Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474
Chương 474:
Thím Trương nhìn chằm chằm Tiểu Lưu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó bà ấy nháy mắt với người chồng ở bên cạnh. Bác Lưu thở dài, xin lỗi Mặc Tu Trần rồi bước lên phía trước kéo Tiểu Lưu ra khỏi phòng khách.
Ôn Nhiên nháy mắt với thím Trương, sau đó bà ấy cũng rời đi.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cô đau lòng lên tiếng: “Tu Trần, anh đừng tức giận nữa, tức giận hại thân thể, tức giận vì loại người đó không đáng đâu. Có phải em giống như những gì cô ta nói đâu, chẳng lẽ anh vẫn không tin em sao?”
“Đương nhiên là anh tin em.”
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần thay đổi, tầm mắt của anh khóa chặt cô, anh không chỉ tin tưởng cô mà anh không cho phép người khác vu khống đặt điều về cô, đặc biệt là những người phụ nữ không biết xáu hổ như Đồng Thi Thi.
Ôn Nhiên khẽ kéo khóe môi, vươn tay ôm eo anh, vùi đầu vào trước ngực của anh, giọng nói nhẹ nhàng tràn ra đôi môi đỏ mọng: “Chỉ cần anh tin em là được rồi, em không quan tâm người khác nói gì về em, thật đó.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần trầm xuống, anh giơ tay vòng qua cô, ôm cô vào lòng, lặng lẽ ôm cô một lúc mới kéo cô ra khỏi vòng tay, dịu dàng nhìn cô: “Anh không tức giận nữa.”
“Như vậy mới đúng nha!”
Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của anh, không còn có lớp băng che phủ nữa, dáng vẻ anh như vậy gợi cảm và quyền rũ nhát.
“Tại sao em không nói trước với anh về đoạn ghi âm?”
Ngón tay mảnh khảnh của Mặc Tu Trần vuốt ve gò má trắng nõn của cô, giọng nói dịu dàng ẩm ướt.
“Ngay từ đầu em đã không có ý định nói cho mọi người nghe, hình như dáng vẻ của Tiểu Lưu rất đau lòng. Anh nói xem, anh ấy thật sự có thể buông tay Đồng Thi Thi không?”
Ôn Nhiên có chút lo lắng mà mím môi.
Mặc Tu Trần thản nhiên cười, nhưng nụ cười có chút lạnh lùng: “Không buông được cũng phải buông, không thể để cậu ấy vì Đồng Thi Thi mà bị hủy hoại. Cho dù là vì thím Trương và bác Lưu thì chuyện này anh cũng sẽ làm chủ thay cậu ấy.”
“Ý anh là gì?”
Ôn Nhiên chớp mắt, cô nghi ngờ nhìn Mặc Tu Trần.
“Ừm, cho dù Đồng Thi Thi thật sự mang thai thì cũng không thể giữ đứa bé lại, đứa bé có nguồn gốc không rõ ràng, nó đến với thế giới này cũng sẽ không được hạnh phúc.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần có chút lạnh lùng, trước kia Đồng Thi Thi và Mặc Tử Hiên có quan hệ, lúc cô ta ở bên Tiểu Lưu có qua lại với người đàn ông khác hay không cũng là một vấn đề, làm sao anh có thể để cho Đồng Thi Thi giữ lại đứa bé.
“Nhiên Nhiên, không phải hôm nay em sẽ tới nhà Tiểu Tiểu sao? Anh sẽ để Thanh Phong và Thanh Dương đi cùng em, em đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, vui vẻ đi chơi một ngày nhé.”
Ôn Nhiên giật mình: “Anh và Mặc Tử Hiên có chuyện quan trọng cần bàn bạc sao?”
“Ừm, là chuyện trong công ty, anh đưa em ra ngoài.”
Mặc Tu Trần không nói nhiều mà cùng Ôn Nhiên đi về phía cửa, Ôn Nhiên mím môi, anh không giải thích cô cũng không hỏi.
