Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437
Ôn Nhiên thật sự không nhớ hết, ánh mắt Bạch Tiểu Tiểu lóe lên, cô ấy ngắng đầu nhìn sang bên cạnh: “Mặc Tu Trần nhà cậu đi đâu rồi thế, sao không thấy anh ấy đâu?”
Ôn Nhiên nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy Cố Khải, Ôn Cảm và Lục Chi Hành, không chỉ Mặc Tu Trần biến mắt mà ngay cả Lạc Hạo Phong cũng không thấy đâu.
“Có lẽ anh ấy đi ra ngoài, cậu có muốn ra ngoài hóng gió không, hoa ở khu vườn phía sau đang nở rất đẹp.”
“Được nhai”
Bạch Tiểu Tiểu nhanh chóng đồng ý, cô ấy cũng định đi ra ngoài để hít thở không khí, trong phòng này có quá nhiều người, không khí không tốt.
Nhà họ Cổ rất lớn, bên ngoài biệt thự có bãi cỏ trống, ao cá lớn, hai bên có hòn non bộ, vườn hoa ở phía sau biệt lập với hòn non bộ. Từ cổng trước bước vào, hương hoa ngào ngạt, nhưng lại không thể nhìn thấy những bông hoa đang nở ở đâu.
Ôn Nhiên đẩy Bạch Tiểu Tiểu ra khỏi phòng khách, đối mặt với khí lạnh ập đến.
“Sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài thực sự rất lớn.”
Qua ánh sáng mờ ảo, Bạch Tiểu Tiểu nhìn ngọn cỏ, bây giờ là mùa đông, cỏ vẫn xanh tươi, khi ngắm nhìn chúng sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Ừ, nhưng cũng không thấy lạnh, cậu có lạnh không Tiểu Tiểu?”
Ôn Nhiên đẩy Bạch Tiểu Tiểu đi về phía tay phải, từ đây đi vòng ra vườn sau gần hơn, vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa.
“Không lạnh, tớ ở trong đó ngột ngạt lâu như vậy, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn, đặc biệt là hương hoa…”
Bạch Tiểu Tiểu chưa nói hết lời, cô ấy đột nhiên dừng lại.
Cô ấy kinh ngạc ngắng đầu nhìn Ôn Nhiên, giọng nói có chút kỳ quái: “Nhiên Nhiên!”
Ôn Nhiên đang cúi đầu, nghe được lời nói của cô ấy trên.
mặt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, cô nhìn về phía ngón tay cô ấy chỉ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Lúc này, bọn họ đang đứng bên cạnh hòn non bộ bên phải. Ở đây, toàn bộ biệt thự đều có ánh sáng lờ mờ, từ đây có thể thấy được khu vườn phía sau tương đối rõ ràng.
Tuy nhiên, trong khu vườn có bóng dáng quen thuộc bóp nghẹt trái tim cô một cách mãnh liệt.
Cô ngây người nhìn hai người ở phía xa, nói rõ ràng thì đương nhiên trời sẽ không sáng như ban ngày, cũng không sáng đèn như trong phòng, nhưng cô có thể nhận ra hai người đó.
Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt họ, cũng không thể nghe thấy họ nói gì.
“Nhiên Nhiên, bây giờ cậu đi qua hỏi Mặc Tu Trần…”
“Tiểu Tiểu, đừng nói chuyện!”
Đột nhiên Ôn Nhiên đưa tay ra che miệng Bạch Tiểu Tiểu, cô nhìn chằm chằm hai người ở đằng xa, nhìn kỹ mới biết là Thẩm Ngọc Đình lao vào vòng tay của Mặc Tu Trần.
Hình như Mặc Tu Trần muốn đẩy cô ấy ra, cô ấy lại vò tới.
Tay cô đang giữ xe lăn nắm chặt lại.
Cô không nghe thấy Thẩm Ngọc Đình ở phía trước đang nói gì, khi gió thổi qua đem lời nói của cô ấy bay tới: “Tu Trần, tại sao, rốt cuộc thì em có chỗ nào không bằng Nhiên Nhiên, tại sao anh lại không thích em!”
Giọng nói đó thật buồn và đau đớn, thậm chí còn có sự tuyệt vọng sâu sắc.
Cô ấy nhìn người đàn ông đang đẩy mình ra, bỗng nhiên vươn tay cởi khăn choàng, kích động nói: “Người ta đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh chưa thử thì làm sao anh biết anh không thích em.”
“Thẩm Ngọc Đình, em điên rồi!”
Đột nhiên Mặc Tu Tràn rất khó chịu, anh tiền lên một bước ngăn Thẩm Ngọc Đình đang cởi quần áo của cô ấy.
“Em không điên, chỉ vì em quá yêu anh, yêu đến mức không thể sống thiếu anh.”
Thẩm Ngọc Đình vừa khóc vừa giãy giụa, khi Mặc Tu Trần tiền lên ngăn cản, cô ấy nhân cơ hội ôm lấy anh. Giây tiếp theo, cơ thể cô ấy bị Mặc Tu Trần đẩy ra, cô ấy khẽ kêu lên rồi ngã xuống đất, cánh tay bị một bông hoa hồng đâm phải.
“Tu Trằn!”
Thẩm Ngọc Đình phớt lờ sự đau đớn trên cánh tay của mình, buồn bã và đầy tuyệt vọng nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, sao anh lại có thể đẩy mình ra như thế.
Mặc Tu Trần nhíu mày thật chặt, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Có Khải, nói với người trong điện thoại: “Cố Khải, cậu tới phía sau vườn đưa Thảm Ngọc Đình đi đi, cô ấy say rồi.”
Dút lời, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Ngọc Đình, cúi người, cầm bó hoa mà Thẩm Ngọc Đình bị đâm vào đang được tạm thời để ở trên mặt đất kia, anh xoay người định quay lại bên kia.
