Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Giọng điệu Ôn Nhiên bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra vẻ tức giận. Thảm Ngọc Đình có chút kinh ngạc, lại có chút xấu hổ: “Tu Trần, anh ấy…”
“Đúng là Tu Trần có chút tức giận, nhưng mà qua hai ngày nữa sẽ không sao đâu.”
Ôn Nhiên giật giật khóe miệng, mỉm cười, coi như là đang an ủi Thẩm Ngọc Đình.
“Chị nên cảm ơn vì Nhiên Nhiên đã không tức giận, nếu Nhiên Nhiên thực sự giận Mặc Tu Trần, hành vi của chị tối hôm qua mới là tội ác tày trời. Ngoại trừ Nhiên Nhiên ra, trong lòng và trong mắt Mặc Tu Trần không có chỗ cho _ những người phụ nữ khác. Cô Thẩm là người thông minh, sao phải tự làm khổ bản thân, còn đến làm khó Nhiên Nhiên.”
Lời nói của Bạch Tiểu không nhanh cũng không chậm, nhưng mỗi chữ đều khiến Thảm Ngọc Đình xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy. Bây giờ còn đến làm khó Nhiên Nhiên đừng trách cô ấy, dù trước đây cô ấy có yêu Mặc Tu Trần như thế nào đi chăng nữa thì hiện tại anh là người đã có gia đình, cô ấy biết điều thì nên buông tay.
“Nhiên Nhiên, chị thực xin lỗi. Chị hứa với em, sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa.”
Khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Thẩm Ngọc Đình vì lời nói của Bạch Tiểu Tiểu mà càng trở nên tái nhợt hơn.
Cô ấy sống hơn hai mươi năm nay, đêm qua là lần xáu hỗ nhất của cô ấy.
“Ừm, em tin chị.”
Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt hói lỗi của Thẩm Ngọc Đình, cuối cùng trong lòng cô cũng cảm thấy có chút không nhẫn tâm. Chẳng qua vì cô ấy yêu Mặc Tu Trần, yêu đến đau khổ, cô không không hiểu nhưng có thể lý giải.
Nếu cô ấy thực sự có thể học cách buông bỏ thì không có gì là không thể tha thứ.
Thẩm Ngọc Đình vui vẻ cười: “Nhiên Nhiên, cảm ơn em.”
Nếu Ôn Nhiên không tha thứ cho mình, cô ấy không biết phải làm sao nữa, cô ấy giải thích thêm vài câu rồi tạm biệt Ôn Nhiên, rời khỏi phòng bệnh.
Từ lúc vào đến lúc đi cũng chỉ mắt vài phút.
Chưa đến nửa tiếng sau khi Thẳm Ngọc Đình rời đi, Có Khải đã đến phòng bệnh.
“Nhiên Nhiên, vừa nãy Ngọc Đình tìm em à?”
Có Khải vừa đi vào liền hỏi, anh ấy lo lắng nhìn Ôn Nhiên.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, sau đó cô khẽ cười: “Vâng, chị ấy nói tối qua chị ấy uống say, đã làm ra chuyện không nên làm. Muốn em tha thứ cho chị ấy, chị ấy hứa với em rằng sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nưa.
Cố Khải cau mày, dường như anh ấy có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn thở dài: “Em có thể tha thứ cho em ấy cũng tốt, em ấy đã cố chấp với Tu Trần nhiều năm rồi. Trải qua chuyện tối qua, có lẽ bản thân em ấy sẽ nghĩ thông suốt.
Nếu còn không buông bỏ, sau này em ấy làm ra chuyện gì, không cần em ra mặt, anh cũng sẽ không tha cho em ây.”
Nghe được lời này của Có Khải, trong lòng Ôn Nhiên cảm thấy ấm áp, trên mặt nở nụ cười: “Anh à, chị Đình cũng không dễ dàng gì, anh đừng giận chị áy nữa.”
Trong lòng cô biết rõ Cố Khải luôn coi Thẩm Ngọc Đình như em gái ruột của mình, đặc biệt trong thời gian cô vắng nhà, Thẩm Ngọc Đình thường sống ở nhà họ Có, cho dù đối với Cố Khải hay Cố Nham mà nói thì đó cũng là một.
kiểu an ủi.
Dựa vào điểm này, cô cũng nên tha thứ cho cô ấy!
