Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Trị bệnh
Tiếp đó là tiếng bước chân.
Toàn thân Ôn Nhiên căng thẳng, cô đứng ở cửa, cả người cứng đờ.
Tiếng bước chân tiến lại gần, sau người cô là hơi thở nam tính mát rượi của người đàn ông xỘC vào mũi cô. Trái tim cô bắt đầu rối loạn mà đập mạnh.
"Em tắm chưa?"
Giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở ấm áp của Mặc Tu Trần phả vào tai cô khiến trái tim cô run lên. Cô bất thình lình quay đầu lại, bả vai cô đột nhiên bị một bàn tay to siết chặt.
Hơi thở của người đàn ông, tất cả đều phả vào chóp mũi cô.
"Em tắm rồi!”
Giọng của cô run rẩy nhẹ vì anh. Nói xong cô lại cau mày, chán nản bản thân sao lại căng thắng như vậy.
“Ừm, vậy thì đi ngủ thôi."
Trái ngược với vẻ căng thẳng của cô, Mặc Tu Trần rõ ràng lay vô cùng bình thản điềm đĩnh, rất từ tốn. Anh và Ôn Nhiên lúc này giống như mèo và chuột vậy.
"Em vẫn chưa buồn ngủ, anh ngủ trước đi.”
Ôn Nhiên theo phản xạ mà từ chối, quay đầu nhìn về chiếc giường lớn kiểu Châu Âu cách đó vài mét. Trái tim cô loạn nhịp, đập vô cùng điên cuồng.
Sống hai mươi hai năm, cô chưa từng ngủ chung giường với người đàn ông nào cả. Kể cả khi hẹn hò với Mặc Tử Hiên ba tháng, trong khoảng thời gian đó cô và anh cũng chưa từng có chuyện thân mật nào. Thân mật nhất chẳng qua cũng chỉ là nắm tay, ngay cả hôn cũng chỉ là hôn trên trán.
Giờ đây, vì công ty của bố cô, cô không chỉ kết hôn với một người xa lạ mà còn phải cùng anh ngủ chung giường. Quả thực không thể nào không căng thẳng.
"Không buồn ngủ sao, vậy chúng ta làm gì đó khác đi?"
Lông mày thắng tắp của Mặc Tu Trần nhướng nhẹ, lời nói ở trên bờ môi phát ra, vừa khàn khàn lại là kiểu gợi cảm.
Ôn Nhiên chính bởi vì hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh nên mới càng thêm kinh hãi, anh không phải là bị bệnh chứ? Làm sao thế?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô, Mặc Tu Trần đặt tay lên vai vô, tiện thể giữ lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước giường. Cảm thấy lòng bàn tay cô ươn ướt, anh nhìn cô bằng ánh mắt thắm thiết, thờ ơ nói: “Có lẽ em có thể trị khỏi bệnh của anh, nhưng cũng không chắc."
Anh cố ý nhấn mạnh từ bệnh, Ôn Nhiên muốn giả ngu cũng không giả được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, lắp bắp một hồi lâu, không nhịn được nói ra một câu:
"Em, em không phải là bác sĩ.”
"Anh đương nhiên biết em không phải là bác sĩ nhưng có những bệnh không cần bác sĩ chữa trị. Nếu như em không buồn ngủ vậy chúng ta có thể làm thử, anh sẽ dạy em cách chữa trị như thế nào.”
Ön Nhiên càng lo lắng hơn, ngượng ngùng bao nhiêu thì Mặc Tu Trần lại càng muốn trêu chọc cô bấy nhiêu. Không hiểu tại sao anh luôn ảo tưởng rằng cảm giác khi anh và cô ở cùng nhau giống như cô gái hồi nhỏ ấy.
Mặc dù cô không phải cô gái nhỏ năm đó, dưới cằm cô cũng không có nốt ruồi.
Cô gái đó có nốt ruồi dưới cằm, anh đã nhìn thấy vào buổi sáng nhưng khi cô ấy đến gần anh lại cảm thấy chán ghét.
"Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Lúc Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên xoay người định đi về phía giường lớn, cô đã hốt hoảng rồi đột nhiên giãy giụa rất mạnh. Không biết là lực anh giữ cổ tay cô không đủ mạnh hay là anh đang có tâm sự, lúc đó không kịp đề phòng bị cô vùng ra, cô còn không cần thận chạm vào chiếc khăn trên eo anh.
Sau một giây, chiếc khăn tắm trên eo anh rơi xuống, Ôn Nhiên kinh ngạc mà hét lên một tiếng “Aaa"... cô chỉ cảm thấy đầu mình "ầm" một tiếng, sau đó trống rỗng.
Mặc Tu Trần cũng sửng sốt, anh không ngờ đến chiếc khăn ở trên người mình sẽ rơi xuống. Thân hình anh có thể gọi là hoàn mỹ bỗng nhiên lộ ra trước mặt Ôn Nhiên.
Trong nháy mắt, ở trong phòng ngủ chính rộng rãi yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Bị Ôn Nhiên nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt của Mặc Tu Trần ngay lập tức trở nên nóng bỏng sâu thẳm, yết hầu chuyển động gợi cảm. Anh đưa tay giữ lấy vai cô rồi kéo cô vào lòng mình...
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.
Tiếp đó là tiếng bước chân.
Toàn thân Ôn Nhiên căng thẳng, cô đứng ở cửa, cả người cứng đờ.
Tiếng bước chân tiến lại gần, sau người cô là hơi thở nam tính mát rượi của người đàn ông xỘC vào mũi cô. Trái tim cô bắt đầu rối loạn mà đập mạnh.
"Em tắm chưa?"
Giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở ấm áp của Mặc Tu Trần phả vào tai cô khiến trái tim cô run lên. Cô bất thình lình quay đầu lại, bả vai cô đột nhiên bị một bàn tay to siết chặt.
Hơi thở của người đàn ông, tất cả đều phả vào chóp mũi cô.
"Em tắm rồi!”
Giọng của cô run rẩy nhẹ vì anh. Nói xong cô lại cau mày, chán nản bản thân sao lại căng thắng như vậy.
“Ừm, vậy thì đi ngủ thôi."
Trái ngược với vẻ căng thẳng của cô, Mặc Tu Trần rõ ràng lay vô cùng bình thản điềm đĩnh, rất từ tốn. Anh và Ôn Nhiên lúc này giống như mèo và chuột vậy.
"Em vẫn chưa buồn ngủ, anh ngủ trước đi.”
Ôn Nhiên theo phản xạ mà từ chối, quay đầu nhìn về chiếc giường lớn kiểu Châu Âu cách đó vài mét. Trái tim cô loạn nhịp, đập vô cùng điên cuồng.
Sống hai mươi hai năm, cô chưa từng ngủ chung giường với người đàn ông nào cả. Kể cả khi hẹn hò với Mặc Tử Hiên ba tháng, trong khoảng thời gian đó cô và anh cũng chưa từng có chuyện thân mật nào. Thân mật nhất chẳng qua cũng chỉ là nắm tay, ngay cả hôn cũng chỉ là hôn trên trán.
Giờ đây, vì công ty của bố cô, cô không chỉ kết hôn với một người xa lạ mà còn phải cùng anh ngủ chung giường. Quả thực không thể nào không căng thẳng.
"Không buồn ngủ sao, vậy chúng ta làm gì đó khác đi?"
Lông mày thắng tắp của Mặc Tu Trần nhướng nhẹ, lời nói ở trên bờ môi phát ra, vừa khàn khàn lại là kiểu gợi cảm.
Ôn Nhiên chính bởi vì hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh nên mới càng thêm kinh hãi, anh không phải là bị bệnh chứ? Làm sao thế?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô, Mặc Tu Trần đặt tay lên vai vô, tiện thể giữ lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước giường. Cảm thấy lòng bàn tay cô ươn ướt, anh nhìn cô bằng ánh mắt thắm thiết, thờ ơ nói: “Có lẽ em có thể trị khỏi bệnh của anh, nhưng cũng không chắc."
Anh cố ý nhấn mạnh từ bệnh, Ôn Nhiên muốn giả ngu cũng không giả được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, lắp bắp một hồi lâu, không nhịn được nói ra một câu:
"Em, em không phải là bác sĩ.”
"Anh đương nhiên biết em không phải là bác sĩ nhưng có những bệnh không cần bác sĩ chữa trị. Nếu như em không buồn ngủ vậy chúng ta có thể làm thử, anh sẽ dạy em cách chữa trị như thế nào.”
Ön Nhiên càng lo lắng hơn, ngượng ngùng bao nhiêu thì Mặc Tu Trần lại càng muốn trêu chọc cô bấy nhiêu. Không hiểu tại sao anh luôn ảo tưởng rằng cảm giác khi anh và cô ở cùng nhau giống như cô gái hồi nhỏ ấy.
Mặc dù cô không phải cô gái nhỏ năm đó, dưới cằm cô cũng không có nốt ruồi.
Cô gái đó có nốt ruồi dưới cằm, anh đã nhìn thấy vào buổi sáng nhưng khi cô ấy đến gần anh lại cảm thấy chán ghét.
"Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Lúc Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên xoay người định đi về phía giường lớn, cô đã hốt hoảng rồi đột nhiên giãy giụa rất mạnh. Không biết là lực anh giữ cổ tay cô không đủ mạnh hay là anh đang có tâm sự, lúc đó không kịp đề phòng bị cô vùng ra, cô còn không cần thận chạm vào chiếc khăn trên eo anh.
Sau một giây, chiếc khăn tắm trên eo anh rơi xuống, Ôn Nhiên kinh ngạc mà hét lên một tiếng “Aaa"... cô chỉ cảm thấy đầu mình "ầm" một tiếng, sau đó trống rỗng.
Mặc Tu Trần cũng sửng sốt, anh không ngờ đến chiếc khăn ở trên người mình sẽ rơi xuống. Thân hình anh có thể gọi là hoàn mỹ bỗng nhiên lộ ra trước mặt Ôn Nhiên.
Trong nháy mắt, ở trong phòng ngủ chính rộng rãi yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Bị Ôn Nhiên nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt của Mặc Tu Trần ngay lập tức trở nên nóng bỏng sâu thẳm, yết hầu chuyển động gợi cảm. Anh đưa tay giữ lấy vai cô rồi kéo cô vào lòng mình...
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.