Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-94
Chương 94
“Sao lại là người lạ gọi điện cho cậu? Không phải vừa nãy Mặc Tu Trần đang xã giao à?”
Ôn Nhiên không chỉ vì quan tâm mà hỗn loạn, mà còn vì cha mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn xe, lúc nãy cô nghe thấy từ tai nạn xe, cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có sự bối rối, cô đang tìm số điện thoại của Cố Khải thì nghe thấy Bạch Tiểu Tiểu thắc mắc, sau đó, cô hơi dừng lại.
Trước ánh mắt hoang mang của Bạch Tiểu Tiểu, cô gio tay ấn lên cái trán đang đau để trấn tĩnh lại, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Đúng vậy, vừa rồi Mặc Tu Trần đang xã giao. Nếu anh ấy uống rượu, thì Tiểu Lưu sẽ chở anh ấy đi, để tớ hỏi đã.”
“Ừ, cậu đừng lo, hỏi rõ ràng đã, nếu là thật, chúng ta sẽ trở về ngay trong đêm nay.”
Bạch Tiểu Tiểu nắm tay an ủi cô, cô ấy hiểu cảm giác lúc này của cô.
Sau khi điện thoại vang lên vài lần, giọng nói trong trẻo vui vẻ của Cố Khải vang lên: “Alo, Nhiên Nhiên, sao lúc này cô lại gọi cho tôi?”
“Anh Cố, tôi vừa nhận được một cuộc gọi, nói Mặc Tu Trần bị tai nạn xe, anh biết ”
“Đợi đã, cô nói Tu Trần bị tai nạn xe, ha ha, Nhiên Nhiên, ai nói với cô thế, bây giờ cậu ấy đang ngồi đối diện với tôi đây này.”
Cô chưa kịp nói xong đã bị Cố Khải cắt ngang, điện thoại im bặt một lúc, sau đó giọng nói từ tính của Mặc Tu Trần truyền đến qua sóng điện: “Ôn Nhiên!”
Giọng nói dễ chịu quen thuộc xuyên thẳng vào màng nhĩ, không hiểu sao trái tim Ôn Nhiên nóng lên, vui vẻ buột miệng nói ra: “Mặc Tu Trần, thật tốt anh không bị sao.”
“Anh không sao, vừa nãy em nói em nhận được một cuộc gọi, bên kia nói với em là anh bị tai nạn xe à, chuyện là như nào, em chậm rãi nói cho anh biết.”
Vừa rồi Cố Khải mở loa ngoài, giọng cô vừa khẩn trương vừa lo lắng, Mặc Tu Trần nghe không sót một lời, nghe thấy giọng nói của anh, cô vui vẻ nói thật tốt anh không sao, trong lòng anh nổi lên từng tầng ấm áp.
Anh liếc nhìn Cố Khải ở đối diện, đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, từ của kính sát đất nhìn bầu trời đêm xa xôi và yên tĩnh, hướng đó là hướng của thành phố F.
Lo lắng của Ôn Nhiên tan biến, nghe được Mặc Tu Trần hỏi, cô nhanh chóng nhận ra có thể là lừa đảo, có người đã dùng số của anh để gọi cho cô.
Chỉ là không biết, mục đích lừa cô của đối phương là gì?
Cô cau mày, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, tôi nhận được một cuộc gọi. Người gọi đến là số điện thoại di động của anh, nhưng là giọng của một người lạ nói anh bị tai nạn xe…”
“Người gọi cho em, dùng số điện thoại của anh?”
Sau khi nghe cô nói về toàn bộ sự việc, Mặc Tu Trần suy nghĩ một chút rồi hỏi điểm mấu chốt.
“Ừ, vì đó là số điện thoại của anh nên tôi nghĩ nó là thật.”
Ôn Nhiên nghĩ đến điều đó, liền cảm thấy sợ hãi, may mắn, tất cả những điều này không phải là sự thật.
