Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Chương 56 Có biến
Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến nhìn Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt âu yếm trong lòng tức giận đến muốn lộn ruột gan. Sao cô ta có thể tốt số như vậy được, câu dẫn được một con rùa vàng lại còn yêu chiều cô ta hết mực.
Bạch Hiểu Nguyệt dường như quên mất đi sự tồn tại của mọi người, chỉ có cô và anh là đang đứng ở đây. Bạch Hiểu Nguyệt nhón chân lên hôn lên má anh một cái, cô nói: “Có thật là nếu em có bằng lái xe, anh sẽ mua cho em một chiếc không?”
Vân Thiên Lâm cười cốc đầu cô: “Tiền anh không bao giờ thiếu. Tất cả của anh đều là của em, bao gồm cả thân thể này.
Bạch Hiểu Nguyệt hào sảng hô to: “Vậy được, em sẽ ráng lấy được bằng lái xe, chúng ta về nhà nào.”
Vân Thiên Lâm nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt định đưa cô lên xe nhưng lại bị Triệu Thiến chặn trước mặt hỏi: “Anh là gì của Bạch Hiểu Nguyệt?”
Vương Lợi Lợi núp ở đằng sau lưng Triệu Thiến cũng nói theo: “Đúng đó, chúng tôi muốn biết anh là gì Bạch Hiểu Nguyệt.”
Vân Thiên Lâm nhướn mày trước sự xuất hiện của hai kỳ đà cản mũi, khí thế bức người từ anh tỏa ra. Đôi mắt vừa nhìn Bạch Hiểu Nguyệt trìu mến đã biến đâu mất tiêu mà thay vào đó là sự nguy hiểm.
Vân Thiên Lâm ghét nhất là người tra hỏi, ra mệnh mệnh cho anh. Anh lạnh lùng nhìn hai cô gái trước mặt phát ra tia nguy hiểm, nếu còn không tránh đường thì đừng trách anh.
Triệu Thiến bị ánh mắt của Vân Thiên Lâm dọa sợ, đúng là với cái tên gọi Diêm Vương mặt lạnh. Triệu Thiến không dám mở miệng nói tiếng nào chân lùi sang một bên tránh đường cho Vân Thiên Lâm đi.
Vân Thiên Lâm tiếp tục nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt rời đi thì Vương Lợi Lợi lại chạy tới trước mặt ngăn cản anh nói: “Vân Thiên Lâm, anh đúng là có mắt như mù. Tôi đây có lòng tốt muốn nhắc nhở anh, Bạch Hiểu Nguyệt trong công ty nổi danh là người chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác, mục đích chủ yếu của cô ta chỉ là tiền thôi. Sau khi gạt anh hết tiền, cô ta sẽ nhanh chóng bỏ anh để đi theo kẻ lắm tiền khác.”
Vân Thiên Lâm nhíu mày, không ngờ vợ anh ở công ty lại bị nhiều người hiểu lầm đến như vậy. Lần trước anh đã đích thân tự mình đưa cô tới trước công ty nhưng có lẽ còn chưa nói rõ thân phận với họ. Cho nên mới gây ra hiểu lầm lớn thê này.
Vân Thiên Lâm chỉ nói với Vương Lợi Lợi một câu: “Tôi là chồng cô ấy.” Nói xong, Vân Thiên Lâm ôm Bạch Hiểu Nguyệt lên xe rời khỏi chỗ đó. Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến nghe xong cũng hóa đá, Vân Thiên Lâm là chồng của Bạch Hiểu Nguyệt, vậy Bạch Hiểu Nguyệt không phải là bị bao nuôi mà chính thức trở thành bà Vân.
Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến nhìn nhau cùng đồng thời hét lên một tiếng rõ to thể hiện thái độ không cam tâm. Mọi người xung quanh đi đường cho rằng thế giới lại có thêm hai người không được bình thường.
Vân Thiên Lâm khỏi động xe, thừa lúc có vũng nước trước mặt anh chạy tới rồ ga mạnh để cho vũng nước bắn tóe lên. Cả hai bị dính nước dơ lại hét to lên một tiếng nữa, phừng phừng lửa giận.
Triệu Thiến nói lớn với Vương Lợi Lợi: “Tất cả là tại cô đấy, Vân Thiên Lâm không phải là người dễ dây vào, tôi đã tránh đi rồi cô còn ngu ngốc tự mình xông đầu vào để bây giờ làm liên lụy đến tôi. Cả người đều toàn là vết bẩn.”
