Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Buông cô ấy ra
"Lỡ như anh ta không hề giống như người ngoài đồn thì sao?"
Ôn Nhiên hơi nhíu mày, phản bác lại.
"Dù anh ta không có bệnh như người ta đồn, nhưng cậu có nghĩ tới chuyện vì sao anh ta lấy cậu chưa, Ôn Nhiên, sao cậu không nói cho tớ biết, rằng cậu không biết anh ta là anh trai cùng ba khác mẹ với Mặc Tử Hiên..."
"Tiểu Tiểu, tớ còn có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu nhé!"
Ôn Nhiên lơ đãng liếc qua. Nhìn thấy Mặc Tử Hiên đang xuống xe, cô khẽ biến sắc, không đợi Bạch Tiểu Tiểu nói tiếp, lập tức cúp điện thoại.
Thấy anh ta bước nhanh về phía cô, trong lòng cô hơi buồn bực, anh ta cứ quấn lấy cô như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
"Nhiên, theo anh lên xe, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."
Đã rút kinh nghiệm hồi sáng để cô chạy thoát, lúc này Mặc Tử Hiên bắt lấy cô, không cho cô cơ hội giãy giụa. Anh quay người, lôi cô đi.
Ôn Nhiên chậm hơn anh ta một bước, không thể thoát khỏi anh ta. Bị anh ta kéo đi bên đường, cô tức giận lấy túi xách đánh anh ta, miệng nói:
"Mặc Tử Hiên, anh buông tôi ra!"
"Anh không buông."
Mặc Tử Hiên nói rất chắc chắn, anh ta sẽ không buông tay cô đâu. Cho dù anh ta đã lên giường với người phụ nữ khác, nhưng người trong lòng anh ta yêu nhất chính là cô. Anh ta cảm thấy, cô nên tha thứ cho anh ta.
Hơn nữa, là anh ta bị kẻ khác dụ dỗ. Đêm đó, nếu không phải bị hạ độc, anh ta nhất định sẽ không lên giường với Chu Lâm.
"Buông cô ấy ra!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên. Ôn Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Mặc Tu Trần lạnh lùng bước xuống chiếc xe Aston màu đen ở bên đường, tiến lên hai bước túm cánh tay Mặc Tử Hiên, tay kia kéo Ôn Nhiên qua.
Anh đến quá đột ngột, tốc độ lại nhanh, Mặc Tử Hiên căn bản là không trốn được. Cánh tay bị anh bóp đau, bèn buông lỏng ra, Ôn Nhiên đã bị cướp đi mất.
"Mặc Tu Trần!"
Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, hận không thể giết anh ngay.
Mặc Tu Trần bỏ qua ý hận của anh ta, lạnh giọng cảnh cáo: "Tôi mặc kệ trước đây các người có quan hệ gì, sau này cô ấy là chị dâu của cậu, đừng để tôi thấy cảnh vừa rồi thêm lần nào nữa!"
Dứt lời, mắt anh lạnh lùng đảo qua tay cánh tay anh ta, ngụ ý là, nếu có lần sau thì sẽ chặt cánh tay của anh ta đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên hơi tái nhợt, cơ thể cứng đờ.
Trên trán Mặc Tử Hiên nổi gân xanh, mắt chằm chằm vào Mặc Tu Trần, quá tức giận nên quên cả sợ: "Đừng cho là tôi không biết gì, chính anh là người đã tính kế hại tôi. Mặc Tu Trần, cái tên hèn nhà anh, cho dù Nhiên gả cho anh, nhưng người cô ấy yêu nhất vẫn là tôi!"
Mặc Tu Trần cười lạnh một tiếng, đến cả giải thích cũng khinh thường không thèm nói. Ah quay người, kéo Ôn Nhiên lên xe. Hình như là anh cố ý chọc giận Mặc Tử Hiên, bèn ga lăng mở cửa xe bên ghế phụ lái cho Ôn Nhiên. Đợi đến khi thấy cô lên xe, anh mới đi đến bên kia xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
Mặc Tử Hiên nhìn chiếc Aston màu đen chạy vụt đi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng thề, anh ta nhất định sẽ cướp Ôn Nhiên về!
Xe Aston chạy băng băng với tốc độ ổn định.
Trong xe bị đóng kín, không khí ngột ngạt dần lan ra.
Ôn Nhiên dùng mũi hít không khí, ngửi thấy mùi hương mát lạnh của người đàn ông bên cạnh mình, không hiểu sao tim cô đập hơi nhanh có chút vội vã.
Sau khi lên xe, anh chưa nói câu nào cả, đôi lông mày anh tuấn nhưng lạnh lùng, đường nét trên gương mặt hơi sắc nét, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng nhắc nhở lấy cô rằng, anh đang tức giận.
Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên nắm chặt dây túi xách, sau khi làm công tác chuẩn bị trong lòng xong mới ngẩng đầu nhìn một bên anh tuấn lạnh lùng của anh, tìm chủ đề hỏi:
"Không phải anh đi công tác rồi sao, sao đột nhiên trở rồi?"
Bàn tay Mặc Tu Trần nắm vô lăng, đôi mắt sâu xa nhìn qua kính chiếu hậu, nhạt lạnh trả lời một câu: "Cử người khác đi rồi."
Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp, nếu anh không trở về, thì chẳng phải cô đã lên xe Mặc Tử Hiên sao?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.
