Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424-429
Chương 423 tiếp:
“Ừ, em còn khiêm tốn đợi đến buổi tối, nhưng mà có người lại phách lối, nóng lòng không thể cho cả thế giới đều biết hôm nay là sinh nhật của em.”
Ôn Cảm cười trêu ghẹo, ánh mắt Ôn Nhiên chợt lóe lên, cười hỏi: “Anh, anh cũng gọi điện cho Tu Trần sao?”
Ngoại trừ Mặc Tu Trần ra, cô không nghĩ tới người mà anh ấy đang nói tới là ai.
Ôn Cẩm nói ừ, ở bên cạnh, Cố Khải cười lớn: “Tu Trần đã trầm tính gần 29 năm, từ khi cậu ấy gặp Nhiên Nhiên, cậu ấy liền thay đổi, cả người đều trở nên phách lồi.”
“Sao các anh ai cũng biết nhạc chuông mà anh ấy đặt thế?”
Ôn Nhiên bị trêu chọc có chút ngượng ngùng, anh chàng Mặc Tu Trần đó cũng quá phách lối rồi.
“Cậu ấy nóng lòng không thể cho toàn thế giới biết, bọn anh có thể không biết sao?”
Cố Khải vô tội nói, sáng sớm anh ấy đã gọi điện cho Mặc Tu Trần, chính là loại nhạc chuông đó. Điều buồn cười nhất là lúc đó anh ấy còn chưa tỉnh ngủ, anh ấy không biết đó là nhạc chuông. Cố Khải còn nghĩ Mặc Tu Trần đang nói chuyện với mình, anh ấy trả lời lại một câu: “Tôi không phải Nhiên Nhiên, tôi là Cố Khải.”
Cũng may Mặc Tu Trần không biết, lúc đó anh ấy ở trong phòng, không có ai nghe thấy.
Có đánh chêt anh ây cũng sẽ không nói cho người thứ hai biết chuyện nực cười như vậy.
Ôn Nhiên mỉm cười, khóe mắt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, xem ra buổi trưa cô phải nói chuyện với Tu Trần mới được, để anh ấy đổi nhạc chuông.
“Mọi người nói lâu như thế mà em vẫn chưa hiểu, ý của mọi người là sao? Mặc Tu Trần nóng lòng muốn cả thế giới đều biết sinh nhật Nhiên Nhiên à? Anh ấy làm ra chuyện gì chắn động lòng người thế?”
Trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu tò mò nhìn bọn họ, nghe họ nói chuyện lâu như vậy, cô ấy cũng chẳng hiểu ra làm sao cả.
Ôn Cẩm bước đến bên giường bệnh, hỏi về tình hình của Bạch Tiểu Tiểu trước mới trả lời cô ấy: “Là nhạc chuông do Mặc Tu Trần đặt, cậu ấy tự ghi âm giọng mình lại. Bọn anh gọi điện cho cậu ấy đều nghe được nhạc chuông đó, nếu em muốn biết thì gọi cho cậu ấy mà nghe thử.”
“Thật sao?”
Bạch Tiểu Tiểu lập tức trở nên thích thú, kích động cầm lấy điện thoại bám số của Mặc Tu Trần.
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, cô liếc mát nhìn Ôn Cẩm rồi lại nhìn Bạch Tiểu Tiểu.
Một lúc sau, Bạch Tiểu Tiểu bật cười ha ha, “Nhiên Nhiên, giọng nói của Mặc Tu Trần tình cảm quá, nhưng mà loại nhạc chuông này để mình cậu nghe là được rồi. Lại còn để cho mọi người đều nghe thấy, anh ấy đang tỏ tình với cả thế giới à.”
“Tỏ tình, ừm, Bạch Tiểu Tiểu cô miêu tả thật hay. Đây đúng là Tu Trần đang tỏ tình mà!”
Cố Khải nheo mắt, cười khen ngợi cô ấy.
Bạch Tiểu Tiểu liếc nhìn anh ấy rồi he he cười, giọng của Mặc Tu Trần ở đầu dây bên kia truyền đến, bởi vì hôm nay anh có tâm trạng tốt nên giọng nói của anh trong trẻo, vui vẻ: “Alol”
“Mặc Tu Trần, tôi không có chuyện gì đâu, tôi nghe bọn họ nói nhạc chuông của anh rất hay, tôi rất tò mò nên mới gọi cuộc gọi này, anh tiếp tục bận rộn đi!”
Câu trả lời của Bạch Tiểu Tiểu khiến Ôn Cẩm và Có Khải ở bên cạnh cười đến mức không đứng thẳng được lưng, sắc mặt của Ôn Nhiên đỏ bừng, dở khóc dở cười nhìn cô ấy, cô gái cũng vui tính quá rồi.
Hơn nữa, cô ấy còn không đợi người ở đầu dây bên kia trả lời đã lập tức cúp máy.
“Ôi, Nhiên Nhiên, tớ quên hỏi cậu có muốn nói chuyện với Mặc Tu Trần hay không, cậu có muốn gọi lại không?”
Nhìn vẻ mặt ửng hồng của Ôn Nhiên, Bạch Tiểu Tiểu cố ý trêu chọc.
Ôn Nhiên trừng mắt nhìn cô ấy, thấy Bạch Tiểu Tiểu định bắm số, cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động, trịnh trọng nói: “Đừng gọi nữa, mọi người thật là. Không phải chỉ là một nhạc chuông thôi sao, một ngày nào đó, mọi người sẽ làm ra chuyện còn khoa trương hơn thế này!”
Ý của cô là khi họ yêu ai đó họ sẽ dùng mọi cách để nói cho đối phương biết, tình yêu của mình dành cho anh ấy.
Bên cạnh, ánh mắt Ôn Cẩm hơi thay đổi.
Nhìn thấy dáng vẻ Ôn Nhiên ngượng ngùng và hạnh phúc, trong lòng Ôn Cẩm không nói ra được đó là cảm xúc gì.
Là anh trai, hơn ai hết anh ấy muốn Ôn Nhiên được hạnh phúc. Từ năm mười tám tuổi, sau khi hứa với ba mình, anh ấy đã chôn sâu tình cảm của mình dành cho cô.
Tuy nhiên, thân thế của cô bị phơi bày, cô không còn là em gái của anh ấy nữa, tình cảm mà anh ấy chôn giấu bao nhiêu năm giống như nụ tầm xuân muốn nhô ra khỏi mặt đất.
Anh ấy có gắng kiềm chế và không ngừng tự nhủ rằng chỉ cần cô hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của cô có phải do anh ấy đem đến hay không, tất cả những gì anh ấy muốn là cô được vui vẻ và hạnh phúc.
Cố Khải liếc nhìn Ôn Cẩm, nhướng mày cười: “Nhiên Nhiên, em đang giúp Tu Trần bắt nạt mấy người độc thân bọn anh à?”
“Em đâu có.”
Ôn Nhiên biện giải cho bản thân: “Nếu Anh Cố có ý kiến thì anh có thể tìm bạn gái ngay lập tức.”
“Anh chờ em tìm cho anh.”
Chương 424:
Có Khải liền ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, cong khoé miệng nhìn Ôn Nhiên, bày ra vẻ mặt nếu cô không giúp anh ấy tìm bạn gái anh ấy sẽ không kết hôn.
“Nhiên Nhiên đã hứa với tôi trước rồi, muốn giúp cũng phải giúp tôi tìm trước, đúng không Nhiên Nhiên.”
Ôn Cẩm đè nén những cảm xúc trong lòng, cười tiếp lời.
Tiếng tin nhắn vang lên, giữa hai lông mày của Ôn Nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, cô lấy điện thoại ra, trên mặt chợt nở một nụ cười, đọc tin nhắn.
“Ai gửi tin nhắn cho em thế?”
Có Khải quay đầu lại nhìn.
“Là Đàm Mục, anh ấy nói bây giờ anh ấy đang ở trên cao nguyên Thanh Tạng, không có quà tặng, nên chỉ chúc mừng sinh nhật em thôi.”
Ôn Nhiên nói về nội dung tin nhắn của anh ấy, Cố Khải cong môi: “Anh chàng Đàm Mục này cũng lười quá đấy, có gọi điện thoại thôi cũng không thèm gọi. Lần sau cậu ấy quay lại, anh giúp em bắt chẹt cậu ấy một khoản.”
xk* Mười hai giờ trưa, Mặc Tu Trần đến đón Ôn Nhiên đi ăn cơm.
Nhìn thấy mọi người ở trong phòng, lông mày ưa nhìn không khỏi khế nhíu lại: “Mọi người đều ở đây?”
Có Khải và Ôn Cẩm nhìn nhau: “Tất nhiên, hôm nay là sinh nhật của Nhiên Nhiên. Là anh trai của cô ấy, chúng tôi trải qua ngày sinh nhật cùng cô ấy là điều đương nhiên.”
“Tu Trần, cậu xem đi, cậu không cho tôi đi theo, không phải ở đây vẫn còn có bóng đèn đấy à!”
Phía sau, Lạc Hạo Phong với đôi chân thon thả bước vào, kèm theo một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt điển trai.
“Trưa hôm nay tôi chỉ muốn mời một mình Nhiên Nhiên đi ăn, cô ấy cũng không có thời gian ở cùng mọi người, muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy thì đợi buổi tối đi!”
Mặc Tu Trần bước tới, vươn tay ôm lấy eo Ôn Nhiên, ôm cô vào lòng. Ở trước mặt mọi người, động tác của anh rất tự nhiên khiến Ôn Nhiên đỏ mặt.
“Mặc Tu Trần, ở đây có rất nhiều bóng đèn đấy nhé, anh và Nhiên Nhiên muốn thể hiện tình cảm thì chờ về nhà hãng thể hiện chớ.”
Trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu cũng tham gia vào cuộc dẹp loạn, anh đang muốn tra tấn bọn độc thân này đến chết sao?
Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói lời này xong, Mặc Tu Trần mặt dày càng táo bạo hơn, anh cúi , ghé vào trán Ôn Nhiên đặt xuống một nụ hôn, chậm rãi phun ra một câu: “Các cậu có thể nhắm mắt lại.”
“Đúng là không biết xấu hồ!”
Lạc Hạo Phong hét lên, nhìn về phía Cố Khải và Ôn Cảm, xấu xa nói: “Nếu cậu đã không để ý đến mấy cái bóng đèn này, cũng rất thích cho người ta xem. Vậy buổi trưa hôm nay chúng tôi không đi theo cậu thì thấy có lỗi quá, đúng không!”
“Tôi cũng đi.”
Bạch Tiểu Tiểu giơ tay lên cao, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy hứng khỏi.
Ôn Nhiên quở trách liếc nhìn Mặc Tu Trần ở bên cạnh, bây giờ thì hay rồi, những cái bóng đèn này không thể lay chuyển được nữa.
