Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47 Bữa tối gia đình
Để chào đón Bạch Hiểu Nguyệt chính thức trở thành con dâu, nhà họ Vân chuẩn bị một bàn tiệc vô cùng xa xỉ. Trong thời gian chờ đợi, Vân Thiên Lâm dẫn cô về phòng anh.
Khi chỉ còn lại hai người, Bạch Hiểu Nguyệt nằm vật xuống trên giường anh. Bộ trang sức của tổ tiên để lại cô đã nhờ anh cất giữ giùm, còn tấm thẻ vàng này cô vẫn đang giữ trong tay.
Vừa nằm trên giường, cô vừa giơ tấm thẻ lên trước mặt, miệng không tự chủ được nói với anh: “Thiên Lâm, anh có biết cảm giác bỗng nhiên một ngày bạn trở nên giàu sụ rồi là như thế nào không?”
Vân Thiên Lâm đứng trên nhìn xuống cô cười nói: “Anh không biết vì anh chưa bao giờ biết thế nào là không có tiền cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt khinh thường bỉu môi con người nào đó tự mãn, cô nói: “Chính là vô cùng sung sướng. Điều đầu tiên em nghĩ chính là dùng tấm thẻ này đè bẹp chết anh.”
Vân Thiên Lâm khinh thường nói: “Chỉ mỗi tấm thẻ đó mà đòi đè bẹp chết anh. Em cũng coi thường anh quá rồi. Nếu em muốn có nhiều tiền hơn, hãy đến quyến rũ anh. Chừng đó em mới có thể có nhiều tiền hơn từ anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ tới điều gì đó liền cảm thấy thú vị ngồi bật dậy nói: “Điều đầu tiên mà em có được tiền của anh, anh biết làm gì không?”
Vân Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là sẽ vứt cả đống tiền vào mặt anh đúng không?”
Bạch Hiểu Nguyệt chậc lưỡi, lắc lắc ngón tay, khuôn mặt sinh động nói: “Không phải, chính là rời bỏ anh một ngày, tiêu sạch hết tiền của anh, để xem anh còn nói mình chưa bao giờ biết nghèo là gì không?”
Vân Thiên Lâm nheo mắt về phía cô, hướng tới sự nguy hiểm, anh phóng lên giường, trèo lên người cô đe dọa: “Em dám rời bỏ anh, cho dù là một ngày cũng không được. Còn nữa, anh thách em tiêu hết tiền của anh. Hết rồi anh kiếm về cho em tiêu thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt giả vờ nửa tin nửa ngờ trêu đùa anh: “Anh nói thật không? Có khi lại thấy cô vợ phiền phức này thật hoang phí liền cắt ngang chu cấp cho em.”
Vân Thiên Lâm cũng không vừa nói: “Vậy thì em phải nhanh chóng dùng thân thể để làm giao dịch với anh để có thật nhiều tiền. Anh sắp vì em mà nghẹn chết rồi.”
Vừa nói Vân Thiên Lâm dùng hành động cơ thể thân dưới của mình để minh chứng cho cô thấy. Ở dưới không nghừng vặn vẹo, chọt vào người cô. Bạch Hiểu Nguyệt vội la lên: “Em biết rồi, anh tha cho em đi. Đây không phải là nhà chúng ta. Yêu cầu ông Vân Thiên Lâm hãy tự trọng kiểm soát thân dưới một chút.”
Vân Thiên Lâm đè trên người cô, dán chặt thân thể kề sát vào cổ cô hít lấy hít để cười đùa: “Em lại nói một lần nữa thử xem, coi anh xử em thế nào?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị nhột, cô bị anh chọc cười suốt, đầy người anh ra nhưng vẫn chẳng si nhê một chút nào. Thế là hai người đùa qua đùa lại mất cả một buổi chiều.
Buổi tối bàn tiệc chính thức được bắt đầu, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xuống bàn. Ông nội và mẹ của ông hiển nhiên rất quý Bạch Hiểu Nguyệt cho nên gắp thức ăn cho Bạch Hiểu Nguyệt rất nhiều.
Sự quan tâm của người nhà Vân Thiên Lâm làm cho Bạch Hiểu Nguyệt rất cảm động. Ban đầu cô cứ ngỡ với địa vị của nhà anh thì khoảng cách đối với các mối quan hệ sẽ rất xa cách, khó gần nhưng mà không phải, không những thế mà họ còn rất gẫn gũi, thân tiện. Đặng Cầm, bà đã cho cô biết cảm giác có một người mẹ để yêu thương là thế nào.
