Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 393
Chương 393:
Bởi vì anh ấy là người em tốt nhát của anh, người phụ nữ: anh yêu, anh ấy không thể có bất kỳ suy nghĩ nào về cô ấy, vì vậy anh ấy mới chọn cách trốn tránh.
“Tu Trần, cậu đừng đoán mò, tôi không có người mình thích, mấy ngày nay tôi chịu ảnh hưởng của cậu và Ôn Nhiên nên cũng muốn tìm một người để kết hôn.”
Khoé miệng Đàm Mục mang theo ý cười, có chút chua xót.
Trong lòng, buông lỏng tay cầm điện thoại.
Ít nhất thì Tu Trần không nghi ngờ mình thích Ôn Nhiên, bí mật này, anh ây chưa bao giờ có ý định cho người khác biết.
“Ừm, nếu cậu đã không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa. Nhưng mà kết hôn không phải mua đồ, cậu đừng có mà tùy tiện quá, đến lúc đó lại hại người hại mình. Xem mặt nhiều mối sẽ có nhiều lựa chọn, nếu không có người thích hợp thì cậu đừng miễn cưỡng bản thân.”
Trong điện thoại, sau một lúc im lặng giọng nói của Mặc Tu Trần lại truyền đến.
Nghe những lời chân thành đó bên tai, trong lòng Đàm Mục vừa ấm áp vừa hỗ thẹn.
“Tôi biết, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy hôn nhân ra làm trò đùa. Nhưng vì máy năm nay tôi bị mẹ ca thán mãi nên tôi cảm thấy không thể trốn tránh mãi được, vì thế tôi về đi xem thế nào. Bà ấy tự tìm con dâu cho mình, có phải thực sự tốt như vậy.”
Hiếm thấy Đàm Mục có thể nói nhiều như vậy.
Mặc Tu Trần ở đầu bên kia bật cười: “Cũng tốt, cho dù cuối cùng cậu đi xem mặt không thấy vừa ý thì cô cũng cảm thấy được an ủi, cậu hỏi thăm cô chú giúp tôi một tiếng nhé.”
“Thôi đừng hỏi thăm, vừa nhắc đến cậu là mẹ tôi sẽ mắng tôi, tôi thà nhắc đến Hạo Phong và Cố Khải còn hơn.”
Đàm Mục nói đùa, từ khi Mặc Tu Trần kết hôn, anh ấy, Lạc Hạo Phong và Cố Khải không ít lần vì anh mà bị người lớn quở trách.
Đặc biệt là Đàm Mục và Lạc Hạo Phong, lần nào người trong nhà cũng lấy Mặc Tu Trần ra làm gương, để họ noi gương anh và nhanh chóng kết hôn.
“Ha ha, điều này cũng đúng.”
Tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Đàm Mục mỉm cười bước xuống giường: “Ba mẹ tôi về rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa.”
Anh ấy mở cửa, khóe miệng nở nụ cười, nhìn người phụ nữ lao về phía mình như một đứa trẻ!
Thành phó B.
Biệt thự, phòng khách ở tầng 1.
Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, xem buổi họp báo được phát lại.
“Mặc Tu Trần đang cố gắng sử dụng phương tiện truyền thông để tìm chúng ta, xem ra chúng ta không thể ở trong nước được nữa. Anh gọi cho giáo sư Phó và nhờ ông ấy thu xếp cho chúng ta ra nước ngoài.”
Ngô Thiên Nhất căm hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình.
Vẻ mặt Tiêu Văn Khanh cũng tràn đầy tức giận, bà ta đã rời khỏi thành phố G lâu như vậy, không có phương tiện truyền thông nào biết đến, vốn dĩ bà ta còn muốn đợi mặt mũi lành lại rồi đi ra ngoài thư giãn với Ngô Thiên Nhát.
Không ngờ Mặc Tu Trần lại vạch trần vụ bê bối.
“Cậu ta đang trả đũa Mặc Kính Đằng vì đã để Tử Hiên trở lại công ty, tối hôm qua Tử Hiên bị chụp ảnh chắc chắn cũng là do Mặc Tu Trần làm.”
Tiêu Văn Khanh thực sự hối hận vì ngay từ đầu đã không diệt trừ Mặc Tu Trần, nêu bà ta biết ngày nay Mặc Tu Trần giỏi như vậy, bà ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiến anh không thể lớn lên.
Ngay cả khi biết anh bị bệnh trên phương diện kia, bà ta không nên nương tay với anh.
“Chuyện này còn cần nói sao, đương nhiên là cậu ta làm rồi. Em không thấy mặt Tử Hiên bị thương à, đó cũng là kiệt tác của Mặc Tu Trần đấy. Không phải trước đây Tử Hiên còn nghĩ đến tình anh em của mình với cậu ta sao?
Sau này nó nên biết, nếu có Mặc Tu Trần thì sẽ không có nói”
Khi Ngô Thiên Nhất nói như vậy, trong mắt ông ta loé lên vẻ chế giêu.
“Đó là do Tử Hiên tốt bụng, không tàn nhẫn như Mặc Tu Trần. Hay là chúng ta đón Tử Hiên đến đây đi, nó căn bản không phải là đối thủ của Mặc Tu Trần, sức khỏe của Mặc Kính Đằng lại không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Mặc Tu Trần làm cho tức chết.”
Tiêu Văn Khanh có chút lo lắng, dù sao thì Mặc Tử Hiên cũng là con trai của bà ta.
“Đón đến đây? Hiện tại không được.”