“Nhiên Nhiên, cậu đầy tớ.”
Bạch Tiểu Tiểu đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Ôn Nhiên.
“Không được, hôm nay là sinh nhật Nhiên Nhiên, cô ấy không được làm gì cả, các cậu muốn đi theo thì tự nghĩ cách đi. Nhiên Nhiên, chúng ta đi.”
Mặc Tu Trần ôm chặt lấy Ôn Nhiên, cũng không thèm quan tâm Bạch Tiểu Tiểu vì ai mà bị thương, nói xong anh liền ôm Ôn Nhiên đi về phía cửa.
“Anh Ôn!”
Bạch Tiểu Tiểu đáng thương nhìn Ôn Cẩm.
“Bản thân anh cũng là bệnh nhân, anh có lòng nhưng bất lực. Tôi đi trước, hai người các cậu đầy Tiểu Tiểu đi theo Sau.”
Ôn Cảm có chỗ nào giống một bệnh nhân chứ, hai người khỏe mạnh này còn chưa rời đi, anh ấy đã rời đi trước.
“Hạo Phong, cậu là ky mã của Bạch Tiểu Tiểu, bây giờ cậu nên biểu hiện rồi đấy.”
Có Khải nhìn Ôn Cẩm đang rời đi, anh vẫn đứng yên.
Khoé miệng Lạc Hạo Phong co giật, phản ứng cực kỳ nhanh chóng: “Bây giờ không phải ở trường đua ngựa mà là bệnh viện, cậu là bác sĩ chữa trị chính, không phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hơn tôi sao? Tiểu Tiểu, để Cố Khải đẩy cô, tôi đuổi theo Tu Trần và Ôn Nhiên, không để cho bọn họ chạy thoát.”
Lời anh ấy vừa dứt, bóng dáng liền biến mắt ở cửa.
xk& Bên ngoài bệnh viện, Mặc Tu Trần muốn loại bỏ những cái đuôi đó, nhưng Ôn Nhiên lại không đồng ý, cô nói Tiểu Tiểu cũng đi theo.
“Nhiên Nhiên, buổi tối bọn họ có thể tham gia tiệc sinh nhật em sau mà.”
Mặc Tu Trần liếc mắt nhìn ra ngoài cửa số xe, tốc độ của Ôn Cẩm chậm lại, cách xe của bọn họ còn có mấy mét, Lạc Hạo Phong vừa từ trong bệnh viện đi ra.
Ôn Nhiên mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to của anh, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Buỏi chiều em đến công ty cùng anh, buổi tối, sau khi về nhà anh lại cùng em trải qua sinh nhật cũng chưa muộn mà.”
Chương 425:
“Buỏi tối?”
Mặc Tu Trần cong môi, dưới mắt hiện lên một tia mập mờ.
Ôn Nhiên biết anh lại đang nghĩ vớ vẫn, nhưng cô không vạch trần anh, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tối nay.”
“Trải qua thế nào?”
Mặc Tu Trần nhìn cô thật sâu, muốn cô chủ động.
Ôn Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô đảo mắt nhìn Ôn Cẩm đang đứng cách đó mấy mét chờ Lạc Hạo Phong, cô hơi cúi người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Là anh tổ chức sinh nhật cho em chứ có phải em tổ chức cho anh đâu, đương nhiên là anh lấy thân báo đáp rồi!”
“Vậy thì bây giờ anh sẽ lấy thân báo đáp nhé!”
Mặc Tu Trần nhân cơ hội kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
NUm.
Ôn Nhiên giật mình, trợn to hai mắt.
Anh chàng này thật là, giữa ban ngày ban mặt.
“Nhiên Nhiên, bọn họ không dám đi qua đâu.”
Mặc Tu Trần yên tâm hôn cô, to gan xông vào trong miệng cô, tùy ý cướp đoạt hương thơm và vị ngọt trong miệng cô, hòa cùng đầu lưỡi của cô, đùa giỡn cùng anh…
Ôn Nhiên giãy dụa không được, cũng không muốn hợp tác, nhưng lại bị anh cưỡng hôn.
Đúng như Mặc Tu Trần vừa nói, cách đó vài mét, Lạc Hạo Phong đã đuổi kịp Ôn Cẩm, hai người họ không đi tới ngay lập tức mà đứng đó đợi Có Khải và Bạch Tiểu Tiểu.
Nụ hôn kết thúc, Mặc Tu Trần vẫn còn có chút hứng thú, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt ngắn nước mê ly của Ôn Nhiên, dưới thân anh bùng lên một ngọn lửa: “Nhiên Nhiên, anh muốn…
“Cái gì cũng không được muốn!”
Hơi thở của Ôn Nhiên không ổn định, nụ hôn vừa rồi của anh khiến trái tim cô đập rộn ràng. Ánh mắt cô nhìn anh chằm chằm liền biến thành quyến rũ mê người, Mặc Tu Trần phải rất có gắng lắm mới có thể đè nén được cơn nóng trong người, giọng nói buồn bực: “Đúng là anh tìm chịu ngược mà, quên đi, anh nhịn đến tối!
Đến tối, anh phải xào cô, nấu cô, nướng cô, thử đủ mọi cách để ăn cô!
“Anh Có và Tiểu Tiểu đi ra rồi, anh bám còi để họ đến đây.
TU Ôn Nhiên ổn định lại cảm xúc, hai người họ vẫn luôn ở trong xe, sẽ bị hiểu lầm đó.
Hôm nay nhà họ Cô trang trí còn sinh động hơn ngày Tết.
Để tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên, Mặc Tu Tràn đã tan làm sớm hơn nửa tiếng, còn cho tất cả nhân viên nghỉ, tối nay không phải tăng ca.
Họ đến bệnh viện đón Bạch Tiểu Tiểu, thời tiết hôm nay rất ấm áp, ban ngày mặt trời rạng rỡ, đã là năm giờ rưỡi mà trên bầu trời vẫn còn có mặt trời đỏ rực.
Chiếc xe Aston đậu bên ngoài biệt thự nhà họ Cố, qua cửa kính xe cô nhìn thấy biệt thự của nhà họ Cố được lồng trong ánh hoàng hôn rực rỡ của mặt trời lặn, tâm trạng của Ôn Nhiên rất kích động.
Đây là lần đầu tiên cô về nhà.
Có Khải nói, cô mới được máy tháng đã bị Phó Kinh Nghĩa bắt đi, lúc đó cô đang ở trước cửa nhà mình, trên con đường nhựa này.
“Nhiên Nhiên, xuống xe thôi em.”
Phía sau, Lạc Hạo Phong đã đỗ xe và đi xuống rồi. Bạch Tiểu Tiểu đang ngồi trên xe của anh ấy, khi Có Khải ra khỏi bệnh viện, một bệnh nhân phát bệnh nên Có Khải bị chậm trễ.
Phía sau anh ấy là xe của Ôn Cẩm.
Mọi người đến cùng nhau.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cười với Mặc Tu Trần.
Trong biệt thự, Thẩm Ngọc Đình ra chào đón. Cô ấy đang mặc một chiếc váy dạ hội rất đẹp và gợi cảm, cùng với một chiếc khăn choàng, ánh mặt trời lặn chiếu vào người cô ấy, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt vì bị bệnh của cô ấy hiện lên một chút hơi ửng hồng, trông cô ấy thật quyền rũ và phong tình.
“Nhiên Nhiên, cuối cùng mọi người cũng tới rồi, chị đã đợi cả ngày rồi đó, anh họ đâu.”
Thẩm Ngọc Đình bước lên trước, nhiệt tình nắm tay Ôn Nhiên, đôi mắt đẹp quét qua mọi người, không thấy bóng dáng của Cố Khải, cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Ôn Nhiên mỉm cười: “Tạm thời anh Cố có bệnh nhân làm chậm trễ, lát nữa anh ấy sẽ về ạ.”
“Nhiên Nhiên, qua đây đỡ tớ đi.”
Chương 426:
Trong xe phía sau, Bạch Tiểu Tiểu thò đầu ra ngoài, cô ấy không tự ngồi lên xe lăn được, lại không muốn Lạc Hạo Phong ôm mình, nên cô ấy chỉ đành quay sang cầu cứu Ôn Nhiên.
“Được!”
Ôn Nhiên đồng ý, rút tay đang bị Thẳm Ngọc Đình nắm ra, cô xoay người đi tới giúp Bạch Tiểu Tiểu.
“Tu Trần!”
Thẩm Ngọc Đình nhìn ánh mắt của Mặc Tu Trần đang đi theo Ôn Nhiên, cô ấy nhẹ nhàng gọi anh.
Mặc Tu Trần nghe tiếng, anh quay đầu lại nhìn Thẳm Ngọc Đình ở trước mặt, khóe môi nhàn nhạt cong lên: “Cố Khải nói em bị ốm, hiện tại khoẻ hơn rồi chứ?”
Một câu nói đơn giản thôi đã khiến Thẳm Ngọc Đình muốn khóc, mũi cô ấy chua xót, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn anh, em cũng khoẻ hơn rồi.”
Giọng điệu của Mặc Tu Trần hờ hững, không nghe ra được có bao nhiêu quan tâm: “Vậy thì tốtI”
Sau đó, anh quay đầu nhìn Ôn Nhiên ở cách đó vài bước, Bạch Tiểu Tiểu đã được cô đỡ ngồi vào xe lăn, cô đang đầy Bạch Tiểu Tiểu đi về phía anh.
“Mặc Tu Trần, cho tôi mượn Nhiên Nhiên nhà anh một lát.”
Bạch Tiểu Tiểu cười nhìn Mặc Tu Trần, cô ấy và Lạc Hạo Phong ở cùng nhau cứ cảm thấy kỳ quái và không thoải mái, nên cô ấy để Ôn Nhiên đầy mình.
“Đi thôi, chúng ta vào trước đi, hai cô đi theo sau.”
Lạc Hạo Phong bước tới, dùng khuỷu tay đụng vào người Mặc Tu Trần, sau đó chào hỏi Ôn Cẩm ở bên cạnh, cuối cùng mới nói với Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, hay là để anh đầy Tiểu Tiểu cho.”
Ôn Cảm liếc qua Thẩm Ngọc Đình đang đứng bên cạnh Mặc Tu Trần, mặc dù cô ấy đang che giấu cảm xúc của mình, nhưng anh ấy vẫn có thể nhìn ra được, ánh mắt của cô ấy khi nhìn Mặc Tu Trần có đè nén tình yêu.
“Không cần đâu anh, anh cùng Tu Trần và Lạc Hạo Phong vào trước đi. Em đầy Tiểu Tiểu, không vội.”
Cô vừa đẩy Bạch Tiểu Tiểu, vừa cẩn thận nhìn vào biệt thự.
