Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Chương 311:
Thành phố B, biệt thự ở ngoại ô.
Tiêu Văn Khanh đưa tay sờ vảy trên khuôn mặt, trong mắt tràn đầy căm hận bước ra ngoài.
Ngô Thiên Nhất bước ra khỏi phòng tắm, sải bước đi tới trước mặt bà ta, tay vòng qua bả vai ôm lấy eo bà ta, nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo trong gương: “Văn Khanh, máy ngày nữa vảy trên mặt em sẽ rơi hết, mọc ra thịt non, rất nhanh sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.”
“Vết sẹo này sâu như vậy sẽ được chứ?”
Tiêu Văn Khanh ngắng đầu nhìn Ngô Thiên Nhất, mặc dù Chương 396c-T6,phừn cậurmãiicũngthấy mệt tôl+ cáo đã gần năm mươi tuổi nhưng bà ta vẫn vô cùng yêu thích cái đẹp, không cho phép bản thân trở nên xấu xí.
Ngô Thiên Nhất cười một tiếng: “Tất nhiên là được, y thuật của bác sĩ Phó là tốt nhát thế giới, hiện tại ông ta còn đang nghiên cứu thuốc có thể thay đổi được mã gien của con người, có lẽ sắp thành công rồi.”
Tiêu Văn Khanh hơi yên tâm, bà ta mím môi sau đó lại hỏi: “Tình huống của thành phố G bên kia như thế nào? Anh vẫn chưa liên lạc được với Tử Hiên à2”
Ý cười trên mặt Ngô Thiên Nhát biến mát, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, mấy ngày qua cảnh sát ở thành phó G vẫn đang tiếp tục điều tra sự việc, Mặc Tu Trần nghĩ do bọn họ làm ra nên đã sai người giám thị Mặc Tử Hiên hai bốn trên hai bốn tiếng, điện thoại nhất định cũng có phần mềm nghe lén.
“Chờ qua trận này anh sẽ liên lạc với nó, Mặc Kính Đằng đã buông tha nó, đến lúc người của Mặc Tu Trần rút lui hết, anh sẽ đưa nó đến thành phó B.”
Ngô Thiên Nhất không hề thích Mặc Tử Hiên nhưng vì Tiêu Văn Khanh, ông ta không thể không miễn cưỡng ép bản thân tiếp nhận Mặc Tử Hiên.
“Ừ, chờ đến lúc Mặc Tu Trần thả lỏng cảnh giác, chúng ta liền bắt Ôn Nhiên đến đây.”
Trong mắt Tiêu Văn Khanh lóe qua một tia hung ác, ngày đó người được phái đi vốn dĩ không phải nhắm vào Ôn Nhiên mà là Bạc Tiểu Tiểu.
Chỉ là trùng hợp Ôn Nhiên lại ở chung một chỗ với Bạch Tiểu Tiểu.
Chẳng qua người cuối cùng bị thương là Bạch Tiểu Tiểu, Tiêu Văn Khanh cũng không có nuối tiếc không bắt được Ôn Nhiên, ngược lại bà ta cảm thấy rất tốt, Bạch Tiểu Tiểu không để ý chuyện sống chết của bản thân như vậy, bà ta sau này muốn bắt Ôn Nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên mặt Ngô Thiên Nhất cũng hiện lên nụ cười ma: “Ừ, không vội, trước mắt cứ chờ vết thương trên mặt em lành lại đã, cứ khiến Mặc Tu Trần lo lắng một thời gian đi, khiến cậu ta cảm nhận một chút mùi vị lo sợ phập phồng là như thế nào.”
Dứt lời ông ta liền kéo Tiêu Văn Khanh từ trên ghế vào ngực, vừa hôn vừa đi đến giường lớn, máy ngày trước vét thương trên mặt Tiêu Văn Khanh chưa kết vảy, Ngô Thiên Nhất sợ làm bà ta bị thương nên không đụng vào bà ta, bây giờ vét thương đã sắp lành, ông ta có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Văn Khanh không cự tuyệt mà vô cùng nhiệt tình đáp lại, hai người rất nhanh liền nga xuống giường lớn, cả căn phòng liền chìm trong bầu không khí phóng đãng.
Giữa đêm ở thành phố G, ảnh hưởng bởi dòng khí lạnh khiến gió đột ngột thổi qua, mưa bắt đầu rơi xuống cùng những bông tuyết!
Trong phòng khách vẫn ấm áp như mùa xuân.
Trên ghế sa lon bằng da thật, Mặc Tu Trần tao nhã nhấp một ngụm cà phê, thả điện thoại di động trên tay xuống bàn trà nhỏ, nơi huyền quan liền truyền đến một trận tiếng vang, bóng dáng của Tiểu Lưu mang theo một luồng khí lạnh xuất hiện ở trước mặt anh.
“Cậu chủ lớn!”
Tiểu Lưu cởi áo khoác trên người, thân hình cao lớn đứng trước ghê sa lông, cúi đầu chờ cậu chủ lớn nhà cậu ta dạy bảo.
“Ngồi đi.”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Tu Trần đảo qua người Tiểu Lưu sau đó lạnh lùng nói.
Tiểu Lưu mặc dù có hơi ngốc ngếch nhưng dù sao cũng đã đi theo Mặc Tu Trần một thời gian, cậu ta vẫn có bản lĩnh nhận biết sắc mặt của anh, đối với một Mặc Tu Trần đang không ngừng phát ra khí thế mạnh mẽ trước mặt, Tiểu Lưu vốn đang chột dạ càng thêm sợ hãi.
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu đây là đang trách tôi ban đầu để cho cậu tiếp xúc với Trình Giai, đến hôm nay cô ta có thai liền muốn phá bỏ sao?”
Tiểu Lưu vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu ta không kịp nghĩ ngợi đã vội vàng lắc đầu liên tục: “Cậu chủ lớn, không phải như thé, tôi không dám oán trách cậu chủ lớn cũng thật sự không có.”
“Vậy cậu ngồi xuống đây, kể lại máy chuyện đã xảy ra cho tôi.
Giọng nói Mặc Tu Trần vô cùng nghiêm khác, Tiểu Lưu bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhữn, đành phải ngồi xuống ghế sa lông đối diện.
*Nói đi, tại sao lại giấu tôi chuyện Trình Giai mang thai, cậu cảm thấy bản thân có thể giấu giếm chuyện này cả đời sao?”
Thành phố B, biệt thự ở ngoại ô.
Tiêu Văn Khanh đưa tay sờ vảy trên khuôn mặt, trong mắt tràn đầy căm hận bước ra ngoài.
Ngô Thiên Nhất bước ra khỏi phòng tắm, sải bước đi tới trước mặt bà ta, tay vòng qua bả vai ôm lấy eo bà ta, nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo trong gương: “Văn Khanh, máy ngày nữa vảy trên mặt em sẽ rơi hết, mọc ra thịt non, rất nhanh sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.”
“Vết sẹo này sâu như vậy sẽ được chứ?”
Tiêu Văn Khanh ngắng đầu nhìn Ngô Thiên Nhất, mặc dù Chương 396c-T6,phừn cậurmãiicũngthấy mệt tôl+ cáo đã gần năm mươi tuổi nhưng bà ta vẫn vô cùng yêu thích cái đẹp, không cho phép bản thân trở nên xấu xí.
Ngô Thiên Nhất cười một tiếng: “Tất nhiên là được, y thuật của bác sĩ Phó là tốt nhát thế giới, hiện tại ông ta còn đang nghiên cứu thuốc có thể thay đổi được mã gien của con người, có lẽ sắp thành công rồi.”
Tiêu Văn Khanh hơi yên tâm, bà ta mím môi sau đó lại hỏi: “Tình huống của thành phố G bên kia như thế nào? Anh vẫn chưa liên lạc được với Tử Hiên à2”
Ý cười trên mặt Ngô Thiên Nhát biến mát, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, mấy ngày qua cảnh sát ở thành phó G vẫn đang tiếp tục điều tra sự việc, Mặc Tu Trần nghĩ do bọn họ làm ra nên đã sai người giám thị Mặc Tử Hiên hai bốn trên hai bốn tiếng, điện thoại nhất định cũng có phần mềm nghe lén.
“Chờ qua trận này anh sẽ liên lạc với nó, Mặc Kính Đằng đã buông tha nó, đến lúc người của Mặc Tu Trần rút lui hết, anh sẽ đưa nó đến thành phó B.”
Ngô Thiên Nhất không hề thích Mặc Tử Hiên nhưng vì Tiêu Văn Khanh, ông ta không thể không miễn cưỡng ép bản thân tiếp nhận Mặc Tử Hiên.
“Ừ, chờ đến lúc Mặc Tu Trần thả lỏng cảnh giác, chúng ta liền bắt Ôn Nhiên đến đây.”
Trong mắt Tiêu Văn Khanh lóe qua một tia hung ác, ngày đó người được phái đi vốn dĩ không phải nhắm vào Ôn Nhiên mà là Bạc Tiểu Tiểu.
Chỉ là trùng hợp Ôn Nhiên lại ở chung một chỗ với Bạch Tiểu Tiểu.
Chẳng qua người cuối cùng bị thương là Bạch Tiểu Tiểu, Tiêu Văn Khanh cũng không có nuối tiếc không bắt được Ôn Nhiên, ngược lại bà ta cảm thấy rất tốt, Bạch Tiểu Tiểu không để ý chuyện sống chết của bản thân như vậy, bà ta sau này muốn bắt Ôn Nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên mặt Ngô Thiên Nhất cũng hiện lên nụ cười ma: “Ừ, không vội, trước mắt cứ chờ vết thương trên mặt em lành lại đã, cứ khiến Mặc Tu Trần lo lắng một thời gian đi, khiến cậu ta cảm nhận một chút mùi vị lo sợ phập phồng là như thế nào.”
Dứt lời ông ta liền kéo Tiêu Văn Khanh từ trên ghế vào ngực, vừa hôn vừa đi đến giường lớn, máy ngày trước vét thương trên mặt Tiêu Văn Khanh chưa kết vảy, Ngô Thiên Nhất sợ làm bà ta bị thương nên không đụng vào bà ta, bây giờ vét thương đã sắp lành, ông ta có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Văn Khanh không cự tuyệt mà vô cùng nhiệt tình đáp lại, hai người rất nhanh liền nga xuống giường lớn, cả căn phòng liền chìm trong bầu không khí phóng đãng.
Giữa đêm ở thành phố G, ảnh hưởng bởi dòng khí lạnh khiến gió đột ngột thổi qua, mưa bắt đầu rơi xuống cùng những bông tuyết!
Trong phòng khách vẫn ấm áp như mùa xuân.
Trên ghế sa lon bằng da thật, Mặc Tu Trần tao nhã nhấp một ngụm cà phê, thả điện thoại di động trên tay xuống bàn trà nhỏ, nơi huyền quan liền truyền đến một trận tiếng vang, bóng dáng của Tiểu Lưu mang theo một luồng khí lạnh xuất hiện ở trước mặt anh.
“Cậu chủ lớn!”
Tiểu Lưu cởi áo khoác trên người, thân hình cao lớn đứng trước ghê sa lông, cúi đầu chờ cậu chủ lớn nhà cậu ta dạy bảo.
“Ngồi đi.”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Tu Trần đảo qua người Tiểu Lưu sau đó lạnh lùng nói.
Tiểu Lưu mặc dù có hơi ngốc ngếch nhưng dù sao cũng đã đi theo Mặc Tu Trần một thời gian, cậu ta vẫn có bản lĩnh nhận biết sắc mặt của anh, đối với một Mặc Tu Trần đang không ngừng phát ra khí thế mạnh mẽ trước mặt, Tiểu Lưu vốn đang chột dạ càng thêm sợ hãi.
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu đây là đang trách tôi ban đầu để cho cậu tiếp xúc với Trình Giai, đến hôm nay cô ta có thai liền muốn phá bỏ sao?”
Tiểu Lưu vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu ta không kịp nghĩ ngợi đã vội vàng lắc đầu liên tục: “Cậu chủ lớn, không phải như thé, tôi không dám oán trách cậu chủ lớn cũng thật sự không có.”
“Vậy cậu ngồi xuống đây, kể lại máy chuyện đã xảy ra cho tôi.
Giọng nói Mặc Tu Trần vô cùng nghiêm khác, Tiểu Lưu bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhữn, đành phải ngồi xuống ghế sa lông đối diện.
*Nói đi, tại sao lại giấu tôi chuyện Trình Giai mang thai, cậu cảm thấy bản thân có thể giấu giếm chuyện này cả đời sao?”