Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442
Giọng nói đó khiến trái tim của Tiêu Văn Khanh căng thẳng, Ngô Thiên Nhất nghe điện thoại. Trên điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông: “Anh Thiên, Đàm Mục đưa người đến thẳm mỹ viện, chính là thẩm mỹ viện mà hôm qua chị dâu đã đến.”
Nghe vậy khuôn mặt của Tiêu Văn Khanh tái đi.
Ngô Thiên Nhất lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Văn Khanh, nói vài câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.
“Thiên Nhất!” Tiêu Văn Khanh trở nên sợ hãi.
“Em vừa nghe thấy rồi đấy, bây giờ em còn nói mình đi ra ngoài không có vấn đề gì không? Đàm Mục tìm đến thẩm mỹ viện, vậy thì chứng minh cậu ta nhắm vào chúng ta.
Bây giờ anh chưa muốn lộ diện, ẩn núp trong bóng tối có ích lợi của ẩn núp trong bóng tối.
Ngô Thiên Nhất vừa nói vừa suy nghĩ cách giải quyết.
“Vậy phải làm sao bây giờ, hay là anh gọi điện cho giáo sư: Phó, hỏi ông ta xem có thể ra nước ngoài sớm hơn được không.”
Tiêu Văn Khanh không muốn bị phát hiện, trong tay bà ta có bằng chứng của Mặc Kính Đằng và trong tay Mặc Kính Đằng cũng có bằng chứng phạm tội của bà ta. Lúc trước ông ấy đồng ý để Mặc Tử Hiên ở lại tập đoàn là vì ông ấy không muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại.
Tuy nhiên, nếu bà ta bị Mặc Tu Trần tìm thấy, không chắc liệu Mặc Kính Đằng còn có bị bà ta đe dọa nữa hay không.
“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Trong mắt Ngô Thiên Nhát hiện lên tia hung ác, nếu như: chỉ có một mình Đàm Mục thì còn dễ dàng xử lý. Khi cấp bách ông ta sẽ đâm lao thì phải theo lao, giải quyết cậu ta một cách sạch sẽ.
Nhưng cậu ta đã dẫn theo người, bây giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trồn tránh.
Ông ta bám số của Phó Kinh Nghĩa, hi vọng ông ta đã sẵn sàng và có thể đưa họ ra nước ngoài ngay lập tức, nếu bây giờ ông ta ra nước ngoài, cho dù Đàm Mục tìm thấy chỗ này của ông ta thì cũng vô dụng.
Chuông điện thoại vang lên hai lần, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng, chính là Phó Kinh Nghĩa.
iáo sư Phó, là tôi. Chúng tôi đã bị Mặc Tu Trần phát hiện rồi, bên ông đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Có thể đưa chúng tôi ra nước ngoài sớm hơn được không?”
Ngô Thiên Nhất cung kính hỏi, ông ta không dám vô lễ với Phó Kinh Nghĩa. Nhiều năm qua, nếu không có Phó Kinh Nghĩa giúp đỡ, ông ta sẽ không mở được xưởng sản xuất dược phẩm.
Quan trọng nhất là Phó Kinh Nghĩa đã cung cấp cho ông ta tất cả những thứ thuốc mà ông ta cần.
Bên cạnh đó, Phó Kinh Nghĩa cũng đang hợp tác với một người bí ẩn rất có thế lực. Ông ta không biết danh tính của đối phương, nhưng ông ta biết thế lực của đối phương đó rất mạnh, không phải là người mà Ngô Thiên Nhất có thể chọc vào.
Chính vì như vậy nên Phó Kinh Nghĩa mới có thể lẳn trốn truy nã suốt nhiều năm như thế, sống một cuộc sống nhàn nhã.
“Không phải hai ngày trước ông còn nói không sao à? Sao đột nhiên lại bị phát hiện?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo chút không hài lòng, vẻ mặt của Ngô Thiên Nhát thay đổi, ông ta nói thật: “Chiều hôm qua Văn Khanh đi ra ngoài bị người ta nhìn thấy, vừa rồi Đàm Mục dẫn người tìm đến nơi hôm qua cô ấy đã đến.”
“Đúng là một người phụ nữ phiền phức.”
Ngô Thiên Nhất hừ lạnh, giọng điệu đầy khinh thường.
Ông ta không biết tại sao Ngô Thiên lại thích một người phụ nữ bình hoa như Tiêu Văn Khanh.
Lại còn si mê bà ta nhiều năm như vậy.
“Giáo sư Phó, tôi lo lắng Đàm Mục sẽ phát hiện được chỗ này. Nếu bây giờ có thể ra nước ngoài là tốt nhất, nếu không thể thì chúng tôi đi nơi khác trước.”
“Các người rời khỏi chỗ đó đi, tối ngày kia tôi sẽ thông báo cho ông.”
Nói xong, Phó Kinh Nghĩa không đợi ông ta trả lời mà cúp máy ngay.
Khi Mặc Tu Trần nhận được cuộc gọi của Đàm Mục thì trời đã tôi.
Anh đang được một nhóm giám đốc cấp cao của chỉ nhánh mời vào phòng riêng của khách sạn, điện thoại di động reo lên và mọi người đều dừng lại. Anh vẫy tay ra hiệu với những người khác, ra hiệu cho họ ngồi xuống trước, anh xoay người đi ra khỏi phòng riêng.
“Đàm Mục!”
Trong hành lang được chiều sáng rực rỡ, thân hình thon dài của Mặc Tu Trần được phản chiếu trên bức tường đá cẩm thạch, bên trong phản chiếu một thân hình cao lớn và thẳng tắp.
“Tu Trần, tôi nói cho cậu biết một tiếng, ngày hôm qua có người phát hiện Tiêu Văn Khanh đang ở thành phố B.