“Viện trưởng Có ra rồi!”
Lạc Hạo Phong là người đầu tiên nhìn thấy Cố Nham bước ra khỏi biệt thự, anh ấy nhắc nhở mọi người.
“Các cháu đều đến rồi đấy à, hoan nghênh hoan nghênh, Nhiên Nhiên đâu.”
Người đầu tiên mà Cố Nham nhìn thấy là Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong, hai người cao lớn chặn mắt Ôn Nhiên nhỏ nhắn ở phía sau.
“Chú Cố, Ôn Nhiên ở phía sau. Lần này là cô ấy trở về nhà của mình, chú không cần chào hỏi cô ấy đâu, chỉ cần chào hỏi chúng cháu là được, đúng không Tu Trần.”
Lời nói của Lạc Hạo Phong khiến Cố Nham bật cười, nhưng ánh mắt của ông ấy lại lướt qua bọn họ, nhìn về phía Ôn Nhiên, bước chân cũng không dừng lại.
Cho dù ông ấy không chào đón bắt cứ ai trong số họ, cũng không thể bỏ bê con gái của mình. Mặc dù đây là nhà của Nhiên Nhiên, nhưng đây cũng là lần đầu tiên con bé về nhà.
Khi ông ấy đi đến trước mặt cô, ông ấy chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Cẩm, nhìn Ôn Nhiên mà vui mừng đến mức không nói nên lời.
Ôn Nhiên đang đẩy Bạch Tiểu Tiểu dừng lại, ánh mắt mọng nước kích động nhìn hốc mắt ẩm ướt của Có Nham, trong lòng cô cảm xúc cũng đang phập phòng, khoé mắt liếc nhìn biệt thự, một tiếng “ba” không tự chủ được mà thốt ra.
“Nhiên Nhiên!”
Cố Nham vui mừng đến mức không biết phải làm gì mới tốt.
Đôi mắt sâu và khôn ngoan đầy ẩm ướt.
Bên cạnh, tâm trạng của Ôn Cẩm phức tạp, nhưng ánh mắt anh ấy nhìn Ôn Nhiên lại tràn đầy cưng chiều và khích lệ.
Anh ấy rất vui mừng vì cuối cùng Nhiên Nhiên cũng đã đoàn tụ cùng ba ruột của mình. Sau khi ba mẹ của hai anh em cô qua đời, cô vẫn còn có một người ba yêu thương mình, đó là một chuyện tốt.
Đi được máy bước, ánh mắt Mặc Tu Trần ngưng lại.
Dừng lại một lúc, anh đi hai bước tới gần cô, nắm lấy tay cô đang đẩy xe lăn, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em đã gọi chú Cố rồi, vậy bây giờ chúng ta đi thăm mẹ em trước.
Ngọc Đình, Bạch Tiểu Tiểu giao cho em.”
Lạc Hạo Phong và Ôn Cẩm đều là khách, lại còn là đàn ông, suy cho cùng thì chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu sẽ không tiện cho lắm.
Gần như là Thẩm Ngọc Đình lớn lên ở nhà họ Có, ở đây cũng coi như là nhà của cô ấy. Để cô ấy chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu cũng không quá đáng chút nào.
“Vâng!”
Ánh mắt của Thẳm Ngọc Đình lướt qua Ôn Nhiên, cô ấy đi về phía họ.
Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên đivào biệt thự, Cố Nham nhanh chóng đi theo, giới thiệu cây cối và đồ vật trong biệt thự cho Ôn Nhiên, đưa cô vào nhà gặp mẹ cô.
Chương 427:
Ngày thường, ảnh của vợ Cố Nham được đặt trong phòng khách. Mỗi ngày ông ấy và con trai về nhà, ngay từ cái nhìn đầu tiên là có thể tháy bà ấy.
Hôm nay, vì tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên nên tắm ảnh của mẹ Cố đã tạm thời cất đi, đặt ở phòng ngủ trên lầu hai.
“Nhiên Nhiên, ba dẫn con lên làu gặp mẹ.”
Khi Cố Nham nói câu này, có thể nghe thấy ông ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc vủa mình. Vợ của ông ấy ngày đêm đều nhớ về Nhiên Nhiên, nên cuối cùng rơi vào trầm cảm.
Trong những năm qua, ông ấy già nua hơn những người cùng trang lứa, ngoài việc nhớ Nhiên Nhiên và tự trách bản thân, còn có một nguyên nhân khác đó chính là cái chết của vợ mình.
“Vângp!”
Ôn Nhiên gật đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ ruột của mình, ít nhất trong trí nhớ của cô cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy. Vì vậy, cô không biết mẹ mình trông như thế nào.
Mặc Tu Trần sợ cô căng thẳng nên nắm chặt tay cô, Ôn Nhiên ngắng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, cô mím môi, cùng anh đi lên lầu.
Biệt thự này có ba tầng.
Tầng hai, bên trái là phòng của vợ chồng Cố Nham, bên phải là phòng của Cố Khải, bên cạnh phòng anh ấy là phòng của Ôn Nhiên, vẫn luôn được giữ lại cho cô người đã bị thất lạc.
Cho dù Thẩm Ngọc Đình sống trong nhà họ Cố, cô ấy cũng ở trong phòng khách trên tầng 3. Cố Nham rất kiên quyết về điều này, Có Khải cũng kiên quyết về điều đó.
Ngay cả khi Cố Khải đối xử với Thẩm Ngọc Đình như em gái ruột của mình, anh ấy cũng không cho cô ấy sống ở trong phòng của em gái mình. Khi Thảm Ngọc Đình còn nhỏ, cô ấy đã chạy vào phòng của Ôn Nhiên, yêu thích đồ chơi của Ôn Nhiên ngay lập tức, thích cả đồ trang trí trong phòng cô, ăn vạ không chịu đi.
Lần đó Thẩm Ngọc Đình bị Cố Khải lôi ra khỏi phòng, cũng là lần đầu tiên Cố Khải làm ra vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói với cô ấy rằng, hoặc là cô ấy trở về phòng mình ở hoặc là cô ấy về nhà mà ở.
Không một ai có thể sống trong phòng của em gái anh ấy.
Thẩm Ngọc Đình bị Cố Khải làm cho sợ hãi bật khóc, không đạt được lợi ích ban đầu mà muốn nghịch đồ chơi.
Vẫn bị Cố Khải từ chối.
Sau đó, Thẩm Ngọc Đình không bao giờ vào phòng đó nữa, vì Cố Khải đã khóa phòng và chìa khóa nằm trong tay anh ấy.
Đây là những chuyện sau khi Ôn Nhiên gặp mẹ mình xong, Mặc Tu Trần đưa cô về phòng của cô và nói cho cô biết.
“Nhiên Nhiên, đây là mẹ của con.”
Trong phòng ngủ, khung ảnh pha lê đặt trên bàn của Có Nham, người phụ nữ trong đó có nụ cười dịu dàng và đôi lông mày ôn hoà, vừa nhìn là biết bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng và ấm áp.
Có Nham là một người đàn ông to lớn, đã rơm rớm nước mắt.
Vũ Hàm vẫn luôn trẻ đẹp như vậy, bản thân ông ấy lại già đi. Nhiều khi nhìn vợ trong ảnh, ông ấy sẽ lo lắng không biết bà ấy ở thế giới khác có tốt không, có cô đơn không, có bị bắt nạt không.
Nhiều lúc ông ấy muốn đi tìm bà ấy, nhưng khi nghĩ đến mình vẫn chưa tìm được con gái, sợ bà ấy gặp mình sẽ không vui nên ông ấy lại không dám.
Cảm giác yêu sâu sắc và nhớ nhung đến đau đớn, dày vò ông ấy.
Ôn Nhiên cầm lấy khung ảnh pha lê, cẩn thận nhìn người phụ nữ trong ảnh, hai mắt đẫm lệ, cô mím chặt môi, cảm xúc trong lòng cuộn trào.
Điện thoại di động của Cố Nham vang lên, Mặc Tu Trần ở bên cạnh ra hiệu cho ông ấy trả lời cuộc gọi, anh ở đây với Ôn Nhiên.
Cuộc gọi đến từ nước ngoài, Cố Nham liếc nhìn con gái, câm điện thoại ra khỏi phòng.
“Nhiên Nhiên, mẹ của em là một người phụ nữ rất tốt. Tuy rằng bà ấy đi rồi, nhưng hôm nay em đã về nhà chắc chắn bà ấy rất vui.”
Mặc Tu Trần đau lòng nhìn Ôn Nhiên.
Những giọt nước mắt trượt dài trên mi, chảy dọc theo má, cô mím chặt môi, ngăn mình không khóc.
“Có Khải còn có một cuốn album ảnh, có những bức ảnh lúc bé của em, ảnh gia đình em, bên cạnh phòng Cố Khải còn có căn phòng của em, lát nữa anh đưa em đi xem.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên gật đầu, cô bước tới cất di ảnh của mẹ, trong lòng thầm nói: Mẹ, con về rồi, mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu nhé.
Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên đến trước cửa phòng của cô, mở cửa, không có đi vào ngay mà anh cúi đầu nhìn cô.
Khi Ôn Nhiên nhìn thấy cách bài trí của căn phòng, cô chợt sững người.
Cách trang trí và sắp xếp quen thuộc này giống như ngôi nhà trước đây của cô.
Chương 428:
“Trước đây, phòng của em vẫn luôn giữ phong cách của phòng công chúa nhỏ. Mấy ngày trước, Cố Khải đã hỏi anh trai em và trang trí lại phòng như bây giờ. Em vào xem đi!”
Ôn Nhiên nâng bước chân đi vào phòng.
Cách trang trí quen thuộc đã loại bỏ chút cảm giác xa lạ trong lòng cô, bây giờ đúng là cảm giác được về nhà, bên cạnh giá sách lớn là một tủ quà tặng.
Bên trên bày đầy quà, từ hàng trên xuống theo thứ tự, là quà sinh nhật của cô lúc một, hai, ba tuỏi…cho đến sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô.
Khó khăn lắm cô mới kìm được nước mắt, bây giờ nước mắt lại ùa ra, cô đứng trước tủ quà tặng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tầm mắt bị nước mắt che đi, cô lờ mờ: nhìn những món quà đó.
“Nhiên Nhiên, đây đều là quà sinh nhật mà Có Khải mua cho em.”
Giọng nói trầm tháp của Mặc Tu Trần trở thành âm thanh duy nhất ở trong căn phòng này.
Ôn Nhiên chỉ im lặng rơi nước mắt, trong lòng như sóng lăn tăn, hết đợt này đến đợt khác, bị sóng tát dữ dội.
“Món quà sinh nhật từ lúc em một tuổi đến sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em vào năm ngoái. Ngày này mỗi năm, Cố Khải sẽ kéo anh, Hạo Phong và Đàm Mục ép bọn anh tổ chức sinh nhật cho em”
“Tuy nhiên, cậu ấy không cho phép bọn anh tặng quà. Cậu ấy nói em là em gái của một mình cậu ấy, một mình cậu ấy tặng quà là đủ rồi. Nếu bọn anh tặng quà tốt hơn của cậu ấy, cậu ấy sẽ không phải là anh trai tốt nhất.”
Những lời này là những lời mà Cố Khải đã nói vào nhiều năm trước, khi đó bọn họ vẫn còn là một đám trẻ con.
Từ đó về sau, bọn họ không chuẩn bị quà sinh nhật gì cả, chỉ cùng Cố Khải thổi nên. Nhìn anh ấy thất thểu và buồn bã, sau đó họ cùng anh ấy đi uống rượu, nghe anh ấy nói rằng nhát định phải tìm được em gái về.
Thực tế dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, Có Khải luôn ẳn chứa một trái tìm bướng bỉnh hết thuốc chữa.
Anh ấy có vẻ ngoài điềm tĩnh, toả sáng, đẹp trai và còn kiêu ngạo nhưng không quá rõ ràng như Mặc Tu Trần và Đàm Mục. Anh ấy còn biết lãng mạn hơn Lạc Hạo Phong, anh ấy còn biết cách đối xử tốt với các cô gái, chỉ là anh ấy chưa bao giờ thể hiện điều đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Cố Khải đã trở vê.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến bên tai, tim Ôn Nhiên như muốn nghẹt thở, thân thể mảnh mai hơi cứng đờ.
Mặc Tu Trần quay đầu lại nhìn, tiếng bước chân liền dừng lại, Cố Khải cao lớn đứng thẳng ở cửa, chặn gần hét cửa.
Nhưng anh ấy không dám đi vào, ánh mắt khoá chặt Ôn Nhiên.
Thời gian như đột nhiên ngừng trôi.
‘Yên lặng một lúc lâu.
Ôn Nhiên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt của cô và Cố Khải va chạm nhau.
Một đôi mắt đẫm lệ mờ đi, một cơn thủy triều đen tối dâng lên.
Mặc Tu Trần chỉ yên lặng đứng nhìn, đôi lông mày tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng và thương tiếc.
Nhiều năm qua, anh cùng Cố Khải đi tìm em gái, Cố Khải đồng hành cùng anh đi tìm ân nhân cứu mạng, hai người họ cho rằng ân nhân cứu mạng của anh và em gái của Có Khải là cùng một người.
Tuy nhiên, họ cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm.
Giờ đây, Ôn Nhiên thực sự là người phụ nữ mà bọn họ tìm kiếm nhiều năm, giờ phút này cô đứng ở trước mặt bọn họ, còn có gì hạnh phúc hơn thế này.
Sau này căn phòng này không chỉ là một không gian để gửi gắm nỗi nhớ, nó là căn phòng của Nhiên Nhiên. Bát cứ khi nào cô trở về đều có thể ở đây, những món quà này.
cũng sẽ không lạnh lẽo được đặt ở đó, chờ đợi vô hạn chủ nhân của nó đến mở.
Cố Khải muốn cười với Ôn Nhiên, nhưng khi nhếch khóe miệng lên anh ấy nhận ra rằng mình không thể cười được.
Một chuyện vui vẻ như vậy, anh ấy lại không thể cười được.
Chỉ dịu dàng nhìn người phụ nữ đứng giữa phòng, cô em gái mà cuối cùng anh ấy cũng tìm được. Cuối cùng em ấy cũng trở về, cuối cùng em ấy cũng đứng trong căn phòng này.
Ôn Nhiên nhìn Cố Khải ở cửa, trong tầm mắt mờ mịt, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, ngay cả nét mặt của anh ấy, tất cả mọi thứ đều mờ mịt.
Trong khóe mắt, những hàng quà tặng như có sức sống, chúng như chắp thêm đôi cánh bay qua trước mắt cô, thân thể cứng ngắc của cô bỗng nhiên chuyển động.
Cô chạy về phía bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, nhào vào trong vòng tay anh ấy, dùng hai tay ôm chặt anh ấy, vùi đầu vào ngực anh ấy, hô to: “AnhI”
Cơ thể cao lớn của Có Khải đột nhiên đông cứng lại.
Dưới mắt anh ấy nhanh chóng ngưng tụ một thứ gì đó, sau đó ánh mắt anh ấy rơi xuống mái tóc đen của Ôn Nhiên.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới chậm rãi nâng tay lên, từ từ đưa tay ôm lấy người phụ nữ vào lòng, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười mê hoặc: “Nhiên Nhiên, chào mừng em về nhà!”
Chương 429:
Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên ra khỏi vòng tay của Có Khải, lấy tay lau nước mắt cho cô, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và trầm thấp: “Nhiên Nhiên, em đừng khóc. Tối nay sẽ có vài người khác đến, tạm thời thì thân phận của em sẽ không được tiết lộ. Ra khỏi phòng này, sau khi xuống lầu em vẫn là Ôn Nhiên.”
Những người được mời tối nay là do Cố Khải mời, nhưng trên danh nghĩa là để chúc mừng sinh nhật vợ của Mặc Tu Trần. Như mọi người đã biết, họ là anh em tốt của nhau, anh ấy mời họ đến nhà và tổ chức tiệc sinh nhật cho Ôn Nhiên cũng không có gì bất thường.
Ôn Nhiên ngẳng đầu, trong mát hiện lên một tia mờ mịt.
Bên cạnh, Cố Khải nhìn cô trong lòng anh áy thắt lại, tiếp lời của Mặc Tu Trần, giải thích: “Vẫn chưa tìm được người đã bắt em đi lúc đó. Nhiên Nhiên, lúc trước em bị truy sát, rất có khả năng người đó là Ngô Kinh Nghĩa. Bây giờ chúng ta đã có chút manh mối, muốn tìm được ông ta mới công bố thân phận của em.”
Nói như vậy là hợp tình hợp lý, để tránh cho cô bị làm hại.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, không có ý kiến.
Dù sao có công khai hay không thì cô vẫn là cô.
Trong lòng cô biết rõ Cố Khải là anh trai của cô, trừ nhà họ Ôn ra cô vẫn còn có một gia đình là được rồi.
Cố Khải và Mặc Tu Trần liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm, Cố Khải nhìn lướt qua những món quà rồi cười nói: “Đó đều là quà sinh nhật hai mươi hai năm trước của em, quà năm nay vẫn ở trong phòng của anh, em đợi anh chút nhé.”
Lời nói vừa dứt, anh ấy xoay người đi sang phòng bên cạnh.
“Nhiên Nhiên, thật ra có thêm một người anh là một điều rất hạnh phúc, đúng không?”
Mặc Tu Trần không muốn cô buồn nữa, anh cười nói đùa, có thêm một người anh trai, thêm một người yêu thương, đương nhiên là điều hạnh phúc. Đặc biệt là Ôn Cảm và Có Khải đều là những người anh trai tốt nhất trên đời.
Cô nhìn đôi lông mày tươi cười của Mặc Tu Trần, cô biết anh không muốn mình buồn nữa, nước mắt cô còn chưa kịp khô, giữa hai lông mày lại nở một nụ cười, trong sáng rõ ràng: “Cả đòi này anh không được bắt nạt em, nếu không hai anh trai em sẽ tìm anh tính sổ.”
“Ha ha, anh nào nỡ bắt nạt eml”
Mặc Tu Trần bật cười, anh đối xử tốt với cô còn không kịp.
“Nhiên Nhiên, đây là quà của em.”
Cố Khải cầm một cái hộp tinh xảo bước vào, anh ấy mỉm cười đưa cho Ôn Nhiên. Ôn Nhiên vui vẻ cầm lấy, cô không mở ra ngay lập tức mà xoay người bước đến dãy kệ quà, đặt món quà vào ngăn. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có chút sững sờ của Cố Khải, cô cười nói: “Em để ở đây trước, lát nữa sẽ mở ra sau.”
Ánh mắt của Cố Khải chuyển động, anh ấy chợt hiểu ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ hân hoan như những làn sóng.
“Được, lát nữa mỏ, lát nữa mở sau.”
Ở tầng dưới, Thảm Ngọc Đình như một người chủ nhà, chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu và những người khác đang lần lượt đến.
Những người đến đều là những người trẻ tuổi, nhân vật chính của ngày hôm nay là Ôn Nhiên. Tuy rằng thân phận của cô chưa được tiết lộ, nhưng hầu hết những người được mời đều là người thân của nhà họ Có. Tất nhiên là còn những người bạn của đám người Cố Khải, Mặc Tu Trần, bao gồm cả bạn của Ôn Cẩm.
Có thể nói, họ đều là những trai xinh gái đẹp!
“Ngọc Đình!”
Thẩm Ngọc Đình đang trò chuyện cùng Bạch Tiểu Tiểu, sau lưng cô ấy có một giọng nói trong trẻo vang lên, cô ấy quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi: “Chị họI”
Người phụ nữ này tên là Thảm Ngọc Lan, là chị họ của Thẩm Ngọc Đình. Một người phụ nữ không được mời nhưng lại mặt dày đến bữa tiệc tối nay.
Thẩm Ngọc Lan ăn mặc rất gợi cảm, thân hình nóng bỏng và nụ cười quyến rũ, trông giống Thảm Ngọc Đình ba phần, nhưng không tinh tế bằng cô ấy.
“Ngọc Đình, em đến sớm thé, tối nay náo nhiệt quá. Toàn là trai xinh gái đẹp, dượng và Có Khải đâu rồi, sao chị không thấy họ.”
Cô ta và Thảm Ngọc Đình gọi ba Cố Khải là dượng Có Nham.
“Anh họ ở trên lầu với Tu Trần và Nhiên Nhiên, dượng có việc nên vẫn chưa ra. Chị họ, hôm nay chị đẹp quá.”
Thẩm Ngọc Đình nói một cách lịch sự, người chị họ này.
đến đây là vì Cố Khải.
Không nói đến việc Cố Khải khinh thường chị họ, Thẳm Ngọc Đình cũng không thích cô ta cho lắm. Cô ta cho rằng mình xinh đẹp như chim công, suốt ngày ăn mặc hở hang, điều quan trọng nhất là quan điểm về tình yêu của cô ta làm cho cô ấy không dám gật bừa.
“Thật sao, Ngọc Đình, hôm nay em cũng rất đẹp.” Thẳm Ngọc Lan cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, hôm nay cô ta cố ý mặc như vậy đó. Muốn nắm bắt cơ hội tối nay nhất định phải cùng Có Khải nói vài câu, để quan hệ thân thiết hơn.