“Em làm rất đúng, không được dễ dàng tin lời người khác nói. Đây chắc là ai đó cố tình lừa em. Còn mục đích của đối phương thì anh chưa rõ, nhưng em yên tâm anh sẽ tìm ra người đó.”
Trước cửa sổ sát đất, Mặc Tu Trần đứng thẳng tắp như cây tùng xanh, lông mày lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, trong khoảng thời gian ngắn khi Ôn Nhiên nói cho anh biết nguyên nhân của sự việc, trong đầu anh đã loé lên vài suy đoán.
Anh xoay người, trở lại bàn, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lạc Hạo Phong, đưa cho Cố Khải, không nói thêm lời nào, Cố Khải cong môi, cầm điện thoại di động đứng dậy ra khỏi phòng.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý.
“Mấy ngày này em nên cần thận. Nếu có vấn đề gì thì gọi cho Hạo Phong.”
Mặc Tu Trần ngồi xuống, suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn không yên tâm dặn dò vài câu.
“Tôi biết rồi, anh đừng lo lắng.”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng cô đang đoán mục đích lừa cô của người đó. Cô đến thành phố F, không phải bí mất gì, nếu đây là một trò lừa đảo được thiết kế tỉ mỉ, cô tin dưới tình huống như vậy, việc đầu tiền, cô sẽ nhanh chóng quay trở lại thành phố Đà Nẵng.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô khẽ thay đổi, Bạch Tiểu Tiểu thấy cô đang nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp, lập tức hiểu ra ý của cô, hai người liếc mắt nhìn nhau, cô xuống giường tắt đèn, trong phòng đột nhiên tối sầm lại.
Đầu bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần khuyên nhủ thêm đôi ba câu rồi mới chuyển sang chuyện khác, giải thích: “Vừa rồi lúc em gọi, giọng nói em nghe được là của Trình Giai.”
“Ồ!”
Ôn Nhiên hơi bất ngờ với lời giải thích của anh, lúc nghe thấy giọng nói của Trình Giai, trong lòng cô có chút khó chịu, bởi vì cô biết Trình Giai có ý đồ với anh.
Nhưng cô cũng biết anh không phải loại người tùy tiện mập mờ với phụ nữ, cô cũng không suy nghĩ lung tung. .
Kiếm Hiệp Hay
“Sau đó, Trình Giai bị trẹo chân. Anh tìm cớ về sớm, để Tiểu Lưu đưa cô ta đến bệnh viện, bây giờ anh và Cố Khải đang ở Ý Phẩm Hiên ăn khuya.”
“Thực ra, anh không cần giải thích, tôi biết anh không có ý gì với Trình Giai.”
Ôn Nhiên nhìn cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu đi đến cửa sổ sát đất, cần thận mở góc rèm nhìn ra ngoài, từ đây nhìn xuống chính là cửa trước của khách sạn, bãi đậu xe rất lớn, con đường rộng rãi!
“Bây giờ em đang đi công tác, anh không muốn em hiểu lầm bất cứ điều gì. Ngay cả khi em không gọi cuộc gọi này, anh cũng đã dự định lát nữa sẽ gọi lại cho em.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần bớt đi vẻ nghiêm túc, lạnh lùng, nhẹ nhàng như có dòng điện ấm áp chạy qua trái tim Ôn Nhiên. Dường như anh không muốn cúp máy quá nhanh, anh chủ động tìm chủ đề, trò chuyện với cô.
Mãi đến khi Cố Khải mở cửa phòng riêng đi vào, anh mới để Ôn Nhiên nghỉ ngơi sớm, rồi cúp điện thoại.
Bên này trong khách sạn, Bạch Tiểu Tiểu vẫn đang đứng trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn về phía dưới.
Ôn Nhiên cúp điện thoại, nhảy ra khỏi giường, chạy tới cửa sổ sát đất, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiểu, phát hiện ra người khả nghi nào không?”
Tầng họ ở không quá cao, thị lực của hai người rất tốt, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống, họ có thể nhìn thấy bóng người bên dưới.
