Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Bảo đám cậu ta sẽ không điều tra được
Tiểu Văn Khanh không nghĩ như thế, hừ lạnh nói: "Không cần mẹ phải bỏ thuốc đâu, con không nhìn ra sao? Cái con bé Trình Giai đó có ý với Mặc Tu Trần, mẹ chỉ cần cho cô ta sự thuận tiện thì sau đó chỉ cần đứng ở ngoài xem kịch hay mà thôi."
Mặc Tử Hiên cau mày, anh ấy cũng không biết nhiều về người phụ nữ tên Trình Giai đó và anh cũng không có húng thú để tìm hiểu về cô ta. Anh ấy đứng dậy, để lại một: "Cái người phụ nữ tên Trình Giai đó như thể nào thi cũng là chuyện của cô ta, mẹ đừng có xen vào." Sau đó anh ấy nhanh chóng rời khỏi ghế salon, đi thằng vào phòng tắm.
Ngoài mặt thi Tiểu Văn Khanh không hề nói gi thế nhưng trong lòng bà ta cũng không tính sẽ thay đổi kế hoạch của mình.
Bà ta vừa mới đi tới trước cửa phòng của Mặc Tử Hiên thì điện thoại đột nhiên vang lên. Khi bà ta nhìn thấy người gọi tới thì sắc mặt bà ta nhanh chóng thay đổi, bước thật nhanh trở về phòng mình, sau đó mới bẩm nghe điện thoại: "Alo." "Tôi đã để hai người kia rời khỏi đây trong đêm, cho dù Mặc Tu Trần có điều tra thì cũng không tra ra được chứng cứ!"
Nghe thấy thế, gánh nặng trong lòng Tiểu Văn Khanh mới hạ xuống, bà ta suy nghĩ một chút rồi lên tiếng phân phó: "Nhất định không thể đề Mặc Tu Trần tra ra được dấu vết. Còn nữa, rất có thể Mặc Tu Trần vẫn còn điều tra chuyện năm đó, ông cũng nên cần thận một chút đi..."
Người ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, phách lối lên tiếng: "Năm đó, cậu ta cùng lầm cũng chỉ là một đứa trẻ con, không hiểu gì cả. Bây giờ cũng cũng không thể tra ra được vì thế bây giờ này đi, bà cứ tin tưởng vào tôi. Có tôi ở dây thi tôi đảm bảo Mặc Tu Trần không thể tra ra được bất cử chuyện gi đâu."
Tiểu Văn Khanh nở nụ cười, âm thanh ôn hỏa hơn ban nãy rất nhiều: "Đương nhiên là tôi tin tưởng vào ông rồi, chẳng qua là dạo gần đây tôi vẫn luôn cảm thấy bất an mà thôi."
"Tuần tới tôi sẽ đến thành phố G một chuyển, đến lúc đó sẽ tới thăm bà..."
Tiểu Văn Khanh đưa tay sờ lên khuôn mặt được chăm sóc tốt của mình, ôn nhu lên tiếng: "Được, vậy chúng tôi chờ ông!"
"Ừ, chờ tới khi chúng ta thâu tóm được tập đoàn MS, bà hãy nhanh chóng ly hôn với Mặc Kinh Đằng đi..."
***
Ôn Nhiên không biết tối qua minh đã thiếp đi lúc này. Ban đầu, cô vẫn luôn không cảm thấy buồn ngủ, muốn chờ Mặc Tu Trần ngủ, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi vòng ôm của anh.
Thế nhưng cô đợi hơn nửa tiếng, khi đã chắc chắn rằng anh đã thật sự ngủ, cô cần thận cầm lấy cảnh tay anh, muốn kẻo ra khỏi hồng mình thế nhưng cánh tay anh lại quá nặng, cô thứ hai lần mà vẫn không thể làm được gì vì thế cô cũng không thể làm gi khác hơn là để mặc như thế,
Điều kỳ lạ hơn chính là khi nằm trong vòng tay anh thì cô lại không hề gặp ác mộng.
