Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440
Lúc này, Mặc Tu Trần lấy ra bó hoa mà anh tự hái đưa tới trước mặt Ôn Nhiên, trong xe nhỏ tràn ngập hương hoa.
Ôn Nhiên vừa khóc vừa cười, vẻ mặt đáng yêu khiến người ta xót xa, cô cầm lấy hoa đưa lên mũi ngửi, giọng nói nhuốm màu hạnh phúc: “Đây là hoa anh tự tay hái, sau khi về nhà em muốn tìm một chiếc bình đẹp nhất cắm vào, đặt nó trong phòng ngủ.”
“Được!”
Mặc Tu Trần không có bắt kỳ ý kiến nào, chỉ cần cô vui vẻ, cô có thẻ làm bắt cứ điều gì.
“Nhiên Nhiên, chúng ta gặp mặt được không?”
Chiều ngày hôm sau, Ôn Nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Ngọc Đình.
Tối hôm qua tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên, sáng sớm ngày hôm nay Mặc Tu Trần đã lên máy bay rời khỏi thành phố G, nhanh nhất cũng phải một tuần nữa mới quay về.
Lần này, cô ngỏ ý muốn đi công tác cùng anh nhưng anh từ chối.
Lý do rất đơn giản, lần này anh đến các chỉ nhanh khác nhau nên sẽ rất bận, có rất nhiều cuộc xã giao thì không nói làm gì, anh còn phải bay lượn suốt ngày, anh không muốn Nhiên Nhiên đi theo anh như một người bay.
Giọng Thẩm Ngọc Đình đầy áy náy, như thể cô ấy đang tự trách bản thân về hành vi tối qua của mình.
Ôn Nhiên liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu trên giường bệnh, hờ: hững nói: “Hiện tại em đang ở bệnh viện, chị đến đây đi.”
“Nhiên Nhiên, sao cậu còn gặp Thẩm Ngọc Đình kia làm gì.”
Bạch Tiểu Tiểu không hài lòng nhìn Ôn Nhiên, tối hôm qua Thẩm Ngọc Đình đã quyến rũ Mặc Tu Trần như thế, nếu Mặc Tu Trần là một người đàn ông khác thì chưa biết chừng cô ấy đã quyền rũ thành công rồi.
Ôn Nhiên thản nhiên cười, cô nghĩ đến những lời Mặc Tu Trần đã nói tối hôm qua, trong mắt lại hiện lên tia ấm áp, giọng nói cũng trở nên ấm áp dịu dàng: “Cho dù chị ấy có làm gì thì Tu Trần cũng sẽ không động lòng, việc gì tớ phải để ý chứ.”
Người phải đau lòng là Thẩm Ngọc Đình mới đúng.
Cô ấy chủ động tỏ tình, chủ động ôm ấp yêu thương, thậm chí là cởi quần áo của mình, nhưng Mặc Tu Trần lại tỏ ra không quan tâm đến cô ấy.
“Cậu ấy à, thôi quên đi, tớ không phát biểu ý kiến nữa.
Mặc dù Thẩm Ngọc Đình là chị họ của cậu nhưng người trong lòng cô ấy nhớ thương là chồng của cậu, phòng hoả phòng trộm cắp phòng chị họ, cậu đừng có mà bắt cần.”
“Phụt!”
Ôn Nhiên bật cười thành tiếng: “Người ta đều nói phòng hoả phòng trộm cắp phòng bạn thân!”
“Đờ mờ cậu, tớ không thèm thích Mặc Tu Tràn nhà cậu đâu!”
Bạch Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn cô, con nhóc xấu xa này, nói chuyện chẳng có chừng mực gì cả.
“Ha ha, tớ không có ý đó, tớ chỉ nói cậu đừng thay đổi từ phòng chị họ thôi, đây là lần đầu tiên tớ nghe về nó đó.
Nhưng tớ nghe lời cậu, sau này tớ sẽ đề phòng chị ấy, không cho chị ấy đến gần Tu Trần nữa, không cho chị ấy và Tu Trần gặp nhau riêng.”
“Thành thật mà nói, khoảnh khắc tối qua khi nhìn thấy bọn họ, tớ thực sự nghĩ…”
Bạch Tiểu Tiểu cảm thán, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, bây giờ cô ấy vẫn cảm tháy thổn thức.