Vương Lợi Lợi bị đồng minh trắch mắng, cô ta điên tiết lên: “Tại sao cô lại mắng tôi, là ai bảo là phải canh cho bằng được người bao nuôi Bạch Hiểu Nguyệt. Bây giờ biết chồng cô ta là Vân Thiên Lâm rồi cô lại nổi cáu với tôi.”
Triệu Thiến nghe nói chồng Bạch Hiểu Nguyệt là Vân Thiên Lâm là cô ta lại không cam tâm, nói: “Tại sao chồng cô ta lại là Vân Thiên Lâm, cô ta hơn chúng ta ở điểm nào chứ. Tôi không phục, nếu cô ta có thể quyến rũ được Vân Thiên Lâm vậy thì tôi cũng có thể làm được.”
Vương Lợi Lợi nói tiếp: “Tất nhiên rồi, Bạch Hiểu Nguyệt độ về nhan sắc còn thua chúng ta xa. Cô có đồng ý chúng ta cùng nhau liên minh đánh bại Bạch Hiểu Nguyệt không, cho mọi người thấy bộ mặt thật của con cáo già Bạch Hiểu Nguyệt”
Triệu Thiến hô to đồng ý, cả hai cùng nhau thỏa thuận lên kế hoạch phá hoại Bạch Hiểu Nguyệt.
Trên xe, Vân Thiên Lâm vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy, những câu nói người ta lăng mạ bịa đặt về Bạch Hiểu Nguyệt làm anh rất khó chịu. Anh nói: “Hiểu Nguyệt, anh không nghĩ ở công ty em lại chịu nhiều ấm ức đến như vậy mà lại không nói với anh. Hôm nay tận tai nghe người khác bêu rếu về em, anh rất khó chịu. Em có muốn anh cho người xử lý không?”
Bạch Hiểu Nguyệt vội lên tiếng: “Không cần, đều là hiểu lầm anh không cần phải ra tay. Em chỉ muốn dựa vào năng lực của mình trong công ty vươn lên để nhận được sự tôn trọng từ người khác. Không cần anh phải đích thân ra tay.”
Vân Thiên Lâm đều là xuất phát từ tận đáy lòng lo lắng cho cô, nhưng lại bị cô từ chối, anh nói: “Là em nói tự giải quyết đấy nhé, sau này có chuyện gì đừng có mà bắt anh dọn dẹp chiến trường phía sau cho em.”
Bạch Hiểu Nguyệt phì cười, nói: “Anh nói cái gì mà chiến trường nghe ghê vậy. Anh đúng là như người ta nói Diêm vương mặt lạnh.”
Vân Thiên Lâm đáp trả: “Mặt lạnh với mọi người nhưng là Diêm vương nhiệt tình khi ở trên giường với em.”
Bạch Hiểu Nguyệt mỗi khi bị nhắc đến chuyện này có vẻ không được tự nhiên lắm, cô chuyển sang để tài khác: “Bây giờ chúng ta đang đi đâu đây?”
Vân Thiên Lâm biết cô đang đánh trống lảng, nhưng cũng không vạch trần, anh nói: “Mừng anh đổi xe hôm nay, cho nên Cố Thần và Lăng Phong tụ họp chúc mừng anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt trố mắt, hỏi thắc mắc: “Có gì đáng để chúc mừng sao? Người như mấy anh mỗi ngày đều mua một chiếc còn được, huống hồ chi lâu lâu anh mới đổi một lần.”
Vân Thiên Lâm thích thú với lập luận của cô, nhưng có điều anh vẫn phải chỉnh sửa lại một chút: “Đúng là như vậy, nhưng có một điều em sai chính là tình bạn của bọn anh đủ để hạnh phúc vì những chuyện nhỏ nhặt thế này. Biểu hiện quá một chút còn hơn là thản nhiên, bình thản trôi qua.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ Vân Thiên Lâm đúng thật là quý trọng tình bạn này. Anh chưa bao giờ nói qua những lời thế này. Cô thật sự rất là ngưỡng mộ anh có được những người bạn tâm giao, không tính toán thiệt hơn.
Vân Thiên Lâm dẫn cô vào một căn phòng lớn. Cố Thần và Lăng Phong đã có mặt ở đó. Dù là cô có đi theo Vân Thiên Lâm, nhưng mà cuộc nói chuyện chủ yếu là giữa ba người, cô thường ở ngoài lắng nghe.
