Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 398
Chương 398:
Tất cả mọi người đều hy vọng mình có thể làm chủ bản thân, nhất là chuyện tình cảm, cho dù cha mẹ người thân xen vào cũng không thích hợp. Lúc đầu, Mặc Tu Trần để Trình Giai và Tiểu Lưu ở bên nhau thì đã quyết định làm chủ thay cậu ấy một lần.
xe* “Nhiên Nhiên, xuống xe thôi!”
Chiếc xe Aston lái vào bãi đậu xe chuyên dụng của bệnh viện Khang Ninh, Mặc Tu Trần xuống xe, tự mình mở cửa cho Ôn Nhiên, nhướng mày cười nhìn cô.
Ôn Nhiên mỉm cười xuống xe, cô khoác tay anh, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhau đi về phía cổng bệnh viện.
Trong lòng Mặc Tu Trần thực sự rất căng thẳng.
Tuy nhiên, sự căng thẳng này không phải vì mình mà là vì Nhiên Nhiên.
Ở cổng bệnh viện, hai bác sĩ hàng đầu là Cố Khải và Thẩm Ngọc Đình đã đợi sẵn ở đó. Nhìn thấy họ bước tới, trong mắt Thẩm Ngọc Đình thoáng qua một tia đau lòng, ngay sau đó đã bị nụ cười rạng rỡ che đi.
“Ngọc Đình, Nhiên Nhiên sẽ giao cho em.”
Cố Khải hạ giọng, nhẹ nhàng thì thầm với cô ấy.
Sau khi Thẩm Ngọc Đình rời khỏi văn phòng vào ngày hôm qua, anh ấy đã do dự rất lâu, anh ấy muốn tìm lý do để hôm nay cô ấy rời khỏi bệnh viện. Nhưng ba anh ấy, Cố Nham đã nói Ngọc Đình là một người phụ nữ có lòng tự trọng mạnh mẽ, nếu tách con bé ra con bé sẽ không thoải mái.
Nếu như phản tác dụng thì sẽ thật sự không tốt.
Thà rằng giao Nhiên Nhiên cho cô ấy.
Cố Khải cảm thấy ba mình nói có lý nên xua tan ý định để Thẩm Ngọc Đình rời khỏi bệnh viện vào ngày hôm nay, anh ấy đưa cô ấy đi đợi ở cửa, chờ Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, cuối cùng hai người cũng đến rồi. Chị và anh họ đã ở đây hứng gió lạnh mười phút rồi đó.”
Thẩm Ngọc Đình bước tới nắm lấy tay Ôn Nhiên, tay còn lại của Ôn Nhiên rút ra khỏi vòng tay của Mặc Tu Trần, cô mỉm cười chào hỏi: “Chị Đình, anh Cố, có phải bọn em không tìm được vị trí đâu, anh chị không cần phải đợi ở đây đâu mà.”
“Là anh họ lo lắng, nói rằng hai người là nhân vật lớn, anh ấy nhất định phải đích thân đón tiếp.”
Thẩm Ngọc Đình cười nói, anh mắt vô tình nhìn về phía Mặc Tu Trần. Anh đang nhìn Ôn Nhiên, dường như không cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, trong lòng cô ấy cảm thấy chua xót.
“Nhiên Nhiên, hôm nay Ngọc Đình sẽ đưa em đi khám sức khỏe. Tu Trần ở đây, anh sẽ theo dõi.”
Có Khải nháy mắt với Ôn Nhiên, dường như anh ấy muốn nói với cô rằng đừng lo lắng, có anh ấy ở đây, anh ấy sẽ kiểm tra cẩn thận cho Mặc Tu Trần, sẽ không có chuyện gì.
Ôn Nhiên cười gật đầu: “Anh Có, làm phiền anh rồi.”
Ngay từ đầu cô đề xuất khám sức khỏe là để lừa Mặc Tu Trần đến bệnh viện, giờ phút này thật sự sắp khám sức khỏe rồi, trong lòng cô cũng có chút lo lắng. Nhìn khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Mặc Tu Trần, cô có gắng hét sức để nở nụ cười trở nên rạng rỡ: “Tu Trần, khám sức khỏe xong thì gọi điện cho em.”
