Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Buổi trưa, Trì Tảo Tảo cố ý chuẩn bị hộp sushi, sau khi gói kỹ, cô ngồi ôm ở trong phòng khách gọi điện thoại cho Đường Hoàn Quân.
Chỉ cần là điện thoại của Trì Tảo Tảo, bất cứ lúc nào gọi cho Đường Hoàn Quân, đầu kia bất cứ lúc nào cũng tiếp nghe.
Mới vừa bắt lên, Trì Tảo Tảo liền không khách khí hỏi: "Hoàn Quân, bây giờ anh có bận không? Tài xế nhà em bị bệnh, em phải đến công ty nhà em, bây giờ là buổi trưa, ngồi xe bus lại quá đông quá nóng, anh lái xe thể thao của anh tới đây, chở em đến công ty có được không?"
Đầu bên kia điện thoại, người còn đang nằm trên giường trong khách sạn, bên gối còn có một người đẹp.
Nghe được Trì Tảo Tảo, Đường Hoàn Quân ngồi dậy, nhíu nhíu lông mày, "Hôm nay là thứ tư, em không ở trường học à?"
Trì Tảo Tảo gật gù, "Đúng vậy, em bị bệnh, Diệp Khuyết bảo em ở nhà nghỉ ngơi, anh có tới hay không!"
Đường Hoàn Quân còn chưa đáp lời, người phụ nữ bên gối ngồi lên, nhào tới liền muốn hôn anh, nhưng mà,người đàn ông đưa tay đẩy cô ta ra, đứng dậy xuống giường.
"Được, anh lập tức tới ngay."
"Ừ, Hoàn Quân, em biết rồi, anh đối với em tốt nhất, em chờ anh nha, lát gặp!"
Cúp điện thoại, đúng như dự đoán, không tới mười lăm phút, xe thể thao của Đường Hoàn Quân, liền vững vàng đứng ở cửa nhà Diệp.
Trì Tảo Tảo ôm hộp cơm ra ngoài, đặt mông ngồi trên xe.
"Anh nhanh thật, vậy, không quấy rầy anh chứ?"
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười như gió, đẹp trai như vậy, đưa tay xoa xoa đầu Trì Tảo Tảo, cực kỳ cưng chiều nói: "Phục vụ cho công chúa nhỏ của nhà chúng ta, đó là vinh hạnh của anh."
Trì Tảo Tảo cười cười, hồn nhiên như em gái hàng xóm, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, được Đường nhị công tử lái xe đưa đến cao ốc Thiên Vũ.
Mười hai giờ trưa.
Tới giờ ăn trưa, Diệp Khuyết biết Trì Tảo Tảo muốn đưa đồ ăn đến cho anh, vì vậy hôm nay liền không bảo thư ký gọi bữa trưa.
Cũng không ngờ được, Cừu Tử Mặc lại đích thân bưng pizza đi tới trước mặt anh, đặt trên khay trà trước mặt, anh ta nói: "Lại đây ăn cơm trưa đi! Đây là mua ở nhà hàng gần đây, tôi đã thử rồi, hương vị không tệ."
Diệp Khuyết ngẩng đầu nhìn anh ta, không hé răng, càng không nghĩ tới, Cừu Tử Mặc lại dùng tay xé một khối pizza ra, đưa tới bên miệng anh.
"Nếm thử đi!" Anh ta nhìn anh, động tác rất ám muội.
Diệp Khuyết vẫn không động đây, đột nhiên, nghe thấy bên ngoài phòng làm việc, có người liền muốn mở cửa đi vào, anh liền phút chốc đứng dậy, nắm chặt tay Cừu Tử Mặc, mạnh mẽ đẩy anh ta dựa trên vách tường, tiếng nói âm lãnh mà tàn khốc.
"Chớ tới gần tôi, bằng không..."
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một giây sau, liền vang lên giọng vui vẻ của Trì Tảo Tảo, "Ông xã à, em mang đồ ăn trưa... Đến cho… Anh rồi."
Giọng phía sau, càng ngày càng yếu ớt, bé nhỏ.
Nguyên nhân là, hình ảnh trước mắt, làm cô kinh ngạc đến ngây người.
Từ vị trí của cô, nhìn thấy, chính là Diệp Khuyết đẩy Cừu Tử Mặc dựa trên vách tường, anh cúi đầu, như đang tiếp xúc thân mật với Cừu Tử Mặc.
Thậm chí không chỉ có như vậy, hai người bọn họ dường như còn không biết sự tồn tại của cô, cô tận mắt thấy, một tay Cừu Tử Mặc, ôm bên hông Diệp Khuyết.
Bọn họ đang làm gì?
Trì Tảo Tảo khó mà tin nổi hô to, "Diệp Khuyết, anh đang làm gì?"
Nghe tiếng, Diệp Khuyết quay đầu, nhìn thấy Trì Tảo Tảo, anh đột nhiên đẩy Cừu Tử Mặc ra, ý muốn giải thích, liền lại nghe thấy giọng Trì Tảo Tảo run rẩy như điên rồi, "Hai người các anh... Hai người các anh tại sao có thể như vậy chứ?"
Cô ném hộp cơm trong tay, đi tới nắm lấy Diệp Khuyết chất vấn, "Anh nói cho em, em thấy chính là giả, anh không có hôn anh ta, anh không có, ông xã à, thì ra nguyên nhân anh vẫn không thích em, là bởi vì anh thích đàn ông, thì ra anh là gay?"
