Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 399
Chương 399:
Thẩm Ngọc Đình không hiểu hỏi lại cô, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn Ôn Nhiên.
“Đàm Mục đó ạ!”
Ôn Nhiên cười tinh nghịch: “Đàm Mục đến nhà máy dược phẩm nhiều lần nhất. Chị Đình, chị không biết đâu, mỗi lần anh ấy đến nhà máy dược phẩm của chúng em, em đều phải lừa anh ấy đi dạo quanh nhà máy. Những công nhân nhân viên nữ nhìn thấy anh ấy, cứ như là được thêm năng lượng ý, rất hăng say làm việ: “Ha ha, Đàm Mục có biết tác dụng của mình không?”
Thẩm Ngọc Đình không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lùng như Đàm Mục sẽ phản ứng như thế nào khi bị vô số cặp mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm.
Ôn Nhiên chớp chớp mát, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lúc đầu anh ấy không biết đâu, nhưng về sau chắc là anh ấy đã biết. Tuy nhiên, anh ấy cũng chỉ đến nhà máy dược phẩm được có vài lần, nếu ngày nào anh ấy cũng đến đi dạo quanh nhà máy một vòng, có thể hiệu quả làm việc sẽ rất cao đó.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến địa điểm kiểm tra đầu tiên.
Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần không phải là những người đến đầu tiên, nhiều nhân viên đã đến sớm hơn họ.
Thẩm Ngọc Đình muốn xếp hàng chen ngang cho Ôn Nhiên, nhưng cô không muốn, cô nói ở phía trước không có nhiều người lắm, vì vậy cô xếp hàng chờ là được.
“Chị Đình, chị cứ làm việc của chị đi ạ, em biết các hạng mục trong khám sức khỏe, cái nào trước, cái nào. đến sau rôi ạ.”
Ôn Nhiên cầm tờ giấy khám sức khỏe trong tay, nói với Thẩm Ngọc Đình đang ở bên cạnh cô.
“Nhiệm vụ sáng nay của chị là ở cùng em.”
Nói xong, Thắm Ngọc Đình nhìn những người đang lấy máu ở phía trước, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhiên Nhiên, hay là chị lầy máu cho em nhé, em đừng xếp hàng nữa. Lấy máu xong chúng ta chuyển trực tiếp đến mục tiếp theo.”
“Vâng ạ!”
Ôn Nhiên không muốn làm chậm trễ thời gian của cô ấy, cô vui vẻ đồng ý.
Mặc Tu Trần ngồi trong phòng làm việc của Cố Khải, hai khuôn mặt đẹp trai bị bao trùm trong làn khói vấn vít, màu mắt của Mặc Tu Trần dần trở nên trầm hơn khi làn khói bốc lên.
“Trông cậu căng thẳng như thế mà Nhiên Nhiên không phát hiện ra à?”
Cố Khải nhìn Mặc Tu Trần bên cạnh, anh dùng sức hút thuốc như vậy, nhưng không làm cho khói tắt, khói này cũng đủ lâu.
“Trên đường đến đây cô ấy đã nói qua rồi.”
Mặc Tu Trần cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Lúc đó một nửa căng thẳng của anh là giả vờ.
Anh có tình để cô phát hiện ra, mở đường cho kết quả kiểm tra. Đến lúc đó thật sự có ván đề, Nhiên Nhiên sẽ không cảm thấy kỳ quái, sẽ không thấy nghi ngờ.
“Có Khải, nếu sớm muộn gì cũng phải điều trị cho Nhiên Nhiên, vậy thì tôi đề nghị, lần này có kết quả sẽ bắt đầu điều trị.”
Mặc Tu Trần nặng nề hút một hơi, bỏ nửa điều thuốc còn lại vào gạt tàn.
Nghe vậy, mắt Cố Khải sáng lên, ánh mắt híp lại: “Không phải cậu vẫn luôn không đồng ý điều trị cho Nhiên Nhiên sao?”
“Nếu có cơ hội, tất nhiên tôi cũng sẵn lòng, vừa hay lần này là một cơ hội.”