“Ừm, em mau đi nhanh đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em.”
Mặc Tu Trần cảm thấy có lỗi với tình cảm của Ôn Nhiên dành cho mình, càng cảm thấy có lỗi với cô hơn.
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Trước khi Thẩm Ngọc Đình và Ôn Nhiên rời đi, ánh mắt của cô ấy lại quét qua Mặc Tu Trần. Từ đầu đến cuối ánh mắt của anh không hề dừng lại ở trên người mình dù chỉ một giây, ánh mắt của anh luôn bị Ôn Nhiên thu hút sâu sắc.
Trong lòng cô ấy, không thẻ nói ra đó là cảm xúc gì.
“Nhiên Nhiên, sao tập đoàn MS lại khám sức khỏe với nhà máy dược phẩm Ôn thị thế?”
Thẩm Ngọc Đình và Ôn Nhiên đã đi được vài mét, cô ấy mới giả vờ thản nhiên hỏi.
Ôn Nhiên mỉm cười: “Là do em đề xuất ạ, nhiều người trong nhà máy dược phẩm của chúng em ngưỡng mộ những anh chàng đẹp trai, cô gái xinh đẹp của tập đoàn MS. Lúc đó em đã nghĩ, nếu họ có thể có cơ hội tụ tập với nhau một lần, cho dù chỉ là gặp mặt, giao tiếp với nhau thì cũng có thể nảy sinh tình cảm giữa một số cặp đôi.”
Thẩm Ngọc Đình cười khúc khích: “Nhiên Nhiên, em còn có hứng thú se duyên à. Nhưng mà em nói cũng đúng, trong tập đoàn MS đều là những anh chàng đẹp trai, cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, hôm nay có con cá lọt lưới.”
Ôn Nhiên thật sự hy vọng lần khám sức khỏe này có thể để cho nam nữ độc thân trong nhà máy dược phẩm và tập đoàn MS có thể có vài đôi nhìn trúng nhau, có thể coi đó là một chuyện tốt.
“Cá lọt lưới gì thế?”
Tất cả mọi người đều hy vọng mình có thể làm chủ bản thân, nhất là chuyện tình cảm, cho dù cha mẹ người thân xen vào cũng không thích hợp. Lúc đầu, Mặc Tu Trần để Trình Giai và Tiểu Lưu ở bên nhau thì đã quyết định làm chủ thay cậu ấy một lần.
xe* “Nhiên Nhiên, xuống xe thôi!”
Chiếc xe Aston lái vào bãi đậu xe chuyên dụng của bệnh viện Khang Ninh, Mặc Tu Trần xuống xe, tự mình mở cửa cho Ôn Nhiên, nhướng mày cười nhìn cô.
Ôn Nhiên mỉm cười xuống xe, cô khoác tay anh, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhau đi về phía cổng bệnh viện.
Trong lòng Mặc Tu Trần thực sự rất căng thẳng.
Tuy nhiên, sự căng thẳng này không phải vì mình mà là vì Nhiên Nhiên.
Ở cổng bệnh viện, hai bác sĩ hàng đầu là Cố Khải và Thẩm Ngọc Đình đã đợi sẵn ở đó. Nhìn thấy họ bước tới, trong mắt Thẩm Ngọc Đình thoáng qua một tia đau lòng, ngay sau đó đã bị nụ cười rạng rỡ che đi.
“Ngọc Đình, Nhiên Nhiên sẽ giao cho em.”
Cố Khải hạ giọng, nhẹ nhàng thì thầm với cô ấy.
Sau khi Thẩm Ngọc Đình rời khỏi văn phòng vào ngày hôm qua, anh ấy đã do dự rất lâu, anh ấy muốn tìm lý do để hôm nay cô ấy rời khỏi bệnh viện. Nhưng ba anh ấy, Cố Nham đã nói Ngọc Đình là một người phụ nữ có lòng tự trọng mạnh mẽ, nếu tách con bé ra con bé sẽ không thoải mái.
Nếu như phản tác dụng thì sẽ thật sự không tốt.
Thà rằng giao Nhiên Nhiên cho cô ấy.