Trước đây, bốn buổi tối mỗi tuần, cô đều sẽ mơ về giấc mơ đó, mỗi lần đều vào khoảng hai giờ sáng. Sau tai nạn xe cộ hôm đó, mỗi tuần đều có một ngày gặp ác mộng quấn lấy cô mỗi đêm. Cô luôn bừng tỉnh vào lúc nửa đêm.
Lúc cô mở mắt, Mặc Tu Trần cũng mới từ phòng thay đồ bước ra. Anh mặt một chiếc sơ mi trắng, quần tây dài màu đen ôm sát đôi chân dài của anh. Áo khoác của bộ âu phục đang tùy ý để trên cánh tay, cả người anh toát lên vẻ đẹp trai, thế nhưng lại không hề mất đi sự tao nhã. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ảnh mất Mặc Tu Trần thoảng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười ôn hòa với cô, sau đó khẽ hé đôi môi mỏng, vui vẻ nói: "Chào buổi sáng!"
An Nhiên chớp chớp mắt mấy cái, nhìn nu cười đẹp trai của anh, nhớ tới việc tối hôm qua bị anh ôm ngủ cả đêm, tim cô không kim chế được mà đập mạnh. Khuôn mặt trắng nõn cũng cô cũng nhanh chóng trở nên đỏ ửng, vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi khàn khàn: "Chào buổi sáng!"
Mặc Tu Trần nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, ảnh mắt anh dùng lại trên người cô một chút, lại hỏi: "Có muốn anh giúp em tìm quần áo không?"
"Không cần, không cần đâu! Để tôi tự tim!"
Ôn Nhiên kinh ngạc, nhanh chóng lên tiếng từ chối.
Dường như Mặc Tu Trần bị cô làm cho bối rối, cảm thấy có chút căng thằng, lại cảm thấy vô cùng giải trí khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên, thế nhưng cũng không trêu chọc cô nữa, nói: "Vậy anh xuống lầu trước đợi em xuống cùng ăn sáng chung!" Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ chinh.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.
Tiểu Văn Khanh không nghĩ như thế, hừ lạnh nói: "Không cần mẹ phải bỏ thuốc đâu, con không nhìn ra sao? Cái con bé Trình Giai đó có ý với Mặc Tu Trần, mẹ chỉ cần cho cô ta sự thuận tiện thì sau đó chỉ cần đứng ở ngoài xem kịch hay mà thôi."
Mặc Tử Hiên cau mày, anh ấy cũng không biết nhiều về người phụ nữ tên Trình Giai đó và anh cũng không có húng thú để tìm hiểu về cô ta. Anh ấy đứng dậy, để lại một: "Cái người phụ nữ tên Trình Giai đó như thể nào thi cũng là chuyện của cô ta, mẹ đừng có xen vào." Sau đó anh ấy nhanh chóng rời khỏi ghế salon, đi thằng vào phòng tắm.
Ngoài mặt thi Tiểu Văn Khanh không hề nói gi thế nhưng trong lòng bà ta cũng không tính sẽ thay đổi kế hoạch của mình.
Bà ta vừa mới đi tới trước cửa phòng của Mặc Tử Hiên thì điện thoại đột nhiên vang lên. Khi bà ta nhìn thấy người gọi tới thì sắc mặt bà ta nhanh chóng thay đổi, bước thật nhanh trở về phòng mình, sau đó mới bẩm nghe điện thoại: "Alo." "Tôi đã để hai người kia rời khỏi đây trong đêm, cho dù Mặc Tu Trần có điều tra thì cũng không tra ra được chứng cứ!"
Nghe thấy thế, gánh nặng trong lòng Tiểu Văn Khanh mới hạ xuống, bà ta suy nghĩ một chút rồi lên tiếng phân phó: "Nhất định không thể đề Mặc Tu Trần tra ra được dấu vết. Còn nữa, rất có thể Mặc Tu Trần vẫn còn điều tra chuyện năm đó, ông cũng nên cần thận một chút đi..."
