Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379
Chương 379:
Mặc Tu Trần mỉm cười kéo Ôn Nhiên vào lòng, không để ý đến Cố Khải ở bên cạnh.
“Thật ra anh Có à, anh có thích cô gái nào không thế? Nếu có thì em sẽ đi giải thích cho anh, em sẽ nói anh có hứng thú với phụ nữ.”
Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn Cố Khải đang đi bên cạnh.
“Đúng đó Cố Khải, Nhiên Nhiên nói rất đúng, nếu cậu có người phụ nữ mình thích thì phải nhanh chóng giải thích đi.”
“Hai người mau về nhà đi, tôi đi tìm Hạo Phong uống rượu.”
Cố Khải trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, giống như anh ấy đang nói, cậu dạy hư em gái của tôi.
“Cậu tìm Hạo Phong, không sợ bị ăn đòn à!”
Mặc Tu Trần không chịu buông tha cho. Cố Khải, anh cúi đầu hỏi Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Nhiên Nhiên, hay là chúng ta cũng đi đi, đi xem tình hình của Hạo Phong thế nào.”
“Được nha, em không có ý kiến.”
Ôn Nhiên mỉm cười.
Lúc chiều, cô còn không biết làm thế nào mà Lạc Hạo Phong lại rời đi đâu, mặc dù Mặc Tu Trần đã nói như vậy, nhưng nó không chân thực bằng những gì cô tận mắt chứng kiến.
“Nhiên Nhiên, không phải trước đó em đã nói nhà máy dược phẩm và tập đoàn MS sẽ cùng nhau khám sức khỏe sao? Tuần sau có thể sắp xếp thời gian, tuần sau em để mọi người đến kiểm tra sức khỏe đi!”
Vì Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên muốn cùng nhau tham gia cuộc vui, nên Cố Khải dứt khoát ngồi xe của bọn họ, đi tìm Lạc Hạo Phong.
Hai phút trước, anh ấy gọi cho Lạc Hạo Phong, Lạc Hạo Phong và Đàm Mục đang uống rượu cùng nhau.
Ôn Nhiên ngồi ở ghế phụ, nghe được lời nói của Cố Khải, cô quay sang nhìn Mặc Tu Trần, mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, máy ngày nay em bận, Tu Trần lại đi công tác nên em quên mắt, lát nữa em sẽ hỏi anh em xem, xem tuần sau có được không. Tu Trần, tuần sau anh có thời gian không?”
“Thứ mấy tuần sau?”
Mặc Tu Trần nhìn Cố Khải trong gương chiếu hậu, anh ấy khẽ mỉm cười: “Thứ ba tuần sau đi!”
“Nhiên Nhiên, bên chúng ta không có vấn đề gì, có thể sắp xếp.”
Mặc Tu Trần cười quay đầu lại nhìn Ôn Nhiên, vốn dĩ anh không đồng ý việc khám bệnh, nhưng tối hôm đó, sau khi Cố Khải đã nói chuyện với anh nên anh đã đồng ý.
“Vậy thì thứ ba tuần sau, em sẽ bảo anh trai em thu xếp, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
Nói xong, Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, hai tay cô để trên nhân nhẹ nhàng chấp tay lại, trong lòng cô thầm cầu nguyện, mong rằng Mặc Tu Trần được khỏe mạnh.
Hai người họ đã ở bên nhau được vài tháng, không có thai, chuyện này cũng rất bình thường. Có những cặp vợ chồng ở bên nhau một hai năm mới có con, nghĩ như vậy.
cô tự an ủi chính mình, chút lo lắng ở trong lòng lại tiêu tan.
“Ngày mai đưa tang người quá có, hai người có muốn cử người đi không?”
Vài phút sau, giọng của Cố Khải lại vang lên, sau khi xem buổi họp báo buổi chiều nay, anh ấy biết buổi họp báo đã thành công tốt đẹp. Gia đình những người đã khuất cũng hài lòng với khoản tiền đền bù mà họ đưa ra.
Đặc biệt là Nhiên Nhiên đã thực hiện đúng những gì cô đã hứa với bọn họ, không chỉ đền bù cho họ một khoản tiền trợ cấp khổng lồ mà còn tìm ra sự thật trả lại công bằng cho họ.
“Tôi và Nhiên Nhiên sẽ tự mình đi.”
Mặc Tu Trần bình tĩnh trả lời, cử người tới đó thì thà rằng cô và anh tự đi còn có ý nghĩa hơn.
“Hai người tự mình đi, không cần thiết đâu chứ, chỉ cần cử một người đi đại diện là được rồi.” Cố Khải khẽ cau mày.
“Anh Có, đây là ý của em, trước đó bọn họ đồng ý cho em ngày, đó cũng là một loại tín nhiệm. Hơn nữa, em e rằng sự thật của chuyện này không đơn giản như vậy, em và Tu Trần đích thân đến đó cũng sẽ yên tâm hơn.”
Trên thực té, không chỉ có đám người Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đã đoán được âm mưu phía sau sự cố cao ốc thương mại. E rằng Mặc Kính Đằng cũng đã đoán ra, nếu không ông ấy sẽ không tốt bụng để Mặc Tử Hiên trở lại công ty.
Cho dù có tức giận Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến máy thì cũng không thể thay đổi được, sự căm thù của ông ấy đối với sự phản bội của Tiêu Văn Khanh và sự tức giận của ông ấy đối với Mặc Tử Hiên.
Ông ấy để Mặc Tử Hiên trở lại công ty, không phải chỉ là một biện pháp phòng bị khác sao? Nếu chuyện này liên quan đến Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhát, vậy thì Mặc Tử Hiên ở trong tay ông ấy, hai người họ buộc phải nhân nhượng.
