Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335
Chương 335:
“Được rồi, chúng ta cùng đi, nhưng mà cho dù lát nữa có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không được phép xuống xe.”
“Được!”
Ôn Nhiên đồng ý, đến đó xem tình hình rồi nói tiếp.
Cô có thể tưởng tượng, lúc này ở trên công trường chắc chắn hỗn loạn.
Càng vội vàng xe càng chạy chậm, xe rẽ vào làn sau, kẹt xe. Nhìn dòng xe cộ dài dằng dặc, lông mày Đàm Mục xoắn thành một sợi dây, đợi mấy phút sau, anh ấy dặn dò với Thanh Dương rồi mở cửa xe ra, chân dài chạy đi.
Trong lòng Ôn Nhiên cũng rất lo lắng.
Cô nhìn phía trước, bóng dáng cao lớn của Đàm Mục đã khuất bóng, cô trầm trọng nói: “Thanh Dương, đến phía trước thì rẽ vào con hẻm nhỏ đó, chúng ta đi đường tắt.”
Con đường này bị tắc, không biết bao giờ mới thông.
Mà con hẻm ở phía trước, cô biết có một vài ngã rẽ, gần hơn nhiều so với con đường này.
“Vâng, cô Ôn.”
Xe phía trước bò chậm như rùa, Thanh Dương cũng nhúc nhích một chút, đến con hẻm nhỏ mà Ôn Nhiên nói thì rẽ vào, đường tuy không rộng rãi như đại lộ nhưng cũng không hẹp lắm, chủ yếu là nó nằm trong hẻm, rất ít xe cộ.
Theo sự chỉ dẫn của Ôn Nhiên, xe thương vụ rẽ trái quẹo.
phải, trước khi Thanh Dương sắp ngất xỉu thì xe thương vụ từ một ngã tư khác đi lên đại lộ, đúng lúc tránh được đoạn tắc đường đó.
Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Đàm Mục, anh ấy còn ở phía sau bọn họ, đợi máy phút sau Đàm Mục đã đuổi kịp.
“Anh cỏi áo khoác ra đi, ướt hét rồi.”
Ôn Nhiên đưa cho Đàm Mục một cái khăn khô, để anh ấy.
lau mặt, không biết trên trán anh ấy là hạt mưa hay là mồ hôi mà vẫn đang chảy xuống.
Đàm Mục cầm lấy khăn, anh ấy cởi áo khoác xong mới hỏi: “Mọi người đi đường nào thế?”
“Là con đường mà cô Ôn chỉ cho anh trai tôi đi, cũng may cô Ôn quen đường. Nếu không, chúng tôi lang thang trong con hẻm đó một lúc lâu cũng sẽ không thẻ quay ra.”
Thanh Phong nhẹ nhàng trả lời, vừa rồi anh ta suýt nữa ngất đi rồi, con hẻm đó cũng thật sâu, quẹo rẽ ngoằn ngoèo.
“Hẻm? Cô không sợ hẻm càng tắc à2”
Đàm Mục lau đầu một hồi rồi mới quay đầu nhìn Ôn Nhiên, cô nhướng mày tự tin nói: “Lúc kẹt xe ở đó tôi đã chú ý tới rồi, không có xe đi vào ngõ, cũng may là con đường kia tôi khá quen thuộc. Mặc dù đường bên trong hẹp hơn, nhưng có thể lẫn xe đi vào, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Thảo nào.”
Nếu bọn họ không đi đường tắt, chắc chắn bây giờ họ vẫn đang bị kẹt xe.
“Thanh Dương, đỗ xe ở phía trước.”
Cách công trường một đoạn, đột nhiên Đàm Mục lên tiếng, từ xa xa lông mày ưa nhìn của anh Ấy nhíu chặt lại, dưới đáy mắt ngưng tụ một tầng u ám.
Trên công trường, rất đông người và cũng rất hỗn loạn.
Các phóng viên, cảnh sát và những người thuộc các bộ phận liên quan đều có mặt ở đây.
Nhưng âm thanh ồn ào nhát là tiếng khóc!
Tiếng khóc của người nhà người đã khuất, kèm theo là tiếng cãi vã, xen lẫn trong mưa gió không nhỏ nhưng lạnh như dao cắt, cảnh tượng thảm thương.
Anh ấy thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Lúc này người nhà họ đều không có lý trí, dễ xảy ra chuyện, cô ở trên xe, đừng ra ngoài.”
“Ừ, anh cũng cần thận một chút.”
Ôn Nhiên cũng đang nhìn công trường qua kính cửa sổ ô tô, có rất nhiều người và giọng nói hỗn tạp khiến người ta cảm tháy nặng nề.
Thanh Dương đỗ xe cách đó rất xa, Đàm Mục dặn dò anh ta xong rồi mới xuống xe: “Khóa cửa vào.”
“Đàm Mục, để Thanh Phong đi với anh đi, Thanh Dương ở trong xe với tôi là được.”
Ôn Nhiên vừa mở miệng, Thanh Phong đã lập tức gật đầu, không để cho Đàm Mục từ chối anh ta đã mở cửa ghế phụ, nhảy ra khỏi xe.
Đàm Mục và Thanh Phong xuống xe, bước nhanh về phía công trường.
