Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325
Chương 325:
Thím Trương và bác Lưu nhận được cuộc gọi của Mặc Tu Trần nên đương nhiên sẽ không trở về sớm làm phiền bọn họ, còn dặn dò Tiểu Lưu không được phép về sớm.
Chỉ có điều Mặc Tu Trần cho người giúp việc nhà mình đi hết, nhưng mà lại quên mắt sẽ có khách không mời mà đến.
Anh vừa mới dọn bữa tối lên bàn, chuông cửa liền vang lên.
“Em đi xem thử ai đến nhé.”
Ôn Nhiên hơi ngắn ra, nói với Mặc Tu Trần đang mang món ăn ra ngoài.
Mặc Tu Trằn đặt đĩa thức ăn lên bàn đá cẩm thạch, lên tiếng ngăn cản: “Nhiên Nhiên, không cần phải để ý đến người ta đâu, chờ một lát không thấy ai sẽ đi thôi.”
Tối nay anh vì Nhiên Nhiên mới tự mình xuống bếp, nếu để cho máy người ăn cơm chùa kia hưởng thụ thì đúng là thiệt thòi lớn.
“Như vậy ổn không?”
Ôn Nhiên nghi ngờ, tiếng chuông cửa vẫn vang lên từng tiếng, Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên ngồi xuống bàn ăn, đưa một đôi đũa cho cô, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng dùng lại trong giọng nói dịu dàng của anh: “Nhiên Nhiên, ăn cơm đi em.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại du dương vang lên từ phòng khách.
Là điện thoại di động của cô đang đổ chuông.
“Em đi nghe điện thoại.”
Ôn Nhiên cười cười, kéo ghé đứng dậy.
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, đoán được ngoài cửa là một người không thức thời muốn ăn đòn, suy nghĩ không để cho cô đi nghe hay là nhịn xuống.
*A lô, anh Cốt”
Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên từ phòng khách truyền đến.
Mặc Tu Trần khẽ nheo mắt, Có Khải lúc này tới làm gì thế, không phải cuối tuần này cậu ấy phải tăng ca làm phẫu thuật sao, xem ra là phẫu thuật quá ít khiến cậu ấy có thời gian rảnh rỗi.
Không biết Cố Khải đã nói gì với Ôn Nhiên, cô đi về phía phòng ăn, vừa chỉ chỉ cánh cửa với Mặc Tu Trần vừa lớn tiếng nói “Vâng!” với điện thoại.
Người tới không chỉ có mỗi Cố Khải.
Còn có ba anh ấy, Cố Nham.
Trong điện thoại, Có Khải cũng không nói ba mình cũng đi theo, chỉ nói Ôn Nhiên mở cửa cho mình.
Mặc Tu Trần để Ôn Nhiên lên lầu thay quần áo, còn anh thì đi mở cửa.
Ôn Nhiên lên lầu thay bộ đồ ngủ, đổi sang một chiếc áo len giản dị và chiếc quần legging sãm màu rồi đi xuống cầu thang, thấy hai ba con Cố Khải đang ngòi trên ghế sofa trong phòng khách, bước chân cô hơi dừng lại.
Trước đây, cô đã từng gặp Cố Nham trong bệnh viện nhưng không có quen biết với ông ấy.
Viện trưởng Cố là một người bận rộn, cả ngày như rồng thần thấy đầu không tháy đuôi, cho dù mấy ngày qua Ôn Nhiên ở bệnh viện chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu, ông ấy cũng rất ít khi xuất hiện, không biết là do quá bận rộn, không có thời gian gặp cô hay là có nguyên nhân khác.
Trên ghế sô pha, Cố Nham kìm nén sự kích động trong ánh mắt, đây là lần đầu tiên ông ấy chính thức gặp mặt Ôn Nhiên sau khi biết được thân thế của cô.
Dáng người cao lớn của Có Khải đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Mặc Tu Trần dịu dàng nhìn Ôn Nhiên, bên trong có cả động viên khích lệ, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười ôn hòa.
Ôn Nhiên mím môi, cất bước đi về phía ghế sô pha, ánh mắt bình tĩnh của cô bắt gặp ánh mắt đầy ưu tư quay cuồng của Cố Nham, trong lòng không nhịn được nỗi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Cô là con gái của nhà họ Cố, Cố Nham chính là ba ruột của cô.
“Nhiên Nhiên!”
Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói run rẫy mạnh mẽ của Có Nham vang lên, kể từ giây phút con gái bị cướp đi, cảm giác tội lỗi và nhớ nhung đã bám rễ sâu trong lòng ông ấy.
Vợ ông ấy chết vì trầm cảm, bản thân là một bác sĩ và là một chuyên gia phẫu thuật não tài giỏi, ngay cả vợ mình mà ông ấy cũng không cứu được.
