Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 286: Chỉ là em không quen
Từ lúc Ôn Nhiên bước vào, Mặc Tu Trần đã lo lăng.
Lời nói của anh vừa dứt, lúc này cửa phòng bệnh mở ra.
“Cố Khải, đi thôi.”
Nhìn thấy người đi ra là Ôn Nhiên, ánh mắt của Mặc Tu Trần sáng lên, anh nói với Cố Khải ở bên cạnh. Ném nửa điều thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, sải bước đi về phía Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, em và anh em nói chuyện xong chưa?”
Bóng dáng cao lớn của Mặc Tu Trần dừng lại trước mặt Ôn Nhiên, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô thật chặt, đôi mắt của cô đỏ hoe, rõ ràng là vừa nãy cô lại khóc.
Trái tim anh thắt lại, anh đưa tay ra bắt lấy tay cô.
Ôn Nhiên không trốn tránh, để lòng bàn tay to lớn của anh quấn lấy tay mình, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào lòng bàn tay cô, nhanh chóng thấm vào da thịt, hơi ấm truyền vào tim.
“Sao anh chưa đến công ty?”
Cô không trả lời câu hỏi, vừa nãy cô nói mình muốn nói chuyện riêng với anh trai, tính để anh quay lại công ty đi làm, nhưng mà cô lại quên không nói.
Mặc Tu Trần cười nhẹ nói: “Anh đã giao công việc cho Hạo Phong và Đàm Mục rồi, công ty đã có hai cậu ấy, anh lười một lúc cũng không sao đâu.”
Ánh mắt Ôn Nhiên dời khỏi khuôn mặt anh nhìn sang Cố Khải ở bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt anh ấy nhìn cô ấm áp tựa như gió xuân.
“Anh em đã nói với em tất cả mọi chuyện rồi.”
Cô nhàn nhạt nói, giọng nói của cô không nghe ra được cảm xúc gì, ánh mắt Cố Khải hơi nhíu lại: “Chúng ta vào rồi nói chuyện đi.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên gật đầu, Mặc Tu Trần nắm tay cô đi vào phòng bệnh.
Cố Khải đi theo phía sau, Ôn Cẩm đang tựa vào trên giường, anh ấy liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần và Cố Khải, chậm rãi nói: “Nhiên Nhiên, nếu em còn có gì không hiểu em có thể hỏi Mặc Tu Trần và Cố Khải, có những chuyện hai người họ biết rõ hơn anh.”
Anh ấy đang đề cập đến việc Ôn Nhiên bị bắt đi khi còn nhỏ, sau đó là chuyện cô đã cứu Mặc Tu Trần.
Về chuyện này, anh ấy không biết nhiều như họ.
Mặc Tu Trần bắt gặp ánh mắt của Ôn Cẩm, anh lập tức hiểu ý anh ấy, anh quay đầu lại nhìn Cố Khải, Cố Khải khẽ gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, một hai câu anh không thể giải thích rõ được chuyện liên quan đến em khi còn nhỏ, nếu em bằng lòng thì lát nữa em về nhà cùng anh, anh sẽ từ từ kể cho em nghe, được không?”
Ôn Nhiên giật mình ngước nhìn Cố Khải.
Hai từ “về nhà” làm cho cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút khó thích ứng.
Giữa hai lông mày của Cố Khải hiện ra một nụ cười, anh ấy cố gắng làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn: “Ở nhà vẫn còn nhiều ảnh của em khi em còn nhỏ, có cả ảnh chụp cả nhà chúng ta. Chắc em không biết khi còn nhỏ em dễ thương như thế nào đâu, hay là em về nhà xem cùng anh đi.”
“Em Trong mắt cô thoáng hiện lên sự do dự, Ôn Cẩm nằm trên giường bệnh đều nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, trái tim anh ấy bắt giác đau nhói: “Nhiên Nhiên, đi đi, về nhà với anh trai em xem một chút,át nữa anh phải đến công ty.”
“Anh, anh mãi mãi là anh trai của em.”
Lời Ôn Nhiên thốt ra đã khiến ba người trong phòng bệnh đồng thời giật mình.
Ánh mắt của Ôn Cẩm chợt ươn ướt, vừa rồi Ôn Nhiên khóc anh ấy đã đau lòng như vậy, nhưng cũng không cảm thấy chua xót và cảm động trước vẻ mặt kích động và vội vàng của cô lúc này.
Ánh mắt của Cố Khải thay đổi vài lần, thân hình cao lớn của anh ấy hơi cứng lại.
Ôn Cẩm mỉm cười, anh ấy vẫy tay với Ôn Nhiên.
Cô rút bàn tay được Mặc Tu Trần nắm ra, đi đến bên giường bệnh, nhìn Ôn Cẩm.
“Nhiên Nhiên, anh đương nhiên sẽ mãi là anh trai của em.
Chẳng phải vừa rồi anh đã nói rồi sao, cho dù thân thế của em là gì thì em vẫn mãi là em gái của anh. Bây giờ, em chỉ có thêm một người anh trai mà thôi, những năm qua, viện trưởng Cố và Có Khải chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em.”
Ôn Cẩm đưa tay ra nắm lấy tay của Ôn Nhiên, ánh mắt anh ấy nhìn cô tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, tràn đầy tình yêu thương của anh trai đối với em gái, lúc này trong lòng anh ấy không hề có ý nghĩ đen tối nào khác.
Anh ấy liếc nhìn Cố Khải đang ở cách đó vài bước, rồi nói tiếp: “Trước đây, không phải em đã nói hy vọng Cố Khải có thể tìm thấy em gái mình sớm hơn sao? Bây giờ, cậu ấy cuối cùng cũng đã tìm thấy em gái của mình. Nếu em gái cậu ấy không nhận cậu ấy, em nói xem, sự vắt vả tìm kiếm của cậu ấy trong những năm qua… “
“Anh, không phải là em không muốn nhận anh Có, chỉ là em không quen.”
Ôn Nhiên ngắt lời Ôn Cẩm, cô biện giải cho bản thân. Những lời vừa nãy cô nói ra không phải là cô không muốn nhận người anh trai Cố Khải này, cũng không phải cô không muốn chấp nhận thân phận con gái của nhà họ GÓ: Chỉ là từ lúc ba mẹ qua đời, cô và anh trai là người thân duy nhất của nhau, cô sợ mình và Cố Khải nhận nhau, gọi anh ấy là anh trai thì Ôn Cẳm sẽ cảm thây mát mát hoặc khó chịu.
Trên môi Ôn Cẩm nở nụ cười, giọng điệu anh ấy chân thành và khích lệ: “Anh biết em sợ anh sẽ buồn, nhưng đó là do em nghĩ, em nghĩ người anh trai này của em nhỏ nhen như thế à.
Em nhận lại anh trai em, anh cũng đâu có mắt đi cô em gái là em đâu.”
“Không sao đâu Nhiên Nhiên, em vẫn như trước gọi anh là anh Cố là được, anh cũng đã quen em gọi anh như vậy rồi.”
Cố Khải chủ động nói, anh ấy biết, đột nhiên muốn cô thay đổi gọi mình là anh trai hẳn là cô không quen, anh ấy đã đợi nhiều năm như vậy rồi, anh ấy cũng không để ý, đợi thêm một thời gian nữa cũng được.
Dù sao thì Nhiên Nhiên cũng đã biết thân thế của mình rồi, em ấy gọi như thế nào thì em ấy cũng là em gái của mình, là em gái có quan hệ huyết thống.
“Nhiên Nhiên, nếu hôm nay em không muốn đến nhà Cố Khải thì có thể để hôm khác đi. Hôm nay anh không đi làm, em muốn đi đâu thì anh sẽ đi cùng em.”
Mặc Tu Trần yên lặng hồi lâu, anh nghe ba người họ nói chuyện một hồi, không khỏi chen vào.
Ôn Nhiên lắc đầu: “Anh không cần trì hoãn công việc vì em đâu, mấy ngày nay công ty bận rộn như vậy, anh mau trở lại làm việc đi, em với anh Cố về nhà anh ấy.”