Mặc Tu Trần dặn dò Thanh Dương và Thanh Phong đưa cô đến nhà Bạch Tiểu Tiểu, anh lại tự tay mở cửa cho cô, nhìn cô lên xe, nhìn chiếc xe lái ra khỏi biệt thự, đi khuất tầm mắt, anh vẫn đứng ở đó, đứng yên không động đậy.
Chưa đến mười phút sau khi Ôn Nhiên rời đi, Mặc Tử Hiên đã đến.
Mặc Tu Trần để Mặc Tử Hiên đi vào phòng khách, thím Trương vừa dọn trà xong, rót cho Mặc Tu Trần và Mặc Tử Hiên mỗi người một cốc nước.
Mặc Tử Hiên liếc qua khay trà mà thím Trương mang đi, anh ta nhìn Mặc Tu Trần, đôi mày của anh tuần tú, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vẻ kiêu ngạo không ai bì kịp.
“Mặc Tu Trần, tôi muốn anh đưa cho tôi những thứ mà anh đã âm thầm chuẩn bị.”
Vừa mở miệng, Mặc Tử Hiên đã lập tức đi thẳng vào vấn đề, anh ta còn nói chuyện như là điều đương nhiên, giống như thứ mà anh ta hỏi Mặc Tu Trần chỉ đơn giản như một món đồ chơi.
Mặc Tu Trần lạnh lùng cong môi, trong đôi mắt sâu sắc có một chút giễu cợt ngưng tụ: “Cậu dùng cái gì để ra điều kiện với tôi?”
“Lấy thân thế của Ôn Nhiên, tôi không phải là ông già, tôi sẽ không bị những lời nói đó của anh lừa đâu. Tôi có thể tìm đến anh là tôi đã nắm chắc rồi, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ trực tiếp đến gặp Ôn Nhiên.”
Mặc Tử Hiên đắc ý nhìn Mặc Tử Hiên, từ hơi thở đột nhiên trở nên ảm đạm của anh, anh ta biết những gì Tiêu Văn Khanh nói với anh ta là sự thật, Mặc Tu Trần mới chính là kẻ dối trá lừa dối cả thế giới.
Thím Trương nhìn chằm chằm Tiểu Lưu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó bà ấy nháy mắt với người chồng ở bên cạnh. Bác Lưu thở dài, xin lỗi Mặc Tu Trần rồi bước lên phía trước kéo Tiểu Lưu ra khỏi phòng khách.
Ôn Nhiên nháy mắt với thím Trương, sau đó bà ấy cũng rời đi.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cô đau lòng lên tiếng: “Tu Trần, anh đừng tức giận nữa, tức giận hại thân thể, tức giận vì loại người đó không đáng đâu. Có phải em giống như những gì cô ta nói đâu, chẳng lẽ anh vẫn không tin em sao?”
“Đương nhiên là anh tin em.”
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần thay đổi, tầm mắt của anh khóa chặt cô, anh không chỉ tin tưởng cô mà anh không cho phép người khác vu khống đặt điều về cô, đặc biệt là những người phụ nữ không biết xáu hổ như Đồng Thi Thi.
Ôn Nhiên khẽ kéo khóe môi, vươn tay ôm eo anh, vùi đầu vào trước ngực của anh, giọng nói nhẹ nhàng tràn ra đôi môi đỏ mọng: “Chỉ cần anh tin em là được rồi, em không quan tâm người khác nói gì về em, thật đó.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần trầm xuống, anh giơ tay vòng qua cô, ôm cô vào lòng, lặng lẽ ôm cô một lúc mới kéo cô ra khỏi vòng tay, dịu dàng nhìn cô: “Anh không tức giận nữa.”
“Như vậy mới đúng nha!”
Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của anh, không còn có lớp băng che phủ nữa, dáng vẻ anh như vậy gợi cảm và quyền rũ nhát.
“Tại sao em không nói trước với anh về đoạn ghi âm?”
Ngón tay mảnh khảnh của Mặc Tu Trần vuốt ve gò má trắng nõn của cô, giọng nói dịu dàng ẩm ướt.
