Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 397
Chương 397:
Không khí trong xe tuy yên tĩnh nhưng rất ấm áp, cô thích cảm giác này, dù hai người không nói gì hay không làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.
“Nhiên Nhiên, em ngắm đủ chưa?”
Bên cạnh, giọng nói trêu đùa của người đàn ông vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên hơi ửng hồng: “Chưa ngắm đủ.”
“Nếu em cứ nhìn anh như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh đấy.”
Mặc Tu Trần đưa mắt nhìn cô, cô không biết mình nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng này, anh thật sự sẽ mắt tập trung, tuy rằng anh chưa từng quay đầu lại, nhưng anh đã nhìn thấy cô qua kính chiếu hậu.
Ôn Nhiên hờn dỗi liếc nhìn anh: “Vậy thì em sẽ nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.”
Nói xong, cô thật sự nhắm mắt lại.
“Nhiên Nhiên, em mở mắt ra đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Mặc Tu Trần mỉm cười, nhẹ nhàng dỗ dành cô, so với việc cô nhắm mắt lại, anh thà để cô mở mắt ra nhìn anh còn hơn.
“Là anh không cho em ngăm, anh nói sẽ ảnh hưởng đên việc lái xe của anh.”
Ôn Nhiên mở to hai mắt, không hài lòng kháng nghị.
“Thôi em cứ ngắm anh đi, tốt hơn là em nhắm mắt lại.”
Mặc Tu Trần thở dài, cô nhắm mắt lại anh càng khó tập trung lái xe hơn.
“Được thôi, em ở cùng anh. Tu Trần, không phải anh thấy căng thẳng vì lát nữa phải khám sức khỏe đấy chứ?”
Ôn Nhiên nhìn tay anh đang cầm vô lăng, tựa hồ rất cứng rắn.
“Sao có thể?”
Mặc Tu Trần cười, nhưng nụ cười nhìn thế nào cũng có chút không được tự nhiên và miễn cưỡng, trong lòng Ôn Nhiên chọt thắt lại.
“Tu Trần, em cảm thấy Tiểu Lưu giúp Đồng Thi Thi lo đám tang của mẹ cô ta, dường như có điều gì đó không thích hợp.”
Ôn Nhiên đổi chủ đề hỏi.
“Em cũng cảm thấy thế?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, dịu dàng nhìn Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên cau mày, trầm ngâm nói: “Ừm, em thấy hình như Tiểu Lưu rất mâu thuẫn, giấy dụa, có phải Đồng Thi Thi đã nói gì với anh ấy không? Cô ta và Mặc Tử Hiên xảy ra chuyện như Mặc Tử Hiên không có khả năng sẽ dây dưa một chỗ với cô ta nữa. Nhưng Tiểu Lưu lại không quan tâm đến những chuyện trước đó mà giúp cô ta.”
“Không phải tất cả phụ nữ đều dễ dàng động lòng.”
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng đưa ra kết luận.
Cho dù Đồng Thi Thi đã nói gì với Tiểu Lưu, anh cũng sẽ không tin.
Những việc trước đây cô ta làm đều ở đó, hai ngày trước anh lại nghe Nhiên Nhiên nói, tối hôm đó ở nhà vệ sinh, Đồng Thi Thi đã nói những lời đó với cô.
“Em biết chứ, nhưng Tiểu Lưu không biết.”
Điều mà Ôn Nhiên lo lắng chính là Tiểu Lưu quá thành thật, nếu Đồng Thi Thi đề nghị cùng cậu ta quay lại, cậu ta sẽ thực sự đồng ý, dù sao thì cậu ta cũng thật sự động lòng với Đồng Thì Thi.
Trong chuyện tình cảm, từ trước đến giờ không hề có lý do, cho dù mọi người trên thế giới nghĩ rằng cô ấy không tốt, anh ấy cũng sẽ nghĩ rằng cô ấy tốt!
Ánh mắt Mặc Tu Trần loé lên một tia sâu xa, anh im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Nếu như Tiểu Lưu bằng lòng, chúng ta cũng không thể ngăn cản cậu ấy, trừ phi cậu ấy chịu tổn thương, cậu ấy mới biết quay đầu lại.”
“Tiểu Lưu thật sự rất đáng thương.”
Tiểu Lưu hiền lành thật thà như vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của Đồng Thi Thi.
“Cậu ấy phải chịu thiệt mới học được cách trở nên thông minh, em đừng lo lắng về việc của cậu ấy nữa, cậu ấy muốn như thế nào thì như thế đi.”
Sau sự việc với Trình Giai, Mặc Tu Trần không muốn quyết định thay Tiểu Lưu nữa. Dù sao thì cũng có anh ở đây, Đồng Thi Thi lừa chút tiền của cậu ta, chút tình cảm của cậu ta, nếu quá đáng hơn anh sẽ ngăn cản.