Nói đến đây, cô quay đầu lại nói với Ôn Cẩm: “Anh, buổi chiều em sẽ đến nhà máy tìm anh.”
“Được, anh sẽ đợi em.”
Ôn Cảm nở nụ cười đồng ý, ánh mắt anh ấy nhìn về phía Mặc Tu Trần: “Chủ tịch Mặc không để ý thì cho tôi đi nhờ đi!”. truyện đam mỹ
Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày đẹp trai, sảng khoái đồng ý: “Tôi không để ý, vừa vặn cùng đường.”
Nụ cười nơi khóe miệng Ôn Cẩm càng sâu, anh ấy nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Anh sẽ đi nhờ xe của Mặc Tu Trần đến nhà máy, em và Cố Khải cũng đừng chậm trễ nữa.”
Mặc Tu Trần ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng dặn dò: “Nhiên Nhiên, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Ôn Cẩm liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần rồi nói đùa: “Cậu nói như vậy cứ như là Cố Khải sẽ bắt nạt Nhiên Nhiên không bằng ý.
Mặc Tu Trần, sau này cậu phải cẩn thận một chút, bây giờ Nhiên Nhiên còn có thêm một người anh, nếu cậu dám bắt nạt Nhiên Nhiên, cho dù tôi không đánh lại cậu thì còn có Cố Khải giúp, cậu nhất định sẽ không được yên thân đâu.”
Mặc Tu Trần nói ‘cắt, lấy lại sự kiêu ngạo và tự tin của mình: “Hai người sẽ không bao giờ có cơ hội hợp lực chống lại tôi vì lý do này đâu.”
Anh tiến hai bước đến bên giường, vươn tay đỡ Ôn Cẩm: “Đi thôi, tôi đỡ anh.”
Ôn Nhiên đầy xe lăn đến, cô nhìn Mặc Tu Trần đỡ Ôn Cẩm ngồi lên xe lăn cùng, ánh mắt anh dịu dàng mà khích lệ nhìn cô, anh đầy Ôn Cẩm ra khỏi phòng bệnh, không biết hai người họ đang nói gì, giọng nói đã dần dần đi xa.
Trong chốc lát cô có chút ngây người!
Lời nói của anh vừa dứt, lúc này cửa phòng bệnh mở ra.
“Cố Khải, đi thôi.”
Nhìn thấy người đi ra là Ôn Nhiên, ánh mắt của Mặc Tu Trần sáng lên, anh nói với Cố Khải ở bên cạnh. Ném nửa điều thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, sải bước đi về phía Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, em và anh em nói chuyện xong chưa?”
Bóng dáng cao lớn của Mặc Tu Trần dừng lại trước mặt Ôn Nhiên, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô thật chặt, đôi mắt của cô đỏ hoe, rõ ràng là vừa nãy cô lại khóc.
Trái tim anh thắt lại, anh đưa tay ra bắt lấy tay cô.
Ôn Nhiên không trốn tránh, để lòng bàn tay to lớn của anh quấn lấy tay mình, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào lòng bàn tay cô, nhanh chóng thấm vào da thịt, hơi ấm truyền vào tim.
“Sao anh chưa đến công ty?”
Cô không trả lời câu hỏi, vừa nãy cô nói mình muốn nói chuyện riêng với anh trai, tính để anh quay lại công ty đi làm, nhưng mà cô lại quên không nói.
Mặc Tu Trần cười nhẹ nói: “Anh đã giao công việc cho Hạo Phong và Đàm Mục rồi, công ty đã có hai cậu ấy, anh lười một lúc cũng không sao đâu.”
Ánh mắt Ôn Nhiên dời khỏi khuôn mặt anh nhìn sang Cố Khải ở bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt anh ấy nhìn cô ấm áp tựa như gió xuân.
“Anh em đã nói với em tất cả mọi chuyện rồi.”
Cô nhàn nhạt nói, giọng nói của cô không nghe ra được cảm xúc gì, ánh mắt Cố Khải hơi nhíu lại: “Chúng ta vào rồi nói chuyện đi.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên gật đầu, Mặc Tu Trần nắm tay cô đi vào phòng bệnh.