Bạch Tiểu Tiểu quay đầu lại liếc nhìn cô, trêu ghẹo nói: “Rốt cuộc cậu cũng nấu cháo điện thoại xong rồi hả? Tớ còn tưởng hai người ôm điện thoại đi ngủ á.”
“Tớ đang nghiêm túc với cậu đó.”
Ôn Nhiên mở góc rèm đứng cùng cô ấy nhìn xuống. Bạch Tiểu Tiểu trầm mặc, chỉ vào một chiếc ô tô màu đen bên đường, nói: “Cậu nhìn chiếc xe kia đi, hình như có vấn đề. Một người đàn ông đi xuống hai phút, sau đó lại lên xe, còn nhìn thoáng qua tầng của chúng ta.
“Còn gì nữa không?”
Ôn Nhiên nhìn chăm chú vào chiếc xe, chiếc xe đậu dưới ánh đèn mờ ảo, cách quá xa, cái gì cũng không nhìn được, trừ khi người trên xe đi xuống xe.
Vừa nói xong, cô lại thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông rất cao từ bên trong bước xuống, khi xuống xe, anh ta tháo kính râm cầm trên tay, liếc nhìn về phía cửa khách sạn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lên lầu.
Tim Ôn Nhiên chợt thắt lại.
“Tiểu Tiểu, tớ cũng cảm thấy chiếc xe đó có vấn đề. Vừa rồi anh ta là người xuống xe à?”
“Đúng, chính là chúng ta tắt đèn chưa được bao lâu thì anh ta xuống xe nhìn lên, sau đó lại lên xe, giờ lại đi xuống, anh ta chờ không nổi nữa hả?”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn Ôn Nhiên, mặc dù đã tắt đèn, nhưng thứ không thể thiếu trong thành phố chính là đèn neon, ánh sáng phản chiếu từ các tòa nhà khác, hai người có thể nhìn rõ ánh mắt của nhau.
“Sao lại là người lạ gọi điện cho cậu? Không phải vừa nãy Mặc Tu Trần đang xã giao à?”
Ôn Nhiên không chỉ vì quan tâm mà hỗn loạn, mà còn vì cha mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn xe, lúc nãy cô nghe thấy từ tai nạn xe, cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có sự bối rối, cô đang tìm số điện thoại của Cố Khải thì nghe thấy Bạch Tiểu Tiểu thắc mắc, sau đó, cô hơi dừng lại.
Trước ánh mắt hoang mang của Bạch Tiểu Tiểu, cô gio tay ấn lên cái trán đang đau để trấn tĩnh lại, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Đúng vậy, vừa rồi Mặc Tu Trần đang xã giao. Nếu anh ấy uống rượu, thì Tiểu Lưu sẽ chở anh ấy đi, để tớ hỏi đã.”
“Ừ, cậu đừng lo, hỏi rõ ràng đã, nếu là thật, chúng ta sẽ trở về ngay trong đêm nay.”
Bạch Tiểu Tiểu nắm tay an ủi cô, cô ấy hiểu cảm giác lúc này của cô.
Sau khi điện thoại vang lên vài lần, giọng nói trong trẻo vui vẻ của Cố Khải vang lên: “Alo, Nhiên Nhiên, sao lúc này cô lại gọi cho tôi?”
“Anh Cố, tôi vừa nhận được một cuộc gọi, nói Mặc Tu Trần bị tai nạn xe, anh biết ”
“Đợi đã, cô nói Tu Trần bị tai nạn xe, ha ha, Nhiên Nhiên, ai nói với cô thế, bây giờ cậu ấy đang ngồi đối diện với tôi đây này.”
Cô chưa kịp nói xong đã bị Cố Khải cắt ngang, điện thoại im bặt một lúc, sau đó giọng nói từ tính của Mặc Tu Trần truyền đến qua sóng điện: “Ôn Nhiên!”