Thím Trương và bác Lưu nhận được cuộc gọi của Mặc Tu Trần nên đương nhiên sẽ không trở về sớm làm phiền bọn họ, còn dặn dò Tiểu Lưu không được phép về sớm.
Chỉ có điều Mặc Tu Trần cho người giúp việc nhà mình đi hết, nhưng mà lại quên mắt sẽ có khách không mời mà đến.
Anh vừa mới dọn bữa tối lên bàn, chuông cửa liền vang lên.
“Em đi xem thử ai đến nhé.”
Ôn Nhiên hơi ngắn ra, nói với Mặc Tu Trần đang mang món ăn ra ngoài.
Mặc Tu Trằn đặt đĩa thức ăn lên bàn đá cẩm thạch, lên tiếng ngăn cản: “Nhiên Nhiên, không cần phải để ý đến người ta đâu, chờ một lát không thấy ai sẽ đi thôi.”
Tối nay anh vì Nhiên Nhiên mới tự mình xuống bếp, nếu để cho máy người ăn cơm chùa kia hưởng thụ thì đúng là thiệt thòi lớn.
“Như vậy ổn không?”
Ôn Nhiên nghi ngờ, tiếng chuông cửa vẫn vang lên từng tiếng, Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên ngồi xuống bàn ăn, đưa một đôi đũa cho cô, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng dùng lại trong giọng nói dịu dàng của anh: “Nhiên Nhiên, ăn cơm đi em.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại du dương vang lên từ phòng khách.
Là điện thoại di động của cô đang đổ chuông.
“Em đi nghe điện thoại.”
Ôn Nhiên cười cười, kéo ghé đứng dậy.
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, đoán được ngoài cửa là một người không thức thời muốn ăn đòn, suy nghĩ không để cho cô đi nghe hay là nhịn xuống.
*A lô, anh Cốt”
Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên từ phòng khách truyền đến.
Mặc Tu Trần khẽ nheo mắt, Có Khải lúc này tới làm gì thế, không phải cuối tuần này cậu ấy phải tăng ca làm phẫu thuật sao, xem ra là phẫu thuật quá ít khiến cậu ấy có thời gian rảnh rỗi.
Không biết Cố Khải đã nói gì với Ôn Nhiên, cô đi về phía phòng ăn, vừa chỉ chỉ cánh cửa với Mặc Tu Trần vừa lớn tiếng nói “Vâng!” với điện thoại.
Người tới không chỉ có mỗi Cố Khải.
Còn có ba anh ấy, Cố Nham.
Trong điện thoại, Có Khải cũng không nói ba mình cũng đi theo, chỉ nói Ôn Nhiên mở cửa cho mình.
Mặc Tu Trần để Ôn Nhiên lên lầu thay quần áo, còn anh thì đi mở cửa.
Ôn Nhiên lên lầu thay bộ đồ ngủ, đổi sang một chiếc áo len giản dị và chiếc quần legging sãm màu rồi đi xuống cầu thang, thấy hai ba con Cố Khải đang ngòi trên ghế sofa trong phòng khách, bước chân cô hơi dừng lại.
Trước đây, cô đã từng gặp Cố Nham trong bệnh viện nhưng không có quen biết với ông ấy.
Viện trưởng Cố là một người bận rộn, cả ngày như rồng thần thấy đầu không tháy đuôi, cho dù mấy ngày qua Ôn Nhiên ở bệnh viện chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu, ông ấy cũng rất ít khi xuất hiện, không biết là do quá bận rộn, không có thời gian gặp cô hay là có nguyên nhân khác.
Trên ghế sô pha, Cố Nham kìm nén sự kích động trong ánh mắt, đây là lần đầu tiên ông ấy chính thức gặp mặt Ôn Nhiên sau khi biết được thân thế của cô.
Dáng người cao lớn của Có Khải đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Mặc Tu Trần dịu dàng nhìn Ôn Nhiên, bên trong có cả động viên khích lệ, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười ôn hòa.
Ôn Nhiên mím môi, cất bước đi về phía ghế sô pha, ánh mắt bình tĩnh của cô bắt gặp ánh mắt đầy ưu tư quay cuồng của Cố Nham, trong lòng không nhịn được nỗi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Cô là con gái của nhà họ Cố, Cố Nham chính là ba ruột của cô.
“Nhiên Nhiên!”
Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói run rẫy mạnh mẽ của Có Nham vang lên, kể từ giây phút con gái bị cướp đi, cảm giác tội lỗi và nhớ nhung đã bám rễ sâu trong lòng ông ấy.
Vợ ông ấy chết vì trầm cảm, bản thân là một bác sĩ và là một chuyên gia phẫu thuật não tài giỏi, ngay cả vợ mình mà ông ấy cũng không cứu được.