Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Cuộc hôn nhân này, đồng ý thì kết hôn, cô không đồng ý, thì chúng ta cũng phải kết hôn
Chương 9: Cuộc hôn nhân này, đồng ý thì kết hôn, cô không đồng ý, thì chúng ta cũng phải kết hôn
Dung Cảnh Mặc chậm rãi nhếch khóe môi lên, dưới ánh sáng của đèn đường, đôi mắt vốn sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao của anh, càng trở nên rực rỡ .
Đầu ngón tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, anh gằn từng chữ một, cảnh cáo: “Bạch Tinh Ngôn, tôi nói cho cô biết, cô đã bước chân vào nhà họ Dung tôi rồi, thì cô chẳng có bất kì con đường lui nào cả! Cuộc hôn nhân này, cô đồng ý thì chúng ta kết hôn, không đồng ý, thì chúng ta cũng phải kết hôn!”
Lời nói của anh, tựa như thuốc nổ vậy, cứ vang ầm ầm ở bên tai của Bạch Tinh Ngôn, làm cho cô đến tận một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Thật ra, cô tự mình biết rõ chuyện này.
Nếu Dung Cảnh Mặc không đồng ý hôn sự này vậy thì dễ giải quyết rồi, nhưng chính anh ta đã gật đầu, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là đóng chặt tất cả đường lui của cô.
Đối mặt với một gia tộc cường ngạnh về mọi phương diện, bối cảnh như nhà họ Dung, nhà họ Bạch căn bản không có quyền lên tiếng, đừng nói tới quyền lợi!
Nhà họ Bạch, đấu lại không nổi.
Chỉ vì gặp gỡ Dung Cảnh Mặc, mà quỹ đạo cuộc sống ban đầu của Bạch Tinh Ngôn, bị đảo lộn hoàn toàn……
“Lái xe!” Ánh mắt lạnh như băng của Dung Cảnh Mặc liếc về phía người vệ sĩ đang đứng ngoài cửa sổ xe, một người đàn ông cung kính kéo cửa xe ra, ngồi lên ghế lái, chiếc xe Hurmer đen từ từ đi tới sân bay.
Âm thanh của động cơ làm cho Bạch Tinh Ngôn lấy lại tinh thần, liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, che chở cái cổ áo có thể tuột ra bất cứ lúc nào, cô dịch người sang bên cạnh.
“Cầm thú!” Nghĩ tới những hành động vừa rồi của anh, cô liền nghiến răng mắng.
Cô mắng một chút cũng không hề nhỏ, cũng mặc kệ những người đàn ông bên cạnh có nghe thấy hay không.
Dung Cảnh Mặc chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, không so đo với cô, ngược lại, anh lại làm một hành động khiến cô kinh ngạc.
Giống như là không muốn người thứ ba nào nhìn thấy bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cô, anh cởi áo vest của mình ra ném vào người cô, áo của anh rộng thùng thình bao bọc kín mít cơ thể nhỏ xinh của cô.
Gió vào ban đêm còn mang theo sương lạnh, thấm lãnh.
Mùi hương bặc hà trên quần áo của anh vô cùng dễ chịu, là mùi hương của riêng anh. Sau đêm hôm đó, Bạch Tinh Ngôn cũng không xa lạ với nhà họ Kiều nữa.
Bạch Tinh Ngôn kéo lại áo, ngửi hơi thở tươi mát trong mũi, cô bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện đêm ngày hôm đó vào bốn năm về trước.
Cô nhìn trộm người đàn ông ở bên cạnh, thấp thỏm bất an quan sát phản ứng của anh.
Anh hẳn là không nhớ rõ về chuyện đêm hôm đó đi?
Chuyện này đã quá lâu rồi, bởi vì cô là người hoàn toàn tỉnh táo, nên còn nhớ anh ấy là điều có thể lý giải được.
Nhưng lúc đó anh uống nhiều rượu như vậy, rõ ràng là say rồi, anh sẽ còn nhớ cô chứ?
