Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28 Giấy khám thai
Sáng hôm sau, Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi làm còn không quên nói với cô rằng: “Hiểu Nguyệt, hôm nay anh phải đi công tác ở thành phố bên cạnh, chiều có thể không đón em về được, anh sẽ cho người đến đón em”
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn phiền đến Vân Thiên Lâm, tự cô cũng có thể về nhà được, cô nói với anh: “Không cần đầu, chiều nay có thể em cũng sẽ về trễ, em sẽ tự về nhà, không cần anh cho người đến đón”
Vân Thiên Lâm hỏi lại một lần nữa, bởi vì có chút lo lắng: “Thật sự là không cần?”
Bạch Hiểu Nguyệt chắc chắn, đảm bảo với anh có thể tự về nhà, Vân Thiên Lâm thấy cô như vậy cũng không muốn ép. Đến trước công ty, anh hôn cô một cái chào tạm biệt rồi rời xe đi.
Bạch Hiểu Nguyệt bước vào công ty đột nhiên có một cảm giác vô cùng lạ, nhân viên trong công ty khi nhìn thấy cô đều túm tụm lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Chắc chắn là cô không nhầm, bọn họ đang nhìn về phía cô nói gì đó mà cô không biết.
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến một góc khuất, lấy gương ra xem mặt mình có dính gì không nhưng mặt vẫn như thường ngày, chẳng dính gì cả. Trên đường đến phòng làm việc, ai nấy cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, cô nhíu mày rốt cục là chuyện quái quỷ gì đây.
Bạch Hiểu Nguyệt định mở cửa thì bỗng nhiên nghe được ai đó đang nói về mình khiến cô phải dừng lại hành động mở cửa: “Này, có nghe chuyện gì về phòng ban mình chưa. Bạch Hiểu Nguyệt là người phụ nữ làm gái cao cấp, cô ta chuyên dụ dỗ những người đàn ông lắm tiền. Nghe đâu, hôm qua được một lão già giàu có lái xe đắt tiền đưa đón đi làm. Vậy mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bề ngoài cô ta đơn thuần, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong lại mưu ma đầy người”
Một người khác lại nhốn nháo lên: “Thật không? Cậu nghe ai nói vậy?”
Người tung tin hào hứng kể: “Cậu đúng là thông tin không nhanh nhạy, phòng ban mình là biết trễ nhất rồi. Cả công ty này đồn lầm cả lên, ai mà không biết” .
Giọng của một người đàn ông vang lên khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong cũng phải kinh tởm: “Này, nếu như tôi mua cô ta một đêm thì được chứ”.
Giọng của một người phụ nữ khác châm biếm nhưng cũng có ý khinh miệt: “Cậu nói xem, người ta chỉ tiếp những người không phải là có tiền thì cũng giàu nứt đổ vách. Cậu thì đáng bao nhiêu tiền?”.
Một người có vẻ tò mò hiếu kỳ khác lại nói: “Nhưng mà các người có nghĩ những người có tiền toàn là lão già, những người đàn ông trẻ tuổi làm gì có nhiều tiền như vậy. Cho nên có lẽ trước giờ cô ta chưa nếm thử qua người đàn ông cường tráng nào đi”
Cả phòng ban nghe thể được một trận cười thỏa thế. Bạch Hiểu Nguyệt ở ngoài nghe người khác chế giễu về mình như thể có chút không cam lòng. Cả đời của cô chưa bao giờ vì tiền mà bán rẻ thân thể ngoại trừ lần đó vì bố cô. Vậy mà những người này nghe tin đồn thất thiệt giá họa cho cô, vu khống cô là loại người phụ nữ không đàng hoàng. Bọn họ thật sự là quá đáng. Nhưng mà người có thể dám tung tin đồn thất thiệt này e chỉ có một người đó là bà chị họ đáng kính của cô Bạch Vân Khê. Cô ta đang trả thù. CÔ.
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận mở mạnh cửa đi vào, nhìn bọn người vừa chế giễu cô nói: “Nếu như các người muốn nói xấu thì đứng trước mặt tôi mà nói, đừng có ở sau lưng mà bịa đặt người khác. Tôi có thể hiện các người tội vu khống”
Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt tay lấy can đảm giúp cho mình giữ vững tinh thần đối phó với những người miệng lưỡi thế gian này. Không ngờ có một ngày cô bị người ta hạ miệt khinh khi coi rẻ chẳng đáng một xu trong khi đó cô không hề làm việc gì trái với luân thường đạo lý..
