Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438
Trong đáy mặt có vô sô cảm xúc trào dâng, trào dâng như sóng.
Bên cạnh hòn non bộ phía xa, Ôn Nhiên đang đẩy Bạch Tiểu Tiểu, đứng ở đó.
Không biết vì sao, đột nhiên trái tim anh vọt tới cổ họng, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt Ôn Nhiên. Trong bóng tối mờ mịt anh không nhìn rõ mặt cô, sau đó anh quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Đình ngã trên mặt đất, sải bước về phía Ôn Nhiên.
Bạch Tiểu Tiểu trợn to hai mắt, cô ấy còn đang suy nghĩ tại sao Mặc Tu Trần lại có thể đi ra vườn sau với Thẩm Ngọc Đình, nhưng bây giờ nhìn thấy bó hoa trong tay anh ấy, cô đột nhiên hiểu ra.
Không phải anh ấy và Thẩm Ngọc Đình cùng nhau đi đến vườn sau, chắc chắn là anh ấy ra trước và Thẩm Ngọc Đình thấy nên đuổi theo anh ấy.
“Nhiên Nhiên, tớ tránh đi trước, cậu ở chỗ này chờ Mặc Tu Trần.”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn Mặc Tu Trần đang đi về phía bọn họ, cô ấy biết Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần cần phải nói chuyện.
riêng, nên cô ấy đầy xe lăn đi về phía sau.
Ôn Nhiên không ngăn cản cô ấy, mà cô cứng ngắc đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn phía trước.
Tâm trạng của cô đang rất hỗn loạn.
Đại não có chút bị chập mạch, cô không thẻ hiểu được mình đang nghĩ gì. Từ lúc cô nhìn thấy Mặc Tu Trần và Thẩm Ngọc Đình “ôm nhau” cho đến lúc Thảm Ngọc Đình bị anh đẩy ra, lúc cô ấy cởi quần áo ra, anh lại tiến lên ngăn cản, Thẩm Ngọc Đình lại nhào vòng tay anh lần nữa…
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trái tim của cô còn lên xuống và ngột ngạt hơn là đi tàu lượn siêu tốc. Trong phút chốc cô như trải qua những thăng trầm của tình yêu, từ cú sốc ban đầu qua đi, đến nỗi buồn lướt qua, sau đó là bừng tỉnh và lo lắng. Cuối cùng, cô thấy anh cúi người, xoay người, tầm mắt bị bó hoa trên tay anh giữ chặt.
Cô không thể nhìn đi chỗ khác được nữa.
Đột nhiên cô cảm thấy rất buồn, không phải cô buồn vì Mặc Tu Trần và Thẩm Ngọc Đình gặp nhau. Mà cô buồn vì chính bản thân cô, vì cô đã không hoàn toàn tin tưởng Mặc Tu Trần. Rõ ràng cô biết rõ tình cảm của anh dành cho mình, nhưng ngay lúc đó cô đã bị sốc và buồn bã.
Cảm giác nghẹt thở trong lòng là vì cô không tin tưởng anh.
Cô cho rằng, anh và Thẩm Ngọc Đình thật sự có gì đó.
Nhìn thấy người đàn ông sải bước chạy tới, trong lòng cô cảm thấy buồn không nói nên lời.
Mặc Tu Trần bước từng bước tới chỗ cô, cách Ôn Nhiên hai bước thì dừng lại. Bóng dáng cao lớn ở trong bóng đêm đẹp trai nghiêm nghị như cây tùng, thẳng tắp tao nhã.
Anh không mở miệng nói chuyện, ánh mắt sâu sắc nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm như tia x-quang của anh có thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô, anh nhìn chằm chằm cô một lúc, có thể nhìn ra được nỗi buồn cùng nước mắt của cô, ánh mắt của anh chợt co rút, anh tiến lên trước một bước kéo cô ôm vào lòng!
Hơi thở nam tính quen thuộc phả vào mũi, thân thể Ôn Nhiên chợt cứng ngắc!
Sự ướt át trong mắt cô vừa rồi đã không kìm được biến thành nước mắt, cô cảm thấy dường như đêm nay cô rất thích khóc.
Mặc Tu Trần không nhìn thấy mặt cô, nhưng anh cảm nhận được cô đang khóc, trái tim như nghẹt thở, anh ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp tràn ra đôi môi mỏng: “Nhiên Nhiên, em đừng hiểu lầm.”
Anh không biết Nhiên Nhiên đến đây từ khi nào và cô đã thấy những gì.
