Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367
Chương 367:
Thành phó B, vùng ngoại ô.
Từ khi đến nơi này, Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất không hề bước chân ra ngoài, cả ngày núp trong biệt thự.
Chẳng qua bọn họ biết được chuyện xảy ra ở thành phố G không phải qua tin tức, báo chí mà có người nói với bọn họ.
Dưới tác dụng của thuốc khuôn mặt của Tiêu Văn Khanh đang hồi phục rất nhanh, vảy đang từ từ rụng xuống, không lâu nữa sẽ trở lại như lúc ban đầu.
Lúc bà ta xuống lầu, Ngô Thiên Nhất đang nghe điện thoại, Tiêu Văn Khanh ngồi xuống bên cạnh ông ta, chậm rãi ăn trái cây chờ ông ta nói chuyện xong.
Ngô Thiên Nhất cúp điện thoại, trong miệng lập tức bị nhét một quả nho đã được lột vỏ: “Sao thế, nhìn anh có vẻ không vui lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ánh mắt Tiêu Văn Khanh nhìn chằm chằm Ngô Thiên Nhất.
Ngô Thiên Nhất hừ một tiếng, trong giọng nói xen lẫn tức giận: “Vốn muốn lợi dụng cái chết của Dương Tân Phát khiến Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên dính líu vào, không ngờ.
cậu ta lại tùy tiện hóa giải được, không chỉ như thế mà còn giải quyết được vụ tai nạn công trình.”
“Tại sao lại như vậy, cảnh sát không đi tìm Ôn Nhiên sao?
Còn nữa, Cục giám sát chất lượng cũng không đi kiểm tra sao?”
Tiêu Văn Khanh kinh ngạc trọn mắt, sao Mặc Tu Trần lại có bản lĩnh lớn như thế? Tùy tiện vung tay liền hóa giải nguy cơ?
Ngô Thiên Nhất cầm tờ báo trên bàn trà đưa cho bà ta, lúc trước nó bị chồng lên nhau nên Tiêu Văn Khanh không để ý, hiện tại bà ta vừa nhìn thấy sắc mặt đã lập tức thay đổi: “Đây là bút tích của Mặc Tu Trần?”
“Ừ, là sơ sót của chúng ta khiến cậu ta bắt được cơ hội này.”
Ngô Thiên Nhất có hơi chán nản và không thể không thừa nhận Mặc Tu Trần đúng là một kẻ địch vô cùng khó đối phó, chỉ cần không cẩn thân một chút xíu sẽ bị anh bắt lầy sơ hở rồi tiền hành lợi dụng.
Tất nhiên cái chết của Dương Tân Phát không phải là đột tử, thật ra chuyện này giống với cái chết của Chu Minh Phú lúc trước, dưới tác dụng của ma túy tạo thành cái chết bắt ngờ.
Chẳng qua để không khiến người khác hoài nghi, Ngô Thiên Nhất đã sử dụng phụ nữ của khách sạn ngủ với Dương Tân Phát đêm đó, ông ta không nghĩ đến Mặc Tu Trần lại hành động nhanh như thề.
“Rõ ràng là cậu ta không chỉ mua chuộc phía truyền thông mà còn sử dụng một chút quan hệ, chúng ta đều quên mắt bên cạnh Mặc Tu Trần có một người tên là Đàm Mục, có lẽ thân phận của cậu ta không đơn giản như vậy.”
“Đàm Mục!” Sắc mặt Tiêu Văn Khanh nhanh chóng thay đổi.
Đúng vậy, tại sao bà ta lại quên mắt Đàm Mục chứ.
Người đàn ông đó đã ở bên cạnh Mặc Tu Trần với tư cách là trợ lý đặc biệt, là người khiêm tốn không có cảm giác tồn tại nhưng lại kiêu ngạo và lạnh lùng y như Mặc Tu Trân.
Quả thật Đàm Mục có khả năng đó.
“Không chỉ Đàm Mục, còn có Lạc Hạo Phong, Cố Khải, mấy người này đều là anh em tốt của Mặc Tu Trần, hết người này đến người khác không có người nào đơn giản cả.”
Sắc mặt Ngô Thiên Nhất hết sức u ám.
