Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Chương 4: Cầu xin anh giúp đỡ
Chiếc xe dừng lại giữa đường, người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía trước hỏi tài xế: “Có chuyện gì vậy”
Người tài xế trả lời: “Giám đốc, có một cô gái ngồi chắn phía trước không thể tiếp tục chạy được ạ.”
Người đàn ông tuấn tú ngồi trong xe thấy cô gái phía trước không chịu di chuyển, tránh đường đi, anh tưởng là một người đi đường ăn vạ liền bảo tài xế: “ Xuống đưa ít tiền”. Người tài xế làm theo cầm một ít tiền trong tay xuống đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Cô gái, đừng ngồi đây ăn vạ nữa, tôi có việc gấp phải đưa giám đốc đi, cô cầm ít tiền người rồi tránh sang một bên đường.”
Cô đột nhiên bị một người lạ đưa tiền cảm thấy bị sỉ nhục, không phải là cô không muốn tránh đường mà là cô không còn hơi sức để di chuyển. Cô tức giận nhét tiền vào trong tay người tài xế lại, nhờ anh ta dìu mình vào trong làn lề đường. Người đàn ông đứng cũng bước xuống xe theo, đứng bên cạnh thấy cảnh tượng trước mắt nghĩ chắc đây là màn kịch do ông nội anh sắp đặt.
Ông nội anh đúng là điên rồi, muốn có con dâu đến mức chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Vân Thiên Lâm anh xem người phụ nữ này rốt cục có thể giả vờ được bao lâu. Đúng lúc ấy, một chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại bên cạnh cô. Cô nhíu mày vì đèn xe rọi chói mắt, người ngồi trên xe chẳng ai khác là người cô căm ghét nhất hiện tại Trình Lãng. Anh ta hạ cửa kính xuống, bắt gặp bộ dạng thảm hại của Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng không khỏi đắc chí: “Bạch Hiểu Nguyệt, không ngờ cô lại là con người đáng xấu hổ như vậy. Mới chia tay không được bao lâu, lại giả làm người ăn vạ xin tiền. Cô có biết hai từ nhục nhã viết thế nào không”
Vân Thiên Lâm đứng ngoài chứng kiến trò vui, ông nội anh cũng tệ quá rồi, tìm người nào không tìm, lại trúng ngay một cô gái đào mỏ.”
Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng mắng thầm bản thân đúng là vô dụng, xui xẻo thế nào lại để anh ta bắt gặp được bộ dạng thảm thiết này của mình, nhưng vẫn phải tỏ ra kiên cường: “Anh cút đi được rồi đấy.”
Trình Lãng đâu phải là người dễ dàng bỏ chuyện hay ho thế này, anh ta chế giễu: “Hay là niệm tình bảy băm chúng ta quen nhau, cô cũng dốc cạnh tình yêu bảy năm trao cho tôi nên tôi cho cô quá giang một đoạn được không.”
Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng mắng hắn ta: “Tôi bảo anh cút. Anh không xứng tình yêu của tôi.”
Trình Lãng cũng không nổi giận với câu nói đó ngược lại miệng còn đầy thâm ý: “Bây giờ cô nghèo đến mức phải lấy một ông già chi bằng làm tình nhân bên cạnh tôi. Tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Anh trơ trẽn thật đấy. Không hiểu tại sao khi ấy tôi lại có thể yêu anh đến chết đi sống lại được. Tôi thà nguyện ý cưới một lão già chứ cũng không thèm để ý đến một tên cặn bã như anh. Vừa muốn có Bạch Vân Khê lại vừa muốn có Bạch Hiểu Nguyệt tôi, anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à.”
Trình Lãng tức giận nói: “Cô có tự mình dâng đến cửa tôi cũng không thèm, cô đúng là người phụ nữ chẳng ra gì, chắc chắn những năm qua bị không ít người chạm qua còn giả bộ thanh tao cái gì. Cả đời này Bạch Hiểu Nguyệt cô ngoài một lão già ra chẳng ai thèm để ý đến cô đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt bị anh ta sỉ nhục không khỏi tức giận, có chút xấu hổ vì còn có người ở trên đường. Cô nhìn cách đó không xa có người đàn ông tuấn tú liền kéo anh qua dõng dạc nói: “Ai nói với anh là không ai thèm. Đây chính là bạn trai của tôi. Anh ấy còn tốt hơn anh gấp vạn lần kể cả mọi mặt.”
Nói xong, cô trưng ánh mắt cầu cứu về hướng Vân Thiên Lâm. Kỳ thực anh không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng người đàn ông đang ngồi trên xe này có chút quá đáng, với lại người phụ nữ rắc rối này cũng không phải là do ông nội anh sắp xếp, anh nhìn cô không hiểu sao có chút tâm ý, không giống với những gì nãy giờ anh suy nghĩ về cô. Thế là anh cứ để mặc cô muốn làm gì thì làm, không nói không trả lời ngầm đồng ý với lời cầu xin của cô.