Anh không muốn cô có chút khó chịu, hôm nay là sinh nhật của cô, vừa rồi anh và Lạc Hạo Phong đi ra ngoài hít thở không khí, đột nhiên anh muốn hái hoa tặng cô nên anh bảo Lạc Hạo Phong đi trước.
Khi anh đang chăm chú hái hoa trong vườn, anh không để ý đến tiếng bước chân ở phía sau, phải đến khi Thẩm Ngọc Đình đi đến sau lưng anh, anh mới nhận ra đó là cô Ấy.
Tối nay Thẳm Ngọc Đình uống rất nhiều rượu, khi cô ấy.
nói chuyện có mùi rượu nồng nặc, ngày thường cô ấy chưa bao giờ như thế này, anh cầm bông hoa trong tay, trong chốc lát anh không phòng bị, cô ấy đã tới gần anh.
“Nhiên Nhiên, Thẩm Ngọc Đình uống nhiều, anh và cô ấy không có chuyện gì cả.”
Ôn Nhiên không nói chuyện, tâm trạng lo lắng của Mặc Tu Trần dần dần lớn hơn, nói xong anh liền kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu hôn lên nước mắt cô.
“Nhiên Nhiên, em đừng khóc!”
Khi cô khóc, trái tim anh liền co rút.
Ở xa xa, Thẩm Ngọc Đình ngồi phịch xuống đất, nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang ở bên cạnh hòn non bộ ôm chặt nhau, trong lòng đau nhói giảm bớt đi chút say rượu, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng…
“Ngọc Đình, Tu Trần gọi điện nói rằng em say rượu, tại SaØ,…
Có Khải vội vàng chạy tới, chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ở bên kia, anh ấy nhìn về phía Thẩm Ngọc Đình đang nhếch nhác ngã trên mặt đất, lại nhìn về phía hai người ở xa xa, dường như anh ấy đã hiểu điều gì đó..
“Anh họ, em…”
Thẩm Ngọc Đình cảm nhận được hơi thở của Cố Khải thay đổi, sau khi cơn say giảm đi, nỗi sợ hãi và xấu hỗ dâng lên. Cô ấy không ngờ vừa rồi mình lại lao vào vòng tay của Mặc Tu Trần, và…
Cô ấy cảm thầy bản thân mình thật sự không có liêm sỉ.
“Về phòng trước.”
Bên cạnh hòn non bộ phía xa, Ôn Nhiên đang đẩy Bạch Tiểu Tiểu, đứng ở đó.
Không biết vì sao, đột nhiên trái tim anh vọt tới cổ họng, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt Ôn Nhiên. Trong bóng tối mờ mịt anh không nhìn rõ mặt cô, sau đó anh quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Đình ngã trên mặt đất, sải bước về phía Ôn Nhiên.
Bạch Tiểu Tiểu trợn to hai mắt, cô ấy còn đang suy nghĩ tại sao Mặc Tu Trần lại có thể đi ra vườn sau với Thẩm Ngọc Đình, nhưng bây giờ nhìn thấy bó hoa trong tay anh ấy, cô đột nhiên hiểu ra.
Không phải anh ấy và Thẩm Ngọc Đình cùng nhau đi đến vườn sau, chắc chắn là anh ấy ra trước và Thẩm Ngọc Đình thấy nên đuổi theo anh ấy.
“Nhiên Nhiên, tớ tránh đi trước, cậu ở chỗ này chờ Mặc Tu Trần.”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn Mặc Tu Trần đang đi về phía bọn họ, cô ấy biết Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần cần phải nói chuyện.
riêng, nên cô ấy đầy xe lăn đi về phía sau.
Ôn Nhiên không ngăn cản cô ấy, mà cô cứng ngắc đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn phía trước.
Tâm trạng của cô đang rất hỗn loạn.
Đại não có chút bị chập mạch, cô không thẻ hiểu được mình đang nghĩ gì. Từ lúc cô nhìn thấy Mặc Tu Trần và Thẩm Ngọc Đình “ôm nhau” cho đến lúc Thảm Ngọc Đình bị anh đẩy ra, lúc cô ấy cởi quần áo ra, anh lại tiến lên ngăn cản, Thẩm Ngọc Đình lại nhào vòng tay anh lần nữa…
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trái tim của cô còn lên xuống và ngột ngạt hơn là đi tàu lượn siêu tốc. Trong phút chốc cô như trải qua những thăng trầm của tình yêu, từ cú sốc ban đầu qua đi, đến nỗi buồn lướt qua, sau đó là bừng tỉnh và lo lắng. Cuối cùng, cô thấy anh cúi người, xoay người, tầm mắt bị bó hoa trên tay anh giữ chặt.