“Không phải chỉ có cậu, lúc đó tớ cũng nghĩ hai người đó…sau đó tớ thấy tớ rất có lỗi với Tu Trần, sao tớ lại không tin anh ấy chứ.”
Giữa hai lông mày của Ôn Nhiên hiện lên chút áy náy.
“Chuyện này cũng không thẻ trách cậu, ai nhìn thấy cảnh đó đều sẽ nghĩ như thế, nhưng mà Mặc Tu Trần nhà cậu thật sự là một người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp. Nhiên Nhiên, cậu phải quản chặt vào đấy, mặc dù anh ấy không có ý với những người phụ nữ khác, nhưng thủ đoạn của phụ nữ vô cùng kỳ quặc. Nếu một ngày nào đó anh ấy bị lừa, lúc đó cậu hối hận không kịp đâu.”
“Ừm, tớ biết rồi, sau này tớ sẽ để ý.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý, cô càng ngày càng không thích những người phụ nữ thèm muốn người đàn ông của cô. Tối hôm qua Thẩm Ngọc Đình ôm Mặc Tu Trần, cô luôn cảm thấy trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy.
Mặc Tu Trần thấy cô khó chịu nên việc đầu tiên sau khi về nhà là anh xông vào nhà tắm ngay, thời gian tắm gấp đôi lần tắm bình thường, lãng phí nước gắp đôi mới đi ra.
xe* Hôm nay Thẩm Ngọc Đình trông rất phờ phạc, sắc mặt tái nhọt, đôi mắt có chút sưng đỏ.
Khi nhìn thấy Ôn Nhiên, cô ấy có chút mắt tự nhiên, cô ấy vừa đi vào đã nói lời xin lỗi: “Nhiên Nhiên, thực xin lỗi. Tối hôm qua chị uống quá nhiều, đã nói điều không nên nói, đã làm chuyện không nên làm.”
Vẻ mặt của Thẳm Ngọc Đình tràn đầy chân thành có lỗi.
Đêm qua, sau khi Cố Khải đưa cô ấy lên lầu, anh ấy đã nghiêm khắc răn dạy cô ấy.
Bản thân cô ấy nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hỏ.
“Chị Đình, tối hôm qua Tu Trần giải thích với em rồi, nói chị say nên mới nói nhảm. Sau này chị uống ít thôi, uống nhiều sẽ hại thân.”
Ôn Nhiên vừa khóc vừa cười, vẻ mặt đáng yêu khiến người ta xót xa, cô cầm lấy hoa đưa lên mũi ngửi, giọng nói nhuốm màu hạnh phúc: “Đây là hoa anh tự tay hái, sau khi về nhà em muốn tìm một chiếc bình đẹp nhất cắm vào, đặt nó trong phòng ngủ.”
“Được!”
Mặc Tu Trần không có bắt kỳ ý kiến nào, chỉ cần cô vui vẻ, cô có thẻ làm bắt cứ điều gì.
“Nhiên Nhiên, chúng ta gặp mặt được không?”
Chiều ngày hôm sau, Ôn Nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Ngọc Đình.
Tối hôm qua tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên, sáng sớm ngày hôm nay Mặc Tu Trần đã lên máy bay rời khỏi thành phố G, nhanh nhất cũng phải một tuần nữa mới quay về.
Lần này, cô ngỏ ý muốn đi công tác cùng anh nhưng anh từ chối.
Lý do rất đơn giản, lần này anh đến các chỉ nhanh khác nhau nên sẽ rất bận, có rất nhiều cuộc xã giao thì không nói làm gì, anh còn phải bay lượn suốt ngày, anh không muốn Nhiên Nhiên đi theo anh như một người bay.
Giọng Thẩm Ngọc Đình đầy áy náy, như thể cô ấy đang tự trách bản thân về hành vi tối qua của mình.
Ôn Nhiên liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu trên giường bệnh, hờ: hững nói: “Hiện tại em đang ở bệnh viện, chị đến đây đi.”
“Nhiên Nhiên, sao cậu còn gặp Thẩm Ngọc Đình kia làm gì.”
Bạch Tiểu Tiểu không hài lòng nhìn Ôn Nhiên, tối hôm qua Thẩm Ngọc Đình đã quyến rũ Mặc Tu Trần như thế, nếu Mặc Tu Trần là một người đàn ông khác thì chưa biết chừng cô ấy đã quyền rũ thành công rồi.
Ôn Nhiên thản nhiên cười, cô nghĩ đến những lời Mặc Tu Trần đã nói tối hôm qua, trong mắt lại hiện lên tia ấm áp, giọng nói cũng trở nên ấm áp dịu dàng: “Cho dù chị ấy có làm gì thì Tu Trần cũng sẽ không động lòng, việc gì tớ phải để ý chứ.”
Người phải đau lòng là Thẩm Ngọc Đình mới đúng.
Cô ấy chủ động tỏ tình, chủ động ôm ấp yêu thương, thậm chí là cởi quần áo của mình, nhưng Mặc Tu Trần lại tỏ ra không quan tâm đến cô ấy.
“Cậu ấy à, thôi quên đi, tớ không phát biểu ý kiến nữa.
Mặc dù Thẩm Ngọc Đình là chị họ của cậu nhưng người trong lòng cô ấy nhớ thương là chồng của cậu, phòng hoả phòng trộm cắp phòng chị họ, cậu đừng có mà bắt cần.”
“Phụt!”
Ôn Nhiên bật cười thành tiếng: “Người ta đều nói phòng hoả phòng trộm cắp phòng bạn thân!”
“Đờ mờ cậu, tớ không thèm thích Mặc Tu Tràn nhà cậu đâu!”
Bạch Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn cô, con nhóc xấu xa này, nói chuyện chẳng có chừng mực gì cả.
“Ha ha, tớ không có ý đó, tớ chỉ nói cậu đừng thay đổi từ phòng chị họ thôi, đây là lần đầu tiên tớ nghe về nó đó.
Nhưng tớ nghe lời cậu, sau này tớ sẽ đề phòng chị ấy, không cho chị ấy đến gần Tu Trần nữa, không cho chị ấy và Tu Trần gặp nhau riêng.”
“Thành thật mà nói, khoảnh khắc tối qua khi nhìn thấy bọn họ, tớ thực sự nghĩ…”
Bạch Tiểu Tiểu cảm thán, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, bây giờ cô ấy vẫn cảm tháy thổn thức.
“Không phải chỉ có cậu, lúc đó tớ cũng nghĩ hai người đó…sau đó tớ thấy tớ rất có lỗi với Tu Trần, sao tớ lại không tin anh ấy chứ.”
Giữa hai lông mày của Ôn Nhiên hiện lên chút áy náy.
“Chuyện này cũng không thẻ trách cậu, ai nhìn thấy cảnh đó đều sẽ nghĩ như thế, nhưng mà Mặc Tu Trần nhà cậu thật sự là một người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp. Nhiên Nhiên, cậu phải quản chặt vào đấy, mặc dù anh ấy không có ý với những người phụ nữ khác, nhưng thủ đoạn của phụ nữ vô cùng kỳ quặc. Nếu một ngày nào đó anh ấy bị lừa, lúc đó cậu hối hận không kịp đâu.”
“Ừm, tớ biết rồi, sau này tớ sẽ để ý.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý, cô càng ngày càng không thích những người phụ nữ thèm muốn người đàn ông của cô. Tối hôm qua Thẩm Ngọc Đình ôm Mặc Tu Trần, cô luôn cảm thấy trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy.
Mặc Tu Trần thấy cô khó chịu nên việc đầu tiên sau khi về nhà là anh xông vào nhà tắm ngay, thời gian tắm gấp đôi lần tắm bình thường, lãng phí nước gắp đôi mới đi ra.
xe* Hôm nay Thẩm Ngọc Đình trông rất phờ phạc, sắc mặt tái nhọt, đôi mắt có chút sưng đỏ.
Khi nhìn thấy Ôn Nhiên, cô ấy có chút mắt tự nhiên, cô ấy vừa đi vào đã nói lời xin lỗi: “Nhiên Nhiên, thực xin lỗi. Tối hôm qua chị uống quá nhiều, đã nói điều không nên nói, đã làm chuyện không nên làm.”
Vẻ mặt của Thẳm Ngọc Đình tràn đầy chân thành có lỗi.
Đêm qua, sau khi Cố Khải đưa cô ấy lên lầu, anh ấy đã nghiêm khắc răn dạy cô ấy.
Bản thân cô ấy nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hỏ.
“Chị Đình, tối hôm qua Tu Trần giải thích với em rồi, nói chị say nên mới nói nhảm. Sau này chị uống ít thôi, uống nhiều sẽ hại thân.”