Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
Chương 260: Có việc gì cần phải đi công tác không?
Nửa giờ sau, người chiến thắng đã được xác định.
Kết quả biểu quyết bằng cách giơ tay, Mặc Tu Trần thắng và Đàm Mục thua.
Món ăn hai người họ làm đều là những món ăn thường ngày ở nhà, không quá phức tạp.
Nhưng hương vị món ăn mà Mặc Tu Trần làm thực sự ngon hơn món của Đàm Mục, tất nhiên món của Đàm Mục về màu sắc và hương vị cũng không chê vào đâu được, nhưng hơi kém về hương vị.
Mặc Tu Trần nhếch miệng đắc ý, lấy dáng vẻ của kẻ chiến thắng nói với Đàm Mục: “Đàm Mục, sáng mai cậu đừng quên đến Ôn thị chấm công đó. Nhiên Nhiên, ngày mai em không cần phải đi làm đâu, ở nhà ngủ một giác cho khoẻ.”
Đàm Mục liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là làm thêm một phần công việc thôi à, cũng đâu có mệt, cậu đắc ý cái gì”
Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Trần tràn đầy đắc ý, sau đó lại nhìn nhìn vẻ mặt bực bội của Đàm Mục, nghĩ đến việc anh ấy sẽ làm việc thay mình một tuần, cô cười nhẹ, gắp mấy món ăn do Đàm Mục làm đút vào miệng mình, khen ngợi: “Thực ra, món ăn Đàm Mục làm ăn rất ngon. Hay là như thế này đi, Đàm Mục đến nhà máy làm việc thay em một tuần. Em cũng sẽ chia sẻ một phần công việc của anh ấy, đến làm trợ lý cho anh.”
“Được!”.
truyện đam mỹ
Ánh mắt của Mặc Tu Trần sâu hơn, nụ cười trên môi càng đậm.
Anh để Ôn Nhiên nghỉ ngơi, chính là để cô ở cùng anh, bây giờ cô sẵn sàng làm trợ lý cho anh, ở bên anh cả ngày, đây là chuyện tốt nhất. Ở bên Ôn thị, cho dù Đàm Mục không xử lý được thì cũng còn người đứng đầu là Ôn Cẩm.
Từ khi Ôn Cẩm trở lại công ty làm việc, một số chuyện lớn đều do anh ấy quyết định, công việc của Ôn Nhiên đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Ngoài mặt, Mặc Tu Trần tính toán Đàm Mục, để anh ấy đi làm việc thay Ôn Nhiên. Nhưng trên thực tế, anh đang tính toán Ôn Cẩm, nhắc nhở anh ấy, sẽ có một ngày nào đó Nhiên Nhiên sẽ rời khỏi Ôn thị, đến bên cạnh anh.
Để sau này Ôn Cẩm tự mình làm mọi thứ.
“Đúng vậy, tài nấu nướng của Đàm Mục nhà chúng ta cũng thuộc hàng đỉnh cao. Nào, em vắt vả rồi, ăn nhiều chút.”
Lý Thiến thấy em trai họ của mình có tâm trạng bực bội, cô ấy nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của anh ấy.
Đàm Mục nhìn cô ấy, sau đó liếc nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang nói nhỏ, nhét miếng thịt vào miệng.
“Đàm Mục, hôm qua cô gọi điện đến, nói rằng cuối tuần này bà ấy sẽ đến thành phố G, em có biết không?”
Lý Thiến thấy anh ấy ủ rũ ăn cơm, quan tâm hỏi.
Đàm Mục ngẳng đầu lên, trong đôi mắt híp hiện lên một tia nghỉ hoặc: “Em không biết, tối hôm qua em có một cuộc gọi nhỡ của mẹ em. Lúc đó em đang tăm, sau đó mẹ cũng không gọi nữa, em cũng không gọi lại.”
Lần nào mẹ anh ấy gọi điện đến cũng đều giục anh ấy đi xem mắt các kiểu, anh ấy căn bản là không muốn nghe.
Lý Thiền cười liếc nhìn anh ấy, ánh mắt đó của cô ấy rõ ràng là đang nói ‘Không phải em đang tắm, e là em cố ý không nghe chứ gì. Đàm Mục nhíu mày biện hộ: “Em thật sự không nghe được, bà ấy có nói đến thành phố G làm gì không chị? Có phải ba em lại đi công tác, đi ngang qua thành phố G?”
Lý Thiến nhún vai: “Cụ thể bà ấy đến làm gì thì chị không biết, nhưng cô không đi cùng chú đâu, là đi với một người chị em của bà ấy.”
Đàm Mục nghe vậy nhíu mày lại, mẹ mình đi cùng một người bạn sao? Chưa biết chừng là bà ấy đưa theo một cô gái nhà nào đó mà bà ấy thích, để cho mình đi xem mắt cũng nên.
“Ôn Nhiên, nhà máy của cô có việc gì cần phải đi công tác không?”
“Hả2”
Ôn Nhiên bị câu hỏi của anh ấy làm cho sững sờ, trong chốc lát không phản ứng kịp, nghe thấy tiếng cười nhẹ của Mặc Tu Trần ngồi ở bên cạnh, cô mới bừng tỉnh, xấu hổ nói: “Có thì có, nhưng anh không cần phải đi đâu. Hơn nữa, cô đến thăm anh mà anh lại đi công tác, như vậy không hay lắm đâu?”
Đàm Mục rất ít khi cười, tâm trạng của anh ấy dường như đột nhiên tốt lên, giọng điệu cũng không thờ ơ như trước: “Không sao cả, tôi đi công tác chứ có phải đi chơi đâu. Đến thành phó nào công tác thế?”
“Thành phó F, nếu anh muốn đi thì lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại, anh tôi sắp xếp để chú Lý đi, trước năm giờ chiều mai anh đến đó là được.”
Đàm Mục liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần, cười nói: “Thật đúng lúc, tôi đi thành phó F, chiều mai sẽ đi.”
Thành phố F là quê hương trước đây của nhà họ Ôn, mà Ôn Cẩm sắp xếp cho người đến đó, hoàn toàn không phải vì chuyện trong nhà máy, còn có một số việc riêng.
Buổi chiều Đàm Mục đến bệnh viện, sau khi anh ấy thông báo với Ôn Cẩm rằng có người ở thành phố F đang điều tra thân thế của Ôn Nhiên, anh mới sắp xếp cho chú Lý đi.
Bây giờ anh ấy đi là chuyện tốt không thẻ! tốt hơn!
Mặc Tu Trần nhướng mày, bình tĩnh nói: “Tuy rằng cậu có thể trốn một thời gian, cũng không thể trốn được cả đời được, nhưng có thể trốn được một thời gian thì vẫn tốt hơn.”
Khóe miệng Ôn Nhiên hơi giật giật, cô ngắng đầu nhìn Mặc Tu Trần: “Hai anh như thế này, cô Đàm nhất định sẽ rất buồn đó.”
“Không đâu, bà ấy quen rồi.”
Câu này là do Đàm Mục đáp lại, muốn buồn thì cũng là anh ấy buồn mới đúng. Làm sao mà mẹ anh ấy buồn được, từ lúc anh ấy mười tám tuổi, mẹ anh ấy đã bắt anh ấy phải đi xem mắt.
Cứ như kiểu anh ấy rất xấu, xáu đến mức không tìm được vợ.
Ệ Cách đây không lâu, mẹ anh ấy còn nói rằng may mắn thay anh ấy là đàn ông, con gái ngoài ba mươi tuổi mà không yêu đương lấy chồng đều muốn nhảy lầu tự vẫn.
Tuy nhiên, cho dù anh là con trai, mẹ anh ấy cũng không để anh ấy sống yên ổn. Mẹ anh ấy đã nói rồi, nếu trước ba mươi tuổi anh ấy không tìm được bạn gái để đưa về nhà, bà ấy sẽ giúp anh ấy kết hôn với bắt kỳ một người nào đó.
Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đi về, anh dặn dò Đàm Mục: “Lát nữa cậu gọi điện cho Ôn Cẩm, nói với anh ấy rằng máy ngày nay cậu làm việc thay Nhiên Nhiên, một tuần nữa cô ấy sẽ trở lại làm việc.”
“Như vậy không được đâu, Đàm Mục phải đi công tác ở thành phố F, ngày mai em phải đi làm. Khi nào Đàm Mục trở lại, hẹn ước đó tiếp tục lại là được.”