“Ừ, em còn khiêm tốn đợi đến buổi tối, nhưng mà có người lại phách lối, nóng lòng không thể cho cả thế giới đều biết hôm nay là sinh nhật của em.”
Ôn Cảm cười trêu ghẹo, ánh mắt Ôn Nhiên chợt lóe lên, cười hỏi: “Anh, anh cũng gọi điện cho Tu Trần sao?”
Ngoại trừ Mặc Tu Trần ra, cô không nghĩ tới người mà anh ấy đang nói tới là ai.
Ôn Cẩm nói ừ, ở bên cạnh, Cố Khải cười lớn: “Tu Trần đã trầm tính gần 29 năm, từ khi cậu ấy gặp Nhiên Nhiên, cậu ấy liền thay đổi, cả người đều trở nên phách lồi.”
“Sao các anh ai cũng biết nhạc chuông mà anh ấy đặt thế?”
Ôn Nhiên bị trêu chọc có chút ngượng ngùng, anh chàng Mặc Tu Trần đó cũng quá phách lối rồi.
“Cậu ấy nóng lòng không thể cho toàn thế giới biết, bọn anh có thể không biết sao?”
Cố Khải vô tội nói, sáng sớm anh ấy đã gọi điện cho Mặc Tu Trần, chính là loại nhạc chuông đó. Điều buồn cười nhất là lúc đó anh ấy còn chưa tỉnh ngủ, anh ấy không biết đó là nhạc chuông. Cố Khải còn nghĩ Mặc Tu Trần đang nói chuyện với mình, anh ấy trả lời lại một câu: “Tôi không phải Nhiên Nhiên, tôi là Cố Khải.”
Cũng may Mặc Tu Trần không biết, lúc đó anh ấy ở trong phòng, không có ai nghe thấy.
Có đánh chêt anh ây cũng sẽ không nói cho người thứ hai biết chuyện nực cười như vậy.
Ôn Nhiên mỉm cười, khóe mắt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, xem ra buổi trưa cô phải nói chuyện với Tu Trần mới được, để anh ấy đổi nhạc chuông.
“Mọi người nói lâu như thế mà em vẫn chưa hiểu, ý của mọi người là sao? Mặc Tu Trần nóng lòng muốn cả thế giới đều biết sinh nhật Nhiên Nhiên à? Anh ấy làm ra chuyện gì chắn động lòng người thế?”
Trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu tò mò nhìn bọn họ, nghe họ nói chuyện lâu như vậy, cô ấy cũng chẳng hiểu ra làm sao cả.
Ôn Cẩm bước đến bên giường bệnh, hỏi về tình hình của Bạch Tiểu Tiểu trước mới trả lời cô ấy: “Là nhạc chuông do Mặc Tu Trần đặt, cậu ấy tự ghi âm giọng mình lại. Bọn anh gọi điện cho cậu ấy đều nghe được nhạc chuông đó, nếu em muốn biết thì gọi cho cậu ấy mà nghe thử.”
“Thật sao?”
Bạch Tiểu Tiểu lập tức trở nên thích thú, kích động cầm lấy điện thoại bám số của Mặc Tu Trần.
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, cô liếc mát nhìn Ôn Cẩm rồi lại nhìn Bạch Tiểu Tiểu.
Một lúc sau, Bạch Tiểu Tiểu bật cười ha ha, “Nhiên Nhiên, giọng nói của Mặc Tu Trần tình cảm quá, nhưng mà loại nhạc chuông này để mình cậu nghe là được rồi. Lại còn để cho mọi người đều nghe thấy, anh ấy đang tỏ tình với cả thế giới à.”
“Tỏ tình, ừm, Bạch Tiểu Tiểu cô miêu tả thật hay. Đây đúng là Tu Trần đang tỏ tình mà!”
Cố Khải nheo mắt, cười khen ngợi cô ấy.
Bạch Tiểu Tiểu liếc nhìn anh ấy rồi he he cười, giọng của Mặc Tu Trần ở đầu dây bên kia truyền đến, bởi vì hôm nay anh có tâm trạng tốt nên giọng nói của anh trong trẻo, vui vẻ: “Alol”
“Mặc Tu Trần, tôi không có chuyện gì đâu, tôi nghe bọn họ nói nhạc chuông của anh rất hay, tôi rất tò mò nên mới gọi cuộc gọi này, anh tiếp tục bận rộn đi!”
Câu trả lời của Bạch Tiểu Tiểu khiến Ôn Cẩm và Có Khải ở bên cạnh cười đến mức không đứng thẳng được lưng, sắc mặt của Ôn Nhiên đỏ bừng, dở khóc dở cười nhìn cô ấy, cô gái cũng vui tính quá rồi.
Hơn nữa, cô ấy còn không đợi người ở đầu dây bên kia trả lời đã lập tức cúp máy.
“Ôi, Nhiên Nhiên, tớ quên hỏi cậu có muốn nói chuyện với Mặc Tu Trần hay không, cậu có muốn gọi lại không?”
Nhìn vẻ mặt ửng hồng của Ôn Nhiên, Bạch Tiểu Tiểu cố ý trêu chọc.
Ôn Nhiên trừng mắt nhìn cô ấy, thấy Bạch Tiểu Tiểu định bắm số, cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động, trịnh trọng nói: “Đừng gọi nữa, mọi người thật là. Không phải chỉ là một nhạc chuông thôi sao, một ngày nào đó, mọi người sẽ làm ra chuyện còn khoa trương hơn thế này!”
Ý của cô là khi họ yêu ai đó họ sẽ dùng mọi cách để nói cho đối phương biết, tình yêu của mình dành cho anh ấy.
Bên cạnh, ánh mắt Ôn Cẩm hơi thay đổi.
Nhìn thấy dáng vẻ Ôn Nhiên ngượng ngùng và hạnh phúc, trong lòng Ôn Cẩm không nói ra được đó là cảm xúc gì.
Là anh trai, hơn ai hết anh ấy muốn Ôn Nhiên được hạnh phúc. Từ năm mười tám tuổi, sau khi hứa với ba mình, anh ấy đã chôn sâu tình cảm của mình dành cho cô.
Tuy nhiên, thân thế của cô bị phơi bày, cô không còn là em gái của anh ấy nữa, tình cảm mà anh ấy chôn giấu bao nhiêu năm giống như nụ tầm xuân muốn nhô ra khỏi mặt đất.
Anh ấy có gắng kiềm chế và không ngừng tự nhủ rằng chỉ cần cô hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của cô có phải do anh ấy đem đến hay không, tất cả những gì anh ấy muốn là cô được vui vẻ và hạnh phúc.
Cố Khải liếc nhìn Ôn Cẩm, nhướng mày cười: “Nhiên Nhiên, em đang giúp Tu Trần bắt nạt mấy người độc thân bọn anh à?”
“Em đâu có.”
Ôn Nhiên biện giải cho bản thân: “Nếu Anh Cố có ý kiến thì anh có thể tìm bạn gái ngay lập tức.”
“Anh chờ em tìm cho anh.”
Chương 424:
Có Khải liền ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, cong khoé miệng nhìn Ôn Nhiên, bày ra vẻ mặt nếu cô không giúp anh ấy tìm bạn gái anh ấy sẽ không kết hôn.
“Nhiên Nhiên đã hứa với tôi trước rồi, muốn giúp cũng phải giúp tôi tìm trước, đúng không Nhiên Nhiên.”
Ôn Cẩm đè nén những cảm xúc trong lòng, cười tiếp lời.
Tiếng tin nhắn vang lên, giữa hai lông mày của Ôn Nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, cô lấy điện thoại ra, trên mặt chợt nở một nụ cười, đọc tin nhắn.
“Ai gửi tin nhắn cho em thế?”
Có Khải quay đầu lại nhìn.
“Là Đàm Mục, anh ấy nói bây giờ anh ấy đang ở trên cao nguyên Thanh Tạng, không có quà tặng, nên chỉ chúc mừng sinh nhật em thôi.”
Ôn Nhiên nói về nội dung tin nhắn của anh ấy, Cố Khải cong môi: “Anh chàng Đàm Mục này cũng lười quá đấy, có gọi điện thoại thôi cũng không thèm gọi. Lần sau cậu ấy quay lại, anh giúp em bắt chẹt cậu ấy một khoản.”
xk* Mười hai giờ trưa, Mặc Tu Trần đến đón Ôn Nhiên đi ăn cơm.
Nhìn thấy mọi người ở trong phòng, lông mày ưa nhìn không khỏi khế nhíu lại: “Mọi người đều ở đây?”
Có Khải và Ôn Cẩm nhìn nhau: “Tất nhiên, hôm nay là sinh nhật của Nhiên Nhiên. Là anh trai của cô ấy, chúng tôi trải qua ngày sinh nhật cùng cô ấy là điều đương nhiên.”
“Tu Trần, cậu xem đi, cậu không cho tôi đi theo, không phải ở đây vẫn còn có bóng đèn đấy à!”
Phía sau, Lạc Hạo Phong với đôi chân thon thả bước vào, kèm theo một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt điển trai.
“Trưa hôm nay tôi chỉ muốn mời một mình Nhiên Nhiên đi ăn, cô ấy cũng không có thời gian ở cùng mọi người, muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy thì đợi buổi tối đi!”
Mặc Tu Trần bước tới, vươn tay ôm lấy eo Ôn Nhiên, ôm cô vào lòng. Ở trước mặt mọi người, động tác của anh rất tự nhiên khiến Ôn Nhiên đỏ mặt.
“Mặc Tu Trần, ở đây có rất nhiều bóng đèn đấy nhé, anh và Nhiên Nhiên muốn thể hiện tình cảm thì chờ về nhà hãng thể hiện chớ.”
Trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu cũng tham gia vào cuộc dẹp loạn, anh đang muốn tra tấn bọn độc thân này đến chết sao?
Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói lời này xong, Mặc Tu Trần mặt dày càng táo bạo hơn, anh cúi , ghé vào trán Ôn Nhiên đặt xuống một nụ hôn, chậm rãi phun ra một câu: “Các cậu có thể nhắm mắt lại.”
“Đúng là không biết xấu hồ!”
Lạc Hạo Phong hét lên, nhìn về phía Cố Khải và Ôn Cảm, xấu xa nói: “Nếu cậu đã không để ý đến mấy cái bóng đèn này, cũng rất thích cho người ta xem. Vậy buổi trưa hôm nay chúng tôi không đi theo cậu thì thấy có lỗi quá, đúng không!”
“Tôi cũng đi.”
Bạch Tiểu Tiểu giơ tay lên cao, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy hứng khỏi.
Ôn Nhiên quở trách liếc nhìn Mặc Tu Trần ở bên cạnh, bây giờ thì hay rồi, những cái bóng đèn này không thể lay chuyển được nữa.
