Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Chương 200: Làm cho Ôn Nhiên biến mất khỏi thế giới này
Tiêu Văn Khanh đang định gọi cho Ngô Thiên Nhất, thì bên kia đã gọi tới rồi.
Bà ta ngồi xuống trước ghé sofa, xoa dịu cảm xúc, nhắn nút trả lời, nhẹ nhàng nói ‘alo’.
“Thế nào rồi, con trai em đồng ý đăng ký kết hôn với Chu Lâm không.”
Ngô Thiên Nhất vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề, nghe thấy lời này, cơn tức giận vừa mới dịu đi của Tiêu Văn Khanh lại dâng lên, giọng nói đầy kích động: “Không có, nó vừa đóng sầm của lại rồi bỏ đi rồi. Nó biết chuyện đêm đó rồi, em muốn hủy hoại Ôn Nhiên nên mới hại đến nó và Chu Lâm lên giường, sau này sợ rằng nó sẽ không nghe lời em nữa.”
“Lại là Ôn Nhiên đó!”
Ngô Nhất Thiên ở đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đầy căm hận và hung ác muốn tiêu diệt Ôn Nhiên, Tiêu Văn Khanh hơi giật mình, quan tâm hỏi: “Vấn đề nhà máy dược phẩm của anh vẫn chưa giải quyết xong sao?”
“Hừ, giải quyết cái gì mà giải quyết, nhà máy dược phẩm sợ rằng không giữ được. Em còn không rõ thủ đoạn của Mặc Tu Trần sao, chắc chắn cậu ta đã biết gì đó cho nên mới muốn làm cho anh phá sản.”
“Cậu ta có thể biết cái gì?”
Tiêu Văn Khanh cau mày, chẳng lẽ Mặc Tu Trần đã phát hiện ra sự cố nhà máy dược phẩm ở thành phố H là do Ngô Thiên Nhất sắp đặt, nhưng mà, bà ta không hề nhận được tin tức.
“Chuyện này anh cũng không biết nữa, anh luôn cảm thấy Mặc Tu Trần này rất nham hiểm, từ nhỏ đến lớn, chúng ta có nhiều cơ hội như vậy, đều để cậu ta chạy thoát, hiện tại lại còn bị cậu ta đè ép từng bước một, anh e rằng cậu ta đã biết mối quan hệ giữa anh và em rồi. Cho dù không biết mối quan hệ của chúng ta, thì cũng nhất định sẽ biết những năm qua có anh giúp eml”
Để không bị người khác nghỉ ngờ, Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh ngay cả ‘mặt cũng chưa từng quang minh chính đại gặp mặt nhau. Mối liên hệ của bọn họ cũng là riêng tư, theo lý mà nói, Mặc Tu Trần không có khả năng nghỉ ngờ Ngô Thiên Nhát, không hề có cơ sở!
“Cậu ta không có khả năng biết được.”
Tiêu Văn Khanh nhanh chóng phủ định, ngay cả Mặc Kính Đằng cũng không biết chuyện này, làm thế nào Mặc Tu Trần biết được, mấy năm qua nó hết lần này đến lần khác thoát được, chẳng qua là may mắn thôi!
Ngoài ra, anh quá quỷ quyệt, quá giỏi đóng kịch, đến nỗi bà ta thực sự tin rằng anh bị bệnh ở trên phương diện đó, cảm thấy mối đe dọa của anh không còn lớn như trước.
“Mặc kệ cậu ta có biết hay không, anh cũng không thể cứ ngồi chờ chết được. Mặc Tu Trần đã khiến anh mắt đi một nhà máy dược phẩm, anh nhất định phải trả lại cho cậu ta gấp đôi. Nếu Mặc Tử Hiên yêu Ôn Nhiên như vậy, chỉ bằng, chúng ta làm cho Ôn Nhiên biến mắt khỏi thế giới này.”
Giọng nói của Ngô Thiên Nhất tràn đầy sự tàn nhẫn, ông ta không đối phó được với Mặc Tu Trần, đối phó với Ôn Nhiên ở bên cạnh anh luôn dễ dàng hơn chút.
Tiêu Văn Khanh cau mày, ngập ngừng nói: “Em đương nhiên muốn Ôn Nhiên biến mắt, nhưng cô ta được Mặc Tu Trần bảo vệ, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy. Về chuyện này, chúng ta phải tính kế lâu dài, tuyệt đối không thể ngu ngốc như Chu Minh Phú.”