“Ngay từ đầu em đã không có ý định nói cho mọi người nghe, hình như dáng vẻ của Tiểu Lưu rất đau lòng. Anh nói xem, anh ấy thật sự có thể buông tay Đồng Thi Thi không?”
Ôn Nhiên có chút lo lắng mà mím môi.
Mặc Tu Trần thản nhiên cười, nhưng nụ cười có chút lạnh lùng: “Không buông được cũng phải buông, không thể để cậu ấy vì Đồng Thi Thi mà bị hủy hoại. Cho dù là vì thím Trương và bác Lưu thì chuyện này anh cũng sẽ làm chủ thay cậu ấy.”
“Ý anh là gì?”
Ôn Nhiên chớp mắt, cô nghi ngờ nhìn Mặc Tu Trần.
“Ừm, cho dù Đồng Thi Thi thật sự mang thai thì cũng không thể giữ đứa bé lại, đứa bé có nguồn gốc không rõ ràng, nó đến với thế giới này cũng sẽ không được hạnh phúc.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần có chút lạnh lùng, trước kia Đồng Thi Thi và Mặc Tử Hiên có quan hệ, lúc cô ta ở bên Tiểu Lưu có qua lại với người đàn ông khác hay không cũng là một vấn đề, làm sao anh có thể để cho Đồng Thi Thi giữ lại đứa bé.
“Nhiên Nhiên, không phải hôm nay em sẽ tới nhà Tiểu Tiểu sao? Anh sẽ để Thanh Phong và Thanh Dương đi cùng em, em đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, vui vẻ đi chơi một ngày nhé.”
Ôn Nhiên giật mình: “Anh và Mặc Tử Hiên có chuyện quan trọng cần bàn bạc sao?”
“Ừm, là chuyện trong công ty, anh đưa em ra ngoài.”
Mặc Tu Trần không nói nhiều mà cùng Ôn Nhiên đi về phía cửa, Ôn Nhiên mím môi, anh không giải thích cô cũng không hỏi.
Mặc Tu Trần dặn dò Thanh Dương và Thanh Phong đưa cô đến nhà Bạch Tiểu Tiểu, anh lại tự tay mở cửa cho cô, nhìn cô lên xe, nhìn chiếc xe lái ra khỏi biệt thự, đi khuất tầm mắt, anh vẫn đứng ở đó, đứng yên không động đậy.
Chưa đến mười phút sau khi Ôn Nhiên rời đi, Mặc Tử Hiên đã đến.
Mặc Tu Trần để Mặc Tử Hiên đi vào phòng khách, thím Trương vừa dọn trà xong, rót cho Mặc Tu Trần và Mặc Tử Hiên mỗi người một cốc nước.
Mặc Tử Hiên liếc qua khay trà mà thím Trương mang đi, anh ta nhìn Mặc Tu Trần, đôi mày của anh tuần tú, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vẻ kiêu ngạo không ai bì kịp.
“Mặc Tu Trần, tôi muốn anh đưa cho tôi những thứ mà anh đã âm thầm chuẩn bị.”
Vừa mở miệng, Mặc Tử Hiên đã lập tức đi thẳng vào vấn đề, anh ta còn nói chuyện như là điều đương nhiên, giống như thứ mà anh ta hỏi Mặc Tu Trần chỉ đơn giản như một món đồ chơi.
Mặc Tu Trần lạnh lùng cong môi, trong đôi mắt sâu sắc có một chút giễu cợt ngưng tụ: “Cậu dùng cái gì để ra điều kiện với tôi?”
“Lấy thân thế của Ôn Nhiên, tôi không phải là ông già, tôi sẽ không bị những lời nói đó của anh lừa đâu. Tôi có thể tìm đến anh là tôi đã nắm chắc rồi, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ trực tiếp đến gặp Ôn Nhiên.”
Mặc Tử Hiên đắc ý nhìn Mặc Tử Hiên, từ hơi thở đột nhiên trở nên ảm đạm của anh, anh ta biết những gì Tiêu Văn Khanh nói với anh ta là sự thật, Mặc Tu Trần mới chính là kẻ dối trá lừa dối cả thế giới.