Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 421
Chương 421:
Mặc Tu Trần cong môi cười: “Đây là khảo sát thị trường mà anh đã nhờ Hạo Phong làm, anh cho phép Mặc Tử Hiên phạm sai lầm, nhưng anh sẽ không cho phép cậu ta làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Vì vậy, anh sẽ sắp xếp một phương án khác.”
Anh nắm lấy tay Ôn Nhiên, chỉ vào số liệu trên tài liệu, dự án mà Mặc Tử Hiên phụ trách là dự án phát triển sản phẩm mới lần này, đương nhiên anh sẽ không cho phép có bất kỳ sai sót nào.
“Hoá ra là như vậy.”
Giữa hai hàng lông mày của Ôn Nhiên hiện lên một nụ cười rạng rỡ, cô tràn đầy sùng bái nhìn vào mắt Mặc Tu Trần, cô biết anh làm gì cũng đều tự tin và chắc chắn.
“Có phải em nên thưởng cho anh không?”
Mặc Tu Trần nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, trái tim anh đập mạnh, có tia lửa lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Giọng của anh cũng hơi khàn khàn.
Sắc mặt Ôn Nhiên hơi ửng hồng, cho dù cô không hiểu được ánh mắt của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Có thứ gì đó đang chọc vào cô, dù đã cách lớp vải nhưng vẫn nóng rực khiến cơ thể cô nóng bừng. Theo bản năng cô muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng Mặc Tu Trần đã ôm chặt cô, nhốt cô vào hai chân, không thể nhúc nhích.
“Nhiên Nhiên!”
Giọng nói rơi vào tai cô khàn khàn quyến rũ.
“Chờ buổi tối, về nhà.”
Nhịp tim của Ôn Nhiên tăng nhanh, nhưng não chuyển động lại chậm.
Cô có chút hối hận vì mình đã chạy đến bàn làm việc của anh, rõ ràng cô biết mình không thể chọc vào người đàn ông này. Nhưng vừa rồi cô chỉ đau lòng vì anh, không hề muốn đi khiêu khích anh.
“Em hôn anh đi.”
Mặc Tu Trần không chịu để cô đi.
Ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt của cô, sâu sắc và nóng bỏng, như muốn làm tan chảy cô.
Cảm giác được thứ ở phía dưới càng ngày càng rõ ràng, Ôn Nhiên cứng ngắc gật đâu: “Được rôi, em hôn anh anh phải thả em ra ngay, em quay lại làm việc.”
“Ừ”
Một nốt nhạc gợi cảm bật ra khỏi cổ họng sâu thẳm của anh, Ôn Nhiên nâng mặt lên, hôn lên môi anh, cô đang định rút lui thì đột nhiên anh giữ lấy đầu cô. Giây tiếp theo, môi anh mạnh mẽ đè xuống, cô hốt hoảng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng như vậy lại là một cơ hội để anh xông vào cái miệng nhỏ nhắn của cô…
Hôm nay là thứ bảy, là sinh nhật của Ôn Nhiên.
Mặc Tu Trần cho cô nghỉ, nhưng anh lại đến công ty tăng ca.
Khi năm mới đang đến gần, tất cả các loại bận rộn ập đến.
Vốn dĩ bắt đầu từ thứ năm, anh sẽ đến các chỉ nhánh khác nhau để kiểm tra thành tích, nhưng vì sinh nhật của Ôn Nhiên, anh không muốn bỏ lỡ nên đã hoãn hành trình sang chủ nhật.
Chờ hôm nay đón sinh nhật của Ôn Nhiên xong, ngày mai anh còn bận rộn hơn.
“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Mặc Tu Trần, điều đầu tiên cô nghe thấy không phải là tiếng chuông quen thuộc mà là một lời chúc nhẹ nhàng của Mặc Tu Trần, cô chợt sững người, trong lòng dâng lên từng lớp hạnh phúc.