“Chỉ có thể như vậy thôi, nếu chúng ta cứ xen vào chuyện tình cảm của anh ấy, cho dù anh ấy không nói ra cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Không khí trong xe tuy yên tĩnh nhưng rất ấm áp, cô thích cảm giác này, dù hai người không nói gì hay không làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.
“Nhiên Nhiên, em ngắm đủ chưa?”
Bên cạnh, giọng nói trêu đùa của người đàn ông vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên hơi ửng hồng: “Chưa ngắm đủ.”
“Nếu em cứ nhìn anh như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh đấy.”
Mặc Tu Trần đưa mắt nhìn cô, cô không biết mình nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng này, anh thật sự sẽ mắt tập trung, tuy rằng anh chưa từng quay đầu lại, nhưng anh đã nhìn thấy cô qua kính chiếu hậu.
Ôn Nhiên hờn dỗi liếc nhìn anh: “Vậy thì em sẽ nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.”
Nói xong, cô thật sự nhắm mắt lại.
“Nhiên Nhiên, em mở mắt ra đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Mặc Tu Trần mỉm cười, nhẹ nhàng dỗ dành cô, so với việc cô nhắm mắt lại, anh thà để cô mở mắt ra nhìn anh còn hơn.
“Là anh không cho em ngăm, anh nói sẽ ảnh hưởng đên việc lái xe của anh.”
Ôn Nhiên mở to hai mắt, không hài lòng kháng nghị.
“Thôi em cứ ngắm anh đi, tốt hơn là em nhắm mắt lại.”
Mặc Tu Trần thở dài, cô nhắm mắt lại anh càng khó tập trung lái xe hơn.
“Được thôi, em ở cùng anh. Tu Trần, không phải anh thấy căng thẳng vì lát nữa phải khám sức khỏe đấy chứ?”
Ôn Nhiên nhìn tay anh đang cầm vô lăng, tựa hồ rất cứng rắn.
“Sao có thể?”
Mặc Tu Trần cười, nhưng nụ cười nhìn thế nào cũng có chút không được tự nhiên và miễn cưỡng, trong lòng Ôn Nhiên chọt thắt lại.
“Tu Trần, em cảm thấy Tiểu Lưu giúp Đồng Thi Thi lo đám tang của mẹ cô ta, dường như có điều gì đó không thích hợp.”
Ôn Nhiên đổi chủ đề hỏi.
“Em cũng cảm thấy thế?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, dịu dàng nhìn Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên cau mày, trầm ngâm nói: “Ừm, em thấy hình như Tiểu Lưu rất mâu thuẫn, giấy dụa, có phải Đồng Thi Thi đã nói gì với anh ấy không? Cô ta và Mặc Tử Hiên xảy ra chuyện như Mặc Tử Hiên không có khả năng sẽ dây dưa một chỗ với cô ta nữa. Nhưng Tiểu Lưu lại không quan tâm đến những chuyện trước đó mà giúp cô ta.”
“Không phải tất cả phụ nữ đều dễ dàng động lòng.”
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng đưa ra kết luận.
Cho dù Đồng Thi Thi đã nói gì với Tiểu Lưu, anh cũng sẽ không tin.
Những việc trước đây cô ta làm đều ở đó, hai ngày trước anh lại nghe Nhiên Nhiên nói, tối hôm đó ở nhà vệ sinh, Đồng Thi Thi đã nói những lời đó với cô.
“Em biết chứ, nhưng Tiểu Lưu không biết.”
Điều mà Ôn Nhiên lo lắng chính là Tiểu Lưu quá thành thật, nếu Đồng Thi Thi đề nghị cùng cậu ta quay lại, cậu ta sẽ thực sự đồng ý, dù sao thì cậu ta cũng thật sự động lòng với Đồng Thì Thi.
Trong chuyện tình cảm, từ trước đến giờ không hề có lý do, cho dù mọi người trên thế giới nghĩ rằng cô ấy không tốt, anh ấy cũng sẽ nghĩ rằng cô ấy tốt!
Ánh mắt Mặc Tu Trần loé lên một tia sâu xa, anh im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Nếu như Tiểu Lưu bằng lòng, chúng ta cũng không thể ngăn cản cậu ấy, trừ phi cậu ấy chịu tổn thương, cậu ấy mới biết quay đầu lại.”
“Tiểu Lưu thật sự rất đáng thương.”
Tiểu Lưu hiền lành thật thà như vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của Đồng Thi Thi.
“Cậu ấy phải chịu thiệt mới học được cách trở nên thông minh, em đừng lo lắng về việc của cậu ấy nữa, cậu ấy muốn như thế nào thì như thế đi.”
Sau sự việc với Trình Giai, Mặc Tu Trần không muốn quyết định thay Tiểu Lưu nữa. Dù sao thì cũng có anh ở đây, Đồng Thi Thi lừa chút tiền của cậu ta, chút tình cảm của cậu ta, nếu quá đáng hơn anh sẽ ngăn cản.
“Chỉ có thể như vậy thôi, nếu chúng ta cứ xen vào chuyện tình cảm của anh ấy, cho dù anh ấy không nói ra cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”