Kết quả xét nghiệm mà Mặc Tu Trần chuẩn bị trước đây là để một ngày nào đó, khi cô nghỉ ngờ tại sao họ lại không có con, anh sẽ lấy ra dùng.
Nhưng sau đó, Ôn Nhiên đã đề nghị đi khám sức khỏe.
Anh đã đổi ý, Cố Khải nhanh chóng hiểu ra ý của anh: “Cậu muốn tranh thủ lần khám sức khỏe này nói với Nhiên Nhiên rằng cậu thực sự bị bệnh, rồi để cô ấy uống thuốc cùng cậu sao?”
“Như vậy không được sao?”
Mặc Tu Trần cong môi cười, Nhiên Nhiên uống thuốc cùng anh cũng được, anh uống thuốc cùng Nhiên Nhiên cũng tốt. Chỉ cần cô có thể khoẻ mạnh, anh đều sẵn lòng.
“Nhưng Nhiên Nhiên sẽ uống thuốc với cậu không? Không phải chỉ một hai lần đâu.”
Cố Khải có chút lo lắng, ngoài ra anh ấy vẫn chưa rõ tình trạng cụ thể của Nhiên Nhiên, điều anh ấy sợ nhát là việc điều trị sẽ không hiệu quả.
Nụ cười trên môi Mặc Tu Trần càng sâu, anh tự tin nói: “Đương nhiên cô ấy sẽ bằng lòng, nhưng các cậu phải giúp tôi cùng nhau che giấu cô ấy, không được để cô ấy biết sự thật.”
Anh thà Nhiên Nhiên đau lòng vì anh, uống thuốc cùng anh chứ anh không muốn cho cô biết, chính sức khoẻ của cô có ván đề.
“Trước đó cậu đã bị Ngọc Đình nhìn thấy, hôm qua cô ấy còn đến văn phòng hỏi tôi rằng cậu có bệnh hay là cậu vì Nhiên Nhiên, nên đã làm bệnh án giả.”
Thẩm Ngọc Đình không hiểu hỏi lại cô, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn Ôn Nhiên.
“Đàm Mục đó ạ!”
Ôn Nhiên cười tinh nghịch: “Đàm Mục đến nhà máy dược phẩm nhiều lần nhất. Chị Đình, chị không biết đâu, mỗi lần anh ấy đến nhà máy dược phẩm của chúng em, em đều phải lừa anh ấy đi dạo quanh nhà máy. Những công nhân nhân viên nữ nhìn thấy anh ấy, cứ như là được thêm năng lượng ý, rất hăng say làm việ: “Ha ha, Đàm Mục có biết tác dụng của mình không?”
Thẩm Ngọc Đình không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lùng như Đàm Mục sẽ phản ứng như thế nào khi bị vô số cặp mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm.
Ôn Nhiên chớp chớp mát, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lúc đầu anh ấy không biết đâu, nhưng về sau chắc là anh ấy đã biết. Tuy nhiên, anh ấy cũng chỉ đến nhà máy dược phẩm được có vài lần, nếu ngày nào anh ấy cũng đến đi dạo quanh nhà máy một vòng, có thể hiệu quả làm việc sẽ rất cao đó.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến địa điểm kiểm tra đầu tiên.
Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần không phải là những người đến đầu tiên, nhiều nhân viên đã đến sớm hơn họ.
Thẩm Ngọc Đình muốn xếp hàng chen ngang cho Ôn Nhiên, nhưng cô không muốn, cô nói ở phía trước không có nhiều người lắm, vì vậy cô xếp hàng chờ là được.
“Chị Đình, chị cứ làm việc của chị đi ạ, em biết các hạng mục trong khám sức khỏe, cái nào trước, cái nào. đến sau rôi ạ.”
Ôn Nhiên cầm tờ giấy khám sức khỏe trong tay, nói với Thẩm Ngọc Đình đang ở bên cạnh cô.
“Nhiệm vụ sáng nay của chị là ở cùng em.”
