
Nửa ngày, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng lạnh nhạt của Diệp Khuyết, "Mẹ, cô ấy thích quậy thế nào, liền để cô ấy quậy thế nấy, đính hôn đúng không? Lúc nào?"
Diệp Khuyết, suýt chút nữa làm Tiết Dung Chân tức chết, bF nghiến răng nghiến lợi hét vào điện thoại, "Lúc nào, ngay chiều hôm nay, Diệp Nhị, mẹ mặc kệ con là dùng phương pháp gì, con cũng phải giành Tảo Tảo lại cho mẹ, nếu không, nếu không mẹ cũng không cần con nữa."
"..."
Lòng Diệp Khuyết thật lạnh mà, đến cùng ai mới là con ruột của bọn họ?
Bảo vệ Trì Tảo Tảo, còn yêu mến nhiều hơn anh.
Diệp tổng cũng say rồi.
Chốc lát, anh lại nhỏ nhẹ nói với mẹ: "Mẹ, nếu là buổi chiều bọn họ đính hôn, vậy mẹ hãy cùng ba đi xem đi, nói thế nào, hai người cũng là cha mẹ cô ấy, con gái đính hôn với người khác, làm cha mẹ, nên đến đó, con phải đi họp, cúp máy trước."
"A? Không phải chứ, Diệp Nhị, Diệp Nhị...”
“Tút, tút, tút..."
Tiết Dung Chân lại muốn nói cái gì, điện thoại đã bị vô tình cắt đứt.
Bà thất vọng đặt mông ngồi trên ghế salông, nhìn về phía chồng oán giận, "Anh nói xem, chuyện gì thế này, không phải anh nói, Tảo Tảo cố chấp bướng bỉnh, nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi sao? Bây giờ con bé đột nhiên muốn đính hôn với Hoàn Quân, anh nói xem, bây giờ nên làm gì đây?"
Diệp Chấn Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ra một cái kết luận, "Diệp Nhị không thể dễ dàng thả con bé đi như thế, lẽ nào con trai làm chuyện gì tổn thương Tảo Tảo, làm Tảo Tảo nản lòng thoái chí?"
Tiết Dung Chân trực tiếp đau lòng khóc, "Em mặc kệ, các người nhất định phải giành con dâu lại cho em, em không thể để cho con bé gả tới nhà họ Đường được."
Hít một tiếng, Diệp Chấn Hoa đứng dậy, "Được rồi, em khóc cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta đến Đường gia đi!"
Diệp gia, trong phòng khách, truyền đến giọng khó có thể tin của Tiết Dung Chân, bà dại ra nhìn chồng mình, thật sự cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Bà không tin, nói với Đường phu nhân trong điện thoại: "Cái này không thể nào, Tảo Tảo và Diệp Nhị nhà tôi đang yên đang lành, sao đột nhiên nó lại đính hôn với Hoàn Quân chứ? Tảo Tảo ở nơi nào? Con bé ở chỗ các người sao?"
Trong điện thoại Đường phu nhân nói: "Đúng vậy, con bé ở chỗ chúng tôi, Dung Chân, tôi biết cô không nỡ Tảo Tảo, nhưng Tảo Tảo thích Hoàn Quân nhà chúng tôi, đây là con bé tự mình lựa chọn, làm một người mẹ nuôi, cô cũng không có quyền lợi ngăn cản con bé gả cho ai chứ?"
"Không thể, đây tuyệt đối là không thể, cô chờ đó, chờ tôi biết rõ mọi chuyện lại nói."
Nói rồi, Tiết Dung Chân cúp điện thoại, luống cuống tay chân lại nhanh chóng bấm điện thoại Diệp Khuyết.
"Alo, mẹ!" Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng ôn hòa của Diệp Khuyết.
Tiết Dung Chân sốt sắng hỏi, "Diệp Nhị à, mẹ hỏi con, con và Tảo Tảo sao vậy? Tối hôm qua hai người các con đều cả đêm không về, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tảo Tảo muốn đính hôn với Hoàn Quân hả?"
"..."
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng, không nói lời nào.
Tiết Dung Chân cuống lên, "Mẹ đang hỏi con đó, hai người các con đến cùng là sao? Tại sao Tảo Tảo muốn đính hôn với Hoàn Quân? Diệp Nhị, con đừng nói với mẹ, con không để ý Tảo Tảo gả cho người đàn ông khác, mẹ cho con biết, dù cho con không để ý, nhưng mẹ quan tâm, Tảo Tảo là người nhà chúng ta, ai cũng đừng mong cướp đi, con nhanh chóng đến Đường gia đón con bé về, bằng không đứa con trai này là con mẹ cũng không nhận."
Tiết Dung Chân tức giận, nghĩ đến con dâu mình nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn, đột nhiên thành của người khác, trong lòng cô liền không ổn định.
Dù cho hai nhà Đường Diệp là mấy đời thân nhau, dù cho Hoàn Quân là đứa trẻ tốt, nhưng cô vẫn không đồng ý hai người bọn họ đính hôn, tuyệt đối không đồng ý.
Nửa ngày, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng lạnh nhạt của Diệp Khuyết, "Mẹ, cô ấy thích quậy thế nào, liền để cô ấy quậy thế nấy, đính hôn đúng không? Lúc nào?"
Diệp Khuyết, suýt chút nữa làm Tiết Dung Chân tức chết, bF nghiến răng nghiến lợi hét vào điện thoại, "Lúc nào, ngay chiều hôm nay, Diệp Nhị, mẹ mặc kệ con là dùng phương pháp gì, con cũng phải giành Tảo Tảo lại cho mẹ, nếu không, nếu không mẹ cũng không cần con nữa."
"..."
Lòng Diệp Khuyết thật lạnh mà, đến cùng ai mới là con ruột của bọn họ?
Bảo vệ Trì Tảo Tảo, còn yêu mến nhiều hơn anh.
Diệp tổng cũng say rồi.
Chốc lát, anh lại nhỏ nhẹ nói với mẹ: "Mẹ, nếu là buổi chiều bọn họ đính hôn, vậy mẹ hãy cùng ba đi xem đi, nói thế nào, hai người cũng là cha mẹ cô ấy, con gái đính hôn với người khác, làm cha mẹ, nên đến đó, con phải đi họp, cúp máy trước."
"A? Không phải chứ, Diệp Nhị, Diệp Nhị...”
“Tút, tút, tút..."
Tiết Dung Chân lại muốn nói cái gì, điện thoại đã bị vô tình cắt đứt.
Bà thất vọng đặt mông ngồi trên ghế salông, nhìn về phía chồng oán giận, "Anh nói xem, chuyện gì thế này, không phải anh nói, Tảo Tảo cố chấp bướng bỉnh, nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi sao? Bây giờ con bé đột nhiên muốn đính hôn với Hoàn Quân, anh nói xem, bây giờ nên làm gì đây?"
Diệp Chấn Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ra một cái kết luận, "Diệp Nhị không thể dễ dàng thả con bé đi như thế, lẽ nào con trai làm chuyện gì tổn thương Tảo Tảo, làm Tảo Tảo nản lòng thoái chí?"
Tiết Dung Chân trực tiếp đau lòng khóc, "Em mặc kệ, các người nhất định phải giành con dâu lại cho em, em không thể để cho con bé gả tới nhà họ Đường được."
Hít một tiếng, Diệp Chấn Hoa đứng dậy, "Được rồi, em khóc cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta đến Đường gia đi!"