Cô không thể nhìn đi chỗ khác được nữa.
Đột nhiên cô cảm thấy rất buồn, không phải cô buồn vì Mặc Tu Trần và Thẩm Ngọc Đình gặp nhau. Mà cô buồn vì chính bản thân cô, vì cô đã không hoàn toàn tin tưởng Mặc Tu Trần. Rõ ràng cô biết rõ tình cảm của anh dành cho mình, nhưng ngay lúc đó cô đã bị sốc và buồn bã.
Cảm giác nghẹt thở trong lòng là vì cô không tin tưởng anh.
Cô cho rằng, anh và Thẩm Ngọc Đình thật sự có gì đó.
Nhìn thấy người đàn ông sải bước chạy tới, trong lòng cô cảm thấy buồn không nói nên lời.
Mặc Tu Trần bước từng bước tới chỗ cô, cách Ôn Nhiên hai bước thì dừng lại. Bóng dáng cao lớn ở trong bóng đêm đẹp trai nghiêm nghị như cây tùng, thẳng tắp tao nhã.
Anh không mở miệng nói chuyện, ánh mắt sâu sắc nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm như tia x-quang của anh có thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô, anh nhìn chằm chằm cô một lúc, có thể nhìn ra được nỗi buồn cùng nước mắt của cô, ánh mắt của anh chợt co rút, anh tiến lên trước một bước kéo cô ôm vào lòng!
Hơi thở nam tính quen thuộc phả vào mũi, thân thể Ôn Nhiên chợt cứng ngắc!
Sự ướt át trong mắt cô vừa rồi đã không kìm được biến thành nước mắt, cô cảm thấy dường như đêm nay cô rất thích khóc.
Mặc Tu Trần không nhìn thấy mặt cô, nhưng anh cảm nhận được cô đang khóc, trái tim như nghẹt thở, anh ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp tràn ra đôi môi mỏng: “Nhiên Nhiên, em đừng hiểu lầm.”
Anh không biết Nhiên Nhiên đến đây từ khi nào và cô đã thấy những gì.
Anh không muốn cô có chút khó chịu, hôm nay là sinh nhật của cô, vừa rồi anh và Lạc Hạo Phong đi ra ngoài hít thở không khí, đột nhiên anh muốn hái hoa tặng cô nên anh bảo Lạc Hạo Phong đi trước.
Khi anh đang chăm chú hái hoa trong vườn, anh không để ý đến tiếng bước chân ở phía sau, phải đến khi Thẩm Ngọc Đình đi đến sau lưng anh, anh mới nhận ra đó là cô Ấy.
Tối nay Thẳm Ngọc Đình uống rất nhiều rượu, khi cô ấy.
nói chuyện có mùi rượu nồng nặc, ngày thường cô ấy chưa bao giờ như thế này, anh cầm bông hoa trong tay, trong chốc lát anh không phòng bị, cô ấy đã tới gần anh.
“Nhiên Nhiên, Thẩm Ngọc Đình uống nhiều, anh và cô ấy không có chuyện gì cả.”
Ôn Nhiên không nói chuyện, tâm trạng lo lắng của Mặc Tu Trần dần dần lớn hơn, nói xong anh liền kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu hôn lên nước mắt cô.
“Nhiên Nhiên, em đừng khóc!”
Khi cô khóc, trái tim anh liền co rút.
Ở xa xa, Thẩm Ngọc Đình ngồi phịch xuống đất, nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang ở bên cạnh hòn non bộ ôm chặt nhau, trong lòng đau nhói giảm bớt đi chút say rượu, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng…
“Ngọc Đình, Tu Trần gọi điện nói rằng em say rượu, tại SaØ,…
Có Khải vội vàng chạy tới, chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ở bên kia, anh ấy nhìn về phía Thẩm Ngọc Đình đang nhếch nhác ngã trên mặt đất, lại nhìn về phía hai người ở xa xa, dường như anh ấy đã hiểu điều gì đó..
“Anh họ, em…”
Thẩm Ngọc Đình cảm nhận được hơi thở của Cố Khải thay đổi, sau khi cơn say giảm đi, nỗi sợ hãi và xấu hỗ dâng lên. Cô ấy không ngờ vừa rồi mình lại lao vào vòng tay của Mặc Tu Trần, và…
Cô ấy cảm thầy bản thân mình thật sự không có liêm sỉ.
“Về phòng trước.”