Bước chân còn chưa kịp nhắc, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.
Ôn Nhiên nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy Cố Khải, Ôn Cảm và Lục Chi Hành, không chỉ Mặc Tu Trần biến mắt mà ngay cả Lạc Hạo Phong cũng không thấy đâu.
“Có lẽ anh ấy đi ra ngoài, cậu có muốn ra ngoài hóng gió không, hoa ở khu vườn phía sau đang nở rất đẹp.”
“Được nhai”
Bạch Tiểu Tiểu nhanh chóng đồng ý, cô ấy cũng định đi ra ngoài để hít thở không khí, trong phòng này có quá nhiều người, không khí không tốt.
Nhà họ Cổ rất lớn, bên ngoài biệt thự có bãi cỏ trống, ao cá lớn, hai bên có hòn non bộ, vườn hoa ở phía sau biệt lập với hòn non bộ. Từ cổng trước bước vào, hương hoa ngào ngạt, nhưng lại không thể nhìn thấy những bông hoa đang nở ở đâu.
Ôn Nhiên đẩy Bạch Tiểu Tiểu ra khỏi phòng khách, đối mặt với khí lạnh ập đến.
“Sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài thực sự rất lớn.”
Qua ánh sáng mờ ảo, Bạch Tiểu Tiểu nhìn ngọn cỏ, bây giờ là mùa đông, cỏ vẫn xanh tươi, khi ngắm nhìn chúng sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Ừ, nhưng cũng không thấy lạnh, cậu có lạnh không Tiểu Tiểu?”
Ôn Nhiên đẩy Bạch Tiểu Tiểu đi về phía tay phải, từ đây đi vòng ra vườn sau gần hơn, vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa.
“Không lạnh, tớ ở trong đó ngột ngạt lâu như vậy, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn, đặc biệt là hương hoa…”
Bạch Tiểu Tiểu chưa nói hết lời, cô ấy đột nhiên dừng lại.
Cô ấy kinh ngạc ngắng đầu nhìn Ôn Nhiên, giọng nói có chút kỳ quái: “Nhiên Nhiên!”
Ôn Nhiên đang cúi đầu, nghe được lời nói của cô ấy trên.
mặt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, cô nhìn về phía ngón tay cô ấy chỉ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Lúc này, bọn họ đang đứng bên cạnh hòn non bộ bên phải. Ở đây, toàn bộ biệt thự đều có ánh sáng lờ mờ, từ đây có thể thấy được khu vườn phía sau tương đối rõ ràng.
Tuy nhiên, trong khu vườn có bóng dáng quen thuộc bóp nghẹt trái tim cô một cách mãnh liệt.
Cô ngây người nhìn hai người ở phía xa, nói rõ ràng thì đương nhiên trời sẽ không sáng như ban ngày, cũng không sáng đèn như trong phòng, nhưng cô có thể nhận ra hai người đó.
Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt họ, cũng không thể nghe thấy họ nói gì.
“Nhiên Nhiên, bây giờ cậu đi qua hỏi Mặc Tu Trần…”
“Tiểu Tiểu, đừng nói chuyện!”
Đột nhiên Ôn Nhiên đưa tay ra che miệng Bạch Tiểu Tiểu, cô nhìn chằm chằm hai người ở đằng xa, nhìn kỹ mới biết là Thẩm Ngọc Đình lao vào vòng tay của Mặc Tu Trần.
Hình như Mặc Tu Trần muốn đẩy cô ấy ra, cô ấy lại vò tới.
Tay cô đang giữ xe lăn nắm chặt lại.
Cô không nghe thấy Thẩm Ngọc Đình ở phía trước đang nói gì, khi gió thổi qua đem lời nói của cô ấy bay tới: “Tu Trần, tại sao, rốt cuộc thì em có chỗ nào không bằng Nhiên Nhiên, tại sao anh lại không thích em!”
Giọng nói đó thật buồn và đau đớn, thậm chí còn có sự tuyệt vọng sâu sắc.
Cô ấy nhìn người đàn ông đang đẩy mình ra, bỗng nhiên vươn tay cởi khăn choàng, kích động nói: “Người ta đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh chưa thử thì làm sao anh biết anh không thích em.”
“Thẩm Ngọc Đình, em điên rồi!”
Đột nhiên Mặc Tu Tràn rất khó chịu, anh tiền lên một bước ngăn Thẩm Ngọc Đình đang cởi quần áo của cô ấy.
“Em không điên, chỉ vì em quá yêu anh, yêu đến mức không thể sống thiếu anh.”
Thẩm Ngọc Đình vừa khóc vừa giãy giụa, khi Mặc Tu Trần tiền lên ngăn cản, cô ấy nhân cơ hội ôm lấy anh. Giây tiếp theo, cơ thể cô ấy bị Mặc Tu Trần đẩy ra, cô ấy khẽ kêu lên rồi ngã xuống đất, cánh tay bị một bông hoa hồng đâm phải.
“Tu Trằn!”
Thẩm Ngọc Đình phớt lờ sự đau đớn trên cánh tay của mình, buồn bã và đầy tuyệt vọng nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, sao anh lại có thể đẩy mình ra như thế.
Mặc Tu Trần nhíu mày thật chặt, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Có Khải, nói với người trong điện thoại: “Cố Khải, cậu tới phía sau vườn đưa Thảm Ngọc Đình đi đi, cô ấy say rồi.”
Dút lời, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Ngọc Đình, cúi người, cầm bó hoa mà Thẩm Ngọc Đình bị đâm vào đang được tạm thời để ở trên mặt đất kia, anh xoay người định quay lại bên kia.
Bước chân còn chưa kịp nhắc, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.