Cố Khải cảm thấy ba mình nói có lý nên xua tan ý định để Thẩm Ngọc Đình rời khỏi bệnh viện vào ngày hôm nay, anh ấy đưa cô ấy đi đợi ở cửa, chờ Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, cuối cùng hai người cũng đến rồi. Chị và anh họ đã ở đây hứng gió lạnh mười phút rồi đó.”
Thẩm Ngọc Đình bước tới nắm lấy tay Ôn Nhiên, tay còn lại của Ôn Nhiên rút ra khỏi vòng tay của Mặc Tu Trần, cô mỉm cười chào hỏi: “Chị Đình, anh Cố, có phải bọn em không tìm được vị trí đâu, anh chị không cần phải đợi ở đây đâu mà.”
“Là anh họ lo lắng, nói rằng hai người là nhân vật lớn, anh ấy nhất định phải đích thân đón tiếp.”
Thẩm Ngọc Đình cười nói, anh mắt vô tình nhìn về phía Mặc Tu Trần. Anh đang nhìn Ôn Nhiên, dường như không cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, trong lòng cô ấy cảm thấy chua xót.
“Nhiên Nhiên, hôm nay Ngọc Đình sẽ đưa em đi khám sức khỏe. Tu Trần ở đây, anh sẽ theo dõi.”
Có Khải nháy mắt với Ôn Nhiên, dường như anh ấy muốn nói với cô rằng đừng lo lắng, có anh ấy ở đây, anh ấy sẽ kiểm tra cẩn thận cho Mặc Tu Trần, sẽ không có chuyện gì.
Ôn Nhiên cười gật đầu: “Anh Có, làm phiền anh rồi.”
Ngay từ đầu cô đề xuất khám sức khỏe là để lừa Mặc Tu Trần đến bệnh viện, giờ phút này thật sự sắp khám sức khỏe rồi, trong lòng cô cũng có chút lo lắng. Nhìn khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Mặc Tu Trần, cô có gắng hét sức để nở nụ cười trở nên rạng rỡ: “Tu Trần, khám sức khỏe xong thì gọi điện cho em.”
“Ừm, em mau đi nhanh đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em.”
Mặc Tu Trần cảm thấy có lỗi với tình cảm của Ôn Nhiên dành cho mình, càng cảm thấy có lỗi với cô hơn.
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Trước khi Thẩm Ngọc Đình và Ôn Nhiên rời đi, ánh mắt của cô ấy lại quét qua Mặc Tu Trần. Từ đầu đến cuối ánh mắt của anh không hề dừng lại ở trên người mình dù chỉ một giây, ánh mắt của anh luôn bị Ôn Nhiên thu hút sâu sắc.
Trong lòng cô ấy, không thẻ nói ra đó là cảm xúc gì.
“Nhiên Nhiên, sao tập đoàn MS lại khám sức khỏe với nhà máy dược phẩm Ôn thị thế?”
Thẩm Ngọc Đình và Ôn Nhiên đã đi được vài mét, cô ấy mới giả vờ thản nhiên hỏi.
Ôn Nhiên mỉm cười: “Là do em đề xuất ạ, nhiều người trong nhà máy dược phẩm của chúng em ngưỡng mộ những anh chàng đẹp trai, cô gái xinh đẹp của tập đoàn MS. Lúc đó em đã nghĩ, nếu họ có thể có cơ hội tụ tập với nhau một lần, cho dù chỉ là gặp mặt, giao tiếp với nhau thì cũng có thể nảy sinh tình cảm giữa một số cặp đôi.”
Thẩm Ngọc Đình cười khúc khích: “Nhiên Nhiên, em còn có hứng thú se duyên à. Nhưng mà em nói cũng đúng, trong tập đoàn MS đều là những anh chàng đẹp trai, cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, hôm nay có con cá lọt lưới.”
Ôn Nhiên thật sự hy vọng lần khám sức khỏe này có thể để cho nam nữ độc thân trong nhà máy dược phẩm và tập đoàn MS có thể có vài đôi nhìn trúng nhau, có thể coi đó là một chuyện tốt.
“Cá lọt lưới gì thế?”