Ôn Nhiên không muốn đầy mọi chuyện cho anh trai mình, mặc dù lúc cô đến thành phố C chăm sóc Mặc Tu Trần, một mình Ôn Cẩm ở nhà máy xử lý, nhưng bây giờ cô đang ở thành phố G, sao cô có thể làm như thế được.
Mặc Tu Trần do dự, không đợi cho Đàm Mục phản đối anh miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, vậy thì hoãn lại một tuần. Khi nào Đàm Mục từ thành phố F trở lại thì hẹn ước sẽ bắt đầu lúc đó.”
Đàm Mục mở miệng, rồi nhịn lại sự bất mãn vào lòng.
Vốn dĩ anh ấy muốn nói, anh ấy đi công tác tương đương với việc làm việc thay cho Ôn Nhiên, nhưng anh ấy nghĩ tới chuyện này là do mình đề xuất nên lại nuốt xuống.
Mặc Tu Trần nhìn thấy anh ấy không có ‘ý kiến’, anh hài lòng cong môi, nắm tay Ôn Nhiên đi tới chỗ xe Aston, mở cửa xe, nhìn cô lên xe rồi đóng cửa xe cho cô. Sau đó anh mới quay đầu nhìn Đàm Mục đã đi được vài bước, anh vòng qua đầu xe, lên xe.
Một lúc sau, chiếc xe Aston rời đi, trong nháy mắt biến mắt vào màn đêm.
Bóng dáng thon dài của Đàm Mục đứng trên bậc thang, nhìn chằm chằm phương hướng chiếc Aston rời đi, mãi đến khi giọng nói của Lý Thiến vang lên sau lưng, anh ấy mới chọt bừng tỉnh: “Chị họ, chị nói gì thế?”
Lý Thiến cau mày, nhìn chằm chằm anh ấy: “Đàm Mục, tối nay em có chút kỳ lạ.”
Đàm Mục cười nhạt, bình tĩnh nói: “Em kỳ lạ chỗ nào chứ, là chị đa nghỉ đấy. Chị vào nhà đi, em cũng phải về đây.”
Nói xong anh ấy xoay người sải bước đi về phía xe của mình.
Nửa giờ sau, người chiến thắng đã được xác định.
Kết quả biểu quyết bằng cách giơ tay, Mặc Tu Trần thắng và Đàm Mục thua.
Món ăn hai người họ làm đều là những món ăn thường ngày ở nhà, không quá phức tạp.
Nhưng hương vị món ăn mà Mặc Tu Trần làm thực sự ngon hơn món của Đàm Mục, tất nhiên món của Đàm Mục về màu sắc và hương vị cũng không chê vào đâu được, nhưng hơi kém về hương vị.
Mặc Tu Trần nhếch miệng đắc ý, lấy dáng vẻ của kẻ chiến thắng nói với Đàm Mục: “Đàm Mục, sáng mai cậu đừng quên đến Ôn thị chấm công đó. Nhiên Nhiên, ngày mai em không cần phải đi làm đâu, ở nhà ngủ một giác cho khoẻ.”
Đàm Mục liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là làm thêm một phần công việc thôi à, cũng đâu có mệt, cậu đắc ý cái gì”
Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Trần tràn đầy đắc ý, sau đó lại nhìn nhìn vẻ mặt bực bội của Đàm Mục, nghĩ đến việc anh ấy sẽ làm việc thay mình một tuần, cô cười nhẹ, gắp mấy món ăn do Đàm Mục làm đút vào miệng mình, khen ngợi: “Thực ra, món ăn Đàm Mục làm ăn rất ngon. Hay là như thế này đi, Đàm Mục đến nhà máy làm việc thay em một tuần. Em cũng sẽ chia sẻ một phần công việc của anh ấy, đến làm trợ lý cho anh.”
“Được!”.
truyện đam mỹ
Ánh mắt của Mặc Tu Trần sâu hơn, nụ cười trên môi càng đậm.
Anh để Ôn Nhiên nghỉ ngơi, chính là để cô ở cùng anh, bây giờ cô sẵn sàng làm trợ lý cho anh, ở bên anh cả ngày, đây là chuyện tốt nhất. Ở bên Ôn thị, cho dù Đàm Mục không xử lý được thì cũng còn người đứng đầu là Ôn Cẩm.