Nếu Chu Minh Phú không ngu ngốc và bốc đồng như vậy, ông ta đã không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
“Ừ, chuyện này đương nhiên phải cân nhắc lâu dài. Chỉ cần em đồng ý, anh hiện tại liền bắt đầu thu xếp, đảm bảo kế hoạch liền mạch, làm cho Ôn Nhiên biến mắt đến cả thần không biết quỷ cũng không hay.”
“Được, vậy em sẽ chờ tin vui của anh.”
Trên mặt của Tiêu Văn Khanh cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, chỉ cần loại bỏ được Ôn Nhiên, vậy thì Tử Hiên sẽ tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của mình.
“Mặc Tử Hiên bên đó, anh nghĩ nên để nó hoàn toàn quên đi Ôn Nhiên, nếu không một khi Ôn Nhiên xảy ra chuyện, nó nhất định sẽ nghỉ ngờ em.”
Ngô Thiên Nhát im lặng một lúc, sau đó đề nghị.
“Quên? Làm thế nào để quên?”
Tiêu Văn Khanh nghỉ ngờ hỏi.
“Thôi miên sâu đi, mấy ngày trước anh có nghe nói về một chuyên gia thôi miên có thể làm cho một người thôi miên sâu, đạt được hiệu quả là quên đi quá khứ.”
“Có đáng tin không?”
Tiêu Văn Khanh do dự, không phải bà ta chưa từng nghe nói về nó, nhưng bà ta chưa từng trải nghiệm, xung quanh bà ta lại không có ai tự mình đi thử nghiệm. Bà ta sợ hiệu quả thôi miên sẽ không tốt, mặt khác, bà ta cũng lo lắng nó sẽ làm tổn thương con trai của mình.
Cho dù Mặc Tử Hiên có hận bà ta như thế nào, anh ta vẫn luôn là con trai duy nhất của bà ta.
“Đáng tin cậy, anh sẽ tìm hiểu trước, vài ngày nữa sẽ liên lạc lại với em sau.”
xk& Nhà máy dược phẩm Ôn thị.
Ôn Nhiên hắt hơi liên tiếp ba cái, cô cau mày, ném khăn giấy vào sọt rác bên cạnh, hai ngày nay tuy nhiệt độ xuống thấp, nhưng cô mặc nhiều cũng không cảm thấy lạnh.
Là ai đang nhắc đến mình thế!
Khi cô vừa định tiếp tục làm việc, thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn thấy số người gọi, cô cười nhẹ, nhấn nút trả lời, giọng nói nhẹ nhàng: “Alo, Tiểu Tiểu!”
“Nhiên Nhiên, cậu giúp tớ một chuyện được không?”
So với giọng điệu nhẹ nhàng của cô, giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu là yếu ớt. Ôn Nhiên nghe vậy sững sờ, suy nghĩ xoay chuyển, cô quan tâm hỏi: “Lạc Hạo Phong vẫn chưa đồng ý ký hợp đồng à, hay là chú Bạch vẫn chưa tha thứ cho cậu?”
“Cả hai.”
Bạch Tiểu Tiểu rất phiền muộn, chẳng qua cô ấy chỉ trêu chọc Lạc Hạo Phong một chút thôi, người đàn ông đó lại dùng chuyện hợp tác đến trả thù cô ấy, điều khó chịu nhất là cô ấy gọi cho anh ấy, anh ấy không nghe, gửi tin nhắn anh ấy cũng không trả lời.
“Vậy thì cậu khổ sở lắm nhỉ, Tiểu Tiểu, không phải là cậu muốn tớ giúp cậu hẹn Lạc Hạo Phong đấy chứ?”
Ôn Nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua Bạch Tiểu Tiểu vui vẻ nói cô ấy đã trêu chọc Lạc Hạo Phong như thế nào, sau đó lại nhớ tới bộ dạng của cô ấy lúc này, cô nhịn không được trêu chọc một câu.
“Nhiên Nhiên, tớ đã đáng thương như thế này rồi mà cậu còn cười nhạo tớ. Tớ gọi điện thoại cho Lạc Hạo Phong nhưng anh ta không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, tớ không thể chạy đến công ty chặn anh ta chứ. Hơn nữa, nếu anh ta muốn tránh tớ, chắc chắn tớ đến công ty cũng không chặn được anh ta, tớ phải làm sao đây.”
Ôn Nhiên cười cười, sau đó nhanh chóng dừng lại, quan tâm nói: “Như vậy đi, lát nữa tớ gọi điện thoại hỏi xem anh ấy đang ở đâu, xem anh ấy muốn cậu xin lỗi như thế nào. Nếu mà không quá đáng thì cậu sẽ đồng ý sao?”
“Ừ ừ, bà đây co được dãn được, tớ nhát định đồng ý, cùng lắm thì lần sau sẽ báo thù lại!”
Nói đến cuối cùng, Bạch Tiểu Tiểu lập tức hồi phục tinh thần chiến đấu, nghiền răng nghiền lợi nói máy chữ tần sau báo thù lại.
“Được!”
Ôn Nhiên sảng khoái đồng ý, nói lát nữa sẽ báo lại cho cô ấy rồi cúp điện thoại.
Lần này, cô trực tiếp gọi đến số của Lạc Hạo Phong, không có thông qua Mặc Tu Trần nữa. Hôm qua cô gọi điện cho Mặc Tu Trần, anh đã thể hiện rõ quan điểm của mình rồi, anh nói chuyện hợp tác với Bạch thị do Lạc Hạo Phong toàn quyền phụ trách.
Cô cũng không muốn vì chuyện này mà làm anh khó xử, vì vậy cô trực tiếp bỏ qua anh.
Điện thoại vang lên bốn năm lần mới được nhắc máy, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lạc Hạo Phong truyền đến: “Alo, Ôn Nhiên, tìm tôi có chuyện không?”
Ôn Nhiên cười cười, không có vòng vo với anh ấy mà đi thẳng vào chủ đề: “Tôi nghe Tiểu Tiểu, cô ấy đắc tội anh à?”
“Thế à? Không phải là cô ấy rất đắc ý nói với cô, cô ấy đã tìm một người mê trai vừa béo vừa xấu xí, ăn mặc khiêu gọi, có ý đồ ngủ với tôi à?”
Lạc Hạo Phong ở đầu bên kia điện thoại nở một nụ cười kỳ quái, sau đó giọng điệu chế giễu hỏi.
Khoé miệng Ôn Nhiên giật giật, tự động bổ não hình ảnh mà Lạc Hạo Phong đang nói, cô cảm thấy rất buồn cười, cô cắn môi không dám cười, ngược lại nói với giọng điệu rất thành thật: “Sao có thể, cô ấy phiền muộn muốn chết.”
Tiêu Văn Khanh đang định gọi cho Ngô Thiên Nhất, thì bên kia đã gọi tới rồi.
Bà ta ngồi xuống trước ghé sofa, xoa dịu cảm xúc, nhắn nút trả lời, nhẹ nhàng nói ‘alo’.
“Thế nào rồi, con trai em đồng ý đăng ký kết hôn với Chu Lâm không.”
Ngô Thiên Nhất vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề, nghe thấy lời này, cơn tức giận vừa mới dịu đi của Tiêu Văn Khanh lại dâng lên, giọng nói đầy kích động: “Không có, nó vừa đóng sầm của lại rồi bỏ đi rồi. Nó biết chuyện đêm đó rồi, em muốn hủy hoại Ôn Nhiên nên mới hại đến nó và Chu Lâm lên giường, sau này sợ rằng nó sẽ không nghe lời em nữa.”
“Lại là Ôn Nhiên đó!”
Ngô Nhất Thiên ở đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đầy căm hận và hung ác muốn tiêu diệt Ôn Nhiên, Tiêu Văn Khanh hơi giật mình, quan tâm hỏi: “Vấn đề nhà máy dược phẩm của anh vẫn chưa giải quyết xong sao?”
“Hừ, giải quyết cái gì mà giải quyết, nhà máy dược phẩm sợ rằng không giữ được. Em còn không rõ thủ đoạn của Mặc Tu Trần sao, chắc chắn cậu ta đã biết gì đó cho nên mới muốn làm cho anh phá sản.”
“Cậu ta có thể biết cái gì?”
Tiêu Văn Khanh cau mày, chẳng lẽ Mặc Tu Trần đã phát hiện ra sự cố nhà máy dược phẩm ở thành phố H là do Ngô Thiên Nhất sắp đặt, nhưng mà, bà ta không hề nhận được tin tức.
“Chuyện này anh cũng không biết nữa, anh luôn cảm thấy Mặc Tu Trần này rất nham hiểm, từ nhỏ đến lớn, chúng ta có nhiều cơ hội như vậy, đều để cậu ta chạy thoát, hiện tại lại còn bị cậu ta đè ép từng bước một, anh e rằng cậu ta đã biết mối quan hệ giữa anh và em rồi. Cho dù không biết mối quan hệ của chúng ta, thì cũng nhất định sẽ biết những năm qua có anh giúp eml”
Để không bị người khác nghỉ ngờ, Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh ngay cả ‘mặt cũng chưa từng quang minh chính đại gặp mặt nhau. Mối liên hệ của bọn họ cũng là riêng tư, theo lý mà nói, Mặc Tu Trần không có khả năng nghỉ ngờ Ngô Thiên Nhát, không hề có cơ sở!
“Cậu ta không có khả năng biết được.”
Tiêu Văn Khanh nhanh chóng phủ định, ngay cả Mặc Kính Đằng cũng không biết chuyện này, làm thế nào Mặc Tu Trần biết được, mấy năm qua nó hết lần này đến lần khác thoát được, chẳng qua là may mắn thôi!
Ngoài ra, anh quá quỷ quyệt, quá giỏi đóng kịch, đến nỗi bà ta thực sự tin rằng anh bị bệnh ở trên phương diện đó, cảm thấy mối đe dọa của anh không còn lớn như trước.
“Mặc kệ cậu ta có biết hay không, anh cũng không thể cứ ngồi chờ chết được. Mặc Tu Trần đã khiến anh mắt đi một nhà máy dược phẩm, anh nhất định phải trả lại cho cậu ta gấp đôi. Nếu Mặc Tử Hiên yêu Ôn Nhiên như vậy, chỉ bằng, chúng ta làm cho Ôn Nhiên biến mắt khỏi thế giới này.”
Giọng nói của Ngô Thiên Nhất tràn đầy sự tàn nhẫn, ông ta không đối phó được với Mặc Tu Trần, đối phó với Ôn Nhiên ở bên cạnh anh luôn dễ dàng hơn chút.
Tiêu Văn Khanh cau mày, ngập ngừng nói: “Em đương nhiên muốn Ôn Nhiên biến mắt, nhưng cô ta được Mặc Tu Trần bảo vệ, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy. Về chuyện này, chúng ta phải tính kế lâu dài, tuyệt đối không thể ngu ngốc như Chu Minh Phú.”
Nếu Chu Minh Phú không ngu ngốc và bốc đồng như vậy, ông ta đã không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
“Ừ, chuyện này đương nhiên phải cân nhắc lâu dài. Chỉ cần em đồng ý, anh hiện tại liền bắt đầu thu xếp, đảm bảo kế hoạch liền mạch, làm cho Ôn Nhiên biến mắt đến cả thần không biết quỷ cũng không hay.”
“Được, vậy em sẽ chờ tin vui của anh.”
Trên mặt của Tiêu Văn Khanh cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, chỉ cần loại bỏ được Ôn Nhiên, vậy thì Tử Hiên sẽ tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của mình.
“Mặc Tử Hiên bên đó, anh nghĩ nên để nó hoàn toàn quên đi Ôn Nhiên, nếu không một khi Ôn Nhiên xảy ra chuyện, nó nhất định sẽ nghỉ ngờ em.”
Ngô Thiên Nhát im lặng một lúc, sau đó đề nghị.
“Quên? Làm thế nào để quên?”
Tiêu Văn Khanh nghỉ ngờ hỏi.
“Thôi miên sâu đi, mấy ngày trước anh có nghe nói về một chuyên gia thôi miên có thể làm cho một người thôi miên sâu, đạt được hiệu quả là quên đi quá khứ.”
“Có đáng tin không?”
Tiêu Văn Khanh do dự, không phải bà ta chưa từng nghe nói về nó, nhưng bà ta chưa từng trải nghiệm, xung quanh bà ta lại không có ai tự mình đi thử nghiệm. Bà ta sợ hiệu quả thôi miên sẽ không tốt, mặt khác, bà ta cũng lo lắng nó sẽ làm tổn thương con trai của mình.
Cho dù Mặc Tử Hiên có hận bà ta như thế nào, anh ta vẫn luôn là con trai duy nhất của bà ta.
“Đáng tin cậy, anh sẽ tìm hiểu trước, vài ngày nữa sẽ liên lạc lại với em sau.”
xk& Nhà máy dược phẩm Ôn thị.
Ôn Nhiên hắt hơi liên tiếp ba cái, cô cau mày, ném khăn giấy vào sọt rác bên cạnh, hai ngày nay tuy nhiệt độ xuống thấp, nhưng cô mặc nhiều cũng không cảm thấy lạnh.
Là ai đang nhắc đến mình thế!
Khi cô vừa định tiếp tục làm việc, thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn thấy số người gọi, cô cười nhẹ, nhấn nút trả lời, giọng nói nhẹ nhàng: “Alo, Tiểu Tiểu!”
“Nhiên Nhiên, cậu giúp tớ một chuyện được không?”
So với giọng điệu nhẹ nhàng của cô, giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu là yếu ớt. Ôn Nhiên nghe vậy sững sờ, suy nghĩ xoay chuyển, cô quan tâm hỏi: “Lạc Hạo Phong vẫn chưa đồng ý ký hợp đồng à, hay là chú Bạch vẫn chưa tha thứ cho cậu?”
“Cả hai.”
Bạch Tiểu Tiểu rất phiền muộn, chẳng qua cô ấy chỉ trêu chọc Lạc Hạo Phong một chút thôi, người đàn ông đó lại dùng chuyện hợp tác đến trả thù cô ấy, điều khó chịu nhất là cô ấy gọi cho anh ấy, anh ấy không nghe, gửi tin nhắn anh ấy cũng không trả lời.
“Vậy thì cậu khổ sở lắm nhỉ, Tiểu Tiểu, không phải là cậu muốn tớ giúp cậu hẹn Lạc Hạo Phong đấy chứ?”
Ôn Nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua Bạch Tiểu Tiểu vui vẻ nói cô ấy đã trêu chọc Lạc Hạo Phong như thế nào, sau đó lại nhớ tới bộ dạng của cô ấy lúc này, cô nhịn không được trêu chọc một câu.
“Nhiên Nhiên, tớ đã đáng thương như thế này rồi mà cậu còn cười nhạo tớ. Tớ gọi điện thoại cho Lạc Hạo Phong nhưng anh ta không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, tớ không thể chạy đến công ty chặn anh ta chứ. Hơn nữa, nếu anh ta muốn tránh tớ, chắc chắn tớ đến công ty cũng không chặn được anh ta, tớ phải làm sao đây.”
Ôn Nhiên cười cười, sau đó nhanh chóng dừng lại, quan tâm nói: “Như vậy đi, lát nữa tớ gọi điện thoại hỏi xem anh ấy đang ở đâu, xem anh ấy muốn cậu xin lỗi như thế nào. Nếu mà không quá đáng thì cậu sẽ đồng ý sao?”
“Ừ ừ, bà đây co được dãn được, tớ nhát định đồng ý, cùng lắm thì lần sau sẽ báo thù lại!”
Nói đến cuối cùng, Bạch Tiểu Tiểu lập tức hồi phục tinh thần chiến đấu, nghiền răng nghiền lợi nói máy chữ tần sau báo thù lại.
“Được!”
Ôn Nhiên sảng khoái đồng ý, nói lát nữa sẽ báo lại cho cô ấy rồi cúp điện thoại.
Lần này, cô trực tiếp gọi đến số của Lạc Hạo Phong, không có thông qua Mặc Tu Trần nữa. Hôm qua cô gọi điện cho Mặc Tu Trần, anh đã thể hiện rõ quan điểm của mình rồi, anh nói chuyện hợp tác với Bạch thị do Lạc Hạo Phong toàn quyền phụ trách.
Cô cũng không muốn vì chuyện này mà làm anh khó xử, vì vậy cô trực tiếp bỏ qua anh.
Điện thoại vang lên bốn năm lần mới được nhắc máy, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lạc Hạo Phong truyền đến: “Alo, Ôn Nhiên, tìm tôi có chuyện không?”
Ôn Nhiên cười cười, không có vòng vo với anh ấy mà đi thẳng vào chủ đề: “Tôi nghe Tiểu Tiểu, cô ấy đắc tội anh à?”
“Thế à? Không phải là cô ấy rất đắc ý nói với cô, cô ấy đã tìm một người mê trai vừa béo vừa xấu xí, ăn mặc khiêu gọi, có ý đồ ngủ với tôi à?”
Lạc Hạo Phong ở đầu bên kia điện thoại nở một nụ cười kỳ quái, sau đó giọng điệu chế giễu hỏi.
Khoé miệng Ôn Nhiên giật giật, tự động bổ não hình ảnh mà Lạc Hạo Phong đang nói, cô cảm thấy rất buồn cười, cô cắn môi không dám cười, ngược lại nói với giọng điệu rất thành thật: “Sao có thể, cô ấy phiền muộn muốn chết.”