Đây cũng là điều then chót tại sao nhiều năm qua, bọn họ không có cách nào diệt trừ được Mặc Tu Trần, đơn giản là bên cạnh anh có một đám anh em tốt.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Xem ra lần này lại trắng tay rôi.”
Tiêu Văn Khanh không cam lòng nhíu mày, Ngô Thiên Nhất lạnh lùng cười: “Cũng không phải trắng tay hoàn toàn, vẫn có một chút tác dụng, ít nhất Mặc Kính Đằng cũng đã gọi Mặc Tử Hiên trở về tập đoàn, còn tỏ ra rất không hài lòng với Mặc Tu Trần.”
Ông ta đã thành công khơi lên mâu thuẫn giữa hai ba con Mặc Kính Đằng và Mặc Tu Trần, đừng cho rằng Mặc Kính Đằng đã lùi về sau, trong tay ông ấy vẫn nắm thực quyền, nếu ông ấy một lòng muốn thay đổi Mặc Tu Trần…
Ý cười trong mắt Ngô Thiên Nhất càng ngày càng trở nên sâu sắc.
“Đúng thế, Tử Hiên đã trở về tập đoàn, tuy nhiên vì Mặc Kính Đằng gọi Tử Hiên về nên chúng ta không thể vạch trần những giao dịch bản thỉu giữa ông ta và Dương Tân Phát.”
Tiêu Văn Khanh cảm thấy như thế thì thật sự quá tiện nghi cho Mặc Kính Đẳng.
“Chuyện này không vội, so với việc tống ông ta vào ngục, anh càng thích xem hai ba con bọn họ tàn sát lẫn nhau hơn. Em nghĩ đi, dáng vẻ kia của Mặc Kính Đẳng thì có thể sống được bao lâu chứ, quan trọng là chờ đến lúc Tử Hiên nắm được tập đoàn trong tay thì chẳng khác gì em lấy được tập đoàn.”
So với việc khiến Mặc Kính Đằng lập tức chết đi, Ngô Thiên Nhất càng muốn lợi dụng ông ta để đối phó với Mặc Tu Trần, sau đó lại giành lấy tập đoàn từ trong tay bọn họ, như vậy ông ta mới là người thắng sau cùng.
Thành phó B, vùng ngoại ô.
Từ khi đến nơi này, Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất không hề bước chân ra ngoài, cả ngày núp trong biệt thự.
Chẳng qua bọn họ biết được chuyện xảy ra ở thành phố G không phải qua tin tức, báo chí mà có người nói với bọn họ.
Dưới tác dụng của thuốc khuôn mặt của Tiêu Văn Khanh đang hồi phục rất nhanh, vảy đang từ từ rụng xuống, không lâu nữa sẽ trở lại như lúc ban đầu.
Lúc bà ta xuống lầu, Ngô Thiên Nhất đang nghe điện thoại, Tiêu Văn Khanh ngồi xuống bên cạnh ông ta, chậm rãi ăn trái cây chờ ông ta nói chuyện xong.
Ngô Thiên Nhất cúp điện thoại, trong miệng lập tức bị nhét một quả nho đã được lột vỏ: “Sao thế, nhìn anh có vẻ không vui lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ánh mắt Tiêu Văn Khanh nhìn chằm chằm Ngô Thiên Nhất.
Ngô Thiên Nhất hừ một tiếng, trong giọng nói xen lẫn tức giận: “Vốn muốn lợi dụng cái chết của Dương Tân Phát khiến Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên dính líu vào, không ngờ.
cậu ta lại tùy tiện hóa giải được, không chỉ như thế mà còn giải quyết được vụ tai nạn công trình.”
“Tại sao lại như vậy, cảnh sát không đi tìm Ôn Nhiên sao?
Còn nữa, Cục giám sát chất lượng cũng không đi kiểm tra sao?”
Tiêu Văn Khanh kinh ngạc trọn mắt, sao Mặc Tu Trần lại có bản lĩnh lớn như thế? Tùy tiện vung tay liền hóa giải nguy cơ?
Ngô Thiên Nhất cầm tờ báo trên bàn trà đưa cho bà ta, lúc trước nó bị chồng lên nhau nên Tiêu Văn Khanh không để ý, hiện tại bà ta vừa nhìn thấy sắc mặt đã lập tức thay đổi: “Đây là bút tích của Mặc Tu Trần?”