Nói xong, Thắm Ngọc Đình nhìn những người đang lấy máu ở phía trước, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhiên Nhiên, hay là chị lầy máu cho em nhé, em đừng xếp hàng nữa. Lấy máu xong chúng ta chuyển trực tiếp đến mục tiếp theo.”
“Vâng ạ!”
Ôn Nhiên không muốn làm chậm trễ thời gian của cô ấy, cô vui vẻ đồng ý.
Mặc Tu Trần ngồi trong phòng làm việc của Cố Khải, hai khuôn mặt đẹp trai bị bao trùm trong làn khói vấn vít, màu mắt của Mặc Tu Trần dần trở nên trầm hơn khi làn khói bốc lên.
“Trông cậu căng thẳng như thế mà Nhiên Nhiên không phát hiện ra à?”
Cố Khải nhìn Mặc Tu Trần bên cạnh, anh dùng sức hút thuốc như vậy, nhưng không làm cho khói tắt, khói này cũng đủ lâu.
“Trên đường đến đây cô ấy đã nói qua rồi.”
Mặc Tu Trần cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Lúc đó một nửa căng thẳng của anh là giả vờ.
Anh có tình để cô phát hiện ra, mở đường cho kết quả kiểm tra. Đến lúc đó thật sự có ván đề, Nhiên Nhiên sẽ không cảm thấy kỳ quái, sẽ không thấy nghi ngờ.
“Có Khải, nếu sớm muộn gì cũng phải điều trị cho Nhiên Nhiên, vậy thì tôi đề nghị, lần này có kết quả sẽ bắt đầu điều trị.”
Mặc Tu Trần nặng nề hút một hơi, bỏ nửa điều thuốc còn lại vào gạt tàn.
Nghe vậy, mắt Cố Khải sáng lên, ánh mắt híp lại: “Không phải cậu vẫn luôn không đồng ý điều trị cho Nhiên Nhiên sao?”
“Nếu có cơ hội, tất nhiên tôi cũng sẵn lòng, vừa hay lần này là một cơ hội.”
Kết quả xét nghiệm mà Mặc Tu Trần chuẩn bị trước đây là để một ngày nào đó, khi cô nghỉ ngờ tại sao họ lại không có con, anh sẽ lấy ra dùng.
Nhưng sau đó, Ôn Nhiên đã đề nghị đi khám sức khỏe.
Anh đã đổi ý, Cố Khải nhanh chóng hiểu ra ý của anh: “Cậu muốn tranh thủ lần khám sức khỏe này nói với Nhiên Nhiên rằng cậu thực sự bị bệnh, rồi để cô ấy uống thuốc cùng cậu sao?”
“Như vậy không được sao?”
Mặc Tu Trần cong môi cười, Nhiên Nhiên uống thuốc cùng anh cũng được, anh uống thuốc cùng Nhiên Nhiên cũng tốt. Chỉ cần cô có thể khoẻ mạnh, anh đều sẵn lòng.
“Nhưng Nhiên Nhiên sẽ uống thuốc với cậu không? Không phải chỉ một hai lần đâu.”
Cố Khải có chút lo lắng, ngoài ra anh ấy vẫn chưa rõ tình trạng cụ thể của Nhiên Nhiên, điều anh ấy sợ nhát là việc điều trị sẽ không hiệu quả.
Nụ cười trên môi Mặc Tu Trần càng sâu, anh tự tin nói: “Đương nhiên cô ấy sẽ bằng lòng, nhưng các cậu phải giúp tôi cùng nhau che giấu cô ấy, không được để cô ấy biết sự thật.”
Anh thà Nhiên Nhiên đau lòng vì anh, uống thuốc cùng anh chứ anh không muốn cho cô biết, chính sức khoẻ của cô có ván đề.
“Trước đó cậu đã bị Ngọc Đình nhìn thấy, hôm qua cô ấy còn đến văn phòng hỏi tôi rằng cậu có bệnh hay là cậu vì Nhiên Nhiên, nên đã làm bệnh án giả.”