Cố Khải đi theo phía sau, Ôn Cẩm đang tựa vào trên giường, anh ấy liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần và Cố Khải, chậm rãi nói: “Nhiên Nhiên, nếu em còn có gì không hiểu em có thể hỏi Mặc Tu Trần và Cố Khải, có những chuyện hai người họ biết rõ hơn anh.”
Anh ấy đang đề cập đến việc Ôn Nhiên bị bắt đi khi còn nhỏ, sau đó là chuyện cô đã cứu Mặc Tu Trần.
Về chuyện này, anh ấy không biết nhiều như họ.
Mặc Tu Trần bắt gặp ánh mắt của Ôn Cẩm, anh lập tức hiểu ý anh ấy, anh quay đầu lại nhìn Cố Khải, Cố Khải khẽ gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, một hai câu anh không thể giải thích rõ được chuyện liên quan đến em khi còn nhỏ, nếu em bằng lòng thì lát nữa em về nhà cùng anh, anh sẽ từ từ kể cho em nghe, được không?”
Ôn Nhiên giật mình ngước nhìn Cố Khải.
Hai từ “về nhà” làm cho cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút khó thích ứng.
Giữa hai lông mày của Cố Khải hiện ra một nụ cười, anh ấy cố gắng làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn: “Ở nhà vẫn còn nhiều ảnh của em khi em còn nhỏ, có cả ảnh chụp cả nhà chúng ta. Chắc em không biết khi còn nhỏ em dễ thương như thế nào đâu, hay là em về nhà xem cùng anh đi.”
“Em Trong mắt cô thoáng hiện lên sự do dự, Ôn Cẩm nằm trên giường bệnh đều nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, trái tim anh ấy bắt giác đau nhói: “Nhiên Nhiên, đi đi, về nhà với anh trai em xem một chút,át nữa anh phải đến công ty.”
“Anh, anh mãi mãi là anh trai của em.”
Lời Ôn Nhiên thốt ra đã khiến ba người trong phòng bệnh đồng thời giật mình.
Ánh mắt của Ôn Cẩm chợt ươn ướt, vừa rồi Ôn Nhiên khóc anh ấy đã đau lòng như vậy, nhưng cũng không cảm thấy chua xót và cảm động trước vẻ mặt kích động và vội vàng của cô lúc này.
Ánh mắt của Cố Khải thay đổi vài lần, thân hình cao lớn của anh ấy hơi cứng lại.
Ôn Cẩm mỉm cười, anh ấy vẫy tay với Ôn Nhiên.
Cô rút bàn tay được Mặc Tu Trần nắm ra, đi đến bên giường bệnh, nhìn Ôn Cẩm.
“Nhiên Nhiên, anh đương nhiên sẽ mãi là anh trai của em.
Chẳng phải vừa rồi anh đã nói rồi sao, cho dù thân thế của em là gì thì em vẫn mãi là em gái của anh. Bây giờ, em chỉ có thêm một người anh trai mà thôi, những năm qua, viện trưởng Cố và Có Khải chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em.”
Ôn Cẩm đưa tay ra nắm lấy tay của Ôn Nhiên, ánh mắt anh ấy nhìn cô tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, tràn đầy tình yêu thương của anh trai đối với em gái, lúc này trong lòng anh ấy không hề có ý nghĩ đen tối nào khác.
Anh ấy liếc nhìn Cố Khải đang ở cách đó vài bước, rồi nói tiếp: “Trước đây, không phải em đã nói hy vọng Cố Khải có thể tìm thấy em gái mình sớm hơn sao? Bây giờ, cậu ấy cuối cùng cũng đã tìm thấy em gái của mình. Nếu em gái cậu ấy không nhận cậu ấy, em nói xem, sự vắt vả tìm kiếm của cậu ấy trong những năm qua… “
“Anh, không phải là em không muốn nhận anh Có, chỉ là em không quen.”