Bởi vì anh ấy là người em tốt nhát của anh, người phụ nữ: anh yêu, anh ấy không thể có bất kỳ suy nghĩ nào về cô ấy, vì vậy anh ấy mới chọn cách trốn tránh.
“Tu Trần, cậu đừng đoán mò, tôi không có người mình thích, mấy ngày nay tôi chịu ảnh hưởng của cậu và Ôn Nhiên nên cũng muốn tìm một người để kết hôn.”
Khoé miệng Đàm Mục mang theo ý cười, có chút chua xót.
Trong lòng, buông lỏng tay cầm điện thoại.
Ít nhất thì Tu Trần không nghi ngờ mình thích Ôn Nhiên, bí mật này, anh ây chưa bao giờ có ý định cho người khác biết.
“Ừm, nếu cậu đã không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa. Nhưng mà kết hôn không phải mua đồ, cậu đừng có mà tùy tiện quá, đến lúc đó lại hại người hại mình. Xem mặt nhiều mối sẽ có nhiều lựa chọn, nếu không có người thích hợp thì cậu đừng miễn cưỡng bản thân.”
Trong điện thoại, sau một lúc im lặng giọng nói của Mặc Tu Trần lại truyền đến.
Nghe những lời chân thành đó bên tai, trong lòng Đàm Mục vừa ấm áp vừa hỗ thẹn.
“Tôi biết, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy hôn nhân ra làm trò đùa. Nhưng vì máy năm nay tôi bị mẹ ca thán mãi nên tôi cảm thấy không thể trốn tránh mãi được, vì thế tôi về đi xem thế nào. Bà ấy tự tìm con dâu cho mình, có phải thực sự tốt như vậy.”
Hiếm thấy Đàm Mục có thể nói nhiều như vậy.
Mặc Tu Trần ở đầu bên kia bật cười: “Cũng tốt, cho dù cuối cùng cậu đi xem mặt không thấy vừa ý thì cô cũng cảm thấy được an ủi, cậu hỏi thăm cô chú giúp tôi một tiếng nhé.”
“Thôi đừng hỏi thăm, vừa nhắc đến cậu là mẹ tôi sẽ mắng tôi, tôi thà nhắc đến Hạo Phong và Cố Khải còn hơn.”
Đàm Mục nói đùa, từ khi Mặc Tu Trần kết hôn, anh ấy, Lạc Hạo Phong và Cố Khải không ít lần vì anh mà bị người lớn quở trách.
Đặc biệt là Đàm Mục và Lạc Hạo Phong, lần nào người trong nhà cũng lấy Mặc Tu Trần ra làm gương, để họ noi gương anh và nhanh chóng kết hôn.
“Ha ha, điều này cũng đúng.”
Tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Đàm Mục mỉm cười bước xuống giường: “Ba mẹ tôi về rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa.”
Anh ấy mở cửa, khóe miệng nở nụ cười, nhìn người phụ nữ lao về phía mình như một đứa trẻ!
Thành phó B.
Biệt thự, phòng khách ở tầng 1.
Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, xem buổi họp báo được phát lại.
“Mặc Tu Trần đang cố gắng sử dụng phương tiện truyền thông để tìm chúng ta, xem ra chúng ta không thể ở trong nước được nữa. Anh gọi cho giáo sư Phó và nhờ ông ấy thu xếp cho chúng ta ra nước ngoài.”
Ngô Thiên Nhất căm hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình.
Vẻ mặt Tiêu Văn Khanh cũng tràn đầy tức giận, bà ta đã rời khỏi thành phố G lâu như vậy, không có phương tiện truyền thông nào biết đến, vốn dĩ bà ta còn muốn đợi mặt mũi lành lại rồi đi ra ngoài thư giãn với Ngô Thiên Nhát.
Không ngờ Mặc Tu Trần lại vạch trần vụ bê bối.
“Cậu ta đang trả đũa Mặc Kính Đằng vì đã để Tử Hiên trở lại công ty, tối hôm qua Tử Hiên bị chụp ảnh chắc chắn cũng là do Mặc Tu Trần làm.”
Tiêu Văn Khanh thực sự hối hận vì ngay từ đầu đã không diệt trừ Mặc Tu Trần, nêu bà ta biết ngày nay Mặc Tu Trần giỏi như vậy, bà ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiến anh không thể lớn lên.
Ngay cả khi biết anh bị bệnh trên phương diện kia, bà ta không nên nương tay với anh.
“Chuyện này còn cần nói sao, đương nhiên là cậu ta làm rồi. Em không thấy mặt Tử Hiên bị thương à, đó cũng là kiệt tác của Mặc Tu Trần đấy. Không phải trước đây Tử Hiên còn nghĩ đến tình anh em của mình với cậu ta sao?
Sau này nó nên biết, nếu có Mặc Tu Trần thì sẽ không có nói”
Khi Ngô Thiên Nhất nói như vậy, trong mắt ông ta loé lên vẻ chế giêu.
“Đó là do Tử Hiên tốt bụng, không tàn nhẫn như Mặc Tu Trần. Hay là chúng ta đón Tử Hiên đến đây đi, nó căn bản không phải là đối thủ của Mặc Tu Trần, sức khỏe của Mặc Kính Đằng lại không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Mặc Tu Trần làm cho tức chết.”
Tiêu Văn Khanh có chút lo lắng, dù sao thì Mặc Tử Hiên cũng là con trai của bà ta.
“Đón đến đây? Hiện tại không được.”