Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-160
Chương 160: Anh sẽ không có ý gì với cô ta
Sau khi Mặc Tu Trân thoả mãn ăn no, anh cũng không quên quan tâm đến Ôn Nhiên đã bị anh làm cho kiệt sức, khi ở Ý Phẩm Hiên, cô và Bạch Tiểu Tiểu chưa ăn cơm thì đã đến phòng riêng của bọn anh, sau đó cũng chưa kịp ăn gì.
Vừa rồi lại trải qua một trận vận động kịch liệt, cô không chỉ kiệt sức, chắc hẳn cũng đói rồi.
Ôn Nhiên quả thực có chút đói bụng, nhưng nghĩ đến những lời Trình Giai đã nói tối nay khiến tâm tình của Mặc Tu Trần không tốt. Vừa rồi anh mới muốn cô mãnh liệt như vậy, cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không đói, bây giờ đã muộn, anh cũng mau lên giường đi ngủ đi.”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, dùng lòng bàn tay vuốt ve gò má của cô, môi mỏng nhẹ nhàng tràn ra: “Em không cần sợ gây phiền toái cho anh, anh cũng có chút đói bụng rồi, nếu em không nói muốn ăn cái gì thì để anh bảo thím Trương nấu hai bát mì, được không?”
“Anh bây giò không ngủ được, em nói chuyện với anh đi.”
Sau khi dừng một chút, Mặc Tu Trần lại nói thêm một câu.
Anh nói như vậy, Ôn Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối, trả lời ‘được’, nhìn Mặc Tu Trần đã đi mấy bước, cầm điện thoại lên, kết nối đường dây trong, bảo thím Trương nấu hai bát mì.
Nếu không phải tối nay tâm tình anh không tốt, vào thời điểm này, anh sẽ tự tay nấu ăn cho cô. Nhưng tối nay, anh thật sự muốn nói chuyện với cô.
Sau khi dặn dò xong, Mặc Tu Trần trở lại giường, duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy thân thể gầy yêu của Ôn Nhiên vào lòng, có cô ở bên cạnh, tâm trạng của anh cũng không tệ lắm.
Ánh đèn pha lê sáng ngời soi rõ bóng dáng hai người đang âu yếm nhau, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, thanh tú hơi nhướng lên, đôi mắt ngắn nước dịu dàng nhìn về phía Mặc Tu Trần, an ủi nói: “Cho dù lời nói của Trình Giai là thật, thì cũng không có nghĩa cô gái năm đó thực sự không còn. Anh đừng quá buồn.”
Năm đó Mặc Tu Trần bị bắt cóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ôn Nhiên không hè biết.
Tại sao Tiêu Văn Khanh lại nói cô gái cứu anh đã chết, cô cũng không biết, cô chỉ biết nhìn dáng vẻ Mặc Tu Trần đau buồn, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Những năm qua, Mặc Tu Trần luôn tìm kiếm cô gái đã cứu anh, không dễ gì tìm được Trình Giai, vậy mà còn là kẻ giả mạo.
Anh không nói, cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng anh sẽ không tốt.
Mặc Tu Trần biết những lời này của Ôn Nhiên là để an ủi anh, hy vọng anh đừng buồn, nhưng anh không thể coi như chưa từng nghe nói qua. Nếu cô gái đó thật sự không còm, vậy thì, nhất định là bị Tiêu Văn Khanh hại.
Anh nhớ lại chuyện hồi đó, lúc đó anh thoát chết, công an dựa theo manh mối anh cung cấp đã tìm đến nơi anh bị bắt cóc. Nhưng trong đó trống không, chỉ có một ít thuốc.
Lý do khiến Cố Khải tin cô gái đó là em gái của mình không chỉ đơn giản là vì nôt ruôi trên căm của cô bé, mà lý do quan trọng nhất là thuốc để lại và thân phận của đối phương kia…
Anh ấy vì ‘bệnh’ của anh mà suy sụp trong một thời gian dài, sau khi chuyện xảy ra, là ba Cố Khải đã nói cho anh biết.
“Ừm, em nói đúng, những lời của Tiêu Văn Khanh không hẳn là sự thật. Tuy lúc đó cô gái đó còn nhỏ, nhưng lại gan dạ và thông minh, tốt bụng và đáng yêu, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp đầy kiên định, đêm đó anh còn mơ thấy cô gái đó khi trưởng thành đến hỏi anh, sao cô ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
“Nhiên Nhiên, cho dù Trình Giai đã thừa nhận thân phận của cô ta, anh vẫn không muốn cô ta rời đi.”
Ôn Nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần, gật đầu rõ ràng: “Em biết, mặc dù Trình Giai không phải là cô gái năm cứu anh hồi đó, nhưng cô ta là con tốt mà Tiêu Văn Khanh đã huấn luyện trong mười năm, dùng để mê hoặc anh. Tiêu Văn Khanh rất tin tưởng cô ta, em có trực giác, cảm thấy tối nay cô ta còn chưa nói hết.”
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần lóe lên một tia cảm xúc, trong lòng có chút ấm vì sự thấu hiểu của Ôn Nhiên.
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, lý do anh để Trình Giai ở lại bên cạnh anh là anh chỉ muốn tìm hiểu về Tiêu Văn Khanh thông qua cô ta. Chuyện của năm đó anh đã tra ra một số manh mối rồi, nhưng vẫn chưa có bằng chứng chính xác.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, “Vậy thì để cô ta ở lại, vì cô ta yêu mến anh, nhát định sẽ nói cho anh biết những gì cô ta biết.
Nhưng mà về mặt thời gian, e rằng sẽ còn lâu hơn nữa, Trình Giai rất có tâm kế, cô ta nhất định sẽ không nói ra tất cả cùng một lúc, tự biến mình thành đồ bỏ đi đâu.”
Mặc Tu Trần đồng ý với phân tích của Ôn Nhiên. Trình Giai chắc chắn sẽ không nói hết một lúc, tối nay cô ta chỉ nói về hai chuyện. Một là cô ta không phải là cô gái năm đó, hai là chuyện mẹ anh nhảy lầu là vì bị uống thuốc.
Cô ta còn chưa giải thích chuyện cô ta đã mua chuộc công nhân kia, làm rơi viên gạch khi anh đi ngang qua. Có thể hình dung, trong lòng cô ta còn có bí mật.
Sau một lúc im lặng, anh lại giải thích: “Mặc dù anh muốn lợi dụng Trình Giai, nhưng anh sẽ không có bắt kỳ hành vi thân mật quá mức và không rõ ràng với cô ta. Về điểm này, em có thể yên tâm.”
Ôn Nhiên sửng sốt, cô hiểu rõ tính cách của Mặc Tu Trần, anh không phải loại đàn ông lưu tình ở khắp nơi, chính vì lẽ đó mà cô mới không thèm quan tâm đến người phụ nữ yêu mến anh.
Nghe anh như vậy, giữa lông mày của cô nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Em biết và em cũng tin anh. Nếu anh có suy nghĩ gì về Trình Giai thì đêm đó anh cũng sẽ không để Tiểu Lưu trông cô ta cả đêm.”
Ôn Nhiên hơi dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Vừa nãy ở Ý Phẩm Hiên, sở dĩ em không muốn cùng anh đi gặp Trình Giai là vì em không hy vọng anh lợi dụng tình cảm để bắt cô ta nói ra những chuyện đó. Vì em biết anh là người như thế nào cho nên mới yên tâm đề anh và cô ta ở một mình.”
Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt Mặc Tu Trần, nghe lời nói dịu dàng của người phụ nữ trong vòng tay anh, cảm xúc trong lòng anh vô tình bị thay thế bằng sự mềm mại, trên môi vẽ lên một vòng cung xinh đẹp, anh nói đùa: “Nếu nói như thế là khi nãy anh hiểu lầm em rồi.”
Ôn Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, anh không chỉ hiểu lầm em mà anh còn giận em.”
Cuối cùng, cô mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, lúc than thở có ba phần vui đùa khiến Mặc Tu Trần bật cười, tất cả mây mù đều bị cuốn đi, giọng nói trong trẻo vui vẻ: “Vậy thì anh phải nói một tiếng xin lỗi với em rồi, sau này anh nhất định sẽ kiềm chế được tính nóng nảy của mình, sẽ không dễ nổi nóng với em nữa.”
Thực ra anh không phải loại người dễ nổi nóng, lúc vui lúc giận. Cho dù đang giao dịch với khách hàng kinh doanh hay người có ý đồ xấu như Tiêu Văn Khanh anh cũng ít khi biểu lộ cảm xúc.
Nhưng khi đối mặt với Ôn Nhiên, anh như trở thành một con người khác, thậm chí đôi khi còn cảm thấy mình trẻ con đến lạ.
Ôn Nhiên sửng sốt trước nụ cười quyến rũ của anh, nhướng mày cười đùa nói: “Em ghim rồi đấy nhé, lần sau anh mà còn giận em nữa thì em sẽ không thèm quan tâm đến anh.”
“Được, nếu anh lại giận em thì em cứ mặc kệ anh.”
Những đường nét trên khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Trần được thể hiện bằng nụ cười, những đường nét đau khổ lúc này rất mềm mại và quyến rũ. Trong lòng Ôn Nhiên nói, người đàn ông đẹp trai và lịch lãm như vậy được nhiều phụ nữ yêu thích là điều bình thường.
Sau khi Mặc Tu Trân thoả mãn ăn no, anh cũng không quên quan tâm đến Ôn Nhiên đã bị anh làm cho kiệt sức, khi ở Ý Phẩm Hiên, cô và Bạch Tiểu Tiểu chưa ăn cơm thì đã đến phòng riêng của bọn anh, sau đó cũng chưa kịp ăn gì.
Vừa rồi lại trải qua một trận vận động kịch liệt, cô không chỉ kiệt sức, chắc hẳn cũng đói rồi.
Ôn Nhiên quả thực có chút đói bụng, nhưng nghĩ đến những lời Trình Giai đã nói tối nay khiến tâm tình của Mặc Tu Trần không tốt. Vừa rồi anh mới muốn cô mãnh liệt như vậy, cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không đói, bây giờ đã muộn, anh cũng mau lên giường đi ngủ đi.”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, dùng lòng bàn tay vuốt ve gò má của cô, môi mỏng nhẹ nhàng tràn ra: “Em không cần sợ gây phiền toái cho anh, anh cũng có chút đói bụng rồi, nếu em không nói muốn ăn cái gì thì để anh bảo thím Trương nấu hai bát mì, được không?”
“Anh bây giò không ngủ được, em nói chuyện với anh đi.”
Sau khi dừng một chút, Mặc Tu Trần lại nói thêm một câu.
Anh nói như vậy, Ôn Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối, trả lời ‘được’, nhìn Mặc Tu Trần đã đi mấy bước, cầm điện thoại lên, kết nối đường dây trong, bảo thím Trương nấu hai bát mì.
Nếu không phải tối nay tâm tình anh không tốt, vào thời điểm này, anh sẽ tự tay nấu ăn cho cô. Nhưng tối nay, anh thật sự muốn nói chuyện với cô.
Sau khi dặn dò xong, Mặc Tu Trần trở lại giường, duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy thân thể gầy yêu của Ôn Nhiên vào lòng, có cô ở bên cạnh, tâm trạng của anh cũng không tệ lắm.
Ánh đèn pha lê sáng ngời soi rõ bóng dáng hai người đang âu yếm nhau, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, thanh tú hơi nhướng lên, đôi mắt ngắn nước dịu dàng nhìn về phía Mặc Tu Trần, an ủi nói: “Cho dù lời nói của Trình Giai là thật, thì cũng không có nghĩa cô gái năm đó thực sự không còn. Anh đừng quá buồn.”
Năm đó Mặc Tu Trần bị bắt cóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ôn Nhiên không hè biết.
Tại sao Tiêu Văn Khanh lại nói cô gái cứu anh đã chết, cô cũng không biết, cô chỉ biết nhìn dáng vẻ Mặc Tu Trần đau buồn, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Những năm qua, Mặc Tu Trần luôn tìm kiếm cô gái đã cứu anh, không dễ gì tìm được Trình Giai, vậy mà còn là kẻ giả mạo.
Anh không nói, cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng anh sẽ không tốt.
Mặc Tu Trần biết những lời này của Ôn Nhiên là để an ủi anh, hy vọng anh đừng buồn, nhưng anh không thể coi như chưa từng nghe nói qua. Nếu cô gái đó thật sự không còm, vậy thì, nhất định là bị Tiêu Văn Khanh hại.
Anh nhớ lại chuyện hồi đó, lúc đó anh thoát chết, công an dựa theo manh mối anh cung cấp đã tìm đến nơi anh bị bắt cóc. Nhưng trong đó trống không, chỉ có một ít thuốc.
Lý do khiến Cố Khải tin cô gái đó là em gái của mình không chỉ đơn giản là vì nôt ruôi trên căm của cô bé, mà lý do quan trọng nhất là thuốc để lại và thân phận của đối phương kia…
Anh ấy vì ‘bệnh’ của anh mà suy sụp trong một thời gian dài, sau khi chuyện xảy ra, là ba Cố Khải đã nói cho anh biết.
“Ừm, em nói đúng, những lời của Tiêu Văn Khanh không hẳn là sự thật. Tuy lúc đó cô gái đó còn nhỏ, nhưng lại gan dạ và thông minh, tốt bụng và đáng yêu, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp đầy kiên định, đêm đó anh còn mơ thấy cô gái đó khi trưởng thành đến hỏi anh, sao cô ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
“Nhiên Nhiên, cho dù Trình Giai đã thừa nhận thân phận của cô ta, anh vẫn không muốn cô ta rời đi.”
Ôn Nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần, gật đầu rõ ràng: “Em biết, mặc dù Trình Giai không phải là cô gái năm cứu anh hồi đó, nhưng cô ta là con tốt mà Tiêu Văn Khanh đã huấn luyện trong mười năm, dùng để mê hoặc anh. Tiêu Văn Khanh rất tin tưởng cô ta, em có trực giác, cảm thấy tối nay cô ta còn chưa nói hết.”
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần lóe lên một tia cảm xúc, trong lòng có chút ấm vì sự thấu hiểu của Ôn Nhiên.
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, lý do anh để Trình Giai ở lại bên cạnh anh là anh chỉ muốn tìm hiểu về Tiêu Văn Khanh thông qua cô ta. Chuyện của năm đó anh đã tra ra một số manh mối rồi, nhưng vẫn chưa có bằng chứng chính xác.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, “Vậy thì để cô ta ở lại, vì cô ta yêu mến anh, nhát định sẽ nói cho anh biết những gì cô ta biết.
Nhưng mà về mặt thời gian, e rằng sẽ còn lâu hơn nữa, Trình Giai rất có tâm kế, cô ta nhất định sẽ không nói ra tất cả cùng một lúc, tự biến mình thành đồ bỏ đi đâu.”
Mặc Tu Trần đồng ý với phân tích của Ôn Nhiên. Trình Giai chắc chắn sẽ không nói hết một lúc, tối nay cô ta chỉ nói về hai chuyện. Một là cô ta không phải là cô gái năm đó, hai là chuyện mẹ anh nhảy lầu là vì bị uống thuốc.
Cô ta còn chưa giải thích chuyện cô ta đã mua chuộc công nhân kia, làm rơi viên gạch khi anh đi ngang qua. Có thể hình dung, trong lòng cô ta còn có bí mật.
Sau một lúc im lặng, anh lại giải thích: “Mặc dù anh muốn lợi dụng Trình Giai, nhưng anh sẽ không có bắt kỳ hành vi thân mật quá mức và không rõ ràng với cô ta. Về điểm này, em có thể yên tâm.”
Ôn Nhiên sửng sốt, cô hiểu rõ tính cách của Mặc Tu Trần, anh không phải loại đàn ông lưu tình ở khắp nơi, chính vì lẽ đó mà cô mới không thèm quan tâm đến người phụ nữ yêu mến anh.
Nghe anh như vậy, giữa lông mày của cô nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Em biết và em cũng tin anh. Nếu anh có suy nghĩ gì về Trình Giai thì đêm đó anh cũng sẽ không để Tiểu Lưu trông cô ta cả đêm.”
Ôn Nhiên hơi dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Vừa nãy ở Ý Phẩm Hiên, sở dĩ em không muốn cùng anh đi gặp Trình Giai là vì em không hy vọng anh lợi dụng tình cảm để bắt cô ta nói ra những chuyện đó. Vì em biết anh là người như thế nào cho nên mới yên tâm đề anh và cô ta ở một mình.”
Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt Mặc Tu Trần, nghe lời nói dịu dàng của người phụ nữ trong vòng tay anh, cảm xúc trong lòng anh vô tình bị thay thế bằng sự mềm mại, trên môi vẽ lên một vòng cung xinh đẹp, anh nói đùa: “Nếu nói như thế là khi nãy anh hiểu lầm em rồi.”
Ôn Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, anh không chỉ hiểu lầm em mà anh còn giận em.”
Cuối cùng, cô mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, lúc than thở có ba phần vui đùa khiến Mặc Tu Trần bật cười, tất cả mây mù đều bị cuốn đi, giọng nói trong trẻo vui vẻ: “Vậy thì anh phải nói một tiếng xin lỗi với em rồi, sau này anh nhất định sẽ kiềm chế được tính nóng nảy của mình, sẽ không dễ nổi nóng với em nữa.”
Thực ra anh không phải loại người dễ nổi nóng, lúc vui lúc giận. Cho dù đang giao dịch với khách hàng kinh doanh hay người có ý đồ xấu như Tiêu Văn Khanh anh cũng ít khi biểu lộ cảm xúc.
Nhưng khi đối mặt với Ôn Nhiên, anh như trở thành một con người khác, thậm chí đôi khi còn cảm thấy mình trẻ con đến lạ.
Ôn Nhiên sửng sốt trước nụ cười quyến rũ của anh, nhướng mày cười đùa nói: “Em ghim rồi đấy nhé, lần sau anh mà còn giận em nữa thì em sẽ không thèm quan tâm đến anh.”
“Được, nếu anh lại giận em thì em cứ mặc kệ anh.”
Những đường nét trên khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Trần được thể hiện bằng nụ cười, những đường nét đau khổ lúc này rất mềm mại và quyến rũ. Trong lòng Ôn Nhiên nói, người đàn ông đẹp trai và lịch lãm như vậy được nhiều phụ nữ yêu thích là điều bình thường.