Giọng nói dễ chịu quen thuộc xuyên thẳng vào màng nhĩ, không hiểu sao trái tim Ôn Nhiên nóng lên, vui vẻ buột miệng nói ra: “Mặc Tu Trần, thật tốt anh không bị sao.”
“Anh không sao, vừa nãy em nói em nhận được một cuộc gọi, bên kia nói với em là anh bị tai nạn xe à, chuyện là như nào, em chậm rãi nói cho anh biết.”
Vừa rồi Cố Khải mở loa ngoài, giọng cô vừa khẩn trương vừa lo lắng, Mặc Tu Trần nghe không sót một lời, nghe thấy giọng nói của anh, cô vui vẻ nói thật tốt anh không sao, trong lòng anh nổi lên từng tầng ấm áp.
Anh liếc nhìn Cố Khải ở đối diện, đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, từ của kính sát đất nhìn bầu trời đêm xa xôi và yên tĩnh, hướng đó là hướng của thành phố F.
Lo lắng của Ôn Nhiên tan biến, nghe được Mặc Tu Trần hỏi, cô nhanh chóng nhận ra có thể là lừa đảo, có người đã dùng số của anh để gọi cho cô.
Chỉ là không biết, mục đích lừa cô của đối phương là gì?
Cô cau mày, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, tôi nhận được một cuộc gọi. Người gọi đến là số điện thoại di động của anh, nhưng là giọng của một người lạ nói anh bị tai nạn xe…”
“Người gọi cho em, dùng số điện thoại của anh?”
Sau khi nghe cô nói về toàn bộ sự việc, Mặc Tu Trần suy nghĩ một chút rồi hỏi điểm mấu chốt.
“Ừ, vì đó là số điện thoại của anh nên tôi nghĩ nó là thật.”
Ôn Nhiên nghĩ đến điều đó, liền cảm thấy sợ hãi, may mắn, tất cả những điều này không phải là sự thật.
“Em làm rất đúng, không được dễ dàng tin lời người khác nói. Đây chắc là ai đó cố tình lừa em. Còn mục đích của đối phương thì anh chưa rõ, nhưng em yên tâm anh sẽ tìm ra người đó.”
Trước cửa sổ sát đất, Mặc Tu Trần đứng thẳng tắp như cây tùng xanh, lông mày lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, trong khoảng thời gian ngắn khi Ôn Nhiên nói cho anh biết nguyên nhân của sự việc, trong đầu anh đã loé lên vài suy đoán.
Anh xoay người, trở lại bàn, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lạc Hạo Phong, đưa cho Cố Khải, không nói thêm lời nào, Cố Khải cong môi, cầm điện thoại di động đứng dậy ra khỏi phòng.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý.
“Mấy ngày này em nên cần thận. Nếu có vấn đề gì thì gọi cho Hạo Phong.”
Mặc Tu Trần ngồi xuống, suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn không yên tâm dặn dò vài câu.
“Tôi biết rồi, anh đừng lo lắng.”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng cô đang đoán mục đích lừa cô của người đó. Cô đến thành phố F, không phải bí mất gì, nếu đây là một trò lừa đảo được thiết kế tỉ mỉ, cô tin dưới tình huống như vậy, việc đầu tiền, cô sẽ nhanh chóng quay trở lại thành phố Đà Nẵng.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô khẽ thay đổi, Bạch Tiểu Tiểu thấy cô đang nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp, lập tức hiểu ra ý của cô, hai người liếc mắt nhìn nhau, cô xuống giường tắt đèn, trong phòng đột nhiên tối sầm lại.
Đầu bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần khuyên nhủ thêm đôi ba câu rồi mới chuyển sang chuyện khác, giải thích: “Vừa rồi lúc em gọi, giọng nói em nghe được là của Trình Giai.”
“Ồ!”
Ôn Nhiên hơi bất ngờ với lời giải thích của anh, lúc nghe thấy giọng nói của Trình Giai, trong lòng cô có chút khó chịu, bởi vì cô biết Trình Giai có ý đồ với anh.
