Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Chương 318:
Ngoài cửa, giọng nói của Đàm Mục vang lên rất đúng lúc.
Lạc Hạo Phong nhướng đôi lông mày đẹp trai, anh ném cho Đàm Mục một ánh mắt tán thưởng, không hổ danh là anh em của mình.
Tiêu Dục Đình hung dữ nhìn chằm chằm Đàm Mục, nhưng mà Đàm Mục không đếm xỉa đến sự tức giận của anh ta, giữa hai lông mày lạnh lùng thờ ơ hiện lên một tia kiêu ngạo, anh ấy còn không thèm nhìn anh ta.
Nếu không phải anh ta nghe thấy rõ giọng nói vừa rồi, mà trong phòng bệnh này ngoài Lạc Hạo Phong và Bạch Tiểu Tiểu thì chỉ có Đàm Mục vẫn luôn lạnh lùng nhìn ra cửa.
Tiêu Dục Đình sẽ nghi ngờ, câu nói vừa rồi không phải từ miệng của Đàm Mục nói ra.
Mặc dù Tiêu Dục Đình tức giận, nhưng anh ta không mắt lý trí, anh ta biết rằng ở trước mặt Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, anh ta sẽ không có lợi. Mà những lời anh ta muốn nói với Bạch Tiểu Tiểu, không tiện cho hai người họ nghe.
Anh ta mím môi, kìm nén lửa giận trong lòng, đặt hoa xuống: “Tiểu Tiểu, máy ngày trước anh đi công tác, sáng nay anh mới về, buỏi tối anh sẽ đến thăm em.”
“Đợi đãi”
Tiêu Dục Đình vừa bước một bước, Lạc Hạo Phong đã ngăn anh ta lại.
Anh ta lạnh lùng nhìn Lạc Hạo Phong, anh đặt bình hoa xuống, anh bước tới cầm lấy bó hoa anh ta mua nhét vào trong lòng anh ta, cười nói: “Hoa này anh câm về tặng cho.
Linda đi, tôi tin cô ta chắc chắn sẽ rất thích nó.”
Cơn giận mà Tiêu Dục Đình khó khăn lăm mới kìm nén được lại trào lên, anh ta căm hận nhìn Lạc Hạo Phong, lạnh lùng chế giễu: “Lạc Hạo Phong, đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Tiểu, không đến lượt anh lo. Tôi thấy anh mới là người không nên ở lại phòng bệnh này, anh nên ở cùng với những hồng nhan tri kỷ của anh đi.”
Lạc Hạo Phong bật cười: “Tiểu Tiểu chính là hồng nhan tri kỷ của tôi, cho nên tôi ở lại đây cùng cô ấy. Cậu Tiêu, có phải bây giờ anh nên cầm hoa của mình đi tìm Linda vợ.
chưa cưới của anh rồi không?”
“Tiểu Tiểu? Em và Lạc Hạo Phong thật sự ở bên nhau?”
Tiêu Dục Đình không thể tin được đó là sự thật, Bạch Tiểu Tiểu đã lẽo đếo đi theo anh ta hơn 20 năm. Theo ý của anh ta, cho dù anh ta không thích cô, ghét cô, thậm chí làm cô bẽ mặt, cô sẽ mãi mãi đuổi theo anh ta.
Làm sao cô có thể vừa xoay người rời đi cô đã yêu người đàn ông khác.
Mà Lạc Hạo Phong này còn đẹp trai ngời ngời, không chỉ đẹp trai mà gia cảnh của anh còn tốt hơn anh ta. Anh là cậu chủ nhỏ mà nhà họ Lạc yêu quý nhất, anh phong lưu phóng khoáng, không biết có bao nhiêu người phụ nữ ngưỡng mộ anh, vậy mà anh lại cảm mến Bạch Tiểu Tiểu…
Nếu họ ở bên nhau.
Anh ta phát hiện trong lòng mình có một nỗi ghen tuông mãnh liệt.
Trên giường bệnh, vẻ mặt Bạch Tiểu Tiểu thờ ơ, dường như cô không nghe thấy những lời của Tiêu Dục Đình.
“Tiểu Tiểu, anh đi trước đây!”
Tiêu Dục Đình muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi lại đổi miệng, trước ánh mắt làm ngơ của Bạch Tiểu Tiểu và ánh mắt coi thường của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong, anh ta hậm hực bỏ đi.
Anh ta vừa ra khỏi phòng bệnh, Đàm Mục đã đóng cửa phòng bằng một tiếng bang.
Lạc Hạo Phong vui vẻ cười với Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, trước đó Tiêu Dục Đình chưa từng đến thăm cô sao?”
Nghe giọng điệu vừa rồi của Tiêu Dục Đình, có vẻ như hôm nay là lần đầu tiên anh ta đến.
Bạch Tiểu Tiểu bị tai nạn đã được gần hai tuần rồi, lúc này anh ta mới xuất hiện, lại còn mang theo dáng vẻ Bạch Tiểu Tiểu sẽ mãi mãi thích mình, vừa nhìn thấy anh ta là anh muốn đấm.
Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, thẳng thừng nói: “Lúc tôi gặp tai nạn xe anh ta đang đi công tác, không phải anh ta vừa nói mới về sáng nay đấy à.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Lạc Hạo Phong nhíu lại, ánh mắt cũng híp lại: “Không phải cô hối hận vì đã đuổi anh ta đi đấy chứ, chẳng lẽ cô còn thích anh ta?”
“Tôi thích ai còn cần phải báo cáo với anh sao?”
Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu hơi thay đổi, cô không vui đáp lại.
Lạc Hạo Phong bị cô làm cho nghẹn họng, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng khi anh nhớ tới chuyện hôm qua mình làm cô ngắt xỉu, anh đành nuốt lời tới bên miệng xuống, trên khuôn mặt đẹp trai lại nở một nụ cười: “Tiểu Tiểu, chúng ta là bạn, sao có thể nói là báo cáo hay không báo cáo chứ, tôi chỉ quan tâm đến cô thôi mà, cô không tin thì cô có thể hỏi Đàm Mục, đúng không Đàm Mục!”
Khóe miệng Đàm Mục cong lên: “Cô Bạch, Hạo Phong thật sự rất quan tâm đến cô, tối hôm qua cậu ấy khiến cô ngất xỉu gần như cả đêm cậu ấy không ngủ. Được rồi, hai người nói chuyện tiếp đi, tôi còn có việc đi trước đây.”
“Cậu chờ tôi với, lát nữa chúng ta cùng nhau đi.”
Lạc Hạo Phong giữ lại lời nói, buột miệng thốt ra.
Đàm Mục khẽ liếc nhìn anh, anh ấy cười với Bạch Tiểu Tiểu, mở cửa ra đi thẳng.
Ngoài cửa, giọng nói của Đàm Mục vang lên rất đúng lúc.
Lạc Hạo Phong nhướng đôi lông mày đẹp trai, anh ném cho Đàm Mục một ánh mắt tán thưởng, không hổ danh là anh em của mình.
Tiêu Dục Đình hung dữ nhìn chằm chằm Đàm Mục, nhưng mà Đàm Mục không đếm xỉa đến sự tức giận của anh ta, giữa hai lông mày lạnh lùng thờ ơ hiện lên một tia kiêu ngạo, anh ấy còn không thèm nhìn anh ta.
Nếu không phải anh ta nghe thấy rõ giọng nói vừa rồi, mà trong phòng bệnh này ngoài Lạc Hạo Phong và Bạch Tiểu Tiểu thì chỉ có Đàm Mục vẫn luôn lạnh lùng nhìn ra cửa.
Tiêu Dục Đình sẽ nghi ngờ, câu nói vừa rồi không phải từ miệng của Đàm Mục nói ra.
Mặc dù Tiêu Dục Đình tức giận, nhưng anh ta không mắt lý trí, anh ta biết rằng ở trước mặt Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, anh ta sẽ không có lợi. Mà những lời anh ta muốn nói với Bạch Tiểu Tiểu, không tiện cho hai người họ nghe.
Anh ta mím môi, kìm nén lửa giận trong lòng, đặt hoa xuống: “Tiểu Tiểu, máy ngày trước anh đi công tác, sáng nay anh mới về, buỏi tối anh sẽ đến thăm em.”
“Đợi đãi”
Tiêu Dục Đình vừa bước một bước, Lạc Hạo Phong đã ngăn anh ta lại.
Anh ta lạnh lùng nhìn Lạc Hạo Phong, anh đặt bình hoa xuống, anh bước tới cầm lấy bó hoa anh ta mua nhét vào trong lòng anh ta, cười nói: “Hoa này anh câm về tặng cho.
Linda đi, tôi tin cô ta chắc chắn sẽ rất thích nó.”
Cơn giận mà Tiêu Dục Đình khó khăn lăm mới kìm nén được lại trào lên, anh ta căm hận nhìn Lạc Hạo Phong, lạnh lùng chế giễu: “Lạc Hạo Phong, đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Tiểu, không đến lượt anh lo. Tôi thấy anh mới là người không nên ở lại phòng bệnh này, anh nên ở cùng với những hồng nhan tri kỷ của anh đi.”
Lạc Hạo Phong bật cười: “Tiểu Tiểu chính là hồng nhan tri kỷ của tôi, cho nên tôi ở lại đây cùng cô ấy. Cậu Tiêu, có phải bây giờ anh nên cầm hoa của mình đi tìm Linda vợ.
chưa cưới của anh rồi không?”
“Tiểu Tiểu? Em và Lạc Hạo Phong thật sự ở bên nhau?”
Tiêu Dục Đình không thể tin được đó là sự thật, Bạch Tiểu Tiểu đã lẽo đếo đi theo anh ta hơn 20 năm. Theo ý của anh ta, cho dù anh ta không thích cô, ghét cô, thậm chí làm cô bẽ mặt, cô sẽ mãi mãi đuổi theo anh ta.
Làm sao cô có thể vừa xoay người rời đi cô đã yêu người đàn ông khác.
Mà Lạc Hạo Phong này còn đẹp trai ngời ngời, không chỉ đẹp trai mà gia cảnh của anh còn tốt hơn anh ta. Anh là cậu chủ nhỏ mà nhà họ Lạc yêu quý nhất, anh phong lưu phóng khoáng, không biết có bao nhiêu người phụ nữ ngưỡng mộ anh, vậy mà anh lại cảm mến Bạch Tiểu Tiểu…
Nếu họ ở bên nhau.
Anh ta phát hiện trong lòng mình có một nỗi ghen tuông mãnh liệt.
Trên giường bệnh, vẻ mặt Bạch Tiểu Tiểu thờ ơ, dường như cô không nghe thấy những lời của Tiêu Dục Đình.
“Tiểu Tiểu, anh đi trước đây!”
Tiêu Dục Đình muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi lại đổi miệng, trước ánh mắt làm ngơ của Bạch Tiểu Tiểu và ánh mắt coi thường của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong, anh ta hậm hực bỏ đi.
Anh ta vừa ra khỏi phòng bệnh, Đàm Mục đã đóng cửa phòng bằng một tiếng bang.
Lạc Hạo Phong vui vẻ cười với Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, trước đó Tiêu Dục Đình chưa từng đến thăm cô sao?”
Nghe giọng điệu vừa rồi của Tiêu Dục Đình, có vẻ như hôm nay là lần đầu tiên anh ta đến.
Bạch Tiểu Tiểu bị tai nạn đã được gần hai tuần rồi, lúc này anh ta mới xuất hiện, lại còn mang theo dáng vẻ Bạch Tiểu Tiểu sẽ mãi mãi thích mình, vừa nhìn thấy anh ta là anh muốn đấm.
Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, thẳng thừng nói: “Lúc tôi gặp tai nạn xe anh ta đang đi công tác, không phải anh ta vừa nói mới về sáng nay đấy à.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Lạc Hạo Phong nhíu lại, ánh mắt cũng híp lại: “Không phải cô hối hận vì đã đuổi anh ta đi đấy chứ, chẳng lẽ cô còn thích anh ta?”
“Tôi thích ai còn cần phải báo cáo với anh sao?”
Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu hơi thay đổi, cô không vui đáp lại.
Lạc Hạo Phong bị cô làm cho nghẹn họng, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng khi anh nhớ tới chuyện hôm qua mình làm cô ngắt xỉu, anh đành nuốt lời tới bên miệng xuống, trên khuôn mặt đẹp trai lại nở một nụ cười: “Tiểu Tiểu, chúng ta là bạn, sao có thể nói là báo cáo hay không báo cáo chứ, tôi chỉ quan tâm đến cô thôi mà, cô không tin thì cô có thể hỏi Đàm Mục, đúng không Đàm Mục!”
Khóe miệng Đàm Mục cong lên: “Cô Bạch, Hạo Phong thật sự rất quan tâm đến cô, tối hôm qua cậu ấy khiến cô ngất xỉu gần như cả đêm cậu ấy không ngủ. Được rồi, hai người nói chuyện tiếp đi, tôi còn có việc đi trước đây.”
“Cậu chờ tôi với, lát nữa chúng ta cùng nhau đi.”
Lạc Hạo Phong giữ lại lời nói, buột miệng thốt ra.
Đàm Mục khẽ liếc nhìn anh, anh ấy cười với Bạch Tiểu Tiểu, mở cửa ra đi thẳng.