Từ khi Ôn Cẩm trở lại công ty làm việc, một số chuyện lớn đều do anh ấy quyết định, công việc của Ôn Nhiên đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Ngoài mặt, Mặc Tu Trần tính toán Đàm Mục, để anh ấy đi làm việc thay Ôn Nhiên. Nhưng trên thực tế, anh đang tính toán Ôn Cẩm, nhắc nhở anh ấy, sẽ có một ngày nào đó Nhiên Nhiên sẽ rời khỏi Ôn thị, đến bên cạnh anh.
Để sau này Ôn Cẩm tự mình làm mọi thứ.
“Đúng vậy, tài nấu nướng của Đàm Mục nhà chúng ta cũng thuộc hàng đỉnh cao. Nào, em vắt vả rồi, ăn nhiều chút.”
Lý Thiến thấy em trai họ của mình có tâm trạng bực bội, cô ấy nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của anh ấy.
Đàm Mục nhìn cô ấy, sau đó liếc nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang nói nhỏ, nhét miếng thịt vào miệng.
“Đàm Mục, hôm qua cô gọi điện đến, nói rằng cuối tuần này bà ấy sẽ đến thành phố G, em có biết không?”
Lý Thiến thấy anh ấy ủ rũ ăn cơm, quan tâm hỏi.
Đàm Mục ngẳng đầu lên, trong đôi mắt híp hiện lên một tia nghỉ hoặc: “Em không biết, tối hôm qua em có một cuộc gọi nhỡ của mẹ em. Lúc đó em đang tăm, sau đó mẹ cũng không gọi nữa, em cũng không gọi lại.”
Lần nào mẹ anh ấy gọi điện đến cũng đều giục anh ấy đi xem mắt các kiểu, anh ấy căn bản là không muốn nghe.
Lý Thiền cười liếc nhìn anh ấy, ánh mắt đó của cô ấy rõ ràng là đang nói ‘Không phải em đang tắm, e là em cố ý không nghe chứ gì. Đàm Mục nhíu mày biện hộ: “Em thật sự không nghe được, bà ấy có nói đến thành phố G làm gì không chị? Có phải ba em lại đi công tác, đi ngang qua thành phố G?”
Lý Thiến nhún vai: “Cụ thể bà ấy đến làm gì thì chị không biết, nhưng cô không đi cùng chú đâu, là đi với một người chị em của bà ấy.”
Đàm Mục nghe vậy nhíu mày lại, mẹ mình đi cùng một người bạn sao? Chưa biết chừng là bà ấy đưa theo một cô gái nhà nào đó mà bà ấy thích, để cho mình đi xem mắt cũng nên.
“Ôn Nhiên, nhà máy của cô có việc gì cần phải đi công tác không?”
“Hả2”
Ôn Nhiên bị câu hỏi của anh ấy làm cho sững sờ, trong chốc lát không phản ứng kịp, nghe thấy tiếng cười nhẹ của Mặc Tu Trần ngồi ở bên cạnh, cô mới bừng tỉnh, xấu hổ nói: “Có thì có, nhưng anh không cần phải đi đâu. Hơn nữa, cô đến thăm anh mà anh lại đi công tác, như vậy không hay lắm đâu?”
Đàm Mục rất ít khi cười, tâm trạng của anh ấy dường như đột nhiên tốt lên, giọng điệu cũng không thờ ơ như trước: “Không sao cả, tôi đi công tác chứ có phải đi chơi đâu. Đến thành phó nào công tác thế?”
“Thành phó F, nếu anh muốn đi thì lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại, anh tôi sắp xếp để chú Lý đi, trước năm giờ chiều mai anh đến đó là được.”
Đàm Mục liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần, cười nói: “Thật đúng lúc, tôi đi thành phó F, chiều mai sẽ đi.”
Thành phố F là quê hương trước đây của nhà họ Ôn, mà Ôn Cẩm sắp xếp cho người đến đó, hoàn toàn không phải vì chuyện trong nhà máy, còn có một số việc riêng.
Buổi chiều Đàm Mục đến bệnh viện, sau khi anh ấy thông báo với Ôn Cẩm rằng có người ở thành phố F đang điều tra thân thế của Ôn Nhiên, anh mới sắp xếp cho chú Lý đi.