“Được rồi, chúng ta cùng đi, nhưng mà cho dù lát nữa có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không được phép xuống xe.”
“Được!”
Ôn Nhiên đồng ý, đến đó xem tình hình rồi nói tiếp.
Cô có thể tưởng tượng, lúc này ở trên công trường chắc chắn hỗn loạn.
Càng vội vàng xe càng chạy chậm, xe rẽ vào làn sau, kẹt xe. Nhìn dòng xe cộ dài dằng dặc, lông mày Đàm Mục xoắn thành một sợi dây, đợi mấy phút sau, anh ấy dặn dò với Thanh Dương rồi mở cửa xe ra, chân dài chạy đi.
Trong lòng Ôn Nhiên cũng rất lo lắng.
Cô nhìn phía trước, bóng dáng cao lớn của Đàm Mục đã khuất bóng, cô trầm trọng nói: “Thanh Dương, đến phía trước thì rẽ vào con hẻm nhỏ đó, chúng ta đi đường tắt.”
Con đường này bị tắc, không biết bao giờ mới thông.
Mà con hẻm ở phía trước, cô biết có một vài ngã rẽ, gần hơn nhiều so với con đường này.
“Vâng, cô Ôn.”
Xe phía trước bò chậm như rùa, Thanh Dương cũng nhúc nhích một chút, đến con hẻm nhỏ mà Ôn Nhiên nói thì rẽ vào, đường tuy không rộng rãi như đại lộ nhưng cũng không hẹp lắm, chủ yếu là nó nằm trong hẻm, rất ít xe cộ.
Theo sự chỉ dẫn của Ôn Nhiên, xe thương vụ rẽ trái quẹo.
phải, trước khi Thanh Dương sắp ngất xỉu thì xe thương vụ từ một ngã tư khác đi lên đại lộ, đúng lúc tránh được đoạn tắc đường đó.
Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Đàm Mục, anh ấy còn ở phía sau bọn họ, đợi máy phút sau Đàm Mục đã đuổi kịp.
“Anh cỏi áo khoác ra đi, ướt hét rồi.”
Ôn Nhiên đưa cho Đàm Mục một cái khăn khô, để anh ấy.
lau mặt, không biết trên trán anh ấy là hạt mưa hay là mồ hôi mà vẫn đang chảy xuống.
Đàm Mục cầm lấy khăn, anh ấy cởi áo khoác xong mới hỏi: “Mọi người đi đường nào thế?”
“Là con đường mà cô Ôn chỉ cho anh trai tôi đi, cũng may cô Ôn quen đường. Nếu không, chúng tôi lang thang trong con hẻm đó một lúc lâu cũng sẽ không thẻ quay ra.”
Thanh Phong nhẹ nhàng trả lời, vừa rồi anh ta suýt nữa ngất đi rồi, con hẻm đó cũng thật sâu, quẹo rẽ ngoằn ngoèo.
“Hẻm? Cô không sợ hẻm càng tắc à2”
Đàm Mục lau đầu một hồi rồi mới quay đầu nhìn Ôn Nhiên, cô nhướng mày tự tin nói: “Lúc kẹt xe ở đó tôi đã chú ý tới rồi, không có xe đi vào ngõ, cũng may là con đường kia tôi khá quen thuộc. Mặc dù đường bên trong hẹp hơn, nhưng có thể lẫn xe đi vào, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Thảo nào.”
Nếu bọn họ không đi đường tắt, chắc chắn bây giờ họ vẫn đang bị kẹt xe.
“Thanh Dương, đỗ xe ở phía trước.”
Cách công trường một đoạn, đột nhiên Đàm Mục lên tiếng, từ xa xa lông mày ưa nhìn của anh Ấy nhíu chặt lại, dưới đáy mắt ngưng tụ một tầng u ám.
Trên công trường, rất đông người và cũng rất hỗn loạn.
Các phóng viên, cảnh sát và những người thuộc các bộ phận liên quan đều có mặt ở đây.
Nhưng âm thanh ồn ào nhát là tiếng khóc!
Tiếng khóc của người nhà người đã khuất, kèm theo là tiếng cãi vã, xen lẫn trong mưa gió không nhỏ nhưng lạnh như dao cắt, cảnh tượng thảm thương.
Anh ấy thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Lúc này người nhà họ đều không có lý trí, dễ xảy ra chuyện, cô ở trên xe, đừng ra ngoài.”
“Ừ, anh cũng cần thận một chút.”
Ôn Nhiên cũng đang nhìn công trường qua kính cửa sổ ô tô, có rất nhiều người và giọng nói hỗn tạp khiến người ta cảm tháy nặng nề.
Thanh Dương đỗ xe cách đó rất xa, Đàm Mục dặn dò anh ta xong rồi mới xuống xe: “Khóa cửa vào.”
“Đàm Mục, để Thanh Phong đi với anh đi, Thanh Dương ở trong xe với tôi là được.”
Ôn Nhiên vừa mở miệng, Thanh Phong đã lập tức gật đầu, không để cho Đàm Mục từ chối anh ta đã mở cửa ghế phụ, nhảy ra khỏi xe.
Đàm Mục và Thanh Phong xuống xe, bước nhanh về phía công trường.