Tốc độ nói của anh không nhanh không chậm, nhưng dịu dàng và tình cảm. Trước mặt Ôn Nhiên chợt hiện ra vẻ mặt của anh khi anh nói những lời này, gợi cảm quyến rũ đến cực điểm.
“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến, trong lòng Ôn Nhiên ngọt như ăn mật. Cô còn chưa ngủ dậy, cô đắp chăn dựa vào đầu giường, giọng nói nhẹ nhàng tràn ra môi đỏ mọng: “Sao anh lại làm nhạc chuông kiểu này, vừa nãy doạ em sợ một phen.”
“Ừm, anh cài từ tối qua.”
Trong điện thoại, giọng nói của Mặc Tu Trần trong trẻo vui vẻ: “Em dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lúc nữa, còn sớm mà.”
Lúc sáng khi anh đi, anh có nói với cô rằng anh sẽ cùng cô đi ăn trưa, buổi tối sẽ đến nhà họ Cố dự sinh nhật của cô.
“Em còn chưa dậy đâu, em vừa mới tỉnh dậy, hiện tại còn đang ở trên giường.”
Một tay Ôn Nhiên cầm chăn, một tay cầm điện thoại di động. Ở đầu bên kia, Mặc Tu Trần ngừng trong giây lát, cô nói cô vừa mới tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nghĩ tới là cô ở’ dưới chăn không có một mảnh vải che thân.
Tối hôm qua, anh có chút mắt kiểm soát, đòi hỏi cô rất kịch liệt.
Chắc chắn trên người cô có nhiều dấu hôn bị anh để lại, vừa nghĩ đến chuyện này, giọng nói của anh không khỏi thấm vào một chút khàn khàn: “Em còn chưa mặc quần áo à?”
“Anh nghĩ cái gì đấy?”
Nghe thấy giọng nói của anh rắt lạ, Ôn Nhiên chợt đỏ mặt, cũng nghĩ đến chuyện anh điên cuồng đêm qua.
Mặc Tu Trần cong môi cười: “Đây là khảo sát thị trường mà anh đã nhờ Hạo Phong làm, anh cho phép Mặc Tử Hiên phạm sai lầm, nhưng anh sẽ không cho phép cậu ta làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Vì vậy, anh sẽ sắp xếp một phương án khác.”
Anh nắm lấy tay Ôn Nhiên, chỉ vào số liệu trên tài liệu, dự án mà Mặc Tử Hiên phụ trách là dự án phát triển sản phẩm mới lần này, đương nhiên anh sẽ không cho phép có bất kỳ sai sót nào.
“Hoá ra là như vậy.”
Giữa hai hàng lông mày của Ôn Nhiên hiện lên một nụ cười rạng rỡ, cô tràn đầy sùng bái nhìn vào mắt Mặc Tu Trần, cô biết anh làm gì cũng đều tự tin và chắc chắn.
“Có phải em nên thưởng cho anh không?”
Mặc Tu Trần nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, trái tim anh đập mạnh, có tia lửa lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Giọng của anh cũng hơi khàn khàn.
Sắc mặt Ôn Nhiên hơi ửng hồng, cho dù cô không hiểu được ánh mắt của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Có thứ gì đó đang chọc vào cô, dù đã cách lớp vải nhưng vẫn nóng rực khiến cơ thể cô nóng bừng. Theo bản năng cô muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng Mặc Tu Trần đã ôm chặt cô, nhốt cô vào hai chân, không thể nhúc nhích.
“Nhiên Nhiên!”
Giọng nói rơi vào tai cô khàn khàn quyến rũ.
“Chờ buổi tối, về nhà.”
Nhịp tim của Ôn Nhiên tăng nhanh, nhưng não chuyển động lại chậm.
Cô có chút hối hận vì mình đã chạy đến bàn làm việc của anh, rõ ràng cô biết mình không thể chọc vào người đàn ông này. Nhưng vừa rồi cô chỉ đau lòng vì anh, không hề muốn đi khiêu khích anh.