Bây giờ anh ấy đi là chuyện tốt không thẻ! tốt hơn!
Mặc Tu Trần nhướng mày, bình tĩnh nói: “Tuy rằng cậu có thể trốn một thời gian, cũng không thể trốn được cả đời được, nhưng có thể trốn được một thời gian thì vẫn tốt hơn.”
Khóe miệng Ôn Nhiên hơi giật giật, cô ngắng đầu nhìn Mặc Tu Trần: “Hai anh như thế này, cô Đàm nhất định sẽ rất buồn đó.”
“Không đâu, bà ấy quen rồi.”
Câu này là do Đàm Mục đáp lại, muốn buồn thì cũng là anh ấy buồn mới đúng. Làm sao mà mẹ anh ấy buồn được, từ lúc anh ấy mười tám tuổi, mẹ anh ấy đã bắt anh ấy phải đi xem mắt.
Cứ như kiểu anh ấy rất xấu, xáu đến mức không tìm được vợ.
Ệ Cách đây không lâu, mẹ anh ấy còn nói rằng may mắn thay anh ấy là đàn ông, con gái ngoài ba mươi tuổi mà không yêu đương lấy chồng đều muốn nhảy lầu tự vẫn.
Tuy nhiên, cho dù anh là con trai, mẹ anh ấy cũng không để anh ấy sống yên ổn. Mẹ anh ấy đã nói rồi, nếu trước ba mươi tuổi anh ấy không tìm được bạn gái để đưa về nhà, bà ấy sẽ giúp anh ấy kết hôn với bắt kỳ một người nào đó.
Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đi về, anh dặn dò Đàm Mục: “Lát nữa cậu gọi điện cho Ôn Cẩm, nói với anh ấy rằng máy ngày nay cậu làm việc thay Nhiên Nhiên, một tuần nữa cô ấy sẽ trở lại làm việc.”
“Như vậy không được đâu, Đàm Mục phải đi công tác ở thành phố F, ngày mai em phải đi làm. Khi nào Đàm Mục trở lại, hẹn ước đó tiếp tục lại là được.”
Ôn Nhiên không muốn đầy mọi chuyện cho anh trai mình, mặc dù lúc cô đến thành phố C chăm sóc Mặc Tu Trần, một mình Ôn Cẩm ở nhà máy xử lý, nhưng bây giờ cô đang ở thành phố G, sao cô có thể làm như thế được.
Mặc Tu Trần do dự, không đợi cho Đàm Mục phản đối anh miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, vậy thì hoãn lại một tuần. Khi nào Đàm Mục từ thành phố F trở lại thì hẹn ước sẽ bắt đầu lúc đó.”
Đàm Mục mở miệng, rồi nhịn lại sự bất mãn vào lòng.
Vốn dĩ anh ấy muốn nói, anh ấy đi công tác tương đương với việc làm việc thay cho Ôn Nhiên, nhưng anh ấy nghĩ tới chuyện này là do mình đề xuất nên lại nuốt xuống.
Mặc Tu Trần nhìn thấy anh ấy không có ‘ý kiến’, anh hài lòng cong môi, nắm tay Ôn Nhiên đi tới chỗ xe Aston, mở cửa xe, nhìn cô lên xe rồi đóng cửa xe cho cô. Sau đó anh mới quay đầu nhìn Đàm Mục đã đi được vài bước, anh vòng qua đầu xe, lên xe.
Một lúc sau, chiếc xe Aston rời đi, trong nháy mắt biến mắt vào màn đêm.
Bóng dáng thon dài của Đàm Mục đứng trên bậc thang, nhìn chằm chằm phương hướng chiếc Aston rời đi, mãi đến khi giọng nói của Lý Thiến vang lên sau lưng, anh ấy mới chọt bừng tỉnh: “Chị họ, chị nói gì thế?”
Lý Thiến cau mày, nhìn chằm chằm anh ấy: “Đàm Mục, tối nay em có chút kỳ lạ.”
Đàm Mục cười nhạt, bình tĩnh nói: “Em kỳ lạ chỗ nào chứ, là chị đa nghỉ đấy. Chị vào nhà đi, em cũng phải về đây.”
Nói xong anh ấy xoay người sải bước đi về phía xe của mình.