"Lỡ như anh ta không hề giống như người ngoài đồn thì sao?"
Ôn Nhiên hơi nhíu mày, phản bác lại.
"Dù anh ta không có bệnh như người ta đồn, nhưng cậu có nghĩ tới chuyện vì sao anh ta lấy cậu chưa, Ôn Nhiên, sao cậu không nói cho tớ biết, rằng cậu không biết anh ta là anh trai cùng ba khác mẹ với Mặc Tử Hiên..."
"Tiểu Tiểu, tớ còn có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu nhé!"
Ôn Nhiên lơ đãng liếc qua. Nhìn thấy Mặc Tử Hiên đang xuống xe, cô khẽ biến sắc, không đợi Bạch Tiểu Tiểu nói tiếp, lập tức cúp điện thoại.
Thấy anh ta bước nhanh về phía cô, trong lòng cô hơi buồn bực, anh ta cứ quấn lấy cô như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
"Nhiên, theo anh lên xe, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."
Đã rút kinh nghiệm hồi sáng để cô chạy thoát, lúc này Mặc Tử Hiên bắt lấy cô, không cho cô cơ hội giãy giụa. Anh quay người, lôi cô đi.
Ôn Nhiên chậm hơn anh ta một bước, không thể thoát khỏi anh ta. Bị anh ta kéo đi bên đường, cô tức giận lấy túi xách đánh anh ta, miệng nói:
"Mặc Tử Hiên, anh buông tôi ra!"
"Anh không buông."
Mặc Tử Hiên nói rất chắc chắn, anh ta sẽ không buông tay cô đâu. Cho dù anh ta đã lên giường với người phụ nữ khác, nhưng người trong lòng anh ta yêu nhất chính là cô. Anh ta cảm thấy, cô nên tha thứ cho anh ta.
Hơn nữa, là anh ta bị kẻ khác dụ dỗ. Đêm đó, nếu không phải bị hạ độc, anh ta nhất định sẽ không lên giường với Chu Lâm.
"Buông cô ấy ra!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên. Ôn Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Mặc Tu Trần lạnh lùng bước xuống chiếc xe Aston màu đen ở bên đường, tiến lên hai bước túm cánh tay Mặc Tử Hiên, tay kia kéo Ôn Nhiên qua.
Anh đến quá đột ngột, tốc độ lại nhanh, Mặc Tử Hiên căn bản là không trốn được. Cánh tay bị anh bóp đau, bèn buông lỏng ra, Ôn Nhiên đã bị cướp đi mất.
"Mặc Tu Trần!"
Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, hận không thể giết anh ngay.
Mặc Tu Trần bỏ qua ý hận của anh ta, lạnh giọng cảnh cáo: "Tôi mặc kệ trước đây các người có quan hệ gì, sau này cô ấy là chị dâu của cậu, đừng để tôi thấy cảnh vừa rồi thêm lần nào nữa!"
Dứt lời, mắt anh lạnh lùng đảo qua tay cánh tay anh ta, ngụ ý là, nếu có lần sau thì sẽ chặt cánh tay của anh ta đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên hơi tái nhợt, cơ thể cứng đờ.
Trên trán Mặc Tử Hiên nổi gân xanh, mắt chằm chằm vào Mặc Tu Trần, quá tức giận nên quên cả sợ: "Đừng cho là tôi không biết gì, chính anh là người đã tính kế hại tôi. Mặc Tu Trần, cái tên hèn nhà anh, cho dù Nhiên gả cho anh, nhưng người cô ấy yêu nhất vẫn là tôi!"
Mặc Tu Trần cười lạnh một tiếng, đến cả giải thích cũng khinh thường không thèm nói. Ah quay người, kéo Ôn Nhiên lên xe. Hình như là anh cố ý chọc giận Mặc Tử Hiên, bèn ga lăng mở cửa xe bên ghế phụ lái cho Ôn Nhiên. Đợi đến khi thấy cô lên xe, anh mới đi đến bên kia xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
Mặc Tử Hiên nhìn chiếc Aston màu đen chạy vụt đi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng thề, anh ta nhất định sẽ cướp Ôn Nhiên về!
Xe Aston chạy băng băng với tốc độ ổn định.
Trong xe bị đóng kín, không khí ngột ngạt dần lan ra.
Ôn Nhiên dùng mũi hít không khí, ngửi thấy mùi hương mát lạnh của người đàn ông bên cạnh mình, không hiểu sao tim cô đập hơi nhanh có chút vội vã.
Sau khi lên xe, anh chưa nói câu nào cả, đôi lông mày anh tuấn nhưng lạnh lùng, đường nét trên gương mặt hơi sắc nét, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng nhắc nhở lấy cô rằng, anh đang tức giận.
Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên nắm chặt dây túi xách, sau khi làm công tác chuẩn bị trong lòng xong mới ngẩng đầu nhìn một bên anh tuấn lạnh lùng của anh, tìm chủ đề hỏi:
"Không phải anh đi công tác rồi sao, sao đột nhiên trở rồi?"
Bàn tay Mặc Tu Trần nắm vô lăng, đôi mắt sâu xa nhìn qua kính chiếu hậu, nhạt lạnh trả lời một câu: "Cử người khác đi rồi."
Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp, nếu anh không trở về, thì chẳng phải cô đã lên xe Mặc Tử Hiên sao?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.