Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, khiêm tốn nói: “Con muốn xin nghỉ phép vài ngày.”
“Xin nghỉ phép? Dự án ở trong tay còn phải làm thế nào?”
Vẻ mặt của Mặc Kính Đằng đột nhiên nghiêm túc, cau mày nhìn Mặc Tử Hiên.
Tiêu Văn Khanh bưng bữa sáng vào nhà ăn, vừa nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai cha con, cũng kinh ngạc, “Tử Hiên, đang yên đang lành con nghỉ phép làm gì vậy?”
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên thay đổi, kìm nén hết mức, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải ba mẹ muốn con cưới Chu Lâm sao, con phải cùng cô ấy vun đắp tình cảm. Muốn nhân cơ hội cuối tuần này đưa cô ấy đi du lịch một chuyến. Cô ấy mang thai lâu như vậy rồi, cũng nên kiểm tra ra được rồi ạ.”
Suy nghĩ của Tiêu Văn Khanh thay đổi nhanh chóng, cảm thấy con trai mình nó có lý, Mặc Kính Đằng vốn dĩ không thích Chu Lâm, tất cả đều là bởi vì chuyện lùm xùm giữa Mặc Tử Hiên và Chu Lâm. Mà anh ta cứ vướng víu với Ôn Nhiên nên ông mới để anh ta Cưới Chu Lâm.
“Đã là cuối tuần đi chơi rồi con còn xin nghỉ phép làm gì, anh con vì công việc mà cả thứ bảy và chủ %3D nhật đều phải tăng ca đấy.”
Trong lòng Mặc Kinh Đằng, Mặc Tu Trần là tốt nhất, Mặc Tử Hiên không đủ bình tĩnh, cũng không mưu mô thủ đoạn như Mặc Tu Trần, không thích hợp kế thừa công ty.
Nhắc đến Mặc Tu Trần, vẻ mặt của Tiêu Văn Khanh đột nhiên thay đổi, Mặc Tử Hiên bất mãn khịt mũi, châm chọc nói: “Anh ấy chịu trách nhiệm về dự án có quy mô lớn của tòa nhà thương mại, không lâu nữa anh ấy sẽ làm chủ tịch tập đoàn MS. Sao con có thể so với anh ấy được chứ, nếu ba không đồng ý thì cứ coi như là con chưa nói gì là được.”
Chế nhạo xong, Mặc Tử Hiên đứng dậy và rời đi.
“Tử Hiên, con vẫn chưa ăn sáng mà.”
Tiêu Văn Khanh liếc mắt nhìn Mặc Kính Đằng, than thở một tiếng, lo lắng hét về phía ngoài cửa, Mặc Tử Hiên không quan tâm đến bà ta, đóng sầm cửa rồi rời đi.
“Bà nhìn dáng vẻ của nó bây giờ đi.”
Mặc Kính Đằng cũng rất tức giận, Tiêu Văn Khanh chưa kịp phàn nàn, ông đã để lại một câu, cũng đứng dậy rời đi.
“Kính Đằng, ông cũng không ăn sáng à?”
Thấy ông rời đi, Tiêu Văn Khanh cảm thấy lo lắng, đưa tay ra muốn giữ ông lại.
Mặc Kính Đằng quay đầu lại, liếc bà ta một cái, lạnh lùng nói: “Không ăn nữa, tôi đến công trường xem một chút.”
“Không ăn sáng làm sao mà được, thời gian này tính khí của Tử Hiên rất xấu, nhưng ông phải hiểu cho nó. Người phụ nữ nó thích bỗng nhiên bị anh trai cướp mất, mỗi lần ở trước mặt nó ông toàn khen anh trai nó, như thế chẳng phải làm tổn thương lòng tự trọng của nó à?”
“Sao có thể nói là Tu Trần đã cướp đi người phụ nữ nó thích chứ, là nó có lỗi với Ôn Nhiên trước. Nếu không phải nó và Chu Lâm làm ra những chuyện đáng xấu hổ kia, Ôn Nhiên làm sao có khả năng gả cho Tu Trần được.”
Mặc dù không lâu trước đó Mặc Kính Đằng đã cảnh cáo Ôn Nhiên không được xen vào giữa hai đứa con trai của mình, nhưng ông không phải là người hồ đồ, trong lòng ông biết rõ, về chuyện đó, muốn trách thì phải trách Tử Hiên thôi.
Tiêu Văn Khanh bị lời nói của ông làm cho nghẹn lời, nhất thời không biết phải phản bác lại như thế nào, giọng điệu chỉ đành dịu đi, cầm cốc sữa vừa đặt lên bàn, nói: “Cứ cho là trách Tử Hiên đi, ông cũng không thể bỏ qua sức khoẻ của mình được. Ông làm sao mà so với người trẻ như chúng nó được chứ, một bữa không ăn cũng không sao. Ông không ăn sáng thì phải uống hết cốc sữa này.”
***
Tối hôm qua Mặc Tu Trần đã nói anh không thể đưa Ôn Nhiên đi, nhưng sáng ra lại thay đổi ý, hai người cùng nhau đi ra khỏi biệt thự, Tiểu Lưu đã đậu xe ở cửa, nhìn thấy Ôn Nhiên đi ra, anh ta ngay lập tức ra mở cửa sau.
“Tôi đi trước đây, anh ở công trường chú ý an toàn nhé.”
Ôn Nhiên nói xong với Mặc Tu Trần liên, quay người rời đi, nhưng khi cô vừa nhấc được một bước, cổ tay cô đã bị bàn tay mạnh mẽ của ai đó siết chặt, cơ thể cô quay lại vì sức lực của anh.
“Anh đưa em ra sân bay.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Tiểu Lưu đang ở cách đó vài bước, trầm giọng nói.
“Hả, không cần đâu, anh đến công trường đi, để Tiểu Lưu đưa tôi đi là được rồi.”
Ôn Nhiên lắc đầu xua tay, thật lòng không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Cô chỉ là đi công tác, làm sao có thể phiền anh đích thân đưa mình đi chứ.
“Đi thôi, anh bảo Đàm Mục đến công trường trước rồi, anh đưa em ra sân bay xong sẽ qua đó ngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Sức lực Mặc Tu Trần siết chặt cổ tay cô không giảm, anh không cho cô cơ hội từ chối, anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thay đổi quyết định, chỉ mới vừa rồi, vào lúc cô xoay người, trong lòng anh lại có một chút không nỡ.
Mấy ngày nay, dường như anh đã quen với sự tồn tại của cô, anh luồn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đặt vào lòng bàn tay mình, nơi nào đó ở trong lòng anh cũng dịu lại.
Ôn Nhiên có chút giật mình, còn có chút cảm động, bị anh kéo đi về phía ga-ra, mím môi nhẹ, nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai của anh, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Ở cửa, Tiểu Lưu há mồm kinh ngạc nhìn cậu chủ lớn nhà anh ta kéo mợ chủ lớn đi vào ga-ra, nhét cô vào chiếc xe Aston màu đen, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái chính.
Anh ta nghĩ, chuyện gì đang xảy ra thế, nhưng càng nghĩ đi xa, anh ta cũng không dám hỏi.
Khi xe của Mặc Tu Trần ra khỏi biệt thự, anh hạ cửa kính xe xuống, nói với người đang đứng sững sờ trước xe thương vụ: “Tôi đưa Ôn Nhiên đến sân bay, cậu không cần đi nữa, lấy vali sang đây.”
“…Ò!”
Tiểu Lưu không dám lơ là, anh ta nhanh chóng mở cốp, nhấc vali của Ôn Nhiên để vào xe anh.
Khi đến sân bay, Bạch Tiểu Tiểu đã đợi sẵn ở cổng sân bay, thấy Ôn Nhiên bước ra từ chiếc xe Aston sang trọng, Bạch Tiểu Tiểu vô cùng ngạc nhiên, Mặc Tu Trần nhấc vali xuống xe, hai người đứng cùng nhau. Không biết nói gì đó, anh giơ tay ra vén sợi tóc ra sau tai cô.
Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười chạy xuống bậc thang, chạy lướt qua đám người, đến chỗ Ôn Nhiên, chiếc Aston màu đen vừa rời đi.
“Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần còn tự mình đưa cậu đến sân bay cơ à, lúc nãy cậu bịn rịn nói thầm cái gì đó?”
Ôn Nhiên vừa thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm vali, đột nhiên bị Bạch Tiểu Tiểu vỗ vào vai, giọng nói dí dỏm vang lên sau lưng, cô run lên bần bật, quay đầu lại, trừng mắt nhìn: “Người doạ người doạ chết người đó, từ lúc nào mà cậu đã đứng sau lưng tớ thế?”
Bạch Tiểu Tiểu ho khan một tiếng, cố ý đứng thẳng lưng, học theo hành động của Mặc Tu Trần lúc nãy, cô ấy đưa tay lên sờ mặt cô, mơ hồ nói: “Chính là lúc Mặc Tu Trần chạm vào mặt cậu đó, ai ôi, hai người thế mà lại thể hiện tình cảm công khai ở nơi công cộng thế này, không suy nghĩ đến tâm trạng của một người bị thất tình như mình đây.”
Nói đến đây, Bạch Tiểu Tiểu tỏ vẻ buồn bã, ôm chặt “tim’ của mình bằng cả hai tay.
Ôn Nhiên giơ tay đấm cô ấy một cái, cười nói: “Sao cậu không đi làm diễn viên đi, nhất định sẽ nổi tiếng khắp thế giới đấy.”
“Cắt, nổi tiếng toàn thế giới đã là cái gì.”
Bạch Tiểu Tiểu diễn thành nghiện, sờ sờ mặt nói: “Mặc dù tớ có thể dựa vào khuôn mặt nữ thần này mà kiểm ăn, nhưng tớ muốn dựa vào thực lực của mình…”
“Ha..làm ơn đi, cậu lại diễn nữa, bữa sáng mà tớ ăn sắp nôn ra rồi đây này.”
“Nhiên Nhiên, cậu mang thai rồi? Bị Mặc Tu Trần ăn sạch lúc nào hả, mau thành thật khai báo, một đêm anh ấy làm mấy lần, có giống như trong truyền thuyết nói là một đêm bảy lần không?”
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, khiêm tốn nói: “Con muốn xin nghỉ phép vài ngày.”
“Xin nghỉ phép? Dự án ở trong tay còn phải làm thế nào?”
Vẻ mặt của Mặc Kính Đằng đột nhiên nghiêm túc, cau mày nhìn Mặc Tử Hiên.
Tiêu Văn Khanh bưng bữa sáng vào nhà ăn, vừa nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai cha con, cũng kinh ngạc, “Tử Hiên, đang yên đang lành con nghỉ phép làm gì vậy?”
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên thay đổi, kìm nén hết mức, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải ba mẹ muốn con cưới Chu Lâm sao, con phải cùng cô ấy vun đắp tình cảm. Muốn nhân cơ hội cuối tuần này đưa cô ấy đi du lịch một chuyến. Cô ấy mang thai lâu như vậy rồi, cũng nên kiểm tra ra được rồi ạ.”
Suy nghĩ của Tiêu Văn Khanh thay đổi nhanh chóng, cảm thấy con trai mình nó có lý, Mặc Kính Đằng vốn dĩ không thích Chu Lâm, tất cả đều là bởi vì chuyện lùm xùm giữa Mặc Tử Hiên và Chu Lâm. Mà anh ta cứ vướng víu với Ôn Nhiên nên ông mới để anh ta Cưới Chu Lâm.
“Đã là cuối tuần đi chơi rồi con còn xin nghỉ phép làm gì, anh con vì công việc mà cả thứ bảy và chủ %3D nhật đều phải tăng ca đấy.”
Trong lòng Mặc Kinh Đằng, Mặc Tu Trần là tốt nhất, Mặc Tử Hiên không đủ bình tĩnh, cũng không mưu mô thủ đoạn như Mặc Tu Trần, không thích hợp kế thừa công ty.
Nhắc đến Mặc Tu Trần, vẻ mặt của Tiêu Văn Khanh đột nhiên thay đổi, Mặc Tử Hiên bất mãn khịt mũi, châm chọc nói: “Anh ấy chịu trách nhiệm về dự án có quy mô lớn của tòa nhà thương mại, không lâu nữa anh ấy sẽ làm chủ tịch tập đoàn MS. Sao con có thể so với anh ấy được chứ, nếu ba không đồng ý thì cứ coi như là con chưa nói gì là được.”
Chế nhạo xong, Mặc Tử Hiên đứng dậy và rời đi.
“Tử Hiên, con vẫn chưa ăn sáng mà.”
Tiêu Văn Khanh liếc mắt nhìn Mặc Kính Đằng, than thở một tiếng, lo lắng hét về phía ngoài cửa, Mặc Tử Hiên không quan tâm đến bà ta, đóng sầm cửa rồi rời đi.
“Bà nhìn dáng vẻ của nó bây giờ đi.”
Mặc Kính Đằng cũng rất tức giận, Tiêu Văn Khanh chưa kịp phàn nàn, ông đã để lại một câu, cũng đứng dậy rời đi.
“Kính Đằng, ông cũng không ăn sáng à?”
Thấy ông rời đi, Tiêu Văn Khanh cảm thấy lo lắng, đưa tay ra muốn giữ ông lại.
Mặc Kính Đằng quay đầu lại, liếc bà ta một cái, lạnh lùng nói: “Không ăn nữa, tôi đến công trường xem một chút.”
“Không ăn sáng làm sao mà được, thời gian này tính khí của Tử Hiên rất xấu, nhưng ông phải hiểu cho nó. Người phụ nữ nó thích bỗng nhiên bị anh trai cướp mất, mỗi lần ở trước mặt nó ông toàn khen anh trai nó, như thế chẳng phải làm tổn thương lòng tự trọng của nó à?”
“Sao có thể nói là Tu Trần đã cướp đi người phụ nữ nó thích chứ, là nó có lỗi với Ôn Nhiên trước. Nếu không phải nó và Chu Lâm làm ra những chuyện đáng xấu hổ kia, Ôn Nhiên làm sao có khả năng gả cho Tu Trần được.”
Mặc dù không lâu trước đó Mặc Kính Đằng đã cảnh cáo Ôn Nhiên không được xen vào giữa hai đứa con trai của mình, nhưng ông không phải là người hồ đồ, trong lòng ông biết rõ, về chuyện đó, muốn trách thì phải trách Tử Hiên thôi.
Tiêu Văn Khanh bị lời nói của ông làm cho nghẹn lời, nhất thời không biết phải phản bác lại như thế nào, giọng điệu chỉ đành dịu đi, cầm cốc sữa vừa đặt lên bàn, nói: “Cứ cho là trách Tử Hiên đi, ông cũng không thể bỏ qua sức khoẻ của mình được. Ông làm sao mà so với người trẻ như chúng nó được chứ, một bữa không ăn cũng không sao. Ông không ăn sáng thì phải uống hết cốc sữa này.”
***
Tối hôm qua Mặc Tu Trần đã nói anh không thể đưa Ôn Nhiên đi, nhưng sáng ra lại thay đổi ý, hai người cùng nhau đi ra khỏi biệt thự, Tiểu Lưu đã đậu xe ở cửa, nhìn thấy Ôn Nhiên đi ra, anh ta ngay lập tức ra mở cửa sau.
“Tôi đi trước đây, anh ở công trường chú ý an toàn nhé.”
Ôn Nhiên nói xong với Mặc Tu Trần liên, quay người rời đi, nhưng khi cô vừa nhấc được một bước, cổ tay cô đã bị bàn tay mạnh mẽ của ai đó siết chặt, cơ thể cô quay lại vì sức lực của anh.
“Anh đưa em ra sân bay.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Tiểu Lưu đang ở cách đó vài bước, trầm giọng nói.
“Hả, không cần đâu, anh đến công trường đi, để Tiểu Lưu đưa tôi đi là được rồi.”
Ôn Nhiên lắc đầu xua tay, thật lòng không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Cô chỉ là đi công tác, làm sao có thể phiền anh đích thân đưa mình đi chứ.
