Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413
Chương 413:
Ôn Nhiên cười đáp, không phải không ném ra mùi vị mà là cô không dám nềm thử.
Nụ cười trong mắt Mặc Tu Trần càng sâu, môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô, anh thì thào: “Nói cứ như em là Trư Bát Giới ấy, uống xong một bát thuốc to còn không biết mùi vị.”
“Có Trư Bát Giới nào đẹp như em sao?”
Ôn Nhiên không cử động, nhẹ nhàng dựa vào vòng tay anh, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng sâu sắc trong trái tim anh khi anh hôn lên trán cô.
Không giống như khi hôn lên môi cô, mang theo dục vọng, đôi môi mỏng gợi cảm của anh dừng lại ở trên trán cô, không hề động đậy, cánh tay cứ như vậy ôm lấy cô. Không chặt không mạnh nhưng lại truyền đến tình cảm và sự trân trọng mà anh dành cho cô.
“Dĩ nhiên là không.”
Tiếng cười sâu đậm và gợi cảm bật ra từ cổ họng của anh.
Ôn Nhiên không nói gì nữa, cô lặng lẽ ôm anh.
“Đắng không em?”
Trong mắt Mặc Tu Trần tràn đầy sự cưng chiều và xót xa, bàn tay to ôm lấy eo cô, dày rộng và ám áp. Cùng anh ở bên nhau, Ôn Nhiên cảm thấy tự tin và thỏa mãn vô cớ.
“Không ném ra mùi vị.”
Ôn Nhiên cười đáp, không phải không ném ra mùi vị mà là cô không dám nềm thử.
Nụ cười trong mắt Mặc Tu Trần càng sâu, môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô, anh thì thào: “Nói cứ như em là Trư Bát Giới ấy, uống xong một bát thuốc to còn không biết mùi vị.”
“Có Trư Bát Giới nào đẹp như em sao?”
Ôn Nhiên không cử động, nhẹ nhàng dựa vào vòng tay anh, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng sâu sắc trong trái tim anh khi anh hôn lên trán cô.
Không giống như khi hôn lên môi cô, mang theo dục vọng, đôi môi mỏng gợi cảm của anh dừng lại ở trên trán cô, không hề động đậy, cánh tay cứ như vậy ôm lấy cô. Không chặt không mạnh nhưng lại truyền đến tình cảm và sự trân trọng mà anh dành cho cô.
“Dĩ nhiên là không.”
Tiếng cười sâu đậm và gợi cảm bật ra từ cổ họng của anh.
Ôn Nhiên không nói gì nữa, cô lặng lẽ ôm anh.
Ôn Nhiên nhíu mày nhìn anh: “Sớm hơn là sớm như thê nào, chẳng lẽ là hơn mười năm trước?”
Mặc Tu Trần lắc đầu, tay anh ôm cô khẽ siết chặt: “Hơn mười năm trước còn quá sớm, lúc đó anh còn không có khả năng bảo vệ bản thân, anh nói sớm hơn là trước khi em gặp Mặc Tử Hiên.”
Hơn mười năm trước, cho dù anh biết cô, anh cũng sẽ không thể để cô đến bênh cạnh mình vào thời điểm đó.
Trái tim Ôn Nhiên thắt lại: “Nếu từ nhỏ em biết anh chính là cậu bé đã xuất hiện trong giấc mơ của em thì em đã sớm tìm được anh. Hỏi anh tại sao lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, chứ không phải bây giờ, trong cuộc sống hiện tại của em.”
“Bởi vì em quên anh, nên anh mới xuất hiện trong giác mơ của em.”
Mặc Tu Trần nói rất nghiêm túc.
Ôn Nhiên quở trách nhìn anh, cười khúc khích: “Nếu em thật sự quên anh, em sẽ không nằm mơ thấy anh nữa. Tu Trần, mặc dù em đã nghe anh kể về quá trình gặp gỡ trước đây của chúng ta, nhưng em vẫn hy vọng, một ngày nào đó em chợt nhớ ra quá khứ của mình, nhớ lại đoạn thời gian em đã trải qua đó.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ thay đổi, anh nâng bàn tay to của mình lên, khẽ đè đầu cô vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói: “Em nhớ lại quá khứ làm gì chứ, tốt hơn hết là em nên để đầu óc trống rỗng, nhớ tới chúng ta của hiện tại, còn có tương lai. “
“Cũng đúng, anh trai em nói lúc ba cứu em, em bị thương nặng, vậy có nghĩa là trước đó em không sống tốt. Là do em không sống tốt nên mới quên đi ký ức đó?”
“Ừm, là như vậy đó.”
Mặc Tu Trần đáp lại bằng sự khẳng định.
Ôn Nhiên giãy dụa, cô kéo cánh tay anh đang ôm mình ra đè lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Nói cứ như là anh biết ý.”
Mặc Tu Trần không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đôi mắt sâu sắc nhìn chằm chằm vào môi cô, chậm rãi cúi đầu, từ từ phủ lên hai cánh môi mềm mại: “Nhiên Nhiên, anh không biết quá khứ của em, anh chỉ biết hiện tại và tương lai em là người phụ nữ của anh. Bây giờ, chúng ta nên làm “bài tập” đêm nay rồi.”
