Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
Chương 225: Duyên phận đã định
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thảm Ngọc Đình không hề che giấu kể cho Ôn Nhiên nghe về tìm cảm của cô ấy dành cho Mặc Tu Trần, thẳng thắn nói rằng ngay cả khi cô ấy thích Mặc Tu Trần, cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cô tổn thương, hoặc phá hủy tình cảm của hai người, cũng sẽ không tranh giành chồng với cô.
Cô ấy tốt hơn nhiều so với việc Trình Giai đã khiêu khích và chế nhạo cô.
Cuối cùng Ôn Nhiên cũng hiểu, tại sao cùng là phụ nữ yêu mến chồng mình, cô lại ghét Trình Giai, còn với Thẩm Ngọc Đình, cô không có phản cảm như vậy.
Cho dù Thẩm Ngọc Đình rất buồn, cho dù sau khi trở về nước cô ấy nhìn thấy Mặc Tu Trần và cô ở bên nhau, có lẽ cũng sẽ không cam lòng, thậm chí là không muốn đi ra khỏi mối tình yêu thầm mười năm đó, nhưng cô ấy thật sự không giống Trình Giai cố gắng dùng mọi cách để có được Mặc Tu Trần.
Mặc dù cô cũng có những tâm tư nhỏ, nhưng cô cảm thấy vẫn có thể tha thứ.
“Nhiên Nhiên, chị nói những lời này, em sẽ không cười nhạo chị chứ?”
Tâm sự với một cô gái nhỏ hơn mình bốn tuổi, sau khi Thẩm Ngọc Đình nói xong cô ấy mới cảm thấy có chút xấu hồ, nếu Ôn Nhiên không phải là em họ của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không nói chuyện này với cô, có thể, cô ấy sẽ nuông chiều sự ích kỷ của bản thân, cho dù không tranh giành chồng với cô, khi có cơ hội thích hợp cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó!
Ôn Nhiên nhìn vẻ lo lắng trên mặt cô ấy, nhẹ giọng nói: “Em có chút kinh ngạc, nhưng em tuyệt đối sẽ không cười chị Đình. Em biết Mặc Tu Trần rất xuất sắc, có rất nhiều người phụ nữ thích anh ấy. Mặc dù em và anh ấy kết hôn chưa lâu, nhưng em cảm thấy ở trong mắt Tu Trần, chị Đình và những người phụ nữ khác không giống nhau.”
Ánh mắt của Thẩm Ngọc Đình hơi sáng lên, cô ấy nhìn chằm chằm Ôn Nhiên: “Thật sao?”
Trong lòng cô ấy cũng nghĩ như vậy, từ trước đến giờ ở bên cạnh Mặc Tu Trần không hề có bạn là nữ, như vậy xem ra, cô ấy thực sự đặc biệt một chút, ít nhất là anh coi cô ấy là bạn bè.
Ôn Nhiên khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, hai tay nâng cốc, nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô ấy: “Đương nhiên là thật ạ, nếu em đoán không lầm, chị Đình là bạn khác giới duy nhất của Tu Trần. Khi Trình Giai vừa xuất hiện với tư cách là ân nhân cứu mạng của anh ấy, Tu Trần đã nói anh ấy không thích Trình Giai, nhưng anh ấy lại chưa từng nói qua máy lời đó đối với chị Đình.”
Nghe cô nói như vậy, Thảm Ngọc Đình có chút kích động, còn có chút cảm động, cô ấy biết Ôn Nhiên đang an ủi mình, cô ấy cũng biết cô nói ‘thích’ là có ý gì.
Có lời nhận xét của cô, để duy trì vị trí và hình tượng của mình trong tâm trí của Mặc Tu Trần, cô ấy không thể làm bắt cứ điều gì khiến anh chán ghét.
Sự an ủi của Ôn Nhiên, làm sao lại không phải để cô ấy học cách buông bỏ.
Cô ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhiên, trông cô có vẻ ngây thơ nhưng thật ra rất thông minh, cô hiểu rõ ý đồ thật sự của những gì mình nói hôm nay, không những thế còn khéo léo để cô ấy không còn níu kéo thứ tình cảm không nên đeo bám nữa.
Chẳng trách Mặc Tu Trần sẽ dành tình cảm sâu đậm cho cô, chẳng trách cô sống ở trong tay Phó Kinh Nghĩa sáu năm, mặc dù cuối cùng cô bị Phó Kinh Nghĩa làm tổn thương, nhưng cô vẫn thoát khỏi móng vuốt của ông ta. Lúc cô còn nhỏ, chắc hẳn là một cô bé thông minh và kỳ quá, cho nên mới còn nhỏ như vậy, đã lọt vào mắt xanh của Mặc Tu Trần, ăn sâu vào trái tim anh.
Đúng như Cố Khải đã nói, cô và Mặc Tu Trần là duyên phận đã định ở kiếp trước và kiếp này, nếu không thì Mặc Tu Trần làm sao có thể nhớ mãi một cô gái suốt hơn mười năm, làm sao mà vài tháng trước, anh gặp được Ôn Nhiên và đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên…
“Anh, em đang ở quán cà phê đối diện quảng trường, lát nữa em sẽ về.”
Nhìn hai anh em đáng yêu, Ôn Nhiên không khỏi nghĩ đến chính mình và anh trai, giọng nói có vài phần vui vẻ.
“Em đang làm gì ở đấy thế?” Đọc trang nguồn như trên hình nhé cả nhà!”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Ôn Cẩm, sáng nay Nhiên Nhiên gọi điện cho anh ấy, nói hôm nay cô sẽ đi làm trở lại, bảo anh ấy buổi sáng không cần phải đi làm, ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt.
Giữa chừng anh ấy đến nhà máy dược phẩm, lại không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, thư ký Lý Thiến nói cô đã đi ra ngoài rồi.
Anh áy lo lắng nên đã gọi điện hỏi cô đang ở đâu.
“À, em đang uống cà phê với một người bạn ở đây. Anh, em kể cho anh nghe, em nhìn thấy một cặp anh em rất đáng yêu.”
“Nhiên Nhiên, em ở đó nhìn thấy anh em đáng yêu nào á, nghe giọng điệu của em trông rất vui vẻ.”
Ôn Cẩm bị cô lây nhiễm, giộng nói cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, đầu bên này điện thoại, Ôn Nhiên bật ra một tiếng cười giòn tan, có lẽ cô nhìn thấy cô bé đút cho anh trai của mình ăn đồ ăn vặt, nhưng đút tới miệng lại rút tay về, những người ở xung quanh đều thích thú cười.
“Đúng rồi, em đã nói rồi mà, là một cặp anh em rất đáng yêu, vừa rồi cô bé còn lừa anh trai mình đó. Anh à, anh nói xem, lúc chúng ta còn nhỏ có phải cũng giống như tụi nhỏ hay không, chỉ đáng tiếc em lại không nhớ những chuyện khi em còn nhỏ một chút nào.”
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Ôn Nhiên có chút tiếc nuối.
“Em đã nói là em lúc còn nhỏ mà, em không nhớ cũng là chuyện bình thường.”
ẳ Giọng điệu của Ôn Cẩm rất nhẹ nhàng, Ôn Nhiên mím môi, thản nhiên hỏi: “Anh à, lúc nhỏ chúng ta có giống nhau không?
Em nhớ có rất nhiều người nói mắt anh giống ba, miệng thì giống mẹ…nhưng em lớn lên lại không giống ba cũng không mẹ.”
“Nhiên Nhiên, sao đột nhiên em lại nói nhảm cái gì thế?”
Đầu bên kia điện thoại, Ôn Cẩm giật mình, anh ấy không hiểu tại sao Ôn Nhiên lại nói ra câu này.
“Em chỉ muốn nhớ lại chuyện lúc nhỏ, tùy tiện nói mà thôi. Anh, anh đừng căng thẳng như vậy, cứ giếng như em không phải con đẻ của ba mà là nhặt được không bằng ý.”
Ôn Nhiên cười khúc khích, giọng điệu của cô lại trở lại với giọng điệu vui tươi và nghịch ngợm thường ngày.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thảm Ngọc Đình không hề che giấu kể cho Ôn Nhiên nghe về tìm cảm của cô ấy dành cho Mặc Tu Trần, thẳng thắn nói rằng ngay cả khi cô ấy thích Mặc Tu Trần, cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cô tổn thương, hoặc phá hủy tình cảm của hai người, cũng sẽ không tranh giành chồng với cô.
Cô ấy tốt hơn nhiều so với việc Trình Giai đã khiêu khích và chế nhạo cô.
Cuối cùng Ôn Nhiên cũng hiểu, tại sao cùng là phụ nữ yêu mến chồng mình, cô lại ghét Trình Giai, còn với Thẩm Ngọc Đình, cô không có phản cảm như vậy.
Cho dù Thẩm Ngọc Đình rất buồn, cho dù sau khi trở về nước cô ấy nhìn thấy Mặc Tu Trần và cô ở bên nhau, có lẽ cũng sẽ không cam lòng, thậm chí là không muốn đi ra khỏi mối tình yêu thầm mười năm đó, nhưng cô ấy thật sự không giống Trình Giai cố gắng dùng mọi cách để có được Mặc Tu Trần.
Mặc dù cô cũng có những tâm tư nhỏ, nhưng cô cảm thấy vẫn có thể tha thứ.
“Nhiên Nhiên, chị nói những lời này, em sẽ không cười nhạo chị chứ?”
Tâm sự với một cô gái nhỏ hơn mình bốn tuổi, sau khi Thẩm Ngọc Đình nói xong cô ấy mới cảm thấy có chút xấu hồ, nếu Ôn Nhiên không phải là em họ của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không nói chuyện này với cô, có thể, cô ấy sẽ nuông chiều sự ích kỷ của bản thân, cho dù không tranh giành chồng với cô, khi có cơ hội thích hợp cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó!
Ôn Nhiên nhìn vẻ lo lắng trên mặt cô ấy, nhẹ giọng nói: “Em có chút kinh ngạc, nhưng em tuyệt đối sẽ không cười chị Đình. Em biết Mặc Tu Trần rất xuất sắc, có rất nhiều người phụ nữ thích anh ấy. Mặc dù em và anh ấy kết hôn chưa lâu, nhưng em cảm thấy ở trong mắt Tu Trần, chị Đình và những người phụ nữ khác không giống nhau.”
Ánh mắt của Thẩm Ngọc Đình hơi sáng lên, cô ấy nhìn chằm chằm Ôn Nhiên: “Thật sao?”
Trong lòng cô ấy cũng nghĩ như vậy, từ trước đến giờ ở bên cạnh Mặc Tu Trần không hề có bạn là nữ, như vậy xem ra, cô ấy thực sự đặc biệt một chút, ít nhất là anh coi cô ấy là bạn bè.
Ôn Nhiên khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, hai tay nâng cốc, nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô ấy: “Đương nhiên là thật ạ, nếu em đoán không lầm, chị Đình là bạn khác giới duy nhất của Tu Trần. Khi Trình Giai vừa xuất hiện với tư cách là ân nhân cứu mạng của anh ấy, Tu Trần đã nói anh ấy không thích Trình Giai, nhưng anh ấy lại chưa từng nói qua máy lời đó đối với chị Đình.”
Nghe cô nói như vậy, Thảm Ngọc Đình có chút kích động, còn có chút cảm động, cô ấy biết Ôn Nhiên đang an ủi mình, cô ấy cũng biết cô nói ‘thích’ là có ý gì.
Có lời nhận xét của cô, để duy trì vị trí và hình tượng của mình trong tâm trí của Mặc Tu Trần, cô ấy không thể làm bắt cứ điều gì khiến anh chán ghét.
Sự an ủi của Ôn Nhiên, làm sao lại không phải để cô ấy học cách buông bỏ.
Cô ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhiên, trông cô có vẻ ngây thơ nhưng thật ra rất thông minh, cô hiểu rõ ý đồ thật sự của những gì mình nói hôm nay, không những thế còn khéo léo để cô ấy không còn níu kéo thứ tình cảm không nên đeo bám nữa.
Chẳng trách Mặc Tu Trần sẽ dành tình cảm sâu đậm cho cô, chẳng trách cô sống ở trong tay Phó Kinh Nghĩa sáu năm, mặc dù cuối cùng cô bị Phó Kinh Nghĩa làm tổn thương, nhưng cô vẫn thoát khỏi móng vuốt của ông ta. Lúc cô còn nhỏ, chắc hẳn là một cô bé thông minh và kỳ quá, cho nên mới còn nhỏ như vậy, đã lọt vào mắt xanh của Mặc Tu Trần, ăn sâu vào trái tim anh.
Đúng như Cố Khải đã nói, cô và Mặc Tu Trần là duyên phận đã định ở kiếp trước và kiếp này, nếu không thì Mặc Tu Trần làm sao có thể nhớ mãi một cô gái suốt hơn mười năm, làm sao mà vài tháng trước, anh gặp được Ôn Nhiên và đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên…
“Anh, em đang ở quán cà phê đối diện quảng trường, lát nữa em sẽ về.”
Nhìn hai anh em đáng yêu, Ôn Nhiên không khỏi nghĩ đến chính mình và anh trai, giọng nói có vài phần vui vẻ.
“Em đang làm gì ở đấy thế?” Đọc trang nguồn như trên hình nhé cả nhà!”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Ôn Cẩm, sáng nay Nhiên Nhiên gọi điện cho anh ấy, nói hôm nay cô sẽ đi làm trở lại, bảo anh ấy buổi sáng không cần phải đi làm, ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt.
Giữa chừng anh ấy đến nhà máy dược phẩm, lại không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, thư ký Lý Thiến nói cô đã đi ra ngoài rồi.
Anh áy lo lắng nên đã gọi điện hỏi cô đang ở đâu.
“À, em đang uống cà phê với một người bạn ở đây. Anh, em kể cho anh nghe, em nhìn thấy một cặp anh em rất đáng yêu.”
“Nhiên Nhiên, em ở đó nhìn thấy anh em đáng yêu nào á, nghe giọng điệu của em trông rất vui vẻ.”
Ôn Cẩm bị cô lây nhiễm, giộng nói cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, đầu bên này điện thoại, Ôn Nhiên bật ra một tiếng cười giòn tan, có lẽ cô nhìn thấy cô bé đút cho anh trai của mình ăn đồ ăn vặt, nhưng đút tới miệng lại rút tay về, những người ở xung quanh đều thích thú cười.
“Đúng rồi, em đã nói rồi mà, là một cặp anh em rất đáng yêu, vừa rồi cô bé còn lừa anh trai mình đó. Anh à, anh nói xem, lúc chúng ta còn nhỏ có phải cũng giống như tụi nhỏ hay không, chỉ đáng tiếc em lại không nhớ những chuyện khi em còn nhỏ một chút nào.”
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Ôn Nhiên có chút tiếc nuối.
“Em đã nói là em lúc còn nhỏ mà, em không nhớ cũng là chuyện bình thường.”
ẳ Giọng điệu của Ôn Cẩm rất nhẹ nhàng, Ôn Nhiên mím môi, thản nhiên hỏi: “Anh à, lúc nhỏ chúng ta có giống nhau không?
Em nhớ có rất nhiều người nói mắt anh giống ba, miệng thì giống mẹ…nhưng em lớn lên lại không giống ba cũng không mẹ.”
“Nhiên Nhiên, sao đột nhiên em lại nói nhảm cái gì thế?”
Đầu bên kia điện thoại, Ôn Cẩm giật mình, anh ấy không hiểu tại sao Ôn Nhiên lại nói ra câu này.
“Em chỉ muốn nhớ lại chuyện lúc nhỏ, tùy tiện nói mà thôi. Anh, anh đừng căng thẳng như vậy, cứ giếng như em không phải con đẻ của ba mà là nhặt được không bằng ý.”
Ôn Nhiên cười khúc khích, giọng điệu của cô lại trở lại với giọng điệu vui tươi và nghịch ngợm thường ngày.