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Dung Cảnh Mặc không có một chút biểu tình nào, ánh mắt luôn nhín về phía trước, từ đầu tới cuối không nhìn cô lấy một cái.
Bạch Tinh Ngôn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt của anh không giống như là người đã biết chuyên hai người đã từng ở cùng nhau một đêm. Anh đã không còn nhớ rõ chuyện đêm hôm đó ở nhà họ Kiều nữa!
Chỉ cần anh không nhớ rõ, sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Chiếc xe quân dụng Hummer thong thả chạy trên đường phố vắng không người, thỉnh thoảng lắc lư làm cho Bạch Tinh Ngôn có chút mơ màng buồn ngủ.
Không lâu sau trời sáng rồi?
Lăn qua lăn lại đến bây giờ, kỳ thật cô rất mệt.
Đằng nào cũng chạy không thoát được bàn tay của Dung Cảnh Mặc, vậy chi bằng ngủ một giấc đi.
Nhưng ngủ như thế nào, Bạch Tinh Ngôn không biết.
Thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trong chiếc xe rộng rãi mà ngủ, cô dường như ngủ rất sâu, hô hấp trở nên đều đều.
Dung Cảnh Mặc nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô mà đánh giá .
Bạch Tinh Ngôn là một cô gái thuần khiết, tao nhã, đơn thuần, không trộn lẫn một chút tạp chất nào.
Tinh khiết, không mang theo nửa điểm diễm lệ, thanh thanh đạm đạm, lại rất dễ dàng gợi lên mong muốn nhúng chàm dục vọng của người khác.
Nội tâm, suy nghĩ, vô cùng đơn giản, lại có thể tự biến thành một loại kinh diễm!
Dung Cảnh Mặc nhìn chằm chằm cô không cẩn thận nhìn tới thất thần.
Trước khi gặp lại nhau trong vườn nhà họ Kiều ở Pháp ngày hôm đó, kỳ thật, hai người đã gặp nhau rất nhiều lần rồi.
Chương 9: Cuộc hôn nhân này, đồng ý thì kết hôn, cô không đồng ý, thì chúng ta cũng phải kết hôn
Dung Cảnh Mặc chậm rãi nhếch khóe môi lên, dưới ánh sáng của đèn đường, đôi mắt vốn sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao của anh, càng trở nên rực rỡ .
Đầu ngón tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, anh gằn từng chữ một, cảnh cáo: “Bạch Tinh Ngôn, tôi nói cho cô biết, cô đã bước chân vào nhà họ Dung tôi rồi, thì cô chẳng có bất kì con đường lui nào cả! Cuộc hôn nhân này, cô đồng ý thì chúng ta kết hôn, không đồng ý, thì chúng ta cũng phải kết hôn!”
Lời nói của anh, tựa như thuốc nổ vậy, cứ vang ầm ầm ở bên tai của Bạch Tinh Ngôn, làm cho cô đến tận một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Thật ra, cô tự mình biết rõ chuyện này.
Nếu Dung Cảnh Mặc không đồng ý hôn sự này vậy thì dễ giải quyết rồi, nhưng chính anh ta đã gật đầu, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là đóng chặt tất cả đường lui của cô.
Đối mặt với một gia tộc cường ngạnh về mọi phương diện, bối cảnh như nhà họ Dung, nhà họ Bạch căn bản không có quyền lên tiếng, đừng nói tới quyền lợi!
Nhà họ Bạch, đấu lại không nổi.
Chỉ vì gặp gỡ Dung Cảnh Mặc, mà quỹ đạo cuộc sống ban đầu của Bạch Tinh Ngôn, bị đảo lộn hoàn toàn……
“Lái xe!” Ánh mắt lạnh như băng của Dung Cảnh Mặc liếc về phía người vệ sĩ đang đứng ngoài cửa sổ xe, một người đàn ông cung kính kéo cửa xe ra, ngồi lên ghế lái, chiếc xe Hurmer đen từ từ đi tới sân bay.