Mặc Tu Trần mỉm cười kéo Ôn Nhiên vào lòng, không để ý đến Cố Khải ở bên cạnh.
“Thật ra anh Có à, anh có thích cô gái nào không thế? Nếu có thì em sẽ đi giải thích cho anh, em sẽ nói anh có hứng thú với phụ nữ.”
Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn Cố Khải đang đi bên cạnh.
“Đúng đó Cố Khải, Nhiên Nhiên nói rất đúng, nếu cậu có người phụ nữ mình thích thì phải nhanh chóng giải thích đi.”
“Hai người mau về nhà đi, tôi đi tìm Hạo Phong uống rượu.”
Cố Khải trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, giống như anh ấy đang nói, cậu dạy hư em gái của tôi.
“Cậu tìm Hạo Phong, không sợ bị ăn đòn à!”
Mặc Tu Trần không chịu buông tha cho. Cố Khải, anh cúi đầu hỏi Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Nhiên Nhiên, hay là chúng ta cũng đi đi, đi xem tình hình của Hạo Phong thế nào.”
“Được nha, em không có ý kiến.”
Ôn Nhiên mỉm cười.
Lúc chiều, cô còn không biết làm thế nào mà Lạc Hạo Phong lại rời đi đâu, mặc dù Mặc Tu Trần đã nói như vậy, nhưng nó không chân thực bằng những gì cô tận mắt chứng kiến.
“Nhiên Nhiên, không phải trước đó em đã nói nhà máy dược phẩm và tập đoàn MS sẽ cùng nhau khám sức khỏe sao? Tuần sau có thể sắp xếp thời gian, tuần sau em để mọi người đến kiểm tra sức khỏe đi!”
Vì Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên muốn cùng nhau tham gia cuộc vui, nên Cố Khải dứt khoát ngồi xe của bọn họ, đi tìm Lạc Hạo Phong.
Hai phút trước, anh ấy gọi cho Lạc Hạo Phong, Lạc Hạo Phong và Đàm Mục đang uống rượu cùng nhau.
Ôn Nhiên ngồi ở ghế phụ, nghe được lời nói của Cố Khải, cô quay sang nhìn Mặc Tu Trần, mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, máy ngày nay em bận, Tu Trần lại đi công tác nên em quên mắt, lát nữa em sẽ hỏi anh em xem, xem tuần sau có được không. Tu Trần, tuần sau anh có thời gian không?”
“Thứ mấy tuần sau?”
Mặc Tu Trần nhìn Cố Khải trong gương chiếu hậu, anh ấy khẽ mỉm cười: “Thứ ba tuần sau đi!”
“Nhiên Nhiên, bên chúng ta không có vấn đề gì, có thể sắp xếp.”
Mặc Tu Trần cười quay đầu lại nhìn Ôn Nhiên, vốn dĩ anh không đồng ý việc khám bệnh, nhưng tối hôm đó, sau khi Cố Khải đã nói chuyện với anh nên anh đã đồng ý.
“Vậy thì thứ ba tuần sau, em sẽ bảo anh trai em thu xếp, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
Nói xong, Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, hai tay cô để trên nhân nhẹ nhàng chấp tay lại, trong lòng cô thầm cầu nguyện, mong rằng Mặc Tu Trần được khỏe mạnh.
Hai người họ đã ở bên nhau được vài tháng, không có thai, chuyện này cũng rất bình thường. Có những cặp vợ chồng ở bên nhau một hai năm mới có con, nghĩ như vậy.
cô tự an ủi chính mình, chút lo lắng ở trong lòng lại tiêu tan.
“Ngày mai đưa tang người quá có, hai người có muốn cử người đi không?”
Vài phút sau, giọng của Cố Khải lại vang lên, sau khi xem buổi họp báo buổi chiều nay, anh ấy biết buổi họp báo đã thành công tốt đẹp. Gia đình những người đã khuất cũng hài lòng với khoản tiền đền bù mà họ đưa ra.
Đặc biệt là Nhiên Nhiên đã thực hiện đúng những gì cô đã hứa với bọn họ, không chỉ đền bù cho họ một khoản tiền trợ cấp khổng lồ mà còn tìm ra sự thật trả lại công bằng cho họ.
“Tôi và Nhiên Nhiên sẽ tự mình đi.”
Mặc Tu Trần bình tĩnh trả lời, cử người tới đó thì thà rằng cô và anh tự đi còn có ý nghĩa hơn.
“Hai người tự mình đi, không cần thiết đâu chứ, chỉ cần cử một người đi đại diện là được rồi.” Cố Khải khẽ cau mày.
“Anh Có, đây là ý của em, trước đó bọn họ đồng ý cho em ngày, đó cũng là một loại tín nhiệm. Hơn nữa, em e rằng sự thật của chuyện này không đơn giản như vậy, em và Tu Trần đích thân đến đó cũng sẽ yên tâm hơn.”
Trên thực té, không chỉ có đám người Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đã đoán được âm mưu phía sau sự cố cao ốc thương mại. E rằng Mặc Kính Đằng cũng đã đoán ra, nếu không ông ấy sẽ không tốt bụng để Mặc Tử Hiên trở lại công ty.
Cho dù có tức giận Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến máy thì cũng không thể thay đổi được, sự căm thù của ông ấy đối với sự phản bội của Tiêu Văn Khanh và sự tức giận của ông ấy đối với Mặc Tử Hiên.
Ông ấy để Mặc Tử Hiên trở lại công ty, không phải chỉ là một biện pháp phòng bị khác sao? Nếu chuyện này liên quan đến Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhát, vậy thì Mặc Tử Hiên ở trong tay ông ấy, hai người họ buộc phải nhân nhượng.