“Ưm…bài tập gì chứ…”
Tim Ôn Nhiên nhảy dựng, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Ôn Nhiên cười đáp, không phải không ném ra mùi vị mà là cô không dám nềm thử.
Nụ cười trong mắt Mặc Tu Trần càng sâu, môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô, anh thì thào: “Nói cứ như em là Trư Bát Giới ấy, uống xong một bát thuốc to còn không biết mùi vị.”
“Có Trư Bát Giới nào đẹp như em sao?”
Ôn Nhiên không cử động, nhẹ nhàng dựa vào vòng tay anh, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng sâu sắc trong trái tim anh khi anh hôn lên trán cô.
Không giống như khi hôn lên môi cô, mang theo dục vọng, đôi môi mỏng gợi cảm của anh dừng lại ở trên trán cô, không hề động đậy, cánh tay cứ như vậy ôm lấy cô. Không chặt không mạnh nhưng lại truyền đến tình cảm và sự trân trọng mà anh dành cho cô.
“Dĩ nhiên là không.”
Tiếng cười sâu đậm và gợi cảm bật ra từ cổ họng của anh.
Ôn Nhiên không nói gì nữa, cô lặng lẽ ôm anh.
“Đắng không em?”
Trong mắt Mặc Tu Trần tràn đầy sự cưng chiều và xót xa, bàn tay to ôm lấy eo cô, dày rộng và ám áp. Cùng anh ở bên nhau, Ôn Nhiên cảm thấy tự tin và thỏa mãn vô cớ.
“Không ném ra mùi vị.”
Ôn Nhiên cười đáp, không phải không ném ra mùi vị mà là cô không dám nềm thử.
Nụ cười trong mắt Mặc Tu Trần càng sâu, môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô, anh thì thào: “Nói cứ như em là Trư Bát Giới ấy, uống xong một bát thuốc to còn không biết mùi vị.”
“Có Trư Bát Giới nào đẹp như em sao?”
Ôn Nhiên không cử động, nhẹ nhàng dựa vào vòng tay anh, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng sâu sắc trong trái tim anh khi anh hôn lên trán cô.
Không giống như khi hôn lên môi cô, mang theo dục vọng, đôi môi mỏng gợi cảm của anh dừng lại ở trên trán cô, không hề động đậy, cánh tay cứ như vậy ôm lấy cô. Không chặt không mạnh nhưng lại truyền đến tình cảm và sự trân trọng mà anh dành cho cô.
“Dĩ nhiên là không.”
Tiếng cười sâu đậm và gợi cảm bật ra từ cổ họng của anh.
Ôn Nhiên không nói gì nữa, cô lặng lẽ ôm anh.
Ôn Nhiên nhíu mày nhìn anh: “Sớm hơn là sớm như thê nào, chẳng lẽ là hơn mười năm trước?”
Mặc Tu Trần lắc đầu, tay anh ôm cô khẽ siết chặt: “Hơn mười năm trước còn quá sớm, lúc đó anh còn không có khả năng bảo vệ bản thân, anh nói sớm hơn là trước khi em gặp Mặc Tử Hiên.”
Hơn mười năm trước, cho dù anh biết cô, anh cũng sẽ không thể để cô đến bênh cạnh mình vào thời điểm đó.
Trái tim Ôn Nhiên thắt lại: “Nếu từ nhỏ em biết anh chính là cậu bé đã xuất hiện trong giấc mơ của em thì em đã sớm tìm được anh. Hỏi anh tại sao lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, chứ không phải bây giờ, trong cuộc sống hiện tại của em.”
“Bởi vì em quên anh, nên anh mới xuất hiện trong giác mơ của em.”
Mặc Tu Trần nói rất nghiêm túc.
Ôn Nhiên quở trách nhìn anh, cười khúc khích: “Nếu em thật sự quên anh, em sẽ không nằm mơ thấy anh nữa. Tu Trần, mặc dù em đã nghe anh kể về quá trình gặp gỡ trước đây của chúng ta, nhưng em vẫn hy vọng, một ngày nào đó em chợt nhớ ra quá khứ của mình, nhớ lại đoạn thời gian em đã trải qua đó.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ thay đổi, anh nâng bàn tay to của mình lên, khẽ đè đầu cô vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói: “Em nhớ lại quá khứ làm gì chứ, tốt hơn hết là em nên để đầu óc trống rỗng, nhớ tới chúng ta của hiện tại, còn có tương lai. “
“Cũng đúng, anh trai em nói lúc ba cứu em, em bị thương nặng, vậy có nghĩa là trước đó em không sống tốt. Là do em không sống tốt nên mới quên đi ký ức đó?”
“Ừm, là như vậy đó.”
Mặc Tu Trần đáp lại bằng sự khẳng định.
Ôn Nhiên giãy dụa, cô kéo cánh tay anh đang ôm mình ra đè lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Nói cứ như là anh biết ý.”
Mặc Tu Trần không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đôi mắt sâu sắc nhìn chằm chằm vào môi cô, chậm rãi cúi đầu, từ từ phủ lên hai cánh môi mềm mại: “Nhiên Nhiên, anh không biết quá khứ của em, anh chỉ biết hiện tại và tương lai em là người phụ nữ của anh. Bây giờ, chúng ta nên làm “bài tập” đêm nay rồi.”
“Ưm…bài tập gì chứ…”
Tim Ôn Nhiên nhảy dựng, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng.