Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Chương 298
Bạch Tiểu Tiểu đã hôn mê bốn ngày, khi cô ấy tỉnh lại đã là buổi tối.
Ôn Nhiên đang đứng trước giường bệnh, nắm tay cô ấy, kể chuyện thú vị khi các cô còn đi học, cô ấy chậm rãi mở: mắt ra.
“Tiểu Tiểu, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Một giây trước Ôn Nhiên còn đang độc thoại, cô ấy kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vui vẻ đứng dậy khỏi ghé, cô lập tức ấn chuông gọi ở đầu giường.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn cô vừa khóc vừa cười, khóe môi cô ấy chậm rãi cong lên, ngay sau đó vẻ mặt cô ấy khó chịu, chút biểu cảm này cũng khiến cô ấy cảm thấy đau đầu.
“Tiểu Tiểu, cậu sao vậy, rất đau sao?”
Ôn Nhiên nhìn dáng vẻ của cô ấy khó chịu, cô cảm thấy Xót xa vô cùng.
“Không, không sao!”
Bạch Tiểu Tiểu chậm rãi mở miệng, từ lúc tỉnh lại toàn thân cô ấy đau đớn khắp noi, giọng nói rất nhẹ.
Có Khải và viện trưởng Cố cùng các nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới, đến cùng lúc còn có Mặc Tu Trần và ba mẹ Bạch, nhưng họ đều ở bên ngoài.
“Nhiên Nhiên, em đi ra ngoài trước đi, bọn anh sẽ kiểm tra cho Bạch Tiểu Tiểu.”
Có Khải nói với Ôn Nhiên, anh ấy chỉ vào ba mẹ Bạch đang đứng ngoài cửa sổ. Ôn Nhiên gật đầu, cô lại liếc nhìn Tiểu Tiểu đang nằm trên giường bệnh, bước ra khỏi phòng bệnh cô lập tức bị mẹ Bạch ôm chặt: “Nhiên Nhiên, Tiểu Tiểu thật sự tỉnh lại rồi sao?”
Mẹ Bạch rơi nước mắt, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Ôn Nhiên nặng nề gật đầu, cô muốn cười an ủi với mẹ Bạch, nhưng cô chưa kịp cười thì nước mắt đã chảy ra trước: “Di, Tiểu Tiểu tỉnh rồi, cậu ấy thật sự tỉnh rồi, qua mấy ngày nữa cậu ấy sẽ hoàn toàn bình phục, sẽ giống như trước đây.”
Mẹ Bạch kích động ôm Ôn Nhiên: “Tốt quá rồi, Nhiên Nhiên, cháu không biết mấy ngày nay dì sợ hãi như thế nào đâu, dì sợ Tiểu Tiểu không tỉnh lại. Con bé đã tỉnh lại, cuối cùng cũng ổn cả rồi.”
Thân thể Ôn Nhiên có chút cứng ngắc, trong lòng cô tràn đầy tự trách.
Cô là người đã hại dì suýt mất đi con gái, hại Tiểu Tiểu suýt nữa…
“Nhiên Nhiên, dì không trách cháu. Dì biết cháu và Tiểu Tiểu tình cảm như chị em, là Tiểu Tiểu cam tâm tình nguyện. Di tin, cho dù có xảy ra chuyện như vậy lần nữa thì Tiểu Tiểu vẫn sẽ làm như vậy.”
Mẹ Bạch buông Ôn Nhiên ra, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước dì chỉ mải lo lắng cho Tiểu Tiểu, bây giờ Tiểu Tiểu tỉnh lại rồi. Nhiên Nhiên, dì muốn nói với cháu, cháu đừng tự trách mình, cơ thể của Tiểu Tiểu sẽ mắt vài tháng để hồi phục, sau này cháu ở bên cạnh con bé nhiều hơn là được.”
Ôn Nhiên nặng nê gật đâu, mẹ Bạch không trách cô cô càng cảm thấy khó chịu.
Nếu bà ấy mắng mỏ cô, cô sẽ cảm tháy thoải mái hơn.
“Di à, dì đừng lo lắng, cháu sẽ ở bên Tiểu Tiểu nhiều hơn, để cậu ấy sớm bình phục.”
Mặc Tu Trần lặng lẽ đứng nhìn cảnh này, trong lòng anh không khỏi kính phục mẹ Bạch hơn một chút, Nhiên Nhiên có thể kết bạn với một người bạn như Bạch Tiểu Tiểu anh cũng mừng thay cô.
Cô không có nhiều bạn, chính xác mà nói cô chỉ có một mình Bạch Tiểu Tiểu, trong lúc nguy hiểm nhất cô ấy sẽ đẩy cô ra mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, có một người bạn như vậy là đủ rồi.
Mặc Tu Trần cười, thản nhiên nói: “Không sao, anh làm ở đâu cũng không quan trọng.”
Để Nhiên Nhiên một mình ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, anh cảm thấy đau lòng và lo lắng.
Kết hôn với cô được vài tháng ngắn ngủi, anh đã máy lần suýt mắt đi cô rồi.
Loại cảm giác đó giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, thở không nỗi, anh không chịu nổi việc mát đi cô, việc anh có thể làm đương nhiên là trông cô thật chặt.
Những lời nói của Mặc Tử Hiên ngày hôm đó cứ văng vẳng bên tai anh, anh tin Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất sẽ không buông tha cho mình. Đêm đó bọn họ không đâm được Nhiên Nhiên, người bị đâm là Bạch Tiểu Tiểu, chắc chắn sẽ có lần khác.
Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất trốn trong bóng tối, anh không biết khi nào bọn họ sẽ ra tay, anh càng không biết họ sẽ dùng phương pháp gì để làm tổn thương Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần thực sự không dám sơ suất.
Ôn Nhiên cau mày nhìn quyển sổ trên bàn trà, sau đó cô nhìn đến chiếc ghế sô pha không rộng rãi mà mình đang ngồi, Mặc Tu Trần cao như vậy, vì anh muốn cho cô ngủ ngon mà không phải chen chúc nhau nên hai ngày nay anh đều nằm ở trên ghé sô pha.
“Thực sự không cần đâu anh, thấy anh ngày nào anh cũng phải ngủ ở ghế sô pha, em đau lòng.”
Ánh mắt mọng nước của Ôn Nhiên nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, cô nghiêm túc nói.
Không phải chỉ có mình anh thương cô, cô cũng thương anh.
Ánh mắt Mặc Tu Trần trầm xuống, một lời nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên đã khiến anh cảm thấy vui vẻ, giữa lông mày nở một nụ cười dịu dàng, anh không nhịn được cúi đầu che đi đôi môi mềm mại của cô.
“Nhiên Nhiên, tối nay anh sẽ không ngủ trên sô pha nữa, anh sẽ cùng em ngủ trên giường.”
Anh không hôn cô sâu, chỉ hôn nhẹ nhàng rồi rời khỏi môi cô.
Trong hai đêm này, không phải anh hoàn toàn sợ chen chúc chèn ép cô làm ảnh hưởng đến giác ngủ của cô nên mới nằm trên sô pha. Mà là vì anh biết anh không có sức phản kháng nào đối với Nhiên Nhiên, anh sợ khi anh ở gần cô anh sẽ không nhịn được mà làm gì đó với cô.
Cô lo lắng cho Bạch Tiểu Tiểu, cô sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Thực ra anh cũng lo lắng, nhưng chết tiệt, anh không thể kiểm soát phản ứng theo bản năng của cơ thể.
Nên anh chỉ đành để bản thân ấm ức nằm trên sô pha, sáng dậy cảm thấy khó chịu, còn bị anh chàng Lạc Hạo Phong trêu chọc, anh ấy nói anh nên ngủ trên ghế sô pha vài đêm nữa, nếm mùi đau khổ khi ngủ trên ghé sô pha.
“Em nghĩ anh vẫn nên…”
“Nhiên Nhiên, chúng ta đổi chủ đề được không? Dù em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không đồng ý đâu, cùng lắm thì anh sẽ bảo Cố Khải đổi một cái giường lớn hơn, tóm lại là em ở bệnh viện bao lâu thì anh ở như thế.”
“Nhưng em muốn ở chung một phòng với Tiểu Tiểu.”
Đây mới là mục đích của Ôn Nhiên.
Mặc Tu Trần nghe xong thì sửng sót, vậy mà anh lại quên mắt cái vấn đề này.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hiếm có của anh, trên mặt Ôn Nhiên hiện lên một nụ cười, trong máy ngày qua đây là lần đầu tiên cô cười thật lòng: “Tu Trần, không phải anh cũng muốn ở cùng em và chuyển đến phòng của Tiểu Tiểu đấy chứ?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ động, nhìn nụ cười mờ nhạt của cô, trong chốc lát anh xúc động đến mức không tìm được lời nào để phản bác.
“Vậy cứ quyết định như thế đi, lát nữa anh về nhà ngủ, nếu anh không yên tâm thì anh có thể tìm thêm máy người ở bệnh viện bảo vệ em. Nhưng anh phải về, em sẽ không cho anh ở trong phòng Tiểu Tiểu đâu.”
Nói đến cuối cùng, Ôn Nhiên còn cố ý mím môi.
Mặc Tu Trần gật đầu, đừng nói là Nhiên Nhiên không cho, chính anh cũng sẽ không làm như vậy.
Bạch Tiểu Tiểu đã hôn mê bốn ngày, khi cô ấy tỉnh lại đã là buổi tối.
Ôn Nhiên đang đứng trước giường bệnh, nắm tay cô ấy, kể chuyện thú vị khi các cô còn đi học, cô ấy chậm rãi mở: mắt ra.
“Tiểu Tiểu, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Một giây trước Ôn Nhiên còn đang độc thoại, cô ấy kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vui vẻ đứng dậy khỏi ghé, cô lập tức ấn chuông gọi ở đầu giường.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn cô vừa khóc vừa cười, khóe môi cô ấy chậm rãi cong lên, ngay sau đó vẻ mặt cô ấy khó chịu, chút biểu cảm này cũng khiến cô ấy cảm thấy đau đầu.
“Tiểu Tiểu, cậu sao vậy, rất đau sao?”
Ôn Nhiên nhìn dáng vẻ của cô ấy khó chịu, cô cảm thấy Xót xa vô cùng.
“Không, không sao!”
Bạch Tiểu Tiểu chậm rãi mở miệng, từ lúc tỉnh lại toàn thân cô ấy đau đớn khắp noi, giọng nói rất nhẹ.
Có Khải và viện trưởng Cố cùng các nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới, đến cùng lúc còn có Mặc Tu Trần và ba mẹ Bạch, nhưng họ đều ở bên ngoài.
“Nhiên Nhiên, em đi ra ngoài trước đi, bọn anh sẽ kiểm tra cho Bạch Tiểu Tiểu.”
Có Khải nói với Ôn Nhiên, anh ấy chỉ vào ba mẹ Bạch đang đứng ngoài cửa sổ. Ôn Nhiên gật đầu, cô lại liếc nhìn Tiểu Tiểu đang nằm trên giường bệnh, bước ra khỏi phòng bệnh cô lập tức bị mẹ Bạch ôm chặt: “Nhiên Nhiên, Tiểu Tiểu thật sự tỉnh lại rồi sao?”
Mẹ Bạch rơi nước mắt, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Ôn Nhiên nặng nề gật đầu, cô muốn cười an ủi với mẹ Bạch, nhưng cô chưa kịp cười thì nước mắt đã chảy ra trước: “Di, Tiểu Tiểu tỉnh rồi, cậu ấy thật sự tỉnh rồi, qua mấy ngày nữa cậu ấy sẽ hoàn toàn bình phục, sẽ giống như trước đây.”
Mẹ Bạch kích động ôm Ôn Nhiên: “Tốt quá rồi, Nhiên Nhiên, cháu không biết mấy ngày nay dì sợ hãi như thế nào đâu, dì sợ Tiểu Tiểu không tỉnh lại. Con bé đã tỉnh lại, cuối cùng cũng ổn cả rồi.”
Thân thể Ôn Nhiên có chút cứng ngắc, trong lòng cô tràn đầy tự trách.
Cô là người đã hại dì suýt mất đi con gái, hại Tiểu Tiểu suýt nữa…
“Nhiên Nhiên, dì không trách cháu. Dì biết cháu và Tiểu Tiểu tình cảm như chị em, là Tiểu Tiểu cam tâm tình nguyện. Di tin, cho dù có xảy ra chuyện như vậy lần nữa thì Tiểu Tiểu vẫn sẽ làm như vậy.”
Mẹ Bạch buông Ôn Nhiên ra, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước dì chỉ mải lo lắng cho Tiểu Tiểu, bây giờ Tiểu Tiểu tỉnh lại rồi. Nhiên Nhiên, dì muốn nói với cháu, cháu đừng tự trách mình, cơ thể của Tiểu Tiểu sẽ mắt vài tháng để hồi phục, sau này cháu ở bên cạnh con bé nhiều hơn là được.”
Ôn Nhiên nặng nê gật đâu, mẹ Bạch không trách cô cô càng cảm thấy khó chịu.
Nếu bà ấy mắng mỏ cô, cô sẽ cảm tháy thoải mái hơn.
“Di à, dì đừng lo lắng, cháu sẽ ở bên Tiểu Tiểu nhiều hơn, để cậu ấy sớm bình phục.”
Mặc Tu Trần lặng lẽ đứng nhìn cảnh này, trong lòng anh không khỏi kính phục mẹ Bạch hơn một chút, Nhiên Nhiên có thể kết bạn với một người bạn như Bạch Tiểu Tiểu anh cũng mừng thay cô.
Cô không có nhiều bạn, chính xác mà nói cô chỉ có một mình Bạch Tiểu Tiểu, trong lúc nguy hiểm nhất cô ấy sẽ đẩy cô ra mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, có một người bạn như vậy là đủ rồi.
Mặc Tu Trần cười, thản nhiên nói: “Không sao, anh làm ở đâu cũng không quan trọng.”
Để Nhiên Nhiên một mình ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, anh cảm thấy đau lòng và lo lắng.
Kết hôn với cô được vài tháng ngắn ngủi, anh đã máy lần suýt mắt đi cô rồi.
Loại cảm giác đó giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, thở không nỗi, anh không chịu nổi việc mát đi cô, việc anh có thể làm đương nhiên là trông cô thật chặt.
Những lời nói của Mặc Tử Hiên ngày hôm đó cứ văng vẳng bên tai anh, anh tin Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất sẽ không buông tha cho mình. Đêm đó bọn họ không đâm được Nhiên Nhiên, người bị đâm là Bạch Tiểu Tiểu, chắc chắn sẽ có lần khác.
Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất trốn trong bóng tối, anh không biết khi nào bọn họ sẽ ra tay, anh càng không biết họ sẽ dùng phương pháp gì để làm tổn thương Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần thực sự không dám sơ suất.
Ôn Nhiên cau mày nhìn quyển sổ trên bàn trà, sau đó cô nhìn đến chiếc ghế sô pha không rộng rãi mà mình đang ngồi, Mặc Tu Trần cao như vậy, vì anh muốn cho cô ngủ ngon mà không phải chen chúc nhau nên hai ngày nay anh đều nằm ở trên ghé sô pha.
“Thực sự không cần đâu anh, thấy anh ngày nào anh cũng phải ngủ ở ghế sô pha, em đau lòng.”
Ánh mắt mọng nước của Ôn Nhiên nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, cô nghiêm túc nói.
Không phải chỉ có mình anh thương cô, cô cũng thương anh.
Ánh mắt Mặc Tu Trần trầm xuống, một lời nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên đã khiến anh cảm thấy vui vẻ, giữa lông mày nở một nụ cười dịu dàng, anh không nhịn được cúi đầu che đi đôi môi mềm mại của cô.
“Nhiên Nhiên, tối nay anh sẽ không ngủ trên sô pha nữa, anh sẽ cùng em ngủ trên giường.”
Anh không hôn cô sâu, chỉ hôn nhẹ nhàng rồi rời khỏi môi cô.
Trong hai đêm này, không phải anh hoàn toàn sợ chen chúc chèn ép cô làm ảnh hưởng đến giác ngủ của cô nên mới nằm trên sô pha. Mà là vì anh biết anh không có sức phản kháng nào đối với Nhiên Nhiên, anh sợ khi anh ở gần cô anh sẽ không nhịn được mà làm gì đó với cô.
Cô lo lắng cho Bạch Tiểu Tiểu, cô sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Thực ra anh cũng lo lắng, nhưng chết tiệt, anh không thể kiểm soát phản ứng theo bản năng của cơ thể.
Nên anh chỉ đành để bản thân ấm ức nằm trên sô pha, sáng dậy cảm thấy khó chịu, còn bị anh chàng Lạc Hạo Phong trêu chọc, anh ấy nói anh nên ngủ trên ghế sô pha vài đêm nữa, nếm mùi đau khổ khi ngủ trên ghé sô pha.
“Em nghĩ anh vẫn nên…”
“Nhiên Nhiên, chúng ta đổi chủ đề được không? Dù em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không đồng ý đâu, cùng lắm thì anh sẽ bảo Cố Khải đổi một cái giường lớn hơn, tóm lại là em ở bệnh viện bao lâu thì anh ở như thế.”
“Nhưng em muốn ở chung một phòng với Tiểu Tiểu.”
Đây mới là mục đích của Ôn Nhiên.
Mặc Tu Trần nghe xong thì sửng sót, vậy mà anh lại quên mắt cái vấn đề này.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hiếm có của anh, trên mặt Ôn Nhiên hiện lên một nụ cười, trong máy ngày qua đây là lần đầu tiên cô cười thật lòng: “Tu Trần, không phải anh cũng muốn ở cùng em và chuyển đến phòng của Tiểu Tiểu đấy chứ?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ động, nhìn nụ cười mờ nhạt của cô, trong chốc lát anh xúc động đến mức không tìm được lời nào để phản bác.
“Vậy cứ quyết định như thế đi, lát nữa anh về nhà ngủ, nếu anh không yên tâm thì anh có thể tìm thêm máy người ở bệnh viện bảo vệ em. Nhưng anh phải về, em sẽ không cho anh ở trong phòng Tiểu Tiểu đâu.”
Nói đến cuối cùng, Ôn Nhiên còn cố ý mím môi.
Mặc Tu Trần gật đầu, đừng nói là Nhiên Nhiên không cho, chính anh cũng sẽ không làm như vậy.