“Nhiên Nhiên, cậu đầy tớ.”
Bạch Tiểu Tiểu đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Ôn Nhiên.
“Không được, hôm nay là sinh nhật Nhiên Nhiên, cô ấy không được làm gì cả, các cậu muốn đi theo thì tự nghĩ cách đi. Nhiên Nhiên, chúng ta đi.”
Mặc Tu Trần ôm chặt lấy Ôn Nhiên, cũng không thèm quan tâm Bạch Tiểu Tiểu vì ai mà bị thương, nói xong anh liền ôm Ôn Nhiên đi về phía cửa.
“Anh Ôn!”
Bạch Tiểu Tiểu đáng thương nhìn Ôn Cẩm.
“Bản thân anh cũng là bệnh nhân, anh có lòng nhưng bất lực. Tôi đi trước, hai người các cậu đầy Tiểu Tiểu đi theo Sau.”
Ôn Cảm có chỗ nào giống một bệnh nhân chứ, hai người khỏe mạnh này còn chưa rời đi, anh ấy đã rời đi trước.
“Hạo Phong, cậu là ky mã của Bạch Tiểu Tiểu, bây giờ cậu nên biểu hiện rồi đấy.”
Có Khải nhìn Ôn Cẩm đang rời đi, anh vẫn đứng yên.
Khoé miệng Lạc Hạo Phong co giật, phản ứng cực kỳ nhanh chóng: “Bây giờ không phải ở trường đua ngựa mà là bệnh viện, cậu là bác sĩ chữa trị chính, không phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hơn tôi sao? Tiểu Tiểu, để Cố Khải đẩy cô, tôi đuổi theo Tu Trần và Ôn Nhiên, không để cho bọn họ chạy thoát.”
Lời anh ấy vừa dứt, bóng dáng liền biến mắt ở cửa.
xk& Bên ngoài bệnh viện, Mặc Tu Trần muốn loại bỏ những cái đuôi đó, nhưng Ôn Nhiên lại không đồng ý, cô nói Tiểu Tiểu cũng đi theo.
“Nhiên Nhiên, buổi tối bọn họ có thể tham gia tiệc sinh nhật em sau mà.”
Mặc Tu Trần liếc mắt nhìn ra ngoài cửa số xe, tốc độ của Ôn Cẩm chậm lại, cách xe của bọn họ còn có mấy mét, Lạc Hạo Phong vừa từ trong bệnh viện đi ra.
Ôn Nhiên mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to của anh, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Buỏi chiều em đến công ty cùng anh, buổi tối, sau khi về nhà anh lại cùng em trải qua sinh nhật cũng chưa muộn mà.”
Chương 425:
“Buỏi tối?”
Mặc Tu Trần cong môi, dưới mắt hiện lên một tia mập mờ.
Ôn Nhiên biết anh lại đang nghĩ vớ vẫn, nhưng cô không vạch trần anh, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tối nay.”
“Trải qua thế nào?”
Mặc Tu Trần nhìn cô thật sâu, muốn cô chủ động.
Ôn Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô đảo mắt nhìn Ôn Cẩm đang đứng cách đó mấy mét chờ Lạc Hạo Phong, cô hơi cúi người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Là anh tổ chức sinh nhật cho em chứ có phải em tổ chức cho anh đâu, đương nhiên là anh lấy thân báo đáp rồi!”
“Vậy thì bây giờ anh sẽ lấy thân báo đáp nhé!”
Mặc Tu Trần nhân cơ hội kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
NUm.
Ôn Nhiên giật mình, trợn to hai mắt.
Anh chàng này thật là, giữa ban ngày ban mặt.
“Nhiên Nhiên, bọn họ không dám đi qua đâu.”
Mặc Tu Trần yên tâm hôn cô, to gan xông vào trong miệng cô, tùy ý cướp đoạt hương thơm và vị ngọt trong miệng cô, hòa cùng đầu lưỡi của cô, đùa giỡn cùng anh…
Ôn Nhiên giãy dụa không được, cũng không muốn hợp tác, nhưng lại bị anh cưỡng hôn.
Đúng như Mặc Tu Trần vừa nói, cách đó vài mét, Lạc Hạo Phong đã đuổi kịp Ôn Cẩm, hai người họ không đi tới ngay lập tức mà đứng đó đợi Có Khải và Bạch Tiểu Tiểu.
Nụ hôn kết thúc, Mặc Tu Trần vẫn còn có chút hứng thú, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt ngắn nước mê ly của Ôn Nhiên, dưới thân anh bùng lên một ngọn lửa: “Nhiên Nhiên, anh muốn…
“Cái gì cũng không được muốn!”
Hơi thở của Ôn Nhiên không ổn định, nụ hôn vừa rồi của anh khiến trái tim cô đập rộn ràng. Ánh mắt cô nhìn anh chằm chằm liền biến thành quyến rũ mê người, Mặc Tu Trần phải rất có gắng lắm mới có thể đè nén được cơn nóng trong người, giọng nói buồn bực: “Đúng là anh tìm chịu ngược mà, quên đi, anh nhịn đến tối!
Đến tối, anh phải xào cô, nấu cô, nướng cô, thử đủ mọi cách để ăn cô!
“Anh Có và Tiểu Tiểu đi ra rồi, anh bám còi để họ đến đây.
TU Ôn Nhiên ổn định lại cảm xúc, hai người họ vẫn luôn ở trong xe, sẽ bị hiểu lầm đó.
Hôm nay nhà họ Cô trang trí còn sinh động hơn ngày Tết.
Để tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên, Mặc Tu Tràn đã tan làm sớm hơn nửa tiếng, còn cho tất cả nhân viên nghỉ, tối nay không phải tăng ca.
Họ đến bệnh viện đón Bạch Tiểu Tiểu, thời tiết hôm nay rất ấm áp, ban ngày mặt trời rạng rỡ, đã là năm giờ rưỡi mà trên bầu trời vẫn còn có mặt trời đỏ rực.
Chiếc xe Aston đậu bên ngoài biệt thự nhà họ Cố, qua cửa kính xe cô nhìn thấy biệt thự của nhà họ Cố được lồng trong ánh hoàng hôn rực rỡ của mặt trời lặn, tâm trạng của Ôn Nhiên rất kích động.
Đây là lần đầu tiên cô về nhà.
Có Khải nói, cô mới được máy tháng đã bị Phó Kinh Nghĩa bắt đi, lúc đó cô đang ở trước cửa nhà mình, trên con đường nhựa này.
“Nhiên Nhiên, xuống xe thôi em.”
Phía sau, Lạc Hạo Phong đã đỗ xe và đi xuống rồi. Bạch Tiểu Tiểu đang ngồi trên xe của anh ấy, khi Có Khải ra khỏi bệnh viện, một bệnh nhân phát bệnh nên Có Khải bị chậm trễ.
Phía sau anh ấy là xe của Ôn Cẩm.
Mọi người đến cùng nhau.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cười với Mặc Tu Trần.
Trong biệt thự, Thẩm Ngọc Đình ra chào đón. Cô ấy đang mặc một chiếc váy dạ hội rất đẹp và gợi cảm, cùng với một chiếc khăn choàng, ánh mặt trời lặn chiếu vào người cô ấy, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt vì bị bệnh của cô ấy hiện lên một chút hơi ửng hồng, trông cô ấy thật quyền rũ và phong tình.
“Nhiên Nhiên, cuối cùng mọi người cũng tới rồi, chị đã đợi cả ngày rồi đó, anh họ đâu.”
Thẩm Ngọc Đình bước lên trước, nhiệt tình nắm tay Ôn Nhiên, đôi mắt đẹp quét qua mọi người, không thấy bóng dáng của Cố Khải, cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Ôn Nhiên mỉm cười: “Tạm thời anh Cố có bệnh nhân làm chậm trễ, lát nữa anh ấy sẽ về ạ.”
“Nhiên Nhiên, qua đây đỡ tớ đi.”
Chương 426:
Trong xe phía sau, Bạch Tiểu Tiểu thò đầu ra ngoài, cô ấy không tự ngồi lên xe lăn được, lại không muốn Lạc Hạo Phong ôm mình, nên cô ấy chỉ đành quay sang cầu cứu Ôn Nhiên.
“Được!”
Ôn Nhiên đồng ý, rút tay đang bị Thẳm Ngọc Đình nắm ra, cô xoay người đi tới giúp Bạch Tiểu Tiểu.
“Tu Trần!”
Thẩm Ngọc Đình nhìn ánh mắt của Mặc Tu Trần đang đi theo Ôn Nhiên, cô ấy nhẹ nhàng gọi anh.
Mặc Tu Trần nghe tiếng, anh quay đầu lại nhìn Thẳm Ngọc Đình ở trước mặt, khóe môi nhàn nhạt cong lên: “Cố Khải nói em bị ốm, hiện tại khoẻ hơn rồi chứ?”
Một câu nói đơn giản thôi đã khiến Thẳm Ngọc Đình muốn khóc, mũi cô ấy chua xót, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn anh, em cũng khoẻ hơn rồi.”
Giọng điệu của Mặc Tu Trần hờ hững, không nghe ra được có bao nhiêu quan tâm: “Vậy thì tốtI”
Sau đó, anh quay đầu nhìn Ôn Nhiên ở cách đó vài bước, Bạch Tiểu Tiểu đã được cô đỡ ngồi vào xe lăn, cô đang đầy Bạch Tiểu Tiểu đi về phía anh.
“Mặc Tu Trần, cho tôi mượn Nhiên Nhiên nhà anh một lát.”
Bạch Tiểu Tiểu cười nhìn Mặc Tu Trần, cô ấy và Lạc Hạo Phong ở cùng nhau cứ cảm thấy kỳ quái và không thoải mái, nên cô ấy để Ôn Nhiên đầy mình.
“Đi thôi, chúng ta vào trước đi, hai cô đi theo sau.”
Lạc Hạo Phong bước tới, dùng khuỷu tay đụng vào người Mặc Tu Trần, sau đó chào hỏi Ôn Cẩm ở bên cạnh, cuối cùng mới nói với Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, hay là để anh đầy Tiểu Tiểu cho.”
Ôn Cảm liếc qua Thẩm Ngọc Đình đang đứng bên cạnh Mặc Tu Trần, mặc dù cô ấy đang che giấu cảm xúc của mình, nhưng anh ấy vẫn có thể nhìn ra được, ánh mắt của cô ấy khi nhìn Mặc Tu Trần có đè nén tình yêu.
“Không cần đâu anh, anh cùng Tu Trần và Lạc Hạo Phong vào trước đi. Em đầy Tiểu Tiểu, không vội.”
Cô vừa đẩy Bạch Tiểu Tiểu, vừa cẩn thận nhìn vào biệt thự.
