Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-136
Chương 136: Hận thù
Mặc Tu Trần mở cửa phòng bệnh, trên giường bệnh, Mặc Kính Đẳng lập tức nhìn qua.
Ánh mắt hai cha con va chạm trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, một bên âm trầm phức tạp, một bên lạnh như băng.
Sắc mặt Mặc Kính Đằng thay đổi vài phần, mở miệng nói trước: “Tu Trần, cuối cùng con cũng đến thăm ba. Ngồi ở chỗ này, ba có chuyện muốn nói với con.”
Ông biết mình mà gọi điện Mặc Tu Trần sẽ không đến, nên đã nhờ ba Cố Khải gọi Mặc Tu Trần đến, lại bảo viện trưởng Cố thuyết phục, Mặc Tu Trần mới bằng lòng đến phòng bệnh của ông.
Mặc Tu Trần không nói chuyện, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, chân dài bước tới, cách giường bệnh máy bước thì dừng lại, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì ba mau nói đi, lát nữa con còn phải về công ty.”
Một tia đau thương hiện lên trong mắt Mặc Kính Đằng, khi Mặc Tu Trần còn bé, anh không lạnh lùng như vậy, anh hoạt bát dễ thương, thực sự là người gặp người thích.
Kể từ khi mẹ anh nhảy lầu, ánh mắt anh đầy hận thù.
Năm mười một tuổi, anh bị bắt cóc, cửu tử nhất sinh*, không dễ dàng sống sót trở về. Tuy nhiên thân thể anh bị thương, bác sĩ nói, sau này anh trưởng thành, không có khả năng trỏ thành một người đàn ông bình thường.
*Củu tử nhất sinh: chín phần chết, một phần sống Dường như kể từ đó, ánh mắt anh nhìn ông, ngay cả sự hận thù cũng không còn nữa.
Nếu có, cũng chỉ là sự thờ ơ còn sắc hơn dao.
Ông cố gắng bù đắp, cũng cố gắng gần gũi anh như trước, nhưng dù ông có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Mặc Tu Trần đều cô lập ông khỏi thế giới của mình.
Anh đối tốt với ông, điều duy nhất anh không từ chối là vào tập đoàn, đối với việc đào tạo anh, Mặc Tu Trần là một người thông minh, từ khi thoát chết năm mười một tuổi, anh đã hiểu ra một chân lý, mình phải làm bản thân mạnh mẽ.
Chỉ khi mạnh mẽ, mới không bị người khác bắt nạt, mới có thể làm những gì mình muốn.
Anh không có mẹ, ba thì bị cướp đi, một đứa trẻ bơ vơ, thứ duy nhất anh có thê dựa vào là chính mình.
Anh vào tập đoàn không phải bằng cách đi cửa sau, mà là dựa vào thực lực của mình. Dường như anh sinh ra là dành cho kinh doanh, anh chăm chỉ học hành, khi còn học cấp 3, anh đã bắt đầu tự học các khóa học đại học, là học sinh ngoan ngoãn như các bạn học khác. Khi anh chưa có kinh nghiệm thực tế, nhiều công ty đã ném những cành ô liu cho anh.
Mặc Kính Đằng nhìn nét mặt rắn rỏi của con trai mình, nghĩ về sự hoạt bát và dễ thương khi anh còn bé. Trong nhất thời, trái tim ông ngập tràn sự chua xót vô hạn, đan xen một số cảm xúc gọi: “Tu Trần!”
Một lớp sương mỏng ngưng tụ trên khuôn mặt của Mặc Tu Trần, đối với cảm xúc phức tạp trong mắt ông ấy anh hờ hững thờ ơ.
Mặc Kính Đẳng từ lâu đã quen với vẻ mặt thờ ơ của con trai, anh không nói, một mình ông nói: “Ba không phải muốn Ôn Nhiên không bao giờ có con, nhưng ba lo lắng sau đêm đó con bé bị hạ thuốc…”
“Cho dù Ôn Nhiên thật sự bị ức hiếp, cũng không đến lượt ba quan tâm.”
