Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365
Chương 365:
Hiện tại trong lòng Mặc Kính Đằng thậm chí còn xuất hiện một tia hối hận, ban đầu Mặc Tu Trần không muốn tiếp quản tập đoàn, tại sao ông ta lại đi tìm Ôn Nhiên kêu cô thuyết phụ Mặc Tu Trần chứ.
Ánh mắt Mặc Tu Trần trầm xuống, giọng nói bỗng nhiên lạnh lẽo như băng: “Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, chờ khi nào ông trở thành một người ba hợp cách thì hãy lấy cái thân phận này tới đè đầu tôi. Tôi không phải là Mặc Tử Hiên, ông không cần phải lúc không cần thì một chân đá văng, lúc muốn lợi dụng thì hai ba câu đã dỗ trở lại!”
“Mặc Tu Trần, con…”
Mặc Kính Đằng giận dữ đến nỗi mặt mày tím mét, cả người run rẫy kịch liệt, một chữ “con” nói chưa xong, trong ngực đã truyền tới từng đợt khó chịu, ông ta vội vàng run run tay sờ túi.
“Ba, ba đừng tức giận!”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi, trong mắt hiện lên vài tia tức giận, rất nhanh liền biến mắt.
Anh ta giúp Mặc Kính Đẳng lấy thuốc ra, đút vào miệng ông ta rồi hờ hững nhìn Mặc Tu Trần: “Nếu anh không muốn ba bị chọc cho tức chết thì bớt tranh cãi lại đi.”
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Trần quét qua người Mặc Tử Hiên, sau đó nắm tay Ôn Nhiên, bước vào công ty.
*Tu Trần, anh đừng vì em mà xảy ra tranh chấp với chủ tịch.”
Sau khi đi vào phòng làm việc, Ôn Nhiên nhẹ nhàng nói.
Cô sợ một ngày nào đó Mặc Kính Đằng thực sự tức chét, cho dù bên ngoài Mặc Tu Trần có căm ghét ông ta như thế nào thì trong lòng anh vẫn còn vương vấn một tia tình cảm ba con.
Cô không sợ Mặc Kính Đằng chết, cô chỉ không muốn Mặc Tu Trần đau khổ.
Mặc Tu Trần hiểu được suy nghĩ của Ôn Nhiên, anh nhàn nhạt nhếch môi, lãnh đạm nói: “Nhiên Nhiên, em không cần để ý đến những chuyện này, nếu ông ấy tìm em thì nói cho anh biết là được.”
Với sự hiểu biết về ông già của mình, ông ấy nhất định sẽ đi tìm Nhiên Nhiên.
Nhớ tới câu Mặc Kính Đằng nói lúc nãy bên ngoài công ty “Cưới vợ xong liền ngay cả ba mình cũng không nhận!”, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện trong mắt Mặc Tu Trần.
Mặc Kính Đằng thực sự không xứng đáng với từ ba này.
Kể từ khi ông ấy phản bội mẹ anh, khiến mẹ anh phải nhảy lầu tự tử, tình cảm của anh đối với Mặc Kính Đằng chỉ còn lại sự hận thù.
Những năm đó, những gì Tiêu Văn Khanh làm với anh không phải là chuyện ngày một ngày hai, bà ta không ngừng dồn anh đến bên bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng Mặc Kính Đẳng thì sao, thân là ba ông ấy ngoại trừ mắt nhắm mắt mở nhìn anh giãy dụa giữa lằn ranh sống chết, nhìn anh lần lượt rơi vào nguy hiểm thì ông ấy còn làm được cái gì?
Ngược lại người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt trước mặt đã cứu mạng anh, nếu không có Nhiên Nhiên sẽ không có Mặc Tu Trần ngày hôm nay.
Sau khi anh biết cô chính là cô bé mà anh gian nan tìm kiếm, làm sao anh có thể để bát cứ ai làm tổn thương cô được.
Người khác không được, Mặc Kính Đằng càng không thẻ!
“Được!”
Dường như Ôn Nhiên cảm nhận được cảm xúc phập phông trong lòng Mặc Tu Trần, cô dùng hai tay nắm thật chặt lấy bàn tay to lớn của anh, giữa đôi lông mày thanh tú hiện lên nụ cười: “Có anh ở đây, em có thể yên tâm làm một con sâu gạo nha.”
“Có con sâu gạo nào xinh đẹp như vậy sao?”
Mặc Tu Trần bị nụ cười của cô lan tỏa, phiền muộn trong lòng tan biến, trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên một nụ cười, nhíu mày trêu ghẹo.
Ôn Noãn nhướng mi, nghịch ngợm nói: “Có chứ, anh nhìn xem, con sâu gạo đó đang ở trước mặt anh đáy.”
“Đâu, sâu gạo đang ở đâu? Ô, Ôn Nhiên, cô đang nói bản thân cô hả?”
Không gõ cửa đã xông vào, còn quấy rày vợ chồng người ta ngọt ngào đều không phải là người tốt.
Đàm Mục không biết làm máy chuyện như vậy, người đến tất nhiên chính là Lạc Hạo Phong.
Anh ấy sải đôi chân dài bước vào, cặp mắt hoa đào cười híp mắt nhìn chằm chằm Ôn Nhiên giống như đang quan sát con sâu gạo này có gì đặc biệt.
Chẳng qua ánh mắt của Lạc Hạo Phong lưu lại trên người Ôn Nhiên chưa tới ba giây, một tia sáng lạnh lẽo từ góc nghiêng bắn tới, Lạc Hạo Phong khoa trương run rầy một cái: “Tu Trần, cậu không cần kinh khủng như vậy chứ, tôi chỉ mới liếc Ôn Nhiên một cái mà thôi.”
“Sau này trước khi vào nhớ gõ cửa.”
