Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 12: Đêm tân hôn.
Chương 12: Đêm tân hôn.
Đã thế, nhân viên công tác còn đứng cạnh nhắc nhở, "Cô Bạch thả lỏng chút đi, đừng căng mặt như vậy, cười đi, cười nào!"
Bạch Tinh Ngôn càng cứng nhắc.
Anh ta thử bị người khác khống chế như cô xem có còn cười được không?
Dung Cảnh Mặc lại rất phối hợp, cùng cô chụp ảnh, yên lặng chờ giấy chứng nhận, từ đầu đến cuối đều rất kiên nhẫn.
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, Dung Cảnh Mặc lái xe chở cô về biệt thự nhà họ Dung.
Sau khi về nhà, anh đưa cô về phòng mình rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hình như là bị ai gọi đi.
Bạch Tinh Ngôn nghe được một chuyện càng đáng sợ hơn từ miệng người hầu: Có lẽ là sợ cô làm gì sai lầm trên hôn lễ, cho nên nghi thức hôn lễ đã định ra trước đó bị hủy bỏ, tối nay Dung Cảnh Mặc sẽ về phòng này ngủ.
Hai nhà Dung Bạch liên hôn, bắt đầu từ xem mặt, nhảy vọt qua hôn lễ, sau khi lĩnh chứng nhận kết hôn liền bay thẳng sang khâu động phòng...
Bạch Tinh Ngôn cứng đờ ngồi trong phòng ngủ của Dung Cảnh Mặc, vẻ mặt vẫn duy trì sự ngơ ngác từ lúc ở Cục Dân Chính về. Sau khi về đến nhà họ Dung, ngồi thật lâu mà cả tư thế lẫn nét mặt đều chưa thay đổi.
Cô biết nhà họ Dung cường thế, lại không ngờ Dung Cảnh Mặc có thể độc đoán đến mức này.
Ngang ngược ở bên ngoài quen rồi, ngay cả kết hôn cũng có thể một mình khống chế toàn trường!
Giờ giấy kết hôn cũng lĩnh rồi, người cũng vào cửa lớn nhà họ Dung rồi. Cho nên cô chính thức trở thành người nhà họ Dung rồi đấy à?
Từ xem mặt đến không kịp đề phòng mà lĩnh chứng nhận xong, mỗi bước đi của Dung Cảnh Mặc đều khiến Bạch Tinh Ngôn không lường trước được.
Nếu sự giao tranh giữa hai người là một bàn cờ, vậy không thể nghi ngờ, Bạch Tinh Ngôn đang từng bước từng bước tới kết cục thua thảm.
Giờ cô nên làm thế nào đây?
"Cô chủ, cậu Hai đang làm việc ở sảnh chính, tối nay mới về, cô có đói bụng không ạ? Tôi mang ít đồ ăn cho cô, cô ăn tạm vài thứ nhé?" Người hầu tốt bụng bưng đồ ăn vào phòng, quan tâm hỏi cô.
Bạch Tinh Ngôn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không để ý đến cô ấy.
Người hầu cũng không dám quấy rầy, sau khi để đồ xuống liền đi ra ngoài.
Sảnh chính nhà họ Dung.
Dung Dự - ông nội Dung Cảnh Mặc - người có danh vọng cao nhất nhà họ Dung - vinh quang và công huân nhà họ Dung - đang nổi trận lôi đình.
"Cháu đúng là biết cách tăng thể diện cho nhà họ Dung! Lĩnh chứng nhận kết hôn thôi còn phải ép buộc con gái nhà người ta ký tên, cháu giỏi lắm! Nhà họ Dung chúng ta từ lúc nào đã suy bại tới mức đi ép hôn rồi hả?"
"Nhớ năm đó ông nội còn trẻ, ông nổi tiếng khắp quân khu, các cô gái chủ động đến muốn liên hôn xếp thành cả một đội quân, muốn cưới ai thì chỉ tay một cái, cô nào chẳng sung sướng gật đầu liên tục?"
"Ba cháu năm đó tuy thua kém ông nội rất nhiều, nhưng ít ra còn nổi tiếng đẹp trai khắp mười dặm, con gái theo đuổi cũng rất nhiều."
"Đến lượt cháu liền ngược lại rồi, đã rớt giá thị trường thì thôi đi, lại còn cưỡng ép người ta nữa? Cháu giỏi quá đi chứ! Mặt mũi nhà họ Dung đều bị cháu ném mất hết!"
Ông Dung là người trưởng thành ở thời kì phong kiến, vô cùng ghét chuyện như "Ép cưới" thế này, cho nên mới giễu cợt Dung Cảnh Mặc thậm tệ.
Cậu Hai nhà họ Dung, thừa kế khuôn mặt đẹp đẽ của mẹ, lại toát vẻ anh tuấn của ba, cộng thêm bối cảnh mạnh mẽ của nhà họ Dung, lại có thể rớt giá thị trường à?
Vài người hầu đang đứng trong sảnh không nén được cười khúc khích.
Nếu lời này truyền ra ngoài, e rằng khiến người trong nước ngoài nước đều cười rơi răng mất!
Dung Cảnh Mặc cầm một chiếc laptop, đầu ngón tay gõ lạch cạch liên tục trên bàn phím, từ sau khi ngồi xuống vẫn luôn bàn chuyện làm ăn.
Từ đầu đến cuối anh chưa từng ngẩng đầu lên, ông nội nói gì cũng không lọt chữ nào vào tai anh hết.