Cố Thần, Lăng Phong và Vân Thiên Lâm tập trung vào các câu chuyện của bọn họ. Bạch Hiểu Nguyệt ở một bên không có việc gì làm liền bất giác lại nghĩ đến những tình cảm gần đây của Vân Thiên Lâm dành cho cô. Trong lòng liền không khỏi hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc quá đâm ra cô lại sợ. Sợ có một ngày nào đó anh bỏ rơi cô hoặc ông trời sẽ cướp mất đi niềm hạnh phúc khó khăn lắm cô mới có được.
Trên bàn ăn, đột nhiên Cố Thần nói mấy câu khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt phải chú tâm. Lăng Phong hỏi: “Dạo này cậu với cô gái Thẩm Nhược Tâm đối tác của cậu sao rồi?”
Cố Thần thở dài: “Đừng nhắc nữa, cô ta thật đúng là phiền phức, âm hồn bất tán. Đuổi thế nào cũng không đi. Tớ mệt muốn chết đây.”
Lăng Phong trêu đùa Cố Thần: “Này, coi như cậu còn có người theo đuổi. Còn biết được cảm giác có người yêu thế nào còn như mình chẳng có ai cả. Đơn thân độc mã, buồn chết đi được.”
Cố Thần vặn vẹo lại: “Vậy cậu đến rước Thẩm Nhược Tâm cho mình nhờ. Mình đội ơn cậu rất nhiều.”
Bầu không khí lúc này sặc mùi khiêu khích, Vân Thiên Lâm thấy thế cũng nói: “Lăng Phong, trong ba người chúng ta, chỉ còn mỗi cậu là chưa có bạn gái. Cậu còn tính chuyện này tới bao giờ nữa.”
Lăng Phong cười xấu xa nói: “Cậu thôi đi, tình yêu cũng phải tùy vào duyên chứ, đâu thể nói có là có được, nhưng cậu yên tâm đi. Mình đã chọn được người rồi, chỉ còn chờ ra tay nữa thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt hứng thú nghe câu chuyện của bọn họ đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Bạch Hiểu Nguyệt tỏ ý xin lỗi ba người, rồi cô ra một góc bắt máy: “A lô, Gia Gia, cậu đấy à.”
Tiếng khóc bất lực bên kia truyền đến, Bạch Hiểu Nguyệt giật mình: “Gia Gia, cậu sao thế. Sao lại khóc, nói cho mình nghe, là ai bắt nạt cậu?”
Trần Gia Gia ở bên kia đang trốn mình vào trong bồn tắm, gấp gáp cầu cứu nói: “Nguyệt Nguyệt, mình bị người ta bỏ thuốc, cậu hãy đến khách sạn Minh Đỉnh cứu mình.”
Bạch Hiểu Nguyệt định hỏi thêm thông tin thì điện thoại của Gia Gia đột nhiên bị ngắt. Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng, không biết bên đó Gia Gia có an toàn không? Bạch Hiểu Nguyệt vội chạy đến bên bàn, lấy túi xách chạy đi.
Vân Thiên Lâm thấy hành động của cô hốt hoảng lại còn lấy cả túi xách định đi đâu. Vân Thiên Lâm đứng dậy gọi lại: “Hiểu Nguyệt, có chuyện gì, em đi đâu đấy?”
Bạch Hiểu Nguyệt suýt chút nữa quên mất nói với anh, việc này không liên quan đến Vân Thiên Lâm; với lại Cố Thần, Lăng Phong và Thiên Lâm lâu lắm mới có một buổi tập hợp thế này, cô không thể làm phiền bọn họ được. Đi đến cửa ngoái đầu lại nói: “Thiên Lâm, Gia Gia xảy ra chuyện rồi. Em phải đến cứu cậu ấy, có gì anh cứ về nhà trước.”
Bạch Hiểu Nguyệt mở cửa lại bị tiếng thịnh nộ của Vân Thiên Lâm vọng lại: “Đứng lại, em cứ thế mà đi à.”
Cố Thần nghe nói đến Gia Gia, anh cũng hỏi: “Bạch Hiểu Nguyệt, rốt cục Trần Gia Gia có chuyện gì, mau nói đi. Chúng ta cùng giải quyết.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ gấp gáp nói: “Cậu ấy bị người ta bỏ thuốc, bây giờ em phải đi rồi. Nói chuyện với mấy anh sau nhé.
Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến nhìn Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt âu yếm trong lòng tức giận đến muốn lộn ruột gan. Sao cô ta có thể tốt số như vậy được, câu dẫn được một con rùa vàng lại còn yêu chiều cô ta hết mực.
Bạch Hiểu Nguyệt dường như quên mất đi sự tồn tại của mọi người, chỉ có cô và anh là đang đứng ở đây. Bạch Hiểu Nguyệt nhón chân lên hôn lên má anh một cái, cô nói: “Có thật là nếu em có bằng lái xe, anh sẽ mua cho em một chiếc không?”
Vân Thiên Lâm cười cốc đầu cô: “Tiền anh không bao giờ thiếu. Tất cả của anh đều là của em, bao gồm cả thân thể này.
Bạch Hiểu Nguyệt hào sảng hô to: “Vậy được, em sẽ ráng lấy được bằng lái xe, chúng ta về nhà nào.”
Vân Thiên Lâm nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt định đưa cô lên xe nhưng lại bị Triệu Thiến chặn trước mặt hỏi: “Anh là gì của Bạch Hiểu Nguyệt?”
Vương Lợi Lợi núp ở đằng sau lưng Triệu Thiến cũng nói theo: “Đúng đó, chúng tôi muốn biết anh là gì Bạch Hiểu Nguyệt.”
Vân Thiên Lâm nhướn mày trước sự xuất hiện của hai kỳ đà cản mũi, khí thế bức người từ anh tỏa ra. Đôi mắt vừa nhìn Bạch Hiểu Nguyệt trìu mến đã biến đâu mất tiêu mà thay vào đó là sự nguy hiểm.
Vân Thiên Lâm ghét nhất là người tra hỏi, ra mệnh mệnh cho anh. Anh lạnh lùng nhìn hai cô gái trước mặt phát ra tia nguy hiểm, nếu còn không tránh đường thì đừng trách anh.
Triệu Thiến bị ánh mắt của Vân Thiên Lâm dọa sợ, đúng là với cái tên gọi Diêm Vương mặt lạnh. Triệu Thiến không dám mở miệng nói tiếng nào chân lùi sang một bên tránh đường cho Vân Thiên Lâm đi.
Vân Thiên Lâm tiếp tục nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt rời đi thì Vương Lợi Lợi lại chạy tới trước mặt ngăn cản anh nói: “Vân Thiên Lâm, anh đúng là có mắt như mù. Tôi đây có lòng tốt muốn nhắc nhở anh, Bạch Hiểu Nguyệt trong công ty nổi danh là người chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác, mục đích chủ yếu của cô ta chỉ là tiền thôi. Sau khi gạt anh hết tiền, cô ta sẽ nhanh chóng bỏ anh để đi theo kẻ lắm tiền khác.”
Vân Thiên Lâm nhíu mày, không ngờ vợ anh ở công ty lại bị nhiều người hiểu lầm đến như vậy. Lần trước anh đã đích thân tự mình đưa cô tới trước công ty nhưng có lẽ còn chưa nói rõ thân phận với họ. Cho nên mới gây ra hiểu lầm lớn thê này.
Vân Thiên Lâm chỉ nói với Vương Lợi Lợi một câu: “Tôi là chồng cô ấy.” Nói xong, Vân Thiên Lâm ôm Bạch Hiểu Nguyệt lên xe rời khỏi chỗ đó. Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến nghe xong cũng hóa đá, Vân Thiên Lâm là chồng của Bạch Hiểu Nguyệt, vậy Bạch Hiểu Nguyệt không phải là bị bao nuôi mà chính thức trở thành bà Vân.
Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến nhìn nhau cùng đồng thời hét lên một tiếng rõ to thể hiện thái độ không cam tâm. Mọi người xung quanh đi đường cho rằng thế giới lại có thêm hai người không được bình thường.
Vân Thiên Lâm khỏi động xe, thừa lúc có vũng nước trước mặt anh chạy tới rồ ga mạnh để cho vũng nước bắn tóe lên. Cả hai bị dính nước dơ lại hét to lên một tiếng nữa, phừng phừng lửa giận.
Triệu Thiến nói lớn với Vương Lợi Lợi: “Tất cả là tại cô đấy, Vân Thiên Lâm không phải là người dễ dây vào, tôi đã tránh đi rồi cô còn ngu ngốc tự mình xông đầu vào để bây giờ làm liên lụy đến tôi. Cả người đều toàn là vết bẩn.”