Hiện tại trong lòng Mặc Kính Đằng thậm chí còn xuất hiện một tia hối hận, ban đầu Mặc Tu Trần không muốn tiếp quản tập đoàn, tại sao ông ta lại đi tìm Ôn Nhiên kêu cô thuyết phụ Mặc Tu Trần chứ.
Ánh mắt Mặc Tu Trần trầm xuống, giọng nói bỗng nhiên lạnh lẽo như băng: “Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, chờ khi nào ông trở thành một người ba hợp cách thì hãy lấy cái thân phận này tới đè đầu tôi. Tôi không phải là Mặc Tử Hiên, ông không cần phải lúc không cần thì một chân đá văng, lúc muốn lợi dụng thì hai ba câu đã dỗ trở lại!”
“Mặc Tu Trần, con…”
Mặc Kính Đằng giận dữ đến nỗi mặt mày tím mét, cả người run rẫy kịch liệt, một chữ “con” nói chưa xong, trong ngực đã truyền tới từng đợt khó chịu, ông ta vội vàng run run tay sờ túi.
“Ba, ba đừng tức giận!”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi, trong mắt hiện lên vài tia tức giận, rất nhanh liền biến mắt.
Anh ta giúp Mặc Kính Đẳng lấy thuốc ra, đút vào miệng ông ta rồi hờ hững nhìn Mặc Tu Trần: “Nếu anh không muốn ba bị chọc cho tức chết thì bớt tranh cãi lại đi.”
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Trần quét qua người Mặc Tử Hiên, sau đó nắm tay Ôn Nhiên, bước vào công ty.
*Tu Trần, anh đừng vì em mà xảy ra tranh chấp với chủ tịch.”
Sau khi đi vào phòng làm việc, Ôn Nhiên nhẹ nhàng nói.
Cô sợ một ngày nào đó Mặc Kính Đằng thực sự tức chét, cho dù bên ngoài Mặc Tu Trần có căm ghét ông ta như thế nào thì trong lòng anh vẫn còn vương vấn một tia tình cảm ba con.
Cô không sợ Mặc Kính Đằng chết, cô chỉ không muốn Mặc Tu Trần đau khổ.
Mặc Tu Trần hiểu được suy nghĩ của Ôn Nhiên, anh nhàn nhạt nhếch môi, lãnh đạm nói: “Nhiên Nhiên, em không cần để ý đến những chuyện này, nếu ông ấy tìm em thì nói cho anh biết là được.”
Với sự hiểu biết về ông già của mình, ông ấy nhất định sẽ đi tìm Nhiên Nhiên.
Nhớ tới câu Mặc Kính Đằng nói lúc nãy bên ngoài công ty “Cưới vợ xong liền ngay cả ba mình cũng không nhận!”, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện trong mắt Mặc Tu Trần.
Mặc Kính Đằng thực sự không xứng đáng với từ ba này.
Kể từ khi ông ấy phản bội mẹ anh, khiến mẹ anh phải nhảy lầu tự tử, tình cảm của anh đối với Mặc Kính Đằng chỉ còn lại sự hận thù.
Những năm đó, những gì Tiêu Văn Khanh làm với anh không phải là chuyện ngày một ngày hai, bà ta không ngừng dồn anh đến bên bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng Mặc Kính Đẳng thì sao, thân là ba ông ấy ngoại trừ mắt nhắm mắt mở nhìn anh giãy dụa giữa lằn ranh sống chết, nhìn anh lần lượt rơi vào nguy hiểm thì ông ấy còn làm được cái gì?
Ngược lại người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt trước mặt đã cứu mạng anh, nếu không có Nhiên Nhiên sẽ không có Mặc Tu Trần ngày hôm nay.
Sau khi anh biết cô chính là cô bé mà anh gian nan tìm kiếm, làm sao anh có thể để bát cứ ai làm tổn thương cô được.
Người khác không được, Mặc Kính Đằng càng không thẻ!
“Được!”
Dường như Ôn Nhiên cảm nhận được cảm xúc phập phông trong lòng Mặc Tu Trần, cô dùng hai tay nắm thật chặt lấy bàn tay to lớn của anh, giữa đôi lông mày thanh tú hiện lên nụ cười: “Có anh ở đây, em có thể yên tâm làm một con sâu gạo nha.”
“Có con sâu gạo nào xinh đẹp như vậy sao?”
Mặc Tu Trần bị nụ cười của cô lan tỏa, phiền muộn trong lòng tan biến, trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên một nụ cười, nhíu mày trêu ghẹo.
Ôn Noãn nhướng mi, nghịch ngợm nói: “Có chứ, anh nhìn xem, con sâu gạo đó đang ở trước mặt anh đáy.”
“Đâu, sâu gạo đang ở đâu? Ô, Ôn Nhiên, cô đang nói bản thân cô hả?”
Không gõ cửa đã xông vào, còn quấy rày vợ chồng người ta ngọt ngào đều không phải là người tốt.
Đàm Mục không biết làm máy chuyện như vậy, người đến tất nhiên chính là Lạc Hạo Phong.
Anh ấy sải đôi chân dài bước vào, cặp mắt hoa đào cười híp mắt nhìn chằm chằm Ôn Nhiên giống như đang quan sát con sâu gạo này có gì đặc biệt.
Chẳng qua ánh mắt của Lạc Hạo Phong lưu lại trên người Ôn Nhiên chưa tới ba giây, một tia sáng lạnh lẽo từ góc nghiêng bắn tới, Lạc Hạo Phong khoa trương run rầy một cái: “Tu Trần, cậu không cần kinh khủng như vậy chứ, tôi chỉ mới liếc Ôn Nhiên một cái mà thôi.”
“Sau này trước khi vào nhớ gõ cửa.”