Chỉ cần là điện thoại của Trì Tảo Tảo, bất cứ lúc nào gọi cho Đường Hoàn Quân, đầu kia bất cứ lúc nào cũng tiếp nghe.
Mới vừa bắt lên, Trì Tảo Tảo liền không khách khí hỏi: "Hoàn Quân, bây giờ anh có bận không? Tài xế nhà em bị bệnh, em phải đến công ty nhà em, bây giờ là buổi trưa, ngồi xe bus lại quá đông quá nóng, anh lái xe thể thao của anh tới đây, chở em đến công ty có được không?"
Đầu bên kia điện thoại, người còn đang nằm trên giường trong khách sạn, bên gối còn có một người đẹp.
Nghe được Trì Tảo Tảo, Đường Hoàn Quân ngồi dậy, nhíu nhíu lông mày, "Hôm nay là thứ tư, em không ở trường học à?"
Trì Tảo Tảo gật gù, "Đúng vậy, em bị bệnh, Diệp Khuyết bảo em ở nhà nghỉ ngơi, anh có tới hay không!"
Đường Hoàn Quân còn chưa đáp lời, người phụ nữ bên gối ngồi lên, nhào tới liền muốn hôn anh, nhưng mà,người đàn ông đưa tay đẩy cô ta ra, đứng dậy xuống giường.
"Được, anh lập tức tới ngay."
"Ừ, Hoàn Quân, em biết rồi, anh đối với em tốt nhất, em chờ anh nha, lát gặp!"
Cúp điện thoại, đúng như dự đoán, không tới mười lăm phút, xe thể thao của Đường Hoàn Quân, liền vững vàng đứng ở cửa nhà Diệp.
Trì Tảo Tảo ôm hộp cơm ra ngoài, đặt mông ngồi trên xe.
"Anh nhanh thật, vậy, không quấy rầy anh chứ?"
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười như gió, đẹp trai như vậy, đưa tay xoa xoa đầu Trì Tảo Tảo, cực kỳ cưng chiều nói: "Phục vụ cho công chúa nhỏ của nhà chúng ta, đó là vinh hạnh của anh."
Trì Tảo Tảo cười cười, hồn nhiên như em gái hàng xóm, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, được Đường nhị công tử lái xe đưa đến cao ốc Thiên Vũ.
Mười hai giờ trưa.
Tới giờ ăn trưa, Diệp Khuyết biết Trì Tảo Tảo muốn đưa đồ ăn đến cho anh, vì vậy hôm nay liền không bảo thư ký gọi bữa trưa.
Cũng không ngờ được, Cừu Tử Mặc lại đích thân bưng pizza đi tới trước mặt anh, đặt trên khay trà trước mặt, anh ta nói: "Lại đây ăn cơm trưa đi! Đây là mua ở nhà hàng gần đây, tôi đã thử rồi, hương vị không tệ."
Diệp Khuyết ngẩng đầu nhìn anh ta, không hé răng, càng không nghĩ tới, Cừu Tử Mặc lại dùng tay xé một khối pizza ra, đưa tới bên miệng anh.
"Nếm thử đi!" Anh ta nhìn anh, động tác rất ám muội.
Diệp Khuyết vẫn không động đây, đột nhiên, nghe thấy bên ngoài phòng làm việc, có người liền muốn mở cửa đi vào, anh liền phút chốc đứng dậy, nắm chặt tay Cừu Tử Mặc, mạnh mẽ đẩy anh ta dựa trên vách tường, tiếng nói âm lãnh mà tàn khốc.
"Chớ tới gần tôi, bằng không..."
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một giây sau, liền vang lên giọng vui vẻ của Trì Tảo Tảo, "Ông xã à, em mang đồ ăn trưa... Đến cho… Anh rồi."
Giọng phía sau, càng ngày càng yếu ớt, bé nhỏ.
Nguyên nhân là, hình ảnh trước mắt, làm cô kinh ngạc đến ngây người.
Từ vị trí của cô, nhìn thấy, chính là Diệp Khuyết đẩy Cừu Tử Mặc dựa trên vách tường, anh cúi đầu, như đang tiếp xúc thân mật với Cừu Tử Mặc.
Thậm chí không chỉ có như vậy, hai người bọn họ dường như còn không biết sự tồn tại của cô, cô tận mắt thấy, một tay Cừu Tử Mặc, ôm bên hông Diệp Khuyết.
Bọn họ đang làm gì?
Trì Tảo Tảo khó mà tin nổi hô to, "Diệp Khuyết, anh đang làm gì?"
Nghe tiếng, Diệp Khuyết quay đầu, nhìn thấy Trì Tảo Tảo, anh đột nhiên đẩy Cừu Tử Mặc ra, ý muốn giải thích, liền lại nghe thấy giọng Trì Tảo Tảo run rẩy như điên rồi, "Hai người các anh... Hai người các anh tại sao có thể như vậy chứ?"
Cô ném hộp cơm trong tay, đi tới nắm lấy Diệp Khuyết chất vấn, "Anh nói cho em, em thấy chính là giả, anh không có hôn anh ta, anh không có, ông xã à, thì ra nguyên nhân anh vẫn không thích em, là bởi vì anh thích đàn ông, thì ra anh là gay?"