Nếu sau này cô ấy thật sự lại làm ra chuyện gì đó, đương nhiên cô sẽ không còn dễ dàng tha thứ cho cô ấy như: hôm nay nữa. Giống như cô đã từng nói với Trình Giai, một ngày Ôn Nhiên cô còn ở đây, cô sẽ không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào cướp chồng của cô! .
Tiêu Văn Khanh có chút rụt rè nhìn Ngô Thiên Nhát, thấy ông ta im lặng nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, bà ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay ông ta: “Thiên Nhất, em biết mình đã sai rồi, em hứa với anh em sẽ không bao giờ chạy loạn nữa. “
Hôm qua, khi Ngô Thiên Nhắt đang ngủ vào buổi chiều, bà ta đã bí mật rời khỏi biệt thự và đến thẳm mỹ viện để làm đẹp.
Khuôn mặt của bà ta đã hoàn toàn lành lặn vẻ đẹp trước đây đã được khôi phục, bà ta nghĩ mình phải đến thẳm mỹ viện để bảo dưỡng nhưng Ngô Thiên Nhất đã cắm bà ta ra ngoài, vì sợ bị cảnh sát và Mặc Tu Trần nhìn thấy.
Bảo bà ta đợi ra nước ngoài rồi muốn làm gì thì làm.
“Thiên Nhất, tối hôm qua em rất cẩn thận, chưa chắc những người đó đang tìm chúng ta.”
Khi nói lời này Tiêu Văn Khanh có chút chột dạ, vốn dĩ bà ta nghĩ không có vấn đề gì, hôm qua bà ta thật sự đã rất cần thận.
“Đàm Mục đến thành phó B rồi, còn mang theo người tới, là xã hội đen lăn lộn ở thành phố F. Nếu không phải ai đó nhìn thấy em, làm sao bọn họ lại có thể đến thành phó B.”
Ngô Thiên Nhất không ngu ngốc như Tiêu Văn Khanh, tối hôm qua ông ta biết được Tiêu Văn Khanh chạy đến thẳm mỹ viện, ông ta vẫn luôn cảnh giác, hôm nay lại càng cẩn thận hơn.
Đúng nửa tiếng trước, thuộc hạ của ông ta báo với ông ta rằng Đàm Mục đã đến thành phó B.
Điện thoại di động của ông ta lại vang lên.
“Đúng là Tu Trần có chút tức giận, nhưng mà qua hai ngày nữa sẽ không sao đâu.”
Ôn Nhiên giật giật khóe miệng, mỉm cười, coi như là đang an ủi Thẩm Ngọc Đình.
“Chị nên cảm ơn vì Nhiên Nhiên đã không tức giận, nếu Nhiên Nhiên thực sự giận Mặc Tu Trần, hành vi của chị tối hôm qua mới là tội ác tày trời. Ngoại trừ Nhiên Nhiên ra, trong lòng và trong mắt Mặc Tu Trần không có chỗ cho _ những người phụ nữ khác. Cô Thẩm là người thông minh, sao phải tự làm khổ bản thân, còn đến làm khó Nhiên Nhiên.”
Lời nói của Bạch Tiểu không nhanh cũng không chậm, nhưng mỗi chữ đều khiến Thảm Ngọc Đình xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy. Bây giờ còn đến làm khó Nhiên Nhiên đừng trách cô ấy, dù trước đây cô ấy có yêu Mặc Tu Trần như thế nào đi chăng nữa thì hiện tại anh là người đã có gia đình, cô ấy biết điều thì nên buông tay.
“Nhiên Nhiên, chị thực xin lỗi. Chị hứa với em, sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa.”
Khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Thẩm Ngọc Đình vì lời nói của Bạch Tiểu Tiểu mà càng trở nên tái nhợt hơn.
Cô ấy sống hơn hai mươi năm nay, đêm qua là lần xáu hỗ nhất của cô ấy.
“Ừm, em tin chị.”
Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt hói lỗi của Thẩm Ngọc Đình, cuối cùng trong lòng cô cũng cảm thấy có chút không nhẫn tâm. Chẳng qua vì cô ấy yêu Mặc Tu Trần, yêu đến đau khổ, cô không không hiểu nhưng có thể lý giải.
Nếu cô ấy thực sự có thể học cách buông bỏ thì không có gì là không thể tha thứ.
Thẩm Ngọc Đình vui vẻ cười: “Nhiên Nhiên, cảm ơn em.”