Âm thanh của động cơ làm cho Bạch Tinh Ngôn lấy lại tinh thần, liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, che chở cái cổ áo có thể tuột ra bất cứ lúc nào, cô dịch người sang bên cạnh.
“Cầm thú!” Nghĩ tới những hành động vừa rồi của anh, cô liền nghiến răng mắng.
Cô mắng một chút cũng không hề nhỏ, cũng mặc kệ những người đàn ông bên cạnh có nghe thấy hay không.
Dung Cảnh Mặc chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, không so đo với cô, ngược lại, anh lại làm một hành động khiến cô kinh ngạc.
Giống như là không muốn người thứ ba nào nhìn thấy bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cô, anh cởi áo vest của mình ra ném vào người cô, áo của anh rộng thùng thình bao bọc kín mít cơ thể nhỏ xinh của cô.
Gió vào ban đêm còn mang theo sương lạnh, thấm lãnh.
Mùi hương bặc hà trên quần áo của anh vô cùng dễ chịu, là mùi hương của riêng anh. Sau đêm hôm đó, Bạch Tinh Ngôn cũng không xa lạ với nhà họ Kiều nữa.
Bạch Tinh Ngôn kéo lại áo, ngửi hơi thở tươi mát trong mũi, cô bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện đêm ngày hôm đó vào bốn năm về trước.
Cô nhìn trộm người đàn ông ở bên cạnh, thấp thỏm bất an quan sát phản ứng của anh.
Anh hẳn là không nhớ rõ về chuyện đêm hôm đó đi?
Chuyện này đã quá lâu rồi, bởi vì cô là người hoàn toàn tỉnh táo, nên còn nhớ anh ấy là điều có thể lý giải được.
Nhưng lúc đó anh uống nhiều rượu như vậy, rõ ràng là say rồi, anh sẽ còn nhớ cô chứ?
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Dung Cảnh Mặc không có một chút biểu tình nào, ánh mắt luôn nhín về phía trước, từ đầu tới cuối không nhìn cô lấy một cái.
Bạch Tinh Ngôn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt của anh không giống như là người đã biết chuyên hai người đã từng ở cùng nhau một đêm. Anh đã không còn nhớ rõ chuyện đêm hôm đó ở nhà họ Kiều nữa!
Chỉ cần anh không nhớ rõ, sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Chiếc xe quân dụng Hummer thong thả chạy trên đường phố vắng không người, thỉnh thoảng lắc lư làm cho Bạch Tinh Ngôn có chút mơ màng buồn ngủ.
Không lâu sau trời sáng rồi?
Lăn qua lăn lại đến bây giờ, kỳ thật cô rất mệt.
Đằng nào cũng chạy không thoát được bàn tay của Dung Cảnh Mặc, vậy chi bằng ngủ một giấc đi.
Nhưng ngủ như thế nào, Bạch Tinh Ngôn không biết.
Thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trong chiếc xe rộng rãi mà ngủ, cô dường như ngủ rất sâu, hô hấp trở nên đều đều.
Dung Cảnh Mặc nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô mà đánh giá .
Bạch Tinh Ngôn là một cô gái thuần khiết, tao nhã, đơn thuần, không trộn lẫn một chút tạp chất nào.
Tinh khiết, không mang theo nửa điểm diễm lệ, thanh thanh đạm đạm, lại rất dễ dàng gợi lên mong muốn nhúng chàm dục vọng của người khác.
Nội tâm, suy nghĩ, vô cùng đơn giản, lại có thể tự biến thành một loại kinh diễm!
Dung Cảnh Mặc nhìn chằm chằm cô không cẩn thận nhìn tới thất thần.
Trước khi gặp lại nhau trong vườn nhà họ Kiều ở Pháp ngày hôm đó, kỳ thật, hai người đã gặp nhau rất nhiều lần rồi.