Ông ấy chưa kịp nói xong, Mặc Tu Trần đã nghiêm nghị cắt ngang lời ông ấy, ánh mắt thờ ơ giống như một con dao sắc bén, phóng thẳng về phía ông ấy. Hai tay buông thõng bên hông, siết chặt năm đấm, trán anh mơ hồ nỏi lên gân xanh, thể hiện sự tức giận của mình.
Ông hại chết mẹ anh chưa đủ, còn muốn hại con trai mình.
Năm đó là anh quá nhỏ, không bảo vệ được mẹ mình. Bây giờ, Mặc Tu Trần anh đường đường là một người đàn ông, nếu không còn có thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu thì anh còn có ích lợi gì.
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng tái nhọt, Mặc Tu Trần chế nhạo hỏi: “Tiêu Văn Khanh là người phụ nữ của ba, việc bà ta làm, chẳng lẽ không phải là làm theo lệnh của ba. Năm đó không hại chết con, cũng không phế được con. Bây giờ, lại muốn hại người phụ nữ và con của con, con sẽ không tha cho bà ta.”
“Tu Trần, ba không biết Tiêu Văn Khanh sẽ làm như vậy.”
Mặc Kính Đẳng thậm chí còn gọi tên và họ của Tiêu Văn Khanh, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Mặc Tu Trần. Sự chế giễu nơi khóe miệng của anh càng trở nên sâu hơn.
“Con không nghe bắt cứ lời giải thích nào, chuyện này con sẽ nhớ kỹ.”
Từng câu từng chữ mà Mặc Tu Trần nói, anh sẽ khiến Tiêu Văn Khanh phải trả giá.
“Tu Trần, ba có thể xin lỗi Ôn Nhiên.”
Mặc Kính Đằng chân thành nhìn Mặc Tu Trần, làm sao lúc đó ông lại có thể tin lời Tiêu Văn Khanh, làm sao lại có thể đồng ý lời xúi giục của bà?
Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng: “Ôn Nhiên không hiếm lạ gì lời xin lỗi của ba.”
“Tu Trần, ba biết con hận ba. Chuyện này là ba không đúng, bây giờ ba giải thích thế nào con cũng không tin, nhưng mà, ba thật lòng muốn xin…lỗi Ôn Nhiên.”
Bị kích động, trên trán Mặc Kính Đằng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ấy đưa tay lên che tim, lời nói cũng ngừng lại.
_ Đồng thời lúc này, phòng khách của nhà họ Chu.
Chu Lâm và Chu Minh Phú mỗi người ngồi trên một ghế sô pha, bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Sau khi Chu Lâm từ thành phố F trở về, cô ta trực tiếp chuyển vào nhà lớn nhà họ Mặc. Mấy ngày nay đừng nói đến việc về nhà, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi về cho Chu Minh Phú một cuộc.
Sáng nay, Chu Minh Phú rốt cuộc không thể ngồi yên, một cuộc điện thoại gọi cô ta về nhà. Hỏi cô ta về việc điều tra tình hình về thân thế của Ôn Nhiên ở thành phó F. Tuy nhiên, Chu Lâm đã nói với ông ta, trước đó là cô ta đã nhầm lẫn.
Thân thế của Ôn Nhiên, không có gì đáng ngờ, cô thực sự là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ.
Chu Minh Phú lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, không chỉ là kẻ xảo quyệt mà còn rất hiểu con gái mình. Làm sao có thể tin được cô ta? Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Lâm, trong bầu không khí ngưng đọng, Chu Lâm đột nhiên nôn mửủa, lấy tay che miệng, từ trên sofa nhảy dựng lên, chạy vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, cô ta hít một hơi dài rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Mặc Tử Hiên, nói với anh ta, ba cô ta không tin lời cô ta nói, bảo Mặc Tử Hiên đến cứu.
Sau khi nôn mửa trong phòng tắm vài phút, Chu Lâm tái mặt, chậm rãi đi tới sofa ngồi xuống.
Chu Minh Phú liếc mắt một cái, bình tĩnh hỏi: “Lâm Lâm, có phải con đang giấu ba chuyện gì đúng không?”
Chu Lâm ngơ ngác lắc đầu, thông báo với Mặc Tử Hiên rồi, cô ta nhìn vào ánh mắt Chu Minh Phú không còn cảm thấy chột dạ và sợ hãi nữa, cô ta bình tĩnh đáp lại ánh mắt dò xét của ông ta, nhẹ nhàng nói: “Ba, con so với ba càng mong Ôn Nhiên không phải là con ruột của Ôn Hồng Duệ hơn. Nếu cô ta không phải con gái nhà họ Ôn, còn có tư cách so với con sao, nhưng mà kết quả con điều tra được, lại trái ngược với những gì con hy vọng.”
Nói đến cuối cùng, trong mắt Chu Lâm còn hiện lên vài phần tiếc nuối và thất vọng, Chu Minh Phú đang định nói gì đó, chuông điện thoại di động của cô ta lại đột nhiên vang lên.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, khi nhìn thấy cuộc gọi, cô ta cười nói: “Ba, Tử Hiên gọi cho con. Anh ấy hiếm khi chủ động gọi cho con lắm.”
Ánh mắt sắc bén của Chu Minh Phú nheo lại, nhẹ nhàng nói: “Nghe đi, Tử Hiên càng đối xử tốt với con, cơ hội con gả vào nhà họ Mặc càng lón.”
Một gia tộc giàu có như nhà họ Mặc, nhà họ Chu nhà ông ta không gì sánh được, khi con gái ông ta trở thành mợ chủ nhà họ Mặc thì thân phận và địa vị của ông ta hiển nhiên không nói cũng rõ.
“Alo, Tử Hiên!”
Chu Lâm bắm nút trả lời, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia, Mặc Tử Hiên giả vờ không biết hỏi.
Mặc Tu Trần mở cửa phòng bệnh, trên giường bệnh, Mặc Kính Đẳng lập tức nhìn qua.
Ánh mắt hai cha con va chạm trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, một bên âm trầm phức tạp, một bên lạnh như băng.
Sắc mặt Mặc Kính Đằng thay đổi vài phần, mở miệng nói trước: “Tu Trần, cuối cùng con cũng đến thăm ba. Ngồi ở chỗ này, ba có chuyện muốn nói với con.”
Ông biết mình mà gọi điện Mặc Tu Trần sẽ không đến, nên đã nhờ ba Cố Khải gọi Mặc Tu Trần đến, lại bảo viện trưởng Cố thuyết phục, Mặc Tu Trần mới bằng lòng đến phòng bệnh của ông.
Mặc Tu Trần không nói chuyện, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, chân dài bước tới, cách giường bệnh máy bước thì dừng lại, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì ba mau nói đi, lát nữa con còn phải về công ty.”
Một tia đau thương hiện lên trong mắt Mặc Kính Đằng, khi Mặc Tu Trần còn bé, anh không lạnh lùng như vậy, anh hoạt bát dễ thương, thực sự là người gặp người thích.
Kể từ khi mẹ anh nhảy lầu, ánh mắt anh đầy hận thù.
Năm mười một tuổi, anh bị bắt cóc, cửu tử nhất sinh*, không dễ dàng sống sót trở về. Tuy nhiên thân thể anh bị thương, bác sĩ nói, sau này anh trưởng thành, không có khả năng trỏ thành một người đàn ông bình thường.
*Củu tử nhất sinh: chín phần chết, một phần sống Dường như kể từ đó, ánh mắt anh nhìn ông, ngay cả sự hận thù cũng không còn nữa.
Nếu có, cũng chỉ là sự thờ ơ còn sắc hơn dao.
Ông cố gắng bù đắp, cũng cố gắng gần gũi anh như trước, nhưng dù ông có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Mặc Tu Trần đều cô lập ông khỏi thế giới của mình.
Anh đối tốt với ông, điều duy nhất anh không từ chối là vào tập đoàn, đối với việc đào tạo anh, Mặc Tu Trần là một người thông minh, từ khi thoát chết năm mười một tuổi, anh đã hiểu ra một chân lý, mình phải làm bản thân mạnh mẽ.
Chỉ khi mạnh mẽ, mới không bị người khác bắt nạt, mới có thể làm những gì mình muốn.
Anh không có mẹ, ba thì bị cướp đi, một đứa trẻ bơ vơ, thứ duy nhất anh có thê dựa vào là chính mình.
Anh vào tập đoàn không phải bằng cách đi cửa sau, mà là dựa vào thực lực của mình. Dường như anh sinh ra là dành cho kinh doanh, anh chăm chỉ học hành, khi còn học cấp 3, anh đã bắt đầu tự học các khóa học đại học, là học sinh ngoan ngoãn như các bạn học khác. Khi anh chưa có kinh nghiệm thực tế, nhiều công ty đã ném những cành ô liu cho anh.
Mặc Kính Đằng nhìn nét mặt rắn rỏi của con trai mình, nghĩ về sự hoạt bát và dễ thương khi anh còn bé. Trong nhất thời, trái tim ông ngập tràn sự chua xót vô hạn, đan xen một số cảm xúc gọi: “Tu Trần!”
Một lớp sương mỏng ngưng tụ trên khuôn mặt của Mặc Tu Trần, đối với cảm xúc phức tạp trong mắt ông ấy anh hờ hững thờ ơ.
Mặc Kính Đẳng từ lâu đã quen với vẻ mặt thờ ơ của con trai, anh không nói, một mình ông nói: “Ba không phải muốn Ôn Nhiên không bao giờ có con, nhưng ba lo lắng sau đêm đó con bé bị hạ thuốc…”
“Cho dù Ôn Nhiên thật sự bị ức hiếp, cũng không đến lượt ba quan tâm.”
Ông ấy chưa kịp nói xong, Mặc Tu Trần đã nghiêm nghị cắt ngang lời ông ấy, ánh mắt thờ ơ giống như một con dao sắc bén, phóng thẳng về phía ông ấy. Hai tay buông thõng bên hông, siết chặt năm đấm, trán anh mơ hồ nỏi lên gân xanh, thể hiện sự tức giận của mình.
Ông hại chết mẹ anh chưa đủ, còn muốn hại con trai mình.
Năm đó là anh quá nhỏ, không bảo vệ được mẹ mình. Bây giờ, Mặc Tu Trần anh đường đường là một người đàn ông, nếu không còn có thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu thì anh còn có ích lợi gì.
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng tái nhọt, Mặc Tu Trần chế nhạo hỏi: “Tiêu Văn Khanh là người phụ nữ của ba, việc bà ta làm, chẳng lẽ không phải là làm theo lệnh của ba. Năm đó không hại chết con, cũng không phế được con. Bây giờ, lại muốn hại người phụ nữ và con của con, con sẽ không tha cho bà ta.”
“Tu Trần, ba không biết Tiêu Văn Khanh sẽ làm như vậy.”
Mặc Kính Đẳng thậm chí còn gọi tên và họ của Tiêu Văn Khanh, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Mặc Tu Trần. Sự chế giễu nơi khóe miệng của anh càng trở nên sâu hơn.
“Con không nghe bắt cứ lời giải thích nào, chuyện này con sẽ nhớ kỹ.”
Từng câu từng chữ mà Mặc Tu Trần nói, anh sẽ khiến Tiêu Văn Khanh phải trả giá.
“Tu Trần, ba có thể xin lỗi Ôn Nhiên.”
Mặc Kính Đằng chân thành nhìn Mặc Tu Trần, làm sao lúc đó ông lại có thể tin lời Tiêu Văn Khanh, làm sao lại có thể đồng ý lời xúi giục của bà?
Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng: “Ôn Nhiên không hiếm lạ gì lời xin lỗi của ba.”
“Tu Trần, ba biết con hận ba. Chuyện này là ba không đúng, bây giờ ba giải thích thế nào con cũng không tin, nhưng mà, ba thật lòng muốn xin…lỗi Ôn Nhiên.”
Bị kích động, trên trán Mặc Kính Đằng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ấy đưa tay lên che tim, lời nói cũng ngừng lại.
_ Đồng thời lúc này, phòng khách của nhà họ Chu.
Chu Lâm và Chu Minh Phú mỗi người ngồi trên một ghế sô pha, bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Sau khi Chu Lâm từ thành phố F trở về, cô ta trực tiếp chuyển vào nhà lớn nhà họ Mặc. Mấy ngày nay đừng nói đến việc về nhà, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi về cho Chu Minh Phú một cuộc.
Sáng nay, Chu Minh Phú rốt cuộc không thể ngồi yên, một cuộc điện thoại gọi cô ta về nhà. Hỏi cô ta về việc điều tra tình hình về thân thế của Ôn Nhiên ở thành phó F. Tuy nhiên, Chu Lâm đã nói với ông ta, trước đó là cô ta đã nhầm lẫn.
Thân thế của Ôn Nhiên, không có gì đáng ngờ, cô thực sự là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ.
Chu Minh Phú lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, không chỉ là kẻ xảo quyệt mà còn rất hiểu con gái mình. Làm sao có thể tin được cô ta? Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Lâm, trong bầu không khí ngưng đọng, Chu Lâm đột nhiên nôn mửủa, lấy tay che miệng, từ trên sofa nhảy dựng lên, chạy vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, cô ta hít một hơi dài rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Mặc Tử Hiên, nói với anh ta, ba cô ta không tin lời cô ta nói, bảo Mặc Tử Hiên đến cứu.
Sau khi nôn mửa trong phòng tắm vài phút, Chu Lâm tái mặt, chậm rãi đi tới sofa ngồi xuống.
Chu Minh Phú liếc mắt một cái, bình tĩnh hỏi: “Lâm Lâm, có phải con đang giấu ba chuyện gì đúng không?”
Chu Lâm ngơ ngác lắc đầu, thông báo với Mặc Tử Hiên rồi, cô ta nhìn vào ánh mắt Chu Minh Phú không còn cảm thấy chột dạ và sợ hãi nữa, cô ta bình tĩnh đáp lại ánh mắt dò xét của ông ta, nhẹ nhàng nói: “Ba, con so với ba càng mong Ôn Nhiên không phải là con ruột của Ôn Hồng Duệ hơn. Nếu cô ta không phải con gái nhà họ Ôn, còn có tư cách so với con sao, nhưng mà kết quả con điều tra được, lại trái ngược với những gì con hy vọng.”
Nói đến cuối cùng, trong mắt Chu Lâm còn hiện lên vài phần tiếc nuối và thất vọng, Chu Minh Phú đang định nói gì đó, chuông điện thoại di động của cô ta lại đột nhiên vang lên.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, khi nhìn thấy cuộc gọi, cô ta cười nói: “Ba, Tử Hiên gọi cho con. Anh ấy hiếm khi chủ động gọi cho con lắm.”
Ánh mắt sắc bén của Chu Minh Phú nheo lại, nhẹ nhàng nói: “Nghe đi, Tử Hiên càng đối xử tốt với con, cơ hội con gả vào nhà họ Mặc càng lón.”
Một gia tộc giàu có như nhà họ Mặc, nhà họ Chu nhà ông ta không gì sánh được, khi con gái ông ta trở thành mợ chủ nhà họ Mặc thì thân phận và địa vị của ông ta hiển nhiên không nói cũng rõ.
“Alo, Tử Hiên!”
Chu Lâm bắm nút trả lời, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia, Mặc Tử Hiên giả vờ không biết hỏi.