Chương 12: Đêm tân hôn.
Đã thế, nhân viên công tác còn đứng cạnh nhắc nhở, "Cô Bạch thả lỏng chút đi, đừng căng mặt như vậy, cười đi, cười nào!"
Bạch Tinh Ngôn càng cứng nhắc.
Anh ta thử bị người khác khống chế như cô xem có còn cười được không?
Dung Cảnh Mặc lại rất phối hợp, cùng cô chụp ảnh, yên lặng chờ giấy chứng nhận, từ đầu đến cuối đều rất kiên nhẫn.
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, Dung Cảnh Mặc lái xe chở cô về biệt thự nhà họ Dung.
Sau khi về nhà, anh đưa cô về phòng mình rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hình như là bị ai gọi đi.
Bạch Tinh Ngôn nghe được một chuyện càng đáng sợ hơn từ miệng người hầu: Có lẽ là sợ cô làm gì sai lầm trên hôn lễ, cho nên nghi thức hôn lễ đã định ra trước đó bị hủy bỏ, tối nay Dung Cảnh Mặc sẽ về phòng này ngủ.
Hai nhà Dung Bạch liên hôn, bắt đầu từ xem mặt, nhảy vọt qua hôn lễ, sau khi lĩnh chứng nhận kết hôn liền bay thẳng sang khâu động phòng...
Bạch Tinh Ngôn cứng đờ ngồi trong phòng ngủ của Dung Cảnh Mặc, vẻ mặt vẫn duy trì sự ngơ ngác từ lúc ở Cục Dân Chính về. Sau khi về đến nhà họ Dung, ngồi thật lâu mà cả tư thế lẫn nét mặt đều chưa thay đổi.
Cô biết nhà họ Dung cường thế, lại không ngờ Dung Cảnh Mặc có thể độc đoán đến mức này.
Ngang ngược ở bên ngoài quen rồi, ngay cả kết hôn cũng có thể một mình khống chế toàn trường!
Giờ giấy kết hôn cũng lĩnh rồi, người cũng vào cửa lớn nhà họ Dung rồi. Cho nên cô chính thức trở thành người nhà họ Dung rồi đấy à?
Từ xem mặt đến không kịp đề phòng mà lĩnh chứng nhận xong, mỗi bước đi của Dung Cảnh Mặc đều khiến Bạch Tinh Ngôn không lường trước được.
Nếu sự giao tranh giữa hai người là một bàn cờ, vậy không thể nghi ngờ, Bạch Tinh Ngôn đang từng bước từng bước tới kết cục thua thảm.
Giờ cô nên làm thế nào đây?
"Cô chủ, cậu Hai đang làm việc ở sảnh chính, tối nay mới về, cô có đói bụng không ạ? Tôi mang ít đồ ăn cho cô, cô ăn tạm vài thứ nhé?" Người hầu tốt bụng bưng đồ ăn vào phòng, quan tâm hỏi cô.
Bạch Tinh Ngôn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không để ý đến cô ấy.
Người hầu cũng không dám quấy rầy, sau khi để đồ xuống liền đi ra ngoài.
Sảnh chính nhà họ Dung.
Dung Dự - ông nội Dung Cảnh Mặc - người có danh vọng cao nhất nhà họ Dung - vinh quang và công huân nhà họ Dung - đang nổi trận lôi đình.
"Cháu đúng là biết cách tăng thể diện cho nhà họ Dung! Lĩnh chứng nhận kết hôn thôi còn phải ép buộc con gái nhà người ta ký tên, cháu giỏi lắm! Nhà họ Dung chúng ta từ lúc nào đã suy bại tới mức đi ép hôn rồi hả?"
"Nhớ năm đó ông nội còn trẻ, ông nổi tiếng khắp quân khu, các cô gái chủ động đến muốn liên hôn xếp thành cả một đội quân, muốn cưới ai thì chỉ tay một cái, cô nào chẳng sung sướng gật đầu liên tục?"
"Ba cháu năm đó tuy thua kém ông nội rất nhiều, nhưng ít ra còn nổi tiếng đẹp trai khắp mười dặm, con gái theo đuổi cũng rất nhiều."
"Đến lượt cháu liền ngược lại rồi, đã rớt giá thị trường thì thôi đi, lại còn cưỡng ép người ta nữa? Cháu giỏi quá đi chứ! Mặt mũi nhà họ Dung đều bị cháu ném mất hết!"
Ông Dung là người trưởng thành ở thời kì phong kiến, vô cùng ghét chuyện như "Ép cưới" thế này, cho nên mới giễu cợt Dung Cảnh Mặc thậm tệ.
Cậu Hai nhà họ Dung, thừa kế khuôn mặt đẹp đẽ của mẹ, lại toát vẻ anh tuấn của ba, cộng thêm bối cảnh mạnh mẽ của nhà họ Dung, lại có thể rớt giá thị trường à?
Vài người hầu đang đứng trong sảnh không nén được cười khúc khích.
Nếu lời này truyền ra ngoài, e rằng khiến người trong nước ngoài nước đều cười rơi răng mất!
Dung Cảnh Mặc cầm một chiếc laptop, đầu ngón tay gõ lạch cạch liên tục trên bàn phím, từ sau khi ngồi xuống vẫn luôn bàn chuyện làm ăn.
Từ đầu đến cuối anh chưa từng ngẩng đầu lên, ông nội nói gì cũng không lọt chữ nào vào tai anh hết.