“Viện trưởng Có ra rồi!”
Lạc Hạo Phong là người đầu tiên nhìn thấy Cố Nham bước ra khỏi biệt thự, anh ấy nhắc nhở mọi người.
“Các cháu đều đến rồi đấy à, hoan nghênh hoan nghênh, Nhiên Nhiên đâu.”
Người đầu tiên mà Cố Nham nhìn thấy là Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong, hai người cao lớn chặn mắt Ôn Nhiên nhỏ nhắn ở phía sau.
“Chú Cố, Ôn Nhiên ở phía sau. Lần này là cô ấy trở về nhà của mình, chú không cần chào hỏi cô ấy đâu, chỉ cần chào hỏi chúng cháu là được, đúng không Tu Trần.”
Lời nói của Lạc Hạo Phong khiến Cố Nham bật cười, nhưng ánh mắt của ông ấy lại lướt qua bọn họ, nhìn về phía Ôn Nhiên, bước chân cũng không dừng lại.
Cho dù ông ấy không chào đón bắt cứ ai trong số họ, cũng không thể bỏ bê con gái của mình. Mặc dù đây là nhà của Nhiên Nhiên, nhưng đây cũng là lần đầu tiên con bé về nhà.
Khi ông ấy đi đến trước mặt cô, ông ấy chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Cẩm, nhìn Ôn Nhiên mà vui mừng đến mức không nói nên lời.
Ôn Nhiên đang đẩy Bạch Tiểu Tiểu dừng lại, ánh mắt mọng nước kích động nhìn hốc mắt ẩm ướt của Có Nham, trong lòng cô cảm xúc cũng đang phập phòng, khoé mắt liếc nhìn biệt thự, một tiếng “ba” không tự chủ được mà thốt ra.
“Nhiên Nhiên!”
Cố Nham vui mừng đến mức không biết phải làm gì mới tốt.
Đôi mắt sâu và khôn ngoan đầy ẩm ướt.
Bên cạnh, tâm trạng của Ôn Cẩm phức tạp, nhưng ánh mắt anh ấy nhìn Ôn Nhiên lại tràn đầy cưng chiều và khích lệ.
Anh ấy rất vui mừng vì cuối cùng Nhiên Nhiên cũng đã đoàn tụ cùng ba ruột của mình. Sau khi ba mẹ của hai anh em cô qua đời, cô vẫn còn có một người ba yêu thương mình, đó là một chuyện tốt.
Đi được máy bước, ánh mắt Mặc Tu Trần ngưng lại.
Dừng lại một lúc, anh đi hai bước tới gần cô, nắm lấy tay cô đang đẩy xe lăn, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em đã gọi chú Cố rồi, vậy bây giờ chúng ta đi thăm mẹ em trước.
Ngọc Đình, Bạch Tiểu Tiểu giao cho em.”
Lạc Hạo Phong và Ôn Cẩm đều là khách, lại còn là đàn ông, suy cho cùng thì chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu sẽ không tiện cho lắm.
Gần như là Thẩm Ngọc Đình lớn lên ở nhà họ Có, ở đây cũng coi như là nhà của cô ấy. Để cô ấy chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu cũng không quá đáng chút nào.
“Vâng!”
Ánh mắt của Thẳm Ngọc Đình lướt qua Ôn Nhiên, cô ấy đi về phía họ.
Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên đivào biệt thự, Cố Nham nhanh chóng đi theo, giới thiệu cây cối và đồ vật trong biệt thự cho Ôn Nhiên, đưa cô vào nhà gặp mẹ cô.
Chương 427:
Ngày thường, ảnh của vợ Cố Nham được đặt trong phòng khách. Mỗi ngày ông ấy và con trai về nhà, ngay từ cái nhìn đầu tiên là có thể tháy bà ấy.
Hôm nay, vì tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên nên tắm ảnh của mẹ Cố đã tạm thời cất đi, đặt ở phòng ngủ trên lầu hai.
“Nhiên Nhiên, ba dẫn con lên làu gặp mẹ.”
Khi Cố Nham nói câu này, có thể nghe thấy ông ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc vủa mình. Vợ của ông ấy ngày đêm đều nhớ về Nhiên Nhiên, nên cuối cùng rơi vào trầm cảm.
Trong những năm qua, ông ấy già nua hơn những người cùng trang lứa, ngoài việc nhớ Nhiên Nhiên và tự trách bản thân, còn có một nguyên nhân khác đó chính là cái chết của vợ mình.
“Vângp!”
Ôn Nhiên gật đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ ruột của mình, ít nhất trong trí nhớ của cô cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy. Vì vậy, cô không biết mẹ mình trông như thế nào.
Mặc Tu Trần sợ cô căng thẳng nên nắm chặt tay cô, Ôn Nhiên ngắng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, cô mím môi, cùng anh đi lên lầu.
Biệt thự này có ba tầng.
Tầng hai, bên trái là phòng của vợ chồng Cố Nham, bên phải là phòng của Cố Khải, bên cạnh phòng anh ấy là phòng của Ôn Nhiên, vẫn luôn được giữ lại cho cô người đã bị thất lạc.
Cho dù Thẩm Ngọc Đình sống trong nhà họ Cố, cô ấy cũng ở trong phòng khách trên tầng 3. Cố Nham rất kiên quyết về điều này, Có Khải cũng kiên quyết về điều đó.
Ngay cả khi Cố Khải đối xử với Thẩm Ngọc Đình như em gái ruột của mình, anh ấy cũng không cho cô ấy sống ở trong phòng của em gái mình. Khi Thảm Ngọc Đình còn nhỏ, cô ấy đã chạy vào phòng của Ôn Nhiên, yêu thích đồ chơi của Ôn Nhiên ngay lập tức, thích cả đồ trang trí trong phòng cô, ăn vạ không chịu đi.
Lần đó Thẩm Ngọc Đình bị Cố Khải lôi ra khỏi phòng, cũng là lần đầu tiên Cố Khải làm ra vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói với cô ấy rằng, hoặc là cô ấy trở về phòng mình ở hoặc là cô ấy về nhà mà ở.
Không một ai có thể sống trong phòng của em gái anh ấy.
Thẩm Ngọc Đình bị Cố Khải làm cho sợ hãi bật khóc, không đạt được lợi ích ban đầu mà muốn nghịch đồ chơi.
Vẫn bị Cố Khải từ chối.
Sau đó, Thẩm Ngọc Đình không bao giờ vào phòng đó nữa, vì Cố Khải đã khóa phòng và chìa khóa nằm trong tay anh ấy.
Đây là những chuyện sau khi Ôn Nhiên gặp mẹ mình xong, Mặc Tu Trần đưa cô về phòng của cô và nói cho cô biết.
“Nhiên Nhiên, đây là mẹ của con.”
Trong phòng ngủ, khung ảnh pha lê đặt trên bàn của Có Nham, người phụ nữ trong đó có nụ cười dịu dàng và đôi lông mày ôn hoà, vừa nhìn là biết bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng và ấm áp.
Có Nham là một người đàn ông to lớn, đã rơm rớm nước mắt.
Vũ Hàm vẫn luôn trẻ đẹp như vậy, bản thân ông ấy lại già đi. Nhiều khi nhìn vợ trong ảnh, ông ấy sẽ lo lắng không biết bà ấy ở thế giới khác có tốt không, có cô đơn không, có bị bắt nạt không.
Nhiều lúc ông ấy muốn đi tìm bà ấy, nhưng khi nghĩ đến mình vẫn chưa tìm được con gái, sợ bà ấy gặp mình sẽ không vui nên ông ấy lại không dám.
Cảm giác yêu sâu sắc và nhớ nhung đến đau đớn, dày vò ông ấy.
Ôn Nhiên cầm lấy khung ảnh pha lê, cẩn thận nhìn người phụ nữ trong ảnh, hai mắt đẫm lệ, cô mím chặt môi, cảm xúc trong lòng cuộn trào.
Điện thoại di động của Cố Nham vang lên, Mặc Tu Trần ở bên cạnh ra hiệu cho ông ấy trả lời cuộc gọi, anh ở đây với Ôn Nhiên.
Cuộc gọi đến từ nước ngoài, Cố Nham liếc nhìn con gái, câm điện thoại ra khỏi phòng.
“Nhiên Nhiên, mẹ của em là một người phụ nữ rất tốt. Tuy rằng bà ấy đi rồi, nhưng hôm nay em đã về nhà chắc chắn bà ấy rất vui.”
Mặc Tu Trần đau lòng nhìn Ôn Nhiên.
Những giọt nước mắt trượt dài trên mi, chảy dọc theo má, cô mím chặt môi, ngăn mình không khóc.
“Có Khải còn có một cuốn album ảnh, có những bức ảnh lúc bé của em, ảnh gia đình em, bên cạnh phòng Cố Khải còn có căn phòng của em, lát nữa anh đưa em đi xem.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên gật đầu, cô bước tới cất di ảnh của mẹ, trong lòng thầm nói: Mẹ, con về rồi, mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu nhé.
Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên đến trước cửa phòng của cô, mở cửa, không có đi vào ngay mà anh cúi đầu nhìn cô.
Khi Ôn Nhiên nhìn thấy cách bài trí của căn phòng, cô chợt sững người.
Cách trang trí và sắp xếp quen thuộc này giống như ngôi nhà trước đây của cô.
Chương 428:
“Trước đây, phòng của em vẫn luôn giữ phong cách của phòng công chúa nhỏ. Mấy ngày trước, Cố Khải đã hỏi anh trai em và trang trí lại phòng như bây giờ. Em vào xem đi!”
Ôn Nhiên nâng bước chân đi vào phòng.
Cách trang trí quen thuộc đã loại bỏ chút cảm giác xa lạ trong lòng cô, bây giờ đúng là cảm giác được về nhà, bên cạnh giá sách lớn là một tủ quà tặng.
Bên trên bày đầy quà, từ hàng trên xuống theo thứ tự, là quà sinh nhật của cô lúc một, hai, ba tuỏi…cho đến sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô.
Khó khăn lắm cô mới kìm được nước mắt, bây giờ nước mắt lại ùa ra, cô đứng trước tủ quà tặng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tầm mắt bị nước mắt che đi, cô lờ mờ: nhìn những món quà đó.
“Nhiên Nhiên, đây đều là quà sinh nhật mà Có Khải mua cho em.”
Giọng nói trầm tháp của Mặc Tu Trần trở thành âm thanh duy nhất ở trong căn phòng này.
Ôn Nhiên chỉ im lặng rơi nước mắt, trong lòng như sóng lăn tăn, hết đợt này đến đợt khác, bị sóng tát dữ dội.