Nhưng cô cũng biết anh không phải loại người tùy tiện mập mờ với phụ nữ, cô cũng không suy nghĩ lung tung. .
Kiếm Hiệp Hay
“Sau đó, Trình Giai bị trẹo chân. Anh tìm cớ về sớm, để Tiểu Lưu đưa cô ta đến bệnh viện, bây giờ anh và Cố Khải đang ở Ý Phẩm Hiên ăn khuya.”
“Thực ra, anh không cần giải thích, tôi biết anh không có ý gì với Trình Giai.”
Ôn Nhiên nhìn cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu đi đến cửa sổ sát đất, cần thận mở góc rèm nhìn ra ngoài, từ đây nhìn xuống chính là cửa trước của khách sạn, bãi đậu xe rất lớn, con đường rộng rãi!
“Bây giờ em đang đi công tác, anh không muốn em hiểu lầm bất cứ điều gì. Ngay cả khi em không gọi cuộc gọi này, anh cũng đã dự định lát nữa sẽ gọi lại cho em.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần bớt đi vẻ nghiêm túc, lạnh lùng, nhẹ nhàng như có dòng điện ấm áp chạy qua trái tim Ôn Nhiên. Dường như anh không muốn cúp máy quá nhanh, anh chủ động tìm chủ đề, trò chuyện với cô.
Mãi đến khi Cố Khải mở cửa phòng riêng đi vào, anh mới để Ôn Nhiên nghỉ ngơi sớm, rồi cúp điện thoại.
Bên này trong khách sạn, Bạch Tiểu Tiểu vẫn đang đứng trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn về phía dưới.
Ôn Nhiên cúp điện thoại, nhảy ra khỏi giường, chạy tới cửa sổ sát đất, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiểu, phát hiện ra người khả nghi nào không?”
Tầng họ ở không quá cao, thị lực của hai người rất tốt, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống, họ có thể nhìn thấy bóng người bên dưới.
Bạch Tiểu Tiểu quay đầu lại liếc nhìn cô, trêu ghẹo nói: “Rốt cuộc cậu cũng nấu cháo điện thoại xong rồi hả? Tớ còn tưởng hai người ôm điện thoại đi ngủ á.”
“Tớ đang nghiêm túc với cậu đó.”
Ôn Nhiên mở góc rèm đứng cùng cô ấy nhìn xuống. Bạch Tiểu Tiểu trầm mặc, chỉ vào một chiếc ô tô màu đen bên đường, nói: “Cậu nhìn chiếc xe kia đi, hình như có vấn đề. Một người đàn ông đi xuống hai phút, sau đó lại lên xe, còn nhìn thoáng qua tầng của chúng ta.
“Còn gì nữa không?”
Ôn Nhiên nhìn chăm chú vào chiếc xe, chiếc xe đậu dưới ánh đèn mờ ảo, cách quá xa, cái gì cũng không nhìn được, trừ khi người trên xe đi xuống xe.
Vừa nói xong, cô lại thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông rất cao từ bên trong bước xuống, khi xuống xe, anh ta tháo kính râm cầm trên tay, liếc nhìn về phía cửa khách sạn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lên lầu.
Tim Ôn Nhiên chợt thắt lại.
“Tiểu Tiểu, tớ cũng cảm thấy chiếc xe đó có vấn đề. Vừa rồi anh ta là người xuống xe à?”
“Đúng, chính là chúng ta tắt đèn chưa được bao lâu thì anh ta xuống xe nhìn lên, sau đó lại lên xe, giờ lại đi xuống, anh ta chờ không nổi nữa hả?”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn Ôn Nhiên, mặc dù đã tắt đèn, nhưng thứ không thể thiếu trong thành phố chính là đèn neon, ánh sáng phản chiếu từ các tòa nhà khác, hai người có thể nhìn rõ ánh mắt của nhau.