Người ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, phách lối lên tiếng: "Năm đó, cậu ta cùng lầm cũng chỉ là một đứa trẻ con, không hiểu gì cả. Bây giờ cũng cũng không thể tra ra được vì thế bây giờ này đi, bà cứ tin tưởng vào tôi. Có tôi ở dây thi tôi đảm bảo Mặc Tu Trần không thể tra ra được bất cử chuyện gi đâu."
Tiểu Văn Khanh nở nụ cười, âm thanh ôn hỏa hơn ban nãy rất nhiều: "Đương nhiên là tôi tin tưởng vào ông rồi, chẳng qua là dạo gần đây tôi vẫn luôn cảm thấy bất an mà thôi."
"Tuần tới tôi sẽ đến thành phố G một chuyển, đến lúc đó sẽ tới thăm bà..."
Tiểu Văn Khanh đưa tay sờ lên khuôn mặt được chăm sóc tốt của mình, ôn nhu lên tiếng: "Được, vậy chúng tôi chờ ông!"
"Ừ, chờ tới khi chúng ta thâu tóm được tập đoàn MS, bà hãy nhanh chóng ly hôn với Mặc Kinh Đằng đi..."
***
Ôn Nhiên không biết tối qua minh đã thiếp đi lúc này. Ban đầu, cô vẫn luôn không cảm thấy buồn ngủ, muốn chờ Mặc Tu Trần ngủ, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi vòng ôm của anh.
Thế nhưng cô đợi hơn nửa tiếng, khi đã chắc chắn rằng anh đã thật sự ngủ, cô cần thận cầm lấy cảnh tay anh, muốn kẻo ra khỏi hồng mình thế nhưng cánh tay anh lại quá nặng, cô thứ hai lần mà vẫn không thể làm được gì vì thế cô cũng không thể làm gi khác hơn là để mặc như thế,
Điều kỳ lạ hơn chính là khi nằm trong vòng tay anh thì cô lại không hề gặp ác mộng.
Trước đây, bốn buổi tối mỗi tuần, cô đều sẽ mơ về giấc mơ đó, mỗi lần đều vào khoảng hai giờ sáng. Sau tai nạn xe cộ hôm đó, mỗi tuần đều có một ngày gặp ác mộng quấn lấy cô mỗi đêm. Cô luôn bừng tỉnh vào lúc nửa đêm.
Lúc cô mở mắt, Mặc Tu Trần cũng mới từ phòng thay đồ bước ra. Anh mặt một chiếc sơ mi trắng, quần tây dài màu đen ôm sát đôi chân dài của anh. Áo khoác của bộ âu phục đang tùy ý để trên cánh tay, cả người anh toát lên vẻ đẹp trai, thế nhưng lại không hề mất đi sự tao nhã. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ảnh mất Mặc Tu Trần thoảng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười ôn hòa với cô, sau đó khẽ hé đôi môi mỏng, vui vẻ nói: "Chào buổi sáng!"
An Nhiên chớp chớp mắt mấy cái, nhìn nu cười đẹp trai của anh, nhớ tới việc tối hôm qua bị anh ôm ngủ cả đêm, tim cô không kim chế được mà đập mạnh. Khuôn mặt trắng nõn cũng cô cũng nhanh chóng trở nên đỏ ửng, vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi khàn khàn: "Chào buổi sáng!"
Mặc Tu Trần nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, ảnh mắt anh dùng lại trên người cô một chút, lại hỏi: "Có muốn anh giúp em tìm quần áo không?"
"Không cần, không cần đâu! Để tôi tự tim!"
Ôn Nhiên kinh ngạc, nhanh chóng lên tiếng từ chối.
Dường như Mặc Tu Trần bị cô làm cho bối rối, cảm thấy có chút căng thằng, lại cảm thấy vô cùng giải trí khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên, thế nhưng cũng không trêu chọc cô nữa, nói: "Vậy anh xuống lầu trước đợi em xuống cùng ăn sáng chung!" Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ chinh.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.