Nếu Ôn Nhiên không tha thứ cho mình, cô ấy không biết phải làm sao nữa, cô ấy giải thích thêm vài câu rồi tạm biệt Ôn Nhiên, rời khỏi phòng bệnh.
Từ lúc vào đến lúc đi cũng chỉ mắt vài phút.
Chưa đến nửa tiếng sau khi Thẳm Ngọc Đình rời đi, Có Khải đã đến phòng bệnh.
“Nhiên Nhiên, vừa nãy Ngọc Đình tìm em à?”
Có Khải vừa đi vào liền hỏi, anh ấy lo lắng nhìn Ôn Nhiên.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, sau đó cô khẽ cười: “Vâng, chị ấy nói tối qua chị ấy uống say, đã làm ra chuyện không nên làm. Muốn em tha thứ cho chị ấy, chị ấy hứa với em rằng sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nưa.
Cố Khải cau mày, dường như anh ấy có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn thở dài: “Em có thể tha thứ cho em ấy cũng tốt, em ấy đã cố chấp với Tu Trần nhiều năm rồi. Trải qua chuyện tối qua, có lẽ bản thân em ấy sẽ nghĩ thông suốt.
Nếu còn không buông bỏ, sau này em ấy làm ra chuyện gì, không cần em ra mặt, anh cũng sẽ không tha cho em ây.”
Nghe được lời này của Có Khải, trong lòng Ôn Nhiên cảm thấy ấm áp, trên mặt nở nụ cười: “Anh à, chị Đình cũng không dễ dàng gì, anh đừng giận chị áy nữa.”
Trong lòng cô biết rõ Cố Khải luôn coi Thẩm Ngọc Đình như em gái ruột của mình, đặc biệt trong thời gian cô vắng nhà, Thẩm Ngọc Đình thường sống ở nhà họ Có, cho dù đối với Cố Khải hay Cố Nham mà nói thì đó cũng là một.
kiểu an ủi.
Dựa vào điểm này, cô cũng nên tha thứ cho cô ấy!
Nếu sau này cô ấy thật sự lại làm ra chuyện gì đó, đương nhiên cô sẽ không còn dễ dàng tha thứ cho cô ấy như: hôm nay nữa. Giống như cô đã từng nói với Trình Giai, một ngày Ôn Nhiên cô còn ở đây, cô sẽ không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào cướp chồng của cô! .
Tiêu Văn Khanh có chút rụt rè nhìn Ngô Thiên Nhát, thấy ông ta im lặng nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, bà ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay ông ta: “Thiên Nhất, em biết mình đã sai rồi, em hứa với anh em sẽ không bao giờ chạy loạn nữa. “
Hôm qua, khi Ngô Thiên Nhắt đang ngủ vào buổi chiều, bà ta đã bí mật rời khỏi biệt thự và đến thẳm mỹ viện để làm đẹp.
Khuôn mặt của bà ta đã hoàn toàn lành lặn vẻ đẹp trước đây đã được khôi phục, bà ta nghĩ mình phải đến thẳm mỹ viện để bảo dưỡng nhưng Ngô Thiên Nhất đã cắm bà ta ra ngoài, vì sợ bị cảnh sát và Mặc Tu Trần nhìn thấy.
Bảo bà ta đợi ra nước ngoài rồi muốn làm gì thì làm.
“Thiên Nhất, tối hôm qua em rất cẩn thận, chưa chắc những người đó đang tìm chúng ta.”
Khi nói lời này Tiêu Văn Khanh có chút chột dạ, vốn dĩ bà ta nghĩ không có vấn đề gì, hôm qua bà ta thật sự đã rất cần thận.
“Đàm Mục đến thành phó B rồi, còn mang theo người tới, là xã hội đen lăn lộn ở thành phố F. Nếu không phải ai đó nhìn thấy em, làm sao bọn họ lại có thể đến thành phó B.”
Ngô Thiên Nhất không ngu ngốc như Tiêu Văn Khanh, tối hôm qua ông ta biết được Tiêu Văn Khanh chạy đến thẳm mỹ viện, ông ta vẫn luôn cảnh giác, hôm nay lại càng cẩn thận hơn.
Đúng nửa tiếng trước, thuộc hạ của ông ta báo với ông ta rằng Đàm Mục đã đến thành phó B.
Điện thoại di động của ông ta lại vang lên.