Sáng nay tôi và chú Minh vội vàng đến thành phố B, còn bị chậm một bước nên đã để bà ta chạy mát.”
Nghe vậy khuôn mặt của Tiêu Văn Khanh tái đi.
Ngô Thiên Nhất lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Văn Khanh, nói vài câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.
“Thiên Nhất!” Tiêu Văn Khanh trở nên sợ hãi.
“Em vừa nghe thấy rồi đấy, bây giờ em còn nói mình đi ra ngoài không có vấn đề gì không? Đàm Mục tìm đến thẩm mỹ viện, vậy thì chứng minh cậu ta nhắm vào chúng ta.
Bây giờ anh chưa muốn lộ diện, ẩn núp trong bóng tối có ích lợi của ẩn núp trong bóng tối.
Ngô Thiên Nhất vừa nói vừa suy nghĩ cách giải quyết.
“Vậy phải làm sao bây giờ, hay là anh gọi điện cho giáo sư: Phó, hỏi ông ta xem có thể ra nước ngoài sớm hơn được không.”
Tiêu Văn Khanh không muốn bị phát hiện, trong tay bà ta có bằng chứng của Mặc Kính Đằng và trong tay Mặc Kính Đằng cũng có bằng chứng phạm tội của bà ta. Lúc trước ông ấy đồng ý để Mặc Tử Hiên ở lại tập đoàn là vì ông ấy không muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại.
Tuy nhiên, nếu bà ta bị Mặc Tu Trần tìm thấy, không chắc liệu Mặc Kính Đằng còn có bị bà ta đe dọa nữa hay không.
“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Trong mắt Ngô Thiên Nhát hiện lên tia hung ác, nếu như: chỉ có một mình Đàm Mục thì còn dễ dàng xử lý. Khi cấp bách ông ta sẽ đâm lao thì phải theo lao, giải quyết cậu ta một cách sạch sẽ.
Nhưng cậu ta đã dẫn theo người, bây giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trồn tránh.
Ông ta bám số của Phó Kinh Nghĩa, hi vọng ông ta đã sẵn sàng và có thể đưa họ ra nước ngoài ngay lập tức, nếu bây giờ ông ta ra nước ngoài, cho dù Đàm Mục tìm thấy chỗ này của ông ta thì cũng vô dụng.
Chuông điện thoại vang lên hai lần, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng, chính là Phó Kinh Nghĩa.
iáo sư Phó, là tôi. Chúng tôi đã bị Mặc Tu Trần phát hiện rồi, bên ông đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Có thể đưa chúng tôi ra nước ngoài sớm hơn được không?”
Ngô Thiên Nhất cung kính hỏi, ông ta không dám vô lễ với Phó Kinh Nghĩa. Nhiều năm qua, nếu không có Phó Kinh Nghĩa giúp đỡ, ông ta sẽ không mở được xưởng sản xuất dược phẩm.
Quan trọng nhất là Phó Kinh Nghĩa đã cung cấp cho ông ta tất cả những thứ thuốc mà ông ta cần.
Bên cạnh đó, Phó Kinh Nghĩa cũng đang hợp tác với một người bí ẩn rất có thế lực. Ông ta không biết danh tính của đối phương, nhưng ông ta biết thế lực của đối phương đó rất mạnh, không phải là người mà Ngô Thiên Nhất có thể chọc vào.
Chính vì như vậy nên Phó Kinh Nghĩa mới có thể lẳn trốn truy nã suốt nhiều năm như thế, sống một cuộc sống nhàn nhã.
“Không phải hai ngày trước ông còn nói không sao à? Sao đột nhiên lại bị phát hiện?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo chút không hài lòng, vẻ mặt của Ngô Thiên Nhát thay đổi, ông ta nói thật: “Chiều hôm qua Văn Khanh đi ra ngoài bị người ta nhìn thấy, vừa rồi Đàm Mục dẫn người tìm đến nơi hôm qua cô ấy đã đến.”
“Đúng là một người phụ nữ phiền phức.”
Ngô Thiên Nhất hừ lạnh, giọng điệu đầy khinh thường.
Ông ta không biết tại sao Ngô Thiên lại thích một người phụ nữ bình hoa như Tiêu Văn Khanh.
Lại còn si mê bà ta nhiều năm như vậy.
“Giáo sư Phó, tôi lo lắng Đàm Mục sẽ phát hiện được chỗ này. Nếu bây giờ có thể ra nước ngoài là tốt nhất, nếu không thể thì chúng tôi đi nơi khác trước.”
“Các người rời khỏi chỗ đó đi, tối ngày kia tôi sẽ thông báo cho ông.”
Nói xong, Phó Kinh Nghĩa không đợi ông ta trả lời mà cúp máy ngay.
Khi Mặc Tu Trần nhận được cuộc gọi của Đàm Mục thì trời đã tôi.
Anh đang được một nhóm giám đốc cấp cao của chỉ nhánh mời vào phòng riêng của khách sạn, điện thoại di động reo lên và mọi người đều dừng lại. Anh vẫy tay ra hiệu với những người khác, ra hiệu cho họ ngồi xuống trước, anh xoay người đi ra khỏi phòng riêng.
“Đàm Mục!”
Trong hành lang được chiều sáng rực rỡ, thân hình thon dài của Mặc Tu Trần được phản chiếu trên bức tường đá cẩm thạch, bên trong phản chiếu một thân hình cao lớn và thẳng tắp.
“Tu Trần, tôi nói cho cậu biết một tiếng, ngày hôm qua có người phát hiện Tiêu Văn Khanh đang ở thành phố B.
Sáng nay tôi và chú Minh vội vàng đến thành phố B, còn bị chậm một bước nên đã để bà ta chạy mát.”