Một người trong số đó bị chính chủ bắt tại trận cũng chẳng thấy mất mặt gì, cô ta chính là Vương Lợi Lợi, cô ta lớn giọng nói: “Vậy cô có biết phòng ban chúng tôi vì một người mới vô như cô mà ảnh hưởng đến danh tiếng không. Chúng tôi chưa bao giờ mất mặt vậy, đường đường là một phòng ban lớn trong công ty lại có một con sâu làm rầu nồi canh, một kẻ chuyên dụ dỗ đàn ông, làm tiền trên người họ. Cô làm mất mặt phụ nữ chúng tôi quá rồi còn ở đây lớn tiếng”.
Bạch Hiểu Nguyệt cứng rắn, cô không thể rơi nước mắt ở đây được, khác nào chứng tỏ cô yếu đuối, cô trả lời: “Đó chỉ là hiểu nhầm, tin đồn không căn cứ vậy mà các người cũng dám đồn thổi bôi nhọ danh dự người khác”
Vương Lợi Lợi hất hàm, cười khẩy một tiếng: “Loại người như cô mà cũng có danh dự, không biết qua bao nhiêu lão già rồi. Nếu như cô muốn chúng tôi tin cô không phải là loại phụ nữ đó thì chứng minh đi”
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến đứng trước mặt Vương Lợi Lợi nói: “Được nhưng tôi khuyên cô nên tôn trọng người khác trước tiên, đừng có mở miệng ra là loại người này loại người nọ sẽ làm hỏng đi màu son của người tạo ra nó. Tôi không chỉ muốn nói với cô và nói với mọi người là tôi đã là người phụ nữ đã kết hôn, tôi đã có chồng. Còn chồng tôi già trẻ như thế nào tôi không cần thiết phải nói ở đây. Vì vậy tôi yêu cầu mọi người chấm dứt những tin đồn thất thiệt về tôi”.
Vương Lợi Lợi thấy Bạch Hiểu Nguyệt khí thể không nhỏ, cô thể mà lại bị Bạch Hiểu Nguyệt áp đảo lại còn bị mắng là miệng mồm không đáng đánh son, Vương Lợi Lợi tức giận: “Chẳng lẽ cô nói kết hôn rồi là bọn tôi lại tin à. Ai nói mà chẳng được, có giỏi thì cô đừng đi làm nữa, ở nhà cho chồng nuôi”.
Mọi người thấy Vương Lợi Lợi có vẻ không giữ được bình tĩnh nữa, lời nói cũng có chút hồ đồ liền ngăn cản cô ta lại. Bạch Hiểu Nguyệt lại tiếp tục lên tiếng: “Vương Lợi Lợi, cô kích động như thế để làm gì? Hay là cô ghen tỵ tôi lấy được chồng giàu cho nên mới lồng lộn như vậy. Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, mọi người tin hay không thì tùy, tôi không có nghĩa vụ phải chứng minh. Chỉ mong mọi người đừng tung tin thất thiệt nữa về tôi mà thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói xong định quay trở lại chỗ làm thì Vương Lợi Lợi nhất quyết không bỏ qua cho Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Bạch Hiểu Nguyệt cô đứng lại đó”
Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại thì thấy Vương Lợi Lợi chạy tới chỗ cô, vương tay ra tát cô một cái. Bạch Hiểu Nguyệt giơ tay ra cản lại. Vương Lợi Lợi không đánh được liền dùng tay khác định xô ngã Bạch Hiểu Nguyệt thì Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhanh tay xô cô ta ngã trước.
Vương Lợi Lợi mất thế ngã sõng soài xuống đất, chiếc váy ngắn cũng theo thể mà bị xé toạc ra. Vương Lợi Lợi xấu hổ không biết làm thế nào lại bị mọi người trong văn phòng cười chế nhạo một trận. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là làm theo bản năng cũng không muốn cố ý làm cô ta rách váy.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy khăn trải bàn trên bàn liền đi tới lấy nhanh ném qua Vương Lợi Lợi vừa vặn che được đùi cô ta. Cũng vừa lúc đó đến giờ làm việc, tất cả mọi người đều quay trở lại chỗ làm việc không hứng thú với trò vui nữa. Bạch Vân Khê vừa vặn đến công ty, nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi đó, Bạch Vân Khê đi ngang qua như vô tình cố ý đánh rơi một tờ giấy xuống nền nhà.
Triệu Thiến bên cạnh tinh mắt nhặt lên trả lại cho Bạch Vân Khế, nhưng dòng chữ trên tờ giấy vô tình đập vào mắt của Triệu Thiến là Giấy khám Thai. Triệu Thiến vui mừng nhảy cẫng lên bước tới nịnh nọt Bạch Vân Khê: “Sếp, sếp đánh rơi giấy tờ. Chúc mừng sếp mang thai đứa con đầu lòng”
Những người khác trong văn phòng nghe Triệu Thiển nói Bạch Vân Khê mang thai cũng liền chạy tới nịnh hót: “Chúc mừng sếp. Đây là chuyện vui, sếp định khi nào đãi nhân viên đi ăn để chúc mừng đây ạ”.
Bạch Vân Khê dường như không nghe tất cả mọi người nói chúc mừng, cô ta chỉ để ý đến thái độ của Bạch Hiểu Nguyệt nếu biết tin cô mang thai đứa con của Trình Lãng. Nhưng có vẻ Bạch Hiểu Nguyệt chẳng quan tâm lắm, cô ta dửng dưng trước tin cô mang thai. Còn mọi người thì đua nhau chúc mừng, Bạch Vân Khê tuy ngoài mặt vui vẻ những trong lòng khó chịu khi không được thấy vẻ mặt như cô tưởng tượng, cô nói: “Được rồi cảm ơn mọi người đã chia vui cùng tôi, nhất định sẽ mời mọi người một bữa ra trò”
Bạch Hiểu Nguyệt khi nghe tin Bạch Vân Khê mang thai của Trình Lãng, cô không có gì bất ngờ lắm. Hai người đấy suốt ngày làm chuyện đó cũng khó trách mà không mang thai. Cô đột nhiên nghĩ đến nếu như có một ngày cô cũng mang thai đứa con của Vân Thiên Lâm, rồi bất ngờ thông báo cô có con với anh. Không biết cảm giác của anh sẽ như thế nào.
Riêng Bạch Hiểu Nguyệt, cô sẽ rất yêu đứa trẻ đó, nó là sự kết hợp giữa một nửa của cô và một nửa của anh. Cô sẽ từng ngày nuôi dưỡng nó 9 tháng 10 ngày, đợi nó ra đời rồi đặt tên. Nhưng mà Vân Thiên Lâm thích con gái hay là con trai, nhỡ anh thích con trai còn cô thích con gái thì sao. Tốt nhất có thể sinh một cặp song sinh, anh nuôi con trai của anh, cô nuôi con gái của cô.
Suy nghĩ đó làm cho cảm thấy hạnh phúc hơn, lại càng nhớ anh hơn. Mới gặp nhau sáng nay lại cảm giác như lâu rồi không gặp. Vân Thiên Lâm ơi là Vân Thiên Lâm, anh đúng là người đàn ông có sức hút khó cưỡng với người phụ nữ mang tên Bạch Hiểu Nguyệt.
Sáng hôm sau, Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi làm còn không quên nói với cô rằng: “Hiểu Nguyệt, hôm nay anh phải đi công tác ở thành phố bên cạnh, chiều có thể không đón em về được, anh sẽ cho người đến đón em”
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn phiền đến Vân Thiên Lâm, tự cô cũng có thể về nhà được, cô nói với anh: “Không cần đầu, chiều nay có thể em cũng sẽ về trễ, em sẽ tự về nhà, không cần anh cho người đến đón”
Vân Thiên Lâm hỏi lại một lần nữa, bởi vì có chút lo lắng: “Thật sự là không cần?”
Bạch Hiểu Nguyệt chắc chắn, đảm bảo với anh có thể tự về nhà, Vân Thiên Lâm thấy cô như vậy cũng không muốn ép. Đến trước công ty, anh hôn cô một cái chào tạm biệt rồi rời xe đi.
Bạch Hiểu Nguyệt bước vào công ty đột nhiên có một cảm giác vô cùng lạ, nhân viên trong công ty khi nhìn thấy cô đều túm tụm lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Chắc chắn là cô không nhầm, bọn họ đang nhìn về phía cô nói gì đó mà cô không biết.
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến một góc khuất, lấy gương ra xem mặt mình có dính gì không nhưng mặt vẫn như thường ngày, chẳng dính gì cả. Trên đường đến phòng làm việc, ai nấy cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, cô nhíu mày rốt cục là chuyện quái quỷ gì đây.
Bạch Hiểu Nguyệt định mở cửa thì bỗng nhiên nghe được ai đó đang nói về mình khiến cô phải dừng lại hành động mở cửa: “Này, có nghe chuyện gì về phòng ban mình chưa. Bạch Hiểu Nguyệt là người phụ nữ làm gái cao cấp, cô ta chuyên dụ dỗ những người đàn ông lắm tiền. Nghe đâu, hôm qua được một lão già giàu có lái xe đắt tiền đưa đón đi làm. Vậy mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bề ngoài cô ta đơn thuần, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong lại mưu ma đầy người”
Một người khác lại nhốn nháo lên: “Thật không? Cậu nghe ai nói vậy?”
Người tung tin hào hứng kể: “Cậu đúng là thông tin không nhanh nhạy, phòng ban mình là biết trễ nhất rồi. Cả công ty này đồn lầm cả lên, ai mà không biết” .
Giọng của một người đàn ông vang lên khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong cũng phải kinh tởm: “Này, nếu như tôi mua cô ta một đêm thì được chứ”.
Giọng của một người phụ nữ khác châm biếm nhưng cũng có ý khinh miệt: “Cậu nói xem, người ta chỉ tiếp những người không phải là có tiền thì cũng giàu nứt đổ vách. Cậu thì đáng bao nhiêu tiền?”.
Một người có vẻ tò mò hiếu kỳ khác lại nói: “Nhưng mà các người có nghĩ những người có tiền toàn là lão già, những người đàn ông trẻ tuổi làm gì có nhiều tiền như vậy. Cho nên có lẽ trước giờ cô ta chưa nếm thử qua người đàn ông cường tráng nào đi”
Cả phòng ban nghe thể được một trận cười thỏa thế. Bạch Hiểu Nguyệt ở ngoài nghe người khác chế giễu về mình như thể có chút không cam lòng. Cả đời của cô chưa bao giờ vì tiền mà bán rẻ thân thể ngoại trừ lần đó vì bố cô. Vậy mà những người này nghe tin đồn thất thiệt giá họa cho cô, vu khống cô là loại người phụ nữ không đàng hoàng. Bọn họ thật sự là quá đáng. Nhưng mà người có thể dám tung tin đồn thất thiệt này e chỉ có một người đó là bà chị họ đáng kính của cô Bạch Vân Khê. Cô ta đang trả thù. CÔ.
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận mở mạnh cửa đi vào, nhìn bọn người vừa chế giễu cô nói: “Nếu như các người muốn nói xấu thì đứng trước mặt tôi mà nói, đừng có ở sau lưng mà bịa đặt người khác. Tôi có thể hiện các người tội vu khống”
Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt tay lấy can đảm giúp cho mình giữ vững tinh thần đối phó với những người miệng lưỡi thế gian này. Không ngờ có một ngày cô bị người ta hạ miệt khinh khi coi rẻ chẳng đáng một xu trong khi đó cô không hề làm việc gì trái với luân thường đạo lý..
Một người trong số đó bị chính chủ bắt tại trận cũng chẳng thấy mất mặt gì, cô ta chính là Vương Lợi Lợi, cô ta lớn giọng nói: “Vậy cô có biết phòng ban chúng tôi vì một người mới vô như cô mà ảnh hưởng đến danh tiếng không. Chúng tôi chưa bao giờ mất mặt vậy, đường đường là một phòng ban lớn trong công ty lại có một con sâu làm rầu nồi canh, một kẻ chuyên dụ dỗ đàn ông, làm tiền trên người họ. Cô làm mất mặt phụ nữ chúng tôi quá rồi còn ở đây lớn tiếng”.
Bạch Hiểu Nguyệt cứng rắn, cô không thể rơi nước mắt ở đây được, khác nào chứng tỏ cô yếu đuối, cô trả lời: “Đó chỉ là hiểu nhầm, tin đồn không căn cứ vậy mà các người cũng dám đồn thổi bôi nhọ danh dự người khác”
Vương Lợi Lợi hất hàm, cười khẩy một tiếng: “Loại người như cô mà cũng có danh dự, không biết qua bao nhiêu lão già rồi. Nếu như cô muốn chúng tôi tin cô không phải là loại phụ nữ đó thì chứng minh đi”
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến đứng trước mặt Vương Lợi Lợi nói: “Được nhưng tôi khuyên cô nên tôn trọng người khác trước tiên, đừng có mở miệng ra là loại người này loại người nọ sẽ làm hỏng đi màu son của người tạo ra nó. Tôi không chỉ muốn nói với cô và nói với mọi người là tôi đã là người phụ nữ đã kết hôn, tôi đã có chồng. Còn chồng tôi già trẻ như thế nào tôi không cần thiết phải nói ở đây. Vì vậy tôi yêu cầu mọi người chấm dứt những tin đồn thất thiệt về tôi”.
Vương Lợi Lợi thấy Bạch Hiểu Nguyệt khí thể không nhỏ, cô thể mà lại bị Bạch Hiểu Nguