Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83 Rơi vào hũ dấm
"Anh nghĩ là như thế, mặc dù bây giờ ông ta không thông đồng với các nhà cung cấp như trước đây nữa, hối lộ, các bằng chứng phạm tội khác của ông ta, nhưng anh có thể tìm ra một lần, thì cũng có thể tra ra lần thứ hai. Chỉ là Chu Minh Phú quá quỷ quyệt, Nhiên Nhiên, em nhất định phải cẩn thận."
Ôn Nhiên nặng nề gật đầu, trong lòng chấn động.
Trước đây cô chưa gia nhập công ty, cái gì cũng không biết. Hóa ra anh trai đã sớm điều tra Chu Minh Phú rồi...
Nói xong chuyện công ty, Ôn Nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Anh, em nghe nói chiều nay anh gặp Mặc Tu Trần ạ."
Ánh mắt của Ôn Cầm hơi thay đổi, nhẹ nhàng nhìn cô, không trả lời mà hỏi: "Mặc Tu Trần nói cho em biết à? Vậy thì em hắn đã biết anh tìm anh ta là vì chuyện gì rồi."
Ôn Nhiên gật đầu, vươn tay nắm lấy lòng bàn tay rộng của Ôn Cẩm, nghiêng người về phía trước, trầm mặc nói: "Anh à, lúc trước em đã hứa gả cho Mặc Tu Trần, em đã hứa, trừ khi anh ấy đòi ly hôn, nếu không, cả đời này em sẽ là vợ của anh ấy."
Sắc mặt Ôn Cẩm chợt trầm xuống, Ôn Nhiên lập tức bình tĩnh lại, nói: "Anh, anh trước tiên đừng nóng giận, nghe em nói có được hay không?"
Ôn Cẩm mím chặt môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một màu lạnh lẽo.
Ôn Nhiên hít một hơi thật sâu, giọng nói tràn ra bờ môi đỏ mọng: "Anh, trước đây em đồng ý sự theo đuổi của Mặc Tử Hiên. Anh nói anh ấy có một người mẹ nịnh bợ, nếu lấy anh ấy em sẽ không hạnh phúc. Sau tai nạn của nhà chúng ta, anh ấy liên ở cùng với Chu Lâm. Mặc dù anh ấy đã tìm em để giải thích, nói là bị người khác tính kế, nhưng sự thật đã trở thành như vậy rồi."
"Ngày đó, chủ nợ chặn của nhà máy, Chu Minh Phú thừa nước đục thả câu, bắt em phải quyết định. Lúc em bất lực nhất, Mặc Tu Trần đã giúp em. Anh ấy không ép em, để em tự mình suy nghĩ, vì vậy phải nói, là em tự nguyện kết hôn với anh ấy." T!
Đường nét toàn thân của Ôn Cẩm trở nên căng cứng, anh ấy không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng có thể tưởng tượng ra, Nhiên Nhiên lúc đó bất lực và yếu đuối, bao năm nay cô được anh ôm trong lòng bàn tay, yêu thương chiều chuộng, mặc kệ trước đây cô đã trải qua những đau khổ gì, nhưng 16 năm nay, cô là kiều hoa trong nhà kính.*
*Kiều hoa trong nhà kính là dùng để chỉ những bông hoa trồng trong nhà kính, đẹp đẽ, mỏng manh, không mưa gió, nắng mưa, hoa phát triển tốt nhưng rất mỏng manh. Chỉ những đứa trẻ chưa đủ tuổi lớn lên dưới sự bao bọc của cha me.
Nhưng chỉ qua một đêm, cô phải gánh vác trách nhiệm nặng nề mà cô không kham nổi, hy sinh bản thân để giữ lấy công ty, nghĩ đến đây lòng anh liền đau nhói.
Anh lật lòng bàn tay, cô được anh ôm bằng chính đôi tay của mình. Những trách nhiệm đó, vốn dĩ cô không phải gánh chịu.
Giọng nói của Ôn Nhiên vẫn tiếp tục, "Mấy ngày nay Mặc Tu Trần đối xử với em rất tốt. Sau khi vấn đề kinh phí trong nhà máy được giải quyết xong, Chu Minh Phú vẫn không dừng lại. Ông ta không ngừng tìm kiếm rắc rối, nếu không có Mặc Tu Trần, em cũng không thể trấn áp được Chu Minh Phú."
"Nhưng hai người không có tình cảm, anh ta lại...anh không thể ích kỷ để em ở bên anh ta cả đời được"
Ôn Cẩm cũng biết, nếu như không có Mặc Tu Trần, với tình trạng của Ôn thị như vậy, sớm đã ở trong túi của Chu Minh Phú rồi. Nhưng anh ấy không muốn dùng người mình yêu nhất đồi lấy nó, anh ấy tuyệt đối không muốn.
"Anh, anh đừng lo lắng nhiều như vậy. Mặc dù bây giờ em và Mặc Tu Trần không có tình cảm, nhưng có thể từ từ bồi dưỡng mà. Con người của anh ấy rất tốt, hơn nữa còn thành thục và đáng tin cậy hơn Mặc Tử Hiên. Đối với căn bệnh của anh ấy mà nói, cũng không phải là không thể chữa. "
Nói đến đây, Ôn Nhiên lại nhớ tới lời anh nói khi cổng công ty, anh nói sẽ không để cô ở góa cả đời. Thực ra, cô đã luôn tự hỏi, liệu Mặc Tu có bị bệnh hay là không.
Cô không hiểu chuyện nam nữ, đối với đàn ông trên phương diện đó cô cũng không hiểu, nhưng theo hiểu biết của cô, nếu một người đàn ông không thể giao hợp, có lẽ không cương lên được, sẽ không phải như vậy.
"Em thực sự quyết định dành cả cuộc đời ở bên cạnh Mặc Tu Trần?"
Ôn Cẩm nhìn thấy trên mặt cô ứng hồng, hai mắt mờ mịt.
"Anh, nếu một ngày nào đó Mặc Tu Trần hổi hận, em sẽ ly hôn với anh ấy. Nếu có thể sống với anh ấy cả đời, nghĩa là anh ấy yêu em gái anh, nên anh không cần phải lo lắng về điều đó đâu, có đúng không?"
Ôn Nhiên tinh nghịch chớp mắt, tuy rằng cô và Mặc Tu Trần không có tình cảm, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô đối xử với anh chân thành, anh sẽ đối xử với mình sẽ không quá tệ.
Những ngày này những gì anh đã nói, cô đều tin.
Ôn Cẩm đưa tay vuốt tóc cô, đau khổ nói: "Nhiên Nhiên, anh biết em là vì công ty, nhưng anh không muốn em bị tủi thân. Anh vẫn hy vọng em suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh, ly hôn với Mặc Tu Trần. Chúng ta trả lại số tiền còn nợ cho anh ta."
"Anh, kỳ thật em cũng không cảm thấy bị tủi thân."
Ôn Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt trong veo nhìn anh ấy.
Ôn Cẩm do dự mà lùi một bước, "Vậy thì em hứa với anh, nếu Mặc Tu Trần đối xử không tốt với em, hoặc là khi em muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, nhất định phải nói cho anh biết."
Ngay cả khi dốc hết sức lực, anh cũng muốn cô được hạnh phúc.
Ôn Nhiên cảm động nhào vào ôm anh ấy, "Anh, anh thật ngốc, sao lại đối xử tốt với em như vậy chứ!"
Cơ thể Ôn Cẩm hơi cứng lại, lời nói của Mặc Tu Trần văng vẳng bên tai cô, "nếu cô..., sẽ không xứng với tình yêu bảo vệ của anh trai dành cho em gái, bất chấp cả tính mạng của anh."
***
Trong phòng làm việc của Cố Khải, Mặc Tu Trần ngồi trên chiếc ghế xoay cao cấp nheo mắt lại, nét mặt đẹp trai của anh lập tức ảm đạm đi, lúc này của văn phòng được đẩy ra, Cố Khải mặc áo khoác trắng từ bên ngoài bước vào. Cảm nhận được luồng không khí và khuôn mặt đẹp trai u ám của ai đó, giữa lông mày của anh ta xuất hiện một dấu vết nghi hoặc, "Tu Trần, có chuyện gì vậy, cậu và máy tính của tôi có thù hận à?"
Trong khi nói, Cố Khải sải bước về phía anh.
Nghe thấy âm thanh, Mặc Tu Trần ngẩng đầu khỏi màn hình LCD, lạnh lùng liếc anh ta một cái, lại sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như muốn nhìn xuyên thủng một cái lỗ ở trên máy tính.
Cố Khải tò mò chớp mắt, đi tới trước bàn làm việc, quay đầu nhìn, chạm vào cảnh tượng ở trên màn hình, anh ta đột nhiên vui vẻ cười nói, "Cậu tức giận là vì chuyện này à?"
Mặc Tu Trần gõ gõ ngón tay chỉ vào màn hình, nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng hỏi: "Kiểm tra phòng bệnh xong rồi?"
Cô Khải gật đầu: "Kiểm tra xong rồi, bây giờ có thể tan làm rồi. Có phải cậu muốn mời tối đi ăn tối đúng không, đi thôi!"
Mặc Tu Trần cúi người trực tiếp tắt điện, từ sau bàn làm việc đi ra, trầm giọng nói: "Cậu trước hết nên đi kiểm tra Ôn Cẩm đi, xem xem chân anh ta vĩnh viễn có bị què không."
Khóe miệng Cố Khải giật giật dữ dội, vẻ mặt u ám nhìn người nào đó, "Tu Trần, cậu nguyền rủa anh vợ của mình như thế à, nếu để Ôn Nhiên mà biết, cô ấy lập tức đồng ý đề nghị của anh trai mình, ly hôn với cậu đó."
"Hai người họ không phải là anh em ruột!"
Mặc Tu Trần lạnh lùng phản bác, cho dù bọn họ đã sống với nhau 16 năm, Ôn Cẩm cũng không phải anh ruột của Ôn Nhiên, sao anh ấy lại có thể ôm cô như vậy.
"Cậu có chắc không?"
Một tia nghi ngờ xẹt qua mắt Cố Khải, anh ta tiến lên hai bước, đứng trước mặt Mặc Tu Trần, nhìn anh một cách tò mò.
Vừa rồi Mặc Tu Trần đến tìm anh ta, đúng lúc anh ta phải đi kiểm tra phòng bệnh, nên kêu anh vào phòng làm việc đợi trước, ai mà biết anh đã chỉnh về giám sát của phòng Ôn Cẩm, nhìn thấy cảnh anh em nhà người ta yêu thương nhau, sao lại như rơi vào hũ dấm thế.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Anh nghĩ là như thế, mặc dù bây giờ ông ta không thông đồng với các nhà cung cấp như trước đây nữa, hối lộ, các bằng chứng phạm tội khác của ông ta, nhưng anh có thể tìm ra một lần, thì cũng có thể tra ra lần thứ hai. Chỉ là Chu Minh Phú quá quỷ quyệt, Nhiên Nhiên, em nhất định phải cẩn thận."
Ôn Nhiên nặng nề gật đầu, trong lòng chấn động.
Trước đây cô chưa gia nhập công ty, cái gì cũng không biết. Hóa ra anh trai đã sớm điều tra Chu Minh Phú rồi...
Nói xong chuyện công ty, Ôn Nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Anh, em nghe nói chiều nay anh gặp Mặc Tu Trần ạ."
Ánh mắt của Ôn Cầm hơi thay đổi, nhẹ nhàng nhìn cô, không trả lời mà hỏi: "Mặc Tu Trần nói cho em biết à? Vậy thì em hắn đã biết anh tìm anh ta là vì chuyện gì rồi."
Ôn Nhiên gật đầu, vươn tay nắm lấy lòng bàn tay rộng của Ôn Cẩm, nghiêng người về phía trước, trầm mặc nói: "Anh à, lúc trước em đã hứa gả cho Mặc Tu Trần, em đã hứa, trừ khi anh ấy đòi ly hôn, nếu không, cả đời này em sẽ là vợ của anh ấy."
Sắc mặt Ôn Cẩm chợt trầm xuống, Ôn Nhiên lập tức bình tĩnh lại, nói: "Anh, anh trước tiên đừng nóng giận, nghe em nói có được hay không?"
Ôn Cẩm mím chặt môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một màu lạnh lẽo.
Ôn Nhiên hít một hơi thật sâu, giọng nói tràn ra bờ môi đỏ mọng: "Anh, trước đây em đồng ý sự theo đuổi của Mặc Tử Hiên. Anh nói anh ấy có một người mẹ nịnh bợ, nếu lấy anh ấy em sẽ không hạnh phúc. Sau tai nạn của nhà chúng ta, anh ấy liên ở cùng với Chu Lâm. Mặc dù anh ấy đã tìm em để giải thích, nói là bị người khác tính kế, nhưng sự thật đã trở thành như vậy rồi."
"Ngày đó, chủ nợ chặn của nhà máy, Chu Minh Phú thừa nước đục thả câu, bắt em phải quyết định. Lúc em bất lực nhất, Mặc Tu Trần đã giúp em. Anh ấy không ép em, để em tự mình suy nghĩ, vì vậy phải nói, là em tự nguyện kết hôn với anh ấy." T!
Đường nét toàn thân của Ôn Cẩm trở nên căng cứng, anh ấy không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng có thể tưởng tượng ra, Nhiên Nhiên lúc đó bất lực và yếu đuối, bao năm nay cô được anh ôm trong lòng bàn tay, yêu thương chiều chuộng, mặc kệ trước đây cô đã trải qua những đau khổ gì, nhưng 16 năm nay, cô là kiều hoa trong nhà kính.*
*Kiều hoa trong nhà kính là dùng để chỉ những bông hoa trồng trong nhà kính, đẹp đẽ, mỏng manh, không mưa gió, nắng mưa, hoa phát triển tốt nhưng rất mỏng manh. Chỉ những đứa trẻ chưa đủ tuổi lớn lên dưới sự bao bọc của cha me.
Nhưng chỉ qua một đêm, cô phải gánh vác trách nhiệm nặng nề mà cô không kham nổi, hy sinh bản thân để giữ lấy công ty, nghĩ đến đây lòng anh liền đau nhói.
Anh lật lòng bàn tay, cô được anh ôm bằng chính đôi tay của mình. Những trách nhiệm đó, vốn dĩ cô không phải gánh chịu.
Giọng nói của Ôn Nhiên vẫn tiếp tục, "Mấy ngày nay Mặc Tu Trần đối xử với em rất tốt. Sau khi vấn đề kinh phí trong nhà máy được giải quyết xong, Chu Minh Phú vẫn không dừng lại. Ông ta không ngừng tìm kiếm rắc rối, nếu không có Mặc Tu Trần, em cũng không thể trấn áp được Chu Minh Phú."
"Nhưng hai người không có tình cảm, anh ta lại...anh không thể ích kỷ để em ở bên anh ta cả đời được"
Ôn Cẩm cũng biết, nếu như không có Mặc Tu Trần, với tình trạng của Ôn thị như vậy, sớm đã ở trong túi của Chu Minh Phú rồi. Nhưng anh ấy không muốn dùng người mình yêu nhất đồi lấy nó, anh ấy tuyệt đối không muốn.
"Anh, anh đừng lo lắng nhiều như vậy. Mặc dù bây giờ em và Mặc Tu Trần không có tình cảm, nhưng có thể từ từ bồi dưỡng mà. Con người của anh ấy rất tốt, hơn nữa còn thành thục và đáng tin cậy hơn Mặc Tử Hiên. Đối với căn bệnh của anh ấy mà nói, cũng không phải là không thể chữa. "
Nói đến đây, Ôn Nhiên lại nhớ tới lời anh nói khi cổng công ty, anh nói sẽ không để cô ở góa cả đời. Thực ra, cô đã luôn tự hỏi, liệu Mặc Tu có bị bệnh hay là không.
Cô không hiểu chuyện nam nữ, đối với đàn ông trên phương diện đó cô cũng không hiểu, nhưng theo hiểu biết của cô, nếu một người đàn ông không thể giao hợp, có lẽ không cương lên được, sẽ không phải như vậy.
"Em thực sự quyết định dành cả cuộc đời ở bên cạnh Mặc Tu Trần?"
Ôn Cẩm nhìn thấy trên mặt cô ứng hồng, hai mắt mờ mịt.
"Anh, nếu một ngày nào đó Mặc Tu Trần hổi hận, em sẽ ly hôn với anh ấy. Nếu có thể sống với anh ấy cả đời, nghĩa là anh ấy yêu em gái anh, nên anh không cần phải lo lắng về điều đó đâu, có đúng không?"
Ôn Nhiên tinh nghịch chớp mắt, tuy rằng cô và Mặc Tu Trần không có tình cảm, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô đối xử với anh chân thành, anh sẽ đối xử với mình sẽ không quá tệ.
Những ngày này những gì anh đã nói, cô đều tin.
Ôn Cẩm đưa tay vuốt tóc cô, đau khổ nói: "Nhiên Nhiên, anh biết em là vì công ty, nhưng anh không muốn em bị tủi thân. Anh vẫn hy vọng em suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh, ly hôn với Mặc Tu Trần. Chúng ta trả lại số tiền còn nợ cho anh ta."
"Anh, kỳ thật em cũng không cảm thấy bị tủi thân."
Ôn Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt trong veo nhìn anh ấy.
Ôn Cẩm do dự mà lùi một bước, "Vậy thì em hứa với anh, nếu Mặc Tu Trần đối xử không tốt với em, hoặc là khi em muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, nhất định phải nói cho anh biết."
Ngay cả khi dốc hết sức lực, anh cũng muốn cô được hạnh phúc.
Ôn Nhiên cảm động nhào vào ôm anh ấy, "Anh, anh thật ngốc, sao lại đối xử tốt với em như vậy chứ!"
Cơ thể Ôn Cẩm hơi cứng lại, lời nói của Mặc Tu Trần văng vẳng bên tai cô, "nếu cô..., sẽ không xứng với tình yêu bảo vệ của anh trai dành cho em gái, bất chấp cả tính mạng của anh."
***
Trong phòng làm việc của Cố Khải, Mặc Tu Trần ngồi trên chiếc ghế xoay cao cấp nheo mắt lại, nét mặt đẹp trai của anh lập tức ảm đạm đi, lúc này của văn phòng được đẩy ra, Cố Khải mặc áo khoác trắng từ bên ngoài bước vào. Cảm nhận được luồng không khí và khuôn mặt đẹp trai u ám của ai đó, giữa lông mày của anh ta xuất hiện một dấu vết nghi hoặc, "Tu Trần, có chuyện gì vậy, cậu và máy tính của tôi có thù hận à?"
Trong khi nói, Cố Khải sải bước về phía anh.
Nghe thấy âm thanh, Mặc Tu Trần ngẩng đầu khỏi màn hình LCD, lạnh lùng liếc anh ta một cái, lại sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như muốn nhìn xuyên thủng một cái lỗ ở trên máy tính.
Cố Khải tò mò chớp mắt, đi tới trước bàn làm việc, quay đầu nhìn, chạm vào cảnh tượng ở trên màn hình, anh ta đột nhiên vui vẻ cười nói, "Cậu tức giận là vì chuyện này à?"
Mặc Tu Trần gõ gõ ngón tay chỉ vào màn hình, nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng hỏi: "Kiểm tra phòng bệnh xong rồi?"
Cô Khải gật đầu: "Kiểm tra xong rồi, bây giờ có thể tan làm rồi. Có phải cậu muốn mời tối đi ăn tối đúng không, đi thôi!"
Mặc Tu Trần cúi người trực tiếp tắt điện, từ sau bàn làm việc đi ra, trầm giọng nói: "Cậu trước hết nên đi kiểm tra Ôn Cẩm đi, xem xem chân anh ta vĩnh viễn có bị què không."
Khóe miệng Cố Khải giật giật dữ dội, vẻ mặt u ám nhìn người nào đó, "Tu Trần, cậu nguyền rủa anh vợ của mình như thế à, nếu để Ôn Nhiên mà biết, cô ấy lập tức đồng ý đề nghị của anh trai mình, ly hôn với cậu đó."
"Hai người họ không phải là anh em ruột!"
Mặc Tu Trần lạnh lùng phản bác, cho dù bọn họ đã sống với nhau 16 năm, Ôn Cẩm cũng không phải anh ruột của Ôn Nhiên, sao anh ấy lại có thể ôm cô như vậy.
"Cậu có chắc không?"
Một tia nghi ngờ xẹt qua mắt Cố Khải, anh ta tiến lên hai bước, đứng trước mặt Mặc Tu Trần, nhìn anh một cách tò mò.
Vừa rồi Mặc Tu Trần đến tìm anh ta, đúng lúc anh ta phải đi kiểm tra phòng bệnh, nên kêu anh vào phòng làm việc đợi trước, ai mà biết anh đã chỉnh về giám sát của phòng Ôn Cẩm, nhìn thấy cảnh anh em nhà người ta yêu thương nhau, sao lại như rơi vào hũ dấm thế.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net