“Ừ, là sơ sót của chúng ta khiến cậu ta bắt được cơ hội này.”
Ngô Thiên Nhất có hơi chán nản và không thể không thừa nhận Mặc Tu Trần đúng là một kẻ địch vô cùng khó đối phó, chỉ cần không cẩn thân một chút xíu sẽ bị anh bắt lầy sơ hở rồi tiền hành lợi dụng.
Tất nhiên cái chết của Dương Tân Phát không phải là đột tử, thật ra chuyện này giống với cái chết của Chu Minh Phú lúc trước, dưới tác dụng của ma túy tạo thành cái chết bắt ngờ.
Chẳng qua để không khiến người khác hoài nghi, Ngô Thiên Nhất đã sử dụng phụ nữ của khách sạn ngủ với Dương Tân Phát đêm đó, ông ta không nghĩ đến Mặc Tu Trần lại hành động nhanh như thề.
“Rõ ràng là cậu ta không chỉ mua chuộc phía truyền thông mà còn sử dụng một chút quan hệ, chúng ta đều quên mắt bên cạnh Mặc Tu Trần có một người tên là Đàm Mục, có lẽ thân phận của cậu ta không đơn giản như vậy.”
“Đàm Mục!” Sắc mặt Tiêu Văn Khanh nhanh chóng thay đổi.
Đúng vậy, tại sao bà ta lại quên mắt Đàm Mục chứ.
Người đàn ông đó đã ở bên cạnh Mặc Tu Trần với tư cách là trợ lý đặc biệt, là người khiêm tốn không có cảm giác tồn tại nhưng lại kiêu ngạo và lạnh lùng y như Mặc Tu Trân.
Quả thật Đàm Mục có khả năng đó.
“Không chỉ Đàm Mục, còn có Lạc Hạo Phong, Cố Khải, mấy người này đều là anh em tốt của Mặc Tu Trần, hết người này đến người khác không có người nào đơn giản cả.”
Sắc mặt Ngô Thiên Nhất hết sức u ám.
Đây cũng là điều then chót tại sao nhiều năm qua, bọn họ không có cách nào diệt trừ được Mặc Tu Trần, đơn giản là bên cạnh anh có một đám anh em tốt.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Xem ra lần này lại trắng tay rôi.”
Tiêu Văn Khanh không cam lòng nhíu mày, Ngô Thiên Nhất lạnh lùng cười: “Cũng không phải trắng tay hoàn toàn, vẫn có một chút tác dụng, ít nhất Mặc Kính Đằng cũng đã gọi Mặc Tử Hiên trở về tập đoàn, còn tỏ ra rất không hài lòng với Mặc Tu Trần.”
Ông ta đã thành công khơi lên mâu thuẫn giữa hai ba con Mặc Kính Đằng và Mặc Tu Trần, đừng cho rằng Mặc Kính Đằng đã lùi về sau, trong tay ông ấy vẫn nắm thực quyền, nếu ông ấy một lòng muốn thay đổi Mặc Tu Trần…
Ý cười trong mắt Ngô Thiên Nhất càng ngày càng trở nên sâu sắc.
“Đúng thế, Tử Hiên đã trở về tập đoàn, tuy nhiên vì Mặc Kính Đằng gọi Tử Hiên về nên chúng ta không thể vạch trần những giao dịch bản thỉu giữa ông ta và Dương Tân Phát.”
Tiêu Văn Khanh cảm thấy như thế thì thật sự quá tiện nghi cho Mặc Kính Đẳng.
“Chuyện này không vội, so với việc tống ông ta vào ngục, anh càng thích xem hai ba con bọn họ tàn sát lẫn nhau hơn. Em nghĩ đi, dáng vẻ kia của Mặc Kính Đẳng thì có thể sống được bao lâu chứ, quan trọng là chờ đến lúc Tử Hiên nắm được tập đoàn trong tay thì chẳng khác gì em lấy được tập đoàn.”
So với việc khiến Mặc Kính Đằng lập tức chết đi, Ngô Thiên Nhất càng muốn lợi dụng ông ta để đối phó với Mặc Tu Trần, sau đó lại giành lấy tập đoàn từ trong tay bọn họ, như vậy ông ta mới là người thắng sau cùng.