“Món quà sinh nhật từ lúc em một tuổi đến sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em vào năm ngoái. Ngày này mỗi năm, Cố Khải sẽ kéo anh, Hạo Phong và Đàm Mục ép bọn anh tổ chức sinh nhật cho em”
“Tuy nhiên, cậu ấy không cho phép bọn anh tặng quà. Cậu ấy nói em là em gái của một mình cậu ấy, một mình cậu ấy tặng quà là đủ rồi. Nếu bọn anh tặng quà tốt hơn của cậu ấy, cậu ấy sẽ không phải là anh trai tốt nhất.”
Những lời này là những lời mà Cố Khải đã nói vào nhiều năm trước, khi đó bọn họ vẫn còn là một đám trẻ con.
Từ đó về sau, bọn họ không chuẩn bị quà sinh nhật gì cả, chỉ cùng Cố Khải thổi nên. Nhìn anh ấy thất thểu và buồn bã, sau đó họ cùng anh ấy đi uống rượu, nghe anh ấy nói rằng nhát định phải tìm được em gái về.
Thực tế dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, Có Khải luôn ẳn chứa một trái tìm bướng bỉnh hết thuốc chữa.
Anh ấy có vẻ ngoài điềm tĩnh, toả sáng, đẹp trai và còn kiêu ngạo nhưng không quá rõ ràng như Mặc Tu Trần và Đàm Mục. Anh ấy còn biết lãng mạn hơn Lạc Hạo Phong, anh ấy còn biết cách đối xử tốt với các cô gái, chỉ là anh ấy chưa bao giờ thể hiện điều đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Cố Khải đã trở vê.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến bên tai, tim Ôn Nhiên như muốn nghẹt thở, thân thể mảnh mai hơi cứng đờ.
Mặc Tu Trần quay đầu lại nhìn, tiếng bước chân liền dừng lại, Cố Khải cao lớn đứng thẳng ở cửa, chặn gần hét cửa.
Nhưng anh ấy không dám đi vào, ánh mắt khoá chặt Ôn Nhiên.
Thời gian như đột nhiên ngừng trôi.
‘Yên lặng một lúc lâu.
Ôn Nhiên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt của cô và Cố Khải va chạm nhau.
Một đôi mắt đẫm lệ mờ đi, một cơn thủy triều đen tối dâng lên.
Mặc Tu Trần chỉ yên lặng đứng nhìn, đôi lông mày tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng và thương tiếc.
Nhiều năm qua, anh cùng Cố Khải đi tìm em gái, Cố Khải đồng hành cùng anh đi tìm ân nhân cứu mạng, hai người họ cho rằng ân nhân cứu mạng của anh và em gái của Có Khải là cùng một người.
Tuy nhiên, họ cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm.
Giờ đây, Ôn Nhiên thực sự là người phụ nữ mà bọn họ tìm kiếm nhiều năm, giờ phút này cô đứng ở trước mặt bọn họ, còn có gì hạnh phúc hơn thế này.
Sau này căn phòng này không chỉ là một không gian để gửi gắm nỗi nhớ, nó là căn phòng của Nhiên Nhiên. Bát cứ khi nào cô trở về đều có thể ở đây, những món quà này.
cũng sẽ không lạnh lẽo được đặt ở đó, chờ đợi vô hạn chủ nhân của nó đến mở.
Cố Khải muốn cười với Ôn Nhiên, nhưng khi nhếch khóe miệng lên anh ấy nhận ra rằng mình không thể cười được.
Một chuyện vui vẻ như vậy, anh ấy lại không thể cười được.
Chỉ dịu dàng nhìn người phụ nữ đứng giữa phòng, cô em gái mà cuối cùng anh ấy cũng tìm được. Cuối cùng em ấy cũng trở về, cuối cùng em ấy cũng đứng trong căn phòng này.
Ôn Nhiên nhìn Cố Khải ở cửa, trong tầm mắt mờ mịt, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, ngay cả nét mặt của anh ấy, tất cả mọi thứ đều mờ mịt.
Trong khóe mắt, những hàng quà tặng như có sức sống, chúng như chắp thêm đôi cánh bay qua trước mắt cô, thân thể cứng ngắc của cô bỗng nhiên chuyển động.
Cô chạy về phía bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, nhào vào trong vòng tay anh ấy, dùng hai tay ôm chặt anh ấy, vùi đầu vào ngực anh ấy, hô to: “AnhI”
Cơ thể cao lớn của Có Khải đột nhiên đông cứng lại.
Dưới mắt anh ấy nhanh chóng ngưng tụ một thứ gì đó, sau đó ánh mắt anh ấy rơi xuống mái tóc đen của Ôn Nhiên.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới chậm rãi nâng tay lên, từ từ đưa tay ôm lấy người phụ nữ vào lòng, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười mê hoặc: “Nhiên Nhiên, chào mừng em về nhà!”
Chương 429:
Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên ra khỏi vòng tay của Có Khải, lấy tay lau nước mắt cho cô, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và trầm thấp: “Nhiên Nhiên, em đừng khóc. Tối nay sẽ có vài người khác đến, tạm thời thì thân phận của em sẽ không được tiết lộ. Ra khỏi phòng này, sau khi xuống lầu em vẫn là Ôn Nhiên.”
Những người được mời tối nay là do Cố Khải mời, nhưng trên danh nghĩa là để chúc mừng sinh nhật vợ của Mặc Tu Trần. Như mọi người đã biết, họ là anh em tốt của nhau, anh ấy mời họ đến nhà và tổ chức tiệc sinh nhật cho Ôn Nhiên cũng không có gì bất thường.
Ôn Nhiên ngẳng đầu, trong mát hiện lên một tia mờ mịt.
Bên cạnh, Cố Khải nhìn cô trong lòng anh áy thắt lại, tiếp lời của Mặc Tu Trần, giải thích: “Vẫn chưa tìm được người đã bắt em đi lúc đó. Nhiên Nhiên, lúc trước em bị truy sát, rất có khả năng người đó là Ngô Kinh Nghĩa. Bây giờ chúng ta đã có chút manh mối, muốn tìm được ông ta mới công bố thân phận của em.”
Nói như vậy là hợp tình hợp lý, để tránh cho cô bị làm hại.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, không có ý kiến.
Dù sao có công khai hay không thì cô vẫn là cô.
Trong lòng cô biết rõ Cố Khải là anh trai của cô, trừ nhà họ Ôn ra cô vẫn còn có một gia đình là được rồi.
Cố Khải và Mặc Tu Trần liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm, Cố Khải nhìn lướt qua những món quà rồi cười nói: “Đó đều là quà sinh nhật hai mươi hai năm trước của em, quà năm nay vẫn ở trong phòng của anh, em đợi anh chút nhé.”
Lời nói vừa dứt, anh ấy xoay người đi sang phòng bên cạnh.
“Nhiên Nhiên, thật ra có thêm một người anh là một điều rất hạnh phúc, đúng không?”
Mặc Tu Trần không muốn cô buồn nữa, anh cười nói đùa, có thêm một người anh trai, thêm một người yêu thương, đương nhiên là điều hạnh phúc. Đặc biệt là Ôn Cảm và Có Khải đều là những người anh trai tốt nhất trên đời.
Cô nhìn đôi lông mày tươi cười của Mặc Tu Trần, cô biết anh không muốn mình buồn nữa, nước mắt cô còn chưa kịp khô, giữa hai lông mày lại nở một nụ cười, trong sáng rõ ràng: “Cả đòi này anh không được bắt nạt em, nếu không hai anh trai em sẽ tìm anh tính sổ.”
“Ha ha, anh nào nỡ bắt nạt eml”
Mặc Tu Trần bật cười, anh đối xử tốt với cô còn không kịp.
“Nhiên Nhiên, đây là quà của em.”
Cố Khải cầm một cái hộp tinh xảo bước vào, anh ấy mỉm cười đưa cho Ôn Nhiên. Ôn Nhiên vui vẻ cầm lấy, cô không mở ra ngay lập tức mà xoay người bước đến dãy kệ quà, đặt món quà vào ngăn. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có chút sững sờ của Cố Khải, cô cười nói: “Em để ở đây trước, lát nữa sẽ mở ra sau.”
Ánh mắt của Cố Khải chuyển động, anh ấy chợt hiểu ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ hân hoan như những làn sóng.
“Được, lát nữa mỏ, lát nữa mở sau.”
Ở tầng dưới, Thảm Ngọc Đình như một người chủ nhà, chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu và những người khác đang lần lượt đến.
Những người đến đều là những người trẻ tuổi, nhân vật chính của ngày hôm nay là Ôn Nhiên. Tuy rằng thân phận của cô chưa được tiết lộ, nhưng hầu hết những người được mời đều là người thân của nhà họ Có. Tất nhiên là còn những người bạn của đám người Cố Khải, Mặc Tu Trần, bao gồm cả bạn của Ôn Cẩm.
Có thể nói, họ đều là những trai xinh gái đẹp!
“Ngọc Đình!”
Thẩm Ngọc Đình đang trò chuyện cùng Bạch Tiểu Tiểu, sau lưng cô ấy có một giọng nói trong trẻo vang lên, cô ấy quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi: “Chị họI”
Người phụ nữ này tên là Thảm Ngọc Lan, là chị họ của Thẩm Ngọc Đình. Một người phụ nữ không được mời nhưng lại mặt dày đến bữa tiệc tối nay.
Thẩm Ngọc Lan ăn mặc rất gợi cảm, thân hình nóng bỏng và nụ cười quyến rũ, trông giống Thảm Ngọc Đình ba phần, nhưng không tinh tế bằng cô ấy.
“Ngọc Đình, em đến sớm thé, tối nay náo nhiệt quá. Toàn là trai xinh gái đẹp, dượng và Có Khải đâu rồi, sao chị không thấy họ.”
Cô ta và Thảm Ngọc Đình gọi ba Cố Khải là dượng Có Nham.
“Anh họ ở trên lầu với Tu Trần và Nhiên Nhiên, dượng có việc nên vẫn chưa ra. Chị họ, hôm nay chị đẹp quá.”
Thẩm Ngọc Đình nói một cách lịch sự, người chị họ này.
đến đây là vì Cố Khải.
Không nói đến việc Cố Khải khinh thường chị họ, Thẳm Ngọc Đình cũng không thích cô ta cho lắm. Cô ta cho rằng mình xinh đẹp như chim công, suốt ngày ăn mặc hở hang, điều quan trọng nhất là quan điểm về tình yêu của cô ta làm cho cô ấy không dám gật bừa.
“Thật sao, Ngọc Đình, hôm nay em cũng rất đẹp.” Thẳm Ngọc Lan cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, hôm nay cô ta cố ý mặc như vậy đó. Muốn nắm bắt cơ hội tối nay nhất định phải cùng Có Khải nói vài câu, để quan hệ thân thiết hơn.