Chiếc xe dừng lại giữa đường, người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía trước hỏi tài xế: “Có chuyện gì vậy”
Người tài xế trả lời: “Giám đốc, có một cô gái ngồi chắn phía trước không thể tiếp tục chạy được ạ.”
Người đàn ông tuấn tú ngồi trong xe thấy cô gái phía trước không chịu di chuyển, tránh đường đi, anh tưởng là một người đi đường ăn vạ liền bảo tài xế: “ Xuống đưa ít tiền”. Người tài xế làm theo cầm một ít tiền trong tay xuống đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Cô gái, đừng ngồi đây ăn vạ nữa, tôi có việc gấp phải đưa giám đốc đi, cô cầm ít tiền người rồi tránh sang một bên đường.”
Cô đột nhiên bị một người lạ đưa tiền cảm thấy bị sỉ nhục, không phải là cô không muốn tránh đường mà là cô không còn hơi sức để di chuyển. Cô tức giận nhét tiền vào trong tay người tài xế lại, nhờ anh ta dìu mình vào trong làn lề đường. Người đàn ông đứng cũng bước xuống xe theo, đứng bên cạnh thấy cảnh tượng trước mắt nghĩ chắc đây là màn kịch do ông nội anh sắp đặt.
Ông nội anh đúng là điên rồi, muốn có con dâu đến mức chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Vân Thiên Lâm anh xem người phụ nữ này rốt cục có thể giả vờ được bao lâu. Đúng lúc ấy, một chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại bên cạnh cô. Cô nhíu mày vì đèn xe rọi chói mắt, người ngồi trên xe chẳng ai khác là người cô căm ghét nhất hiện tại Trình Lãng. Anh ta hạ cửa kính xuống, bắt gặp bộ dạng thảm hại của Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng không khỏi đắc chí: “Bạch Hiểu Nguyệt, không ngờ cô lại là con người đáng xấu hổ như vậy. Mới chia tay không được bao lâu, lại giả làm người ăn vạ xin tiền. Cô có biết hai từ nhục nhã viết thế nào không”
Vân Thiên Lâm đứng ngoài chứng kiến trò vui, ông nội anh cũng tệ quá rồi, tìm người nào không tìm, lại trúng ngay một cô gái đào mỏ.”
Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng mắng thầm bản thân đúng là vô dụng, xui xẻo thế nào lại để anh ta bắt gặp được bộ dạng thảm thiết này của mình, nhưng vẫn phải tỏ ra kiên cường: “Anh cút đi được rồi đấy.”
Trình Lãng đâu phải là người dễ dàng bỏ chuyện hay ho thế này, anh ta chế giễu: “Hay là niệm tình bảy băm chúng ta quen nhau, cô cũng dốc cạnh tình yêu bảy năm trao cho tôi nên tôi cho cô quá giang một đoạn được không.”
Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng mắng hắn ta: “Tôi bảo anh cút. Anh không xứng tình yêu của tôi.”
Trình Lãng cũng không nổi giận với câu nói đó ngược lại miệng còn đầy thâm ý: “Bây giờ cô nghèo đến mức phải lấy một ông già chi bằng làm tình nhân bên cạnh tôi. Tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Anh trơ trẽn thật đấy. Không hiểu tại sao khi ấy tôi lại có thể yêu anh đến chết đi sống lại được. Tôi thà nguyện ý cưới một lão già chứ cũng không thèm để ý đến một tên cặn bã như anh. Vừa muốn có Bạch Vân Khê lại vừa muốn có Bạch Hiểu Nguyệt tôi, anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à.”
Trình Lãng tức giận nói: “Cô có tự mình dâng đến cửa tôi cũng không thèm, cô đúng là người phụ nữ chẳng ra gì, chắc chắn những năm qua bị không ít người chạm qua còn giả bộ thanh tao cái gì. Cả đời này Bạch Hiểu Nguyệt cô ngoài một lão già ra chẳng ai thèm để ý đến cô đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt bị anh ta sỉ nhục không khỏi tức giận, có chút xấu hổ vì còn có người ở trên đường. Cô nhìn cách đó không xa có người đàn ông tuấn tú liền kéo anh qua dõng dạc nói: “Ai nói với anh là không ai thèm. Đây chính là bạn trai của tôi. Anh ấy còn tốt hơn anh gấp vạn lần kể cả mọi mặt.”
Nói xong, cô trưng ánh mắt cầu cứu về hướng Vân Thiên Lâm. Kỳ thực anh không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng người đàn ông đang ngồi trên xe này có chút quá đáng, với lại người phụ nữ rắc rối này cũng không phải là do ông nội anh sắp xếp, anh nhìn cô không hiểu sao có chút tâm ý, không giống với những gì nãy giờ anh suy nghĩ về cô. Thế là anh cứ để mặc cô muốn làm gì thì làm, không nói không trả lời ngầm đồng ý với lời cầu xin của cô.