“Em hôn anh đi.”
Mặc Tu Trần không chịu để cô đi.
Ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt của cô, sâu sắc và nóng bỏng, như muốn làm tan chảy cô.
Cảm giác được thứ ở phía dưới càng ngày càng rõ ràng, Ôn Nhiên cứng ngắc gật đâu: “Được rôi, em hôn anh anh phải thả em ra ngay, em quay lại làm việc.”
“Ừ”
Một nốt nhạc gợi cảm bật ra khỏi cổ họng sâu thẳm của anh, Ôn Nhiên nâng mặt lên, hôn lên môi anh, cô đang định rút lui thì đột nhiên anh giữ lấy đầu cô. Giây tiếp theo, môi anh mạnh mẽ đè xuống, cô hốt hoảng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng như vậy lại là một cơ hội để anh xông vào cái miệng nhỏ nhắn của cô…
Hôm nay là thứ bảy, là sinh nhật của Ôn Nhiên.
Mặc Tu Trần cho cô nghỉ, nhưng anh lại đến công ty tăng ca.
Khi năm mới đang đến gần, tất cả các loại bận rộn ập đến.
Vốn dĩ bắt đầu từ thứ năm, anh sẽ đến các chỉ nhánh khác nhau để kiểm tra thành tích, nhưng vì sinh nhật của Ôn Nhiên, anh không muốn bỏ lỡ nên đã hoãn hành trình sang chủ nhật.
Chờ hôm nay đón sinh nhật của Ôn Nhiên xong, ngày mai anh còn bận rộn hơn.
“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Mặc Tu Trần, điều đầu tiên cô nghe thấy không phải là tiếng chuông quen thuộc mà là một lời chúc nhẹ nhàng của Mặc Tu Trần, cô chợt sững người, trong lòng dâng lên từng lớp hạnh phúc.
Tốc độ nói của anh không nhanh không chậm, nhưng dịu dàng và tình cảm. Trước mặt Ôn Nhiên chợt hiện ra vẻ mặt của anh khi anh nói những lời này, gợi cảm quyến rũ đến cực điểm.
“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến, trong lòng Ôn Nhiên ngọt như ăn mật. Cô còn chưa ngủ dậy, cô đắp chăn dựa vào đầu giường, giọng nói nhẹ nhàng tràn ra môi đỏ mọng: “Sao anh lại làm nhạc chuông kiểu này, vừa nãy doạ em sợ một phen.”
“Ừm, anh cài từ tối qua.”
Trong điện thoại, giọng nói của Mặc Tu Trần trong trẻo vui vẻ: “Em dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lúc nữa, còn sớm mà.”
Lúc sáng khi anh đi, anh có nói với cô rằng anh sẽ cùng cô đi ăn trưa, buổi tối sẽ đến nhà họ Cố dự sinh nhật của cô.
“Em còn chưa dậy đâu, em vừa mới tỉnh dậy, hiện tại còn đang ở trên giường.”
Một tay Ôn Nhiên cầm chăn, một tay cầm điện thoại di động. Ở đầu bên kia, Mặc Tu Trần ngừng trong giây lát, cô nói cô vừa mới tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nghĩ tới là cô ở’ dưới chăn không có một mảnh vải che thân.
Tối hôm qua, anh có chút mắt kiểm soát, đòi hỏi cô rất kịch liệt.
Chắc chắn trên người cô có nhiều dấu hôn bị anh để lại, vừa nghĩ đến chuyện này, giọng nói của anh không khỏi thấm vào một chút khàn khàn: “Em còn chưa mặc quần áo à?”
“Anh nghĩ cái gì đấy?”
Nghe thấy giọng nói của anh rắt lạ, Ôn Nhiên chợt đỏ mặt, cũng nghĩ đến chuyện anh điên cuồng đêm qua.