“Đi thôi, anh bảo Đàm Mục đến công trường trước rồi, anh đưa em ra sân bay xong sẽ qua đó ngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Sức lực Mặc Tu Trần siết chặt cổ tay cô không giảm, anh không cho cô cơ hội từ chối, anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thay đổi quyết định, chỉ mới vừa rồi, vào lúc cô xoay người, trong lòng anh lại có một chút không nỡ.
Mấy ngày nay, dường như anh đã quen với sự tồn tại của cô, anh luồn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đặt vào lòng bàn tay mình, nơi nào đó ở trong lòng anh cũng dịu lại.
Ôn Nhiên có chút giật mình, còn có chút cảm động, bị anh kéo đi về phía ga-ra, mím môi nhẹ, nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai của anh, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Ở cửa, Tiểu Lưu há mồm kinh ngạc nhìn cậu chủ lớn nhà anh ta kéo mợ chủ lớn đi vào ga-ra, nhét cô vào chiếc xe Aston màu đen, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái chính.
Anh ta nghĩ, chuyện gì đang xảy ra thế, nhưng càng nghĩ đi xa, anh ta cũng không dám hỏi.
Khi xe của Mặc Tu Trần ra khỏi biệt thự, anh hạ cửa kính xe xuống, nói với người đang đứng sững sờ trước xe thương vụ: “Tôi đưa Ôn Nhiên đến sân bay, cậu không cần đi nữa, lấy vali sang đây.”
“…Ò!”
Tiểu Lưu không dám lơ là, anh ta nhanh chóng mở cốp, nhấc vali của Ôn Nhiên để vào xe anh.
Khi đến sân bay, Bạch Tiểu Tiểu đã đợi sẵn ở cổng sân bay, thấy Ôn Nhiên bước ra từ chiếc xe Aston sang trọng, Bạch Tiểu Tiểu vô cùng ngạc nhiên, Mặc Tu Trần nhấc vali xuống xe, hai người đứng cùng nhau. Không biết nói gì đó, anh giơ tay ra vén sợi tóc ra sau tai cô.
Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười chạy xuống bậc thang, chạy lướt qua đám người, đến chỗ Ôn Nhiên, chiếc Aston màu đen vừa rời đi.
“Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần còn tự mình đưa cậu đến sân bay cơ à, lúc nãy cậu bịn rịn nói thầm cái gì đó?”
Ôn Nhiên vừa thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm vali, đột nhiên bị Bạch Tiểu Tiểu vỗ vào vai, giọng nói dí dỏm vang lên sau lưng, cô run lên bần bật, quay đầu lại, trừng mắt nhìn: “Người doạ người doạ chết người đó, từ lúc nào mà cậu đã đứng sau lưng tớ thế?”
Bạch Tiểu Tiểu ho khan một tiếng, cố ý đứng thẳng lưng, học theo hành động của Mặc Tu Trần lúc nãy, cô ấy đưa tay lên sờ mặt cô, mơ hồ nói: “Chính là lúc Mặc Tu Trần chạm vào mặt cậu đó, ai ôi, hai người thế mà lại thể hiện tình cảm công khai ở nơi công cộng thế này, không suy nghĩ đến tâm trạng của một người bị thất tình như mình đây.”
Nói đến đây, Bạch Tiểu Tiểu tỏ vẻ buồn bã, ôm chặt “tim’ của mình bằng cả hai tay.
Ôn Nhiên giơ tay đấm cô ấy một cái, cười nói: “Sao cậu không đi làm diễn viên đi, nhất định sẽ nổi tiếng khắp thế giới đấy.”
“Cắt, nổi tiếng toàn thế giới đã là cái gì.”
Bạch Tiểu Tiểu diễn thành nghiện, sờ sờ mặt nói: “Mặc dù tớ có thể dựa vào khuôn mặt nữ thần này mà kiểm ăn, nhưng tớ muốn dựa vào thực lực của mình…”
“Ha..làm ơn đi, cậu lại diễn nữa, bữa sáng mà tớ ăn sắp nôn ra rồi đây này.”
“Nhiên Nhiên, cậu mang thai rồi? Bị Mặc Tu Trần ăn sạch lúc nào hả, mau thành thật khai báo, một đêm anh ấy làm mấy lần, có giống như trong truyền thuyết nói là một đêm bảy lần không?”