Vương Lợi Lợi bị đồng minh trắch mắng, cô ta điên tiết lên: “Tại sao cô lại mắng tôi, là ai bảo là phải canh cho bằng được người bao nuôi Bạch Hiểu Nguyệt. Bây giờ biết chồng cô ta là Vân Thiên Lâm rồi cô lại nổi cáu với tôi.”
Triệu Thiến nghe nói chồng Bạch Hiểu Nguyệt là Vân Thiên Lâm là cô ta lại không cam tâm, nói: “Tại sao chồng cô ta lại là Vân Thiên Lâm, cô ta hơn chúng ta ở điểm nào chứ. Tôi không phục, nếu cô ta có thể quyến rũ được Vân Thiên Lâm vậy thì tôi cũng có thể làm được.”
Vương Lợi Lợi nói tiếp: “Tất nhiên rồi, Bạch Hiểu Nguyệt độ về nhan sắc còn thua chúng ta xa. Cô có đồng ý chúng ta cùng nhau liên minh đánh bại Bạch Hiểu Nguyệt không, cho mọi người thấy bộ mặt thật của con cáo già Bạch Hiểu Nguyệt”
Triệu Thiến hô to đồng ý, cả hai cùng nhau thỏa thuận lên kế hoạch phá hoại Bạch Hiểu Nguyệt.
Trên xe, Vân Thiên Lâm vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy, những câu nói người ta lăng mạ bịa đặt về Bạch Hiểu Nguyệt làm anh rất khó chịu. Anh nói: “Hiểu Nguyệt, anh không nghĩ ở công ty em lại chịu nhiều ấm ức đến như vậy mà lại không nói với anh. Hôm nay tận tai nghe người khác bêu rếu về em, anh rất khó chịu. Em có muốn anh cho người xử lý không?”
Bạch Hiểu Nguyệt vội lên tiếng: “Không cần, đều là hiểu lầm anh không cần phải ra tay. Em chỉ muốn dựa vào năng lực của mình trong công ty vươn lên để nhận được sự tôn trọng từ người khác. Không cần anh phải đích thân ra tay.”
Vân Thiên Lâm đều là xuất phát từ tận đáy lòng lo lắng cho cô, nhưng lại bị cô từ chối, anh nói: “Là em nói tự giải quyết đấy nhé, sau này có chuyện gì đừng có mà bắt anh dọn dẹp chiến trường phía sau cho em.”
Bạch Hiểu Nguyệt phì cười, nói: “Anh nói cái gì mà chiến trường nghe ghê vậy. Anh đúng là như người ta nói Diêm vương mặt lạnh.”
Vân Thiên Lâm đáp trả: “Mặt lạnh với mọi người nhưng là Diêm vương nhiệt tình khi ở trên giường với em.”
Bạch Hiểu Nguyệt mỗi khi bị nhắc đến chuyện này có vẻ không được tự nhiên lắm, cô chuyển sang để tài khác: “Bây giờ chúng ta đang đi đâu đây?”
Vân Thiên Lâm biết cô đang đánh trống lảng, nhưng cũng không vạch trần, anh nói: “Mừng anh đổi xe hôm nay, cho nên Cố Thần và Lăng Phong tụ họp chúc mừng anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt trố mắt, hỏi thắc mắc: “Có gì đáng để chúc mừng sao? Người như mấy anh mỗi ngày đều mua một chiếc còn được, huống hồ chi lâu lâu anh mới đổi một lần.”
Vân Thiên Lâm thích thú với lập luận của cô, nhưng có điều anh vẫn phải chỉnh sửa lại một chút: “Đúng là như vậy, nhưng có một điều em sai chính là tình bạn của bọn anh đủ để hạnh phúc vì những chuyện nhỏ nhặt thế này. Biểu hiện quá một chút còn hơn là thản nhiên, bình thản trôi qua.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ Vân Thiên Lâm đúng thật là quý trọng tình bạn này. Anh chưa bao giờ nói qua những lời thế này. Cô thật sự rất là ngưỡng mộ anh có được những người bạn tâm giao, không tính toán thiệt hơn.
Vân Thiên Lâm dẫn cô vào một căn phòng lớn. Cố Thần và Lăng Phong đã có mặt ở đó. Dù là cô có đi theo Vân Thiên Lâm, nhưng mà cuộc nói chuyện chủ yếu là giữa ba người, cô thường ở ngoài lắng nghe.