Trong suốt buổi ăn, họ hỏi cô bằng những câu hỏi quan tâm rất ấm áp, như thể cô là một người thân trong gia đình vậy. Thỉnh thoảng Vân Chính Thanh và Đặng Cầm nói về sự nỗ lực và khó khăn mà Vân Thiên Lâm trải qua để lên được vị trí như ngày hôm nay.
Bạch Hiểu Nguyệt cô hơi có một chút bất ngờ, cứ ngỡ anh sinh ra trong sự giàu sang sẽ một bước thẳng tiến lến đến vị trí hiện tại không ngờ anh cũng giống như bao người khác, ngồi trên cao phải đánh đổi không ít. Cô quay sang nhìn không khỏi đau lòng thay anh. Cô hứa từ nay về sau sẽ yêu anh nhiều hơn, sẽ quan tâm, chăm sóc đến anh thật kỹ càng hơn trước.
Cuối cùng bữa tối cũng kết thúc, Bạch Hiểu Nguyệt giúp dọn dẹp một chút nhưng mọi người bảo không cần. Đặng Cầm len lén nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt ra một góc mà nói nhỏ: “Hiểu Nguyệt, hai đứa kết hôn rồi, thì phải nhanh chóng mau mau sinh em bé cho mẹ và ông nội bế. Lúc trước A Lâm chưa kết hôn thành ra mẹ và ông nội rất sốt ruột còn bây giờ thì sao, nó có vợ rồi.
Mọi người cũng yên tâm hẳn, bọn con cũng phải sinh con đi là vừa, đừng để lâu quá.”
Bạch Hiểu Nguyệt né tránh ánh mắt mong chờ của Đặng Cầm. Thực ra bây giờ mà nói tới sinh con có vẻ nhanh quá, tuy cô yêu anh nhưng mà con cái là một vấn đề nghiêm túc, phải chuẩn bị cho thật kỹ thì đứa trẻ ra đời mới hạnh phúc được. Nhưng mà bây giờ ngay cả chuyện vợ chồng nên làm bọn họ cũng chưa làm, lỗi này do cô, cô không biết phải nói thế nào với Đặng Cầm cả.
Vân Thiên Lâm thấy mẹ và Bạch Hiểu Nguyệt nói chuyện, nét mặt của cô khó xử. Anh đoán chắc biết bọn họ đang nói đến chuyện gì, ngoài chuyện sinh con ra thì chẳng có chuyện gì cả. Anh đi đến giúp Bạch Hiểu Nguyệt giải vây: “Mẹ, con có chuyện cần nói với Bạch Hiểu Nguyệt, con mượn cô ấy một chút nhé.”
Đặng Cầm bị mất hứng, bà nói: “Vợ của con sao phải hỏi mượn mẹ, còn bày đặt ra vẻ này nọ.”
Vân Thiên Lâm kéo tay cô về phía sau anh nói: “Còn không phải là vì lịch sự với mẹ.”
Nói xong Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt ngoáy đầu xin lỗi mẹ rất nhiều. Vân Thiên Lâm dắt Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài đi dạo ở sân vườn. Tâm trạng cô thoải mái không ít.
Đột nhiên cô nghĩ tới một việc liền hỏi anh: “À, đúng rồi sao em không thấy bố anh. Có phải ông ấy không ở nhà không?”
Bỗng nhiên bị cô hỏi về bố, sắc mặt Vân Thiên Lâm trầm xuống. Đôi mắt anh nhìn về phía xa xăm, anh không nói gì, không khí trở nên cũng yên tĩnh hẳn. Bạch Hiểu Nguyệt cắn môi, cô hỏi chuyện không nên hỏi rồi. Cô nói với anh: “Em xin lỗi anh.”
Đã lâu lắm rồi, không ai có nhắc đến bố. Anh hồi tưởng về hình ảnh bố, dường như bố đang ở bên cạnh anh cổ vũ từng ngày như khi còn bé.
Vân Thiên Lâm mỉm cười nhẹ nhàng ôm vai Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục đi dạo. Bạch Hiểu Nguyệt hiểu ý, cô không nói lời nào mà ôm eo anh như đang vỗ về bên cạnh anh.
Ánh trăng hôm nay ngoài vườn cũng sáng hơn hẳn mọi hôm, chiếu trên thân hình hai người in rõ cặp đôi uyên ương đang đứng trong vườn ôm lấy nhau để cảm nhận tình cảm của đôi bên.