Ôn Nhiên ngắt lời Ôn Cẩm, cô biện giải cho bản thân. Những lời vừa nãy cô nói ra không phải là cô không muốn nhận người anh trai Cố Khải này, cũng không phải cô không muốn chấp nhận thân phận con gái của nhà họ GÓ: Chỉ là từ lúc ba mẹ qua đời, cô và anh trai là người thân duy nhất của nhau, cô sợ mình và Cố Khải nhận nhau, gọi anh ấy là anh trai thì Ôn Cẳm sẽ cảm thây mát mát hoặc khó chịu.
Trên môi Ôn Cẩm nở nụ cười, giọng điệu anh ấy chân thành và khích lệ: “Anh biết em sợ anh sẽ buồn, nhưng đó là do em nghĩ, em nghĩ người anh trai này của em nhỏ nhen như thế à.
Em nhận lại anh trai em, anh cũng đâu có mắt đi cô em gái là em đâu.”
“Không sao đâu Nhiên Nhiên, em vẫn như trước gọi anh là anh Cố là được, anh cũng đã quen em gọi anh như vậy rồi.”
Cố Khải chủ động nói, anh ấy biết, đột nhiên muốn cô thay đổi gọi mình là anh trai hẳn là cô không quen, anh ấy đã đợi nhiều năm như vậy rồi, anh ấy cũng không để ý, đợi thêm một thời gian nữa cũng được.
Dù sao thì Nhiên Nhiên cũng đã biết thân thế của mình rồi, em ấy gọi như thế nào thì em ấy cũng là em gái của mình, là em gái có quan hệ huyết thống.
“Nhiên Nhiên, nếu hôm nay em không muốn đến nhà Cố Khải thì có thể để hôm khác đi. Hôm nay anh không đi làm, em muốn đi đâu thì anh sẽ đi cùng em.”
Mặc Tu Trần yên lặng hồi lâu, anh nghe ba người họ nói chuyện một hồi, không khỏi chen vào.
Ôn Nhiên lắc đầu: “Anh không cần trì hoãn công việc vì em đâu, mấy ngày nay công ty bận rộn như vậy, anh mau trở lại làm việc đi, em với anh Cố về nhà anh ấy.”
Nói đến đây, cô quay đầu lại nói với Ôn Cẩm: “Anh, buổi chiều em sẽ đến nhà máy tìm anh.”
“Được, anh sẽ đợi em.”
Ôn Cảm nở nụ cười đồng ý, ánh mắt anh ấy nhìn về phía Mặc Tu Trần: “Chủ tịch Mặc không để ý thì cho tôi đi nhờ đi!”. truyện đam mỹ
Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày đẹp trai, sảng khoái đồng ý: “Tôi không để ý, vừa vặn cùng đường.”
Nụ cười nơi khóe miệng Ôn Cẩm càng sâu, anh ấy nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Anh sẽ đi nhờ xe của Mặc Tu Trần đến nhà máy, em và Cố Khải cũng đừng chậm trễ nữa.”
Mặc Tu Trần ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng dặn dò: “Nhiên Nhiên, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Ôn Cẩm liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần rồi nói đùa: “Cậu nói như vậy cứ như là Cố Khải sẽ bắt nạt Nhiên Nhiên không bằng ý.
Mặc Tu Trần, sau này cậu phải cẩn thận một chút, bây giờ Nhiên Nhiên còn có thêm một người anh, nếu cậu dám bắt nạt Nhiên Nhiên, cho dù tôi không đánh lại cậu thì còn có Cố Khải giúp, cậu nhất định sẽ không được yên thân đâu.”
Mặc Tu Trần nói ‘cắt, lấy lại sự kiêu ngạo và tự tin của mình: “Hai người sẽ không bao giờ có cơ hội hợp lực chống lại tôi vì lý do này đâu.”
Anh tiến hai bước đến bên giường, vươn tay đỡ Ôn Cẩm: “Đi thôi, tôi đỡ anh.”
Ôn Nhiên đầy xe lăn đến, cô nhìn Mặc Tu Trần đỡ Ôn Cẩm ngồi lên xe lăn cùng, ánh mắt anh dịu dàng mà khích lệ nhìn cô, anh đầy Ôn Cẩm ra khỏi phòng bệnh, không biết hai người họ đang nói gì, giọng nói đã dần dần đi xa.
Trong chốc lát cô có chút ngây người!