Cố Thần, Lăng Phong và Vân Thiên Lâm tập trung vào các câu chuyện của bọn họ. Bạch Hiểu Nguyệt ở một bên không có việc gì làm liền bất giác lại nghĩ đến những tình cảm gần đây của Vân Thiên Lâm dành cho cô. Trong lòng liền không khỏi hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc quá đâm ra cô lại sợ. Sợ có một ngày nào đó anh bỏ rơi cô hoặc ông trời sẽ cướp mất đi niềm hạnh phúc khó khăn lắm cô mới có được.
Trên bàn ăn, đột nhiên Cố Thần nói mấy câu khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt phải chú tâm. Lăng Phong hỏi: “Dạo này cậu với cô gái Thẩm Nhược Tâm đối tác của cậu sao rồi?”
Cố Thần thở dài: “Đừng nhắc nữa, cô ta thật đúng là phiền phức, âm hồn bất tán. Đuổi thế nào cũng không đi. Tớ mệt muốn chết đây.”
Lăng Phong trêu đùa Cố Thần: “Này, coi như cậu còn có người theo đuổi. Còn biết được cảm giác có người yêu thế nào còn như mình chẳng có ai cả. Đơn thân độc mã, buồn chết đi được.”
Cố Thần vặn vẹo lại: “Vậy cậu đến rước Thẩm Nhược Tâm cho mình nhờ. Mình đội ơn cậu rất nhiều.”
Bầu không khí lúc này sặc mùi khiêu khích, Vân Thiên Lâm thấy thế cũng nói: “Lăng Phong, trong ba người chúng ta, chỉ còn mỗi cậu là chưa có bạn gái. Cậu còn tính chuyện này tới bao giờ nữa.”
Lăng Phong cười xấu xa nói: “Cậu thôi đi, tình yêu cũng phải tùy vào duyên chứ, đâu thể nói có là có được, nhưng cậu yên tâm đi. Mình đã chọn được người rồi, chỉ còn chờ ra tay nữa thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt hứng thú nghe câu chuyện của bọn họ đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Bạch Hiểu Nguyệt tỏ ý xin lỗi ba người, rồi cô ra một góc bắt máy: “A lô, Gia Gia, cậu đấy à.”
Tiếng khóc bất lực bên kia truyền đến, Bạch Hiểu Nguyệt giật mình: “Gia Gia, cậu sao thế. Sao lại khóc, nói cho mình nghe, là ai bắt nạt cậu?”
Trần Gia Gia ở bên kia đang trốn mình vào trong bồn tắm, gấp gáp cầu cứu nói: “Nguyệt Nguyệt, mình bị người ta bỏ thuốc, cậu hãy đến khách sạn Minh Đỉnh cứu mình.”
Bạch Hiểu Nguyệt định hỏi thêm thông tin thì điện thoại của Gia Gia đột nhiên bị ngắt. Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng, không biết bên đó Gia Gia có an toàn không? Bạch Hiểu Nguyệt vội chạy đến bên bàn, lấy túi xách chạy đi.
Vân Thiên Lâm thấy hành động của cô hốt hoảng lại còn lấy cả túi xách định đi đâu. Vân Thiên Lâm đứng dậy gọi lại: “Hiểu Nguyệt, có chuyện gì, em đi đâu đấy?”
Bạch Hiểu Nguyệt suýt chút nữa quên mất nói với anh, việc này không liên quan đến Vân Thiên Lâm; với lại Cố Thần, Lăng Phong và Thiên Lâm lâu lắm mới có một buổi tập hợp thế này, cô không thể làm phiền bọn họ được. Đi đến cửa ngoái đầu lại nói: “Thiên Lâm, Gia Gia xảy ra chuyện rồi. Em phải đến cứu cậu ấy, có gì anh cứ về nhà trước.”
Bạch Hiểu Nguyệt mở cửa lại bị tiếng thịnh nộ của Vân Thiên Lâm vọng lại: “Đứng lại, em cứ thế mà đi à.”
Cố Thần nghe nói đến Gia Gia, anh cũng hỏi: “Bạch Hiểu Nguyệt, rốt cục Trần Gia Gia có chuyện gì, mau nói đi. Chúng ta cùng giải quyết.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ gấp gáp nói: “Cậu ấy bị người ta bỏ thuốc, bây giờ em phải đi rồi. Nói chuyện với mấy anh sau nhé.