Để chào đón Bạch Hiểu Nguyệt chính thức trở thành con dâu, nhà họ Vân chuẩn bị một bàn tiệc vô cùng xa xỉ. Trong thời gian chờ đợi, Vân Thiên Lâm dẫn cô về phòng anh.
Khi chỉ còn lại hai người, Bạch Hiểu Nguyệt nằm vật xuống trên giường anh. Bộ trang sức của tổ tiên để lại cô đã nhờ anh cất giữ giùm, còn tấm thẻ vàng này cô vẫn đang giữ trong tay.
Vừa nằm trên giường, cô vừa giơ tấm thẻ lên trước mặt, miệng không tự chủ được nói với anh: “Thiên Lâm, anh có biết cảm giác bỗng nhiên một ngày bạn trở nên giàu sụ rồi là như thế nào không?”
Vân Thiên Lâm đứng trên nhìn xuống cô cười nói: “Anh không biết vì anh chưa bao giờ biết thế nào là không có tiền cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt khinh thường bỉu môi con người nào đó tự mãn, cô nói: “Chính là vô cùng sung sướng. Điều đầu tiên em nghĩ chính là dùng tấm thẻ này đè bẹp chết anh.”
Vân Thiên Lâm khinh thường nói: “Chỉ mỗi tấm thẻ đó mà đòi đè bẹp chết anh. Em cũng coi thường anh quá rồi. Nếu em muốn có nhiều tiền hơn, hãy đến quyến rũ anh. Chừng đó em mới có thể có nhiều tiền hơn từ anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ tới điều gì đó liền cảm thấy thú vị ngồi bật dậy nói: “Điều đầu tiên mà em có được tiền của anh, anh biết làm gì không?”
Vân Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là sẽ vứt cả đống tiền vào mặt anh đúng không?”
Bạch Hiểu Nguyệt chậc lưỡi, lắc lắc ngón tay, khuôn mặt sinh động nói: “Không phải, chính là rời bỏ anh một ngày, tiêu sạch hết tiền của anh, để xem anh còn nói mình chưa bao giờ biết nghèo là gì không?”
Vân Thiên Lâm nheo mắt về phía cô, hướng tới sự nguy hiểm, anh phóng lên giường, trèo lên người cô đe dọa: “Em dám rời bỏ anh, cho dù là một ngày cũng không được. Còn nữa, anh thách em tiêu hết tiền của anh. Hết rồi anh kiếm về cho em tiêu thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt giả vờ nửa tin nửa ngờ trêu đùa anh: “Anh nói thật không? Có khi lại thấy cô vợ phiền phức này thật hoang phí liền cắt ngang chu cấp cho em.”
Vân Thiên Lâm cũng không vừa nói: “Vậy thì em phải nhanh chóng dùng thân thể để làm giao dịch với anh để có thật nhiều tiền. Anh sắp vì em mà nghẹn chết rồi.”
Vừa nói Vân Thiên Lâm dùng hành động cơ thể thân dưới của mình để minh chứng cho cô thấy. Ở dưới không nghừng vặn vẹo, chọt vào người cô. Bạch Hiểu Nguyệt vội la lên: “Em biết rồi, anh tha cho em đi. Đây không phải là nhà chúng ta. Yêu cầu ông Vân Thiên Lâm hãy tự trọng kiểm soát thân dưới một chút.”
Vân Thiên Lâm đè trên người cô, dán chặt thân thể kề sát vào cổ cô hít lấy hít để cười đùa: “Em lại nói một lần nữa thử xem, coi anh xử em thế nào?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị nhột, cô bị anh chọc cười suốt, đầy người anh ra nhưng vẫn chẳng si nhê một chút nào. Thế là hai người đùa qua đùa lại mất cả một buổi chiều.
Buổi tối bàn tiệc chính thức được bắt đầu, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xuống bàn. Ông nội và mẹ của ông hiển nhiên rất quý Bạch Hiểu Nguyệt cho nên gắp thức ăn cho Bạch Hiểu Nguyệt rất nhiều.
Sự quan tâm của người nhà Vân Thiên Lâm làm cho Bạch Hiểu Nguyệt rất cảm động. Ban đầu cô cứ ngỡ với địa vị của nhà anh thì khoảng cách đối với các mối quan hệ sẽ rất xa cách, khó gần nhưng mà không phải, không những thế mà họ còn rất gẫn gũi, thân tiện. Đặng Cầm, bà đã cho cô biết cảm giác có một người mẹ để yêu thương là thế nào.
Trong suốt buổi ăn, họ hỏi cô bằng những câu hỏi quan tâm rất ấm áp, như thể cô là một người thân trong gia đình vậy. Thỉnh thoảng Vân Chính Thanh và Đặng Cầm nói về sự nỗ lực và khó khăn mà Vân Thiên Lâm trải qua để lên được vị trí như ngày hôm nay.
Bạch Hiểu Nguyệt cô hơi có một chút bất ngờ, cứ ngỡ anh sinh ra trong sự giàu sang sẽ một bước thẳng tiến lến đến vị trí hiện tại không ngờ anh cũng giống như bao người khác, ngồi trên cao phải đánh đổi không ít. Cô quay sang nhìn không khỏi đau lòng thay anh. Cô hứa từ nay về sau sẽ yêu anh nhiều hơn, sẽ quan tâm, chăm sóc đến anh thật kỹ càng hơn trước.
Cuối cùng bữa tối cũng kết thúc, Bạch Hiểu Nguyệt giúp dọn dẹp một chút nhưng mọi người bảo không cần. Đặng Cầm len lén nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt ra một góc mà nói nhỏ: “Hiểu Nguyệt, hai đứa kết hôn rồi, thì phải nhanh chóng mau mau sinh em bé cho mẹ và ông nội bế. Lúc trước A Lâm chưa kết hôn thành ra mẹ và ông nội rất sốt ruột còn bây giờ thì sao, nó có vợ rồi.
Mọi người cũng yên tâm hẳn, bọn con cũng phải sinh con đi là vừa, đừng để lâu quá.”
Bạch Hiểu Nguyệt né tránh ánh mắt mong chờ của Đặng Cầm. Thực ra bây giờ mà nói tới sinh con có vẻ nhanh quá, tuy cô yêu anh nhưng mà con cái là một vấn đề nghiêm túc, phải chuẩn bị cho thật kỹ thì đứa trẻ ra đời mới hạnh phúc được. Nhưng mà bây giờ ngay cả chuyện vợ chồng nên làm bọn họ cũng chưa làm, lỗi này do cô, cô không biết phải nói thế nào với Đặng Cầm cả.
Vân Thiên Lâm thấy mẹ và Bạch Hiểu Nguyệt nói chuyện, nét mặt của cô khó xử. Anh đoán chắc biết bọn họ đang nói đến chuyện gì, ngoài chuyện sinh con ra thì chẳng có chuyện gì cả. Anh đi đến giúp Bạch Hiểu Nguyệt giải vây: “Mẹ, con có chuyện cần nói với Bạch Hiểu Nguyệt, con mượn cô ấy một chút nhé.”
Đặng Cầm bị mất hứng, bà nói: “Vợ của con sao phải hỏi mượn mẹ, còn bày đặt ra vẻ này nọ.”
Vân Thiên Lâm kéo tay cô về phía sau anh nói: “Còn không phải là vì lịch sự với mẹ.”
Nói xong Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt ngoáy đầu xin lỗi mẹ rất nhiều. Vân Thiên Lâm dắt Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài đi dạo ở sân vườn. Tâm trạng cô thoải mái không ít.
Đột nhiên cô nghĩ tới một việc liền hỏi anh: “À, đúng rồi sao em không thấy bố anh. Có phải ông ấy không ở nhà không?”
Bỗng nhiên bị cô hỏi về bố, sắc mặt Vân Thiên Lâm trầm xuống. Đôi mắt anh nhìn về phía xa xăm, anh không nói gì, không khí trở nên cũng yên tĩnh hẳn. Bạch Hiểu Nguyệt cắn môi, cô hỏi chuyện không nên hỏi rồi. Cô nói với anh: “Em xin lỗi anh.”
Đã lâu lắm rồi, không ai có nhắc đến bố. Anh hồi tưởng về hình ảnh bố, dường như bố đang ở bên cạnh anh cổ vũ từng ngày như khi còn bé.
Vân Thiên Lâm mỉm cười nhẹ nhàng ôm vai Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục đi dạo. Bạch Hiểu Nguyệt hiểu ý, cô không nói lời nào mà ôm eo anh như đang vỗ về bên cạnh anh.
Ánh trăng hôm nay ngoài vườn cũng sáng hơn hẳn mọi hôm, chiếu trên thân hình hai người in rõ cặp đôi uyên ương đang đứng trong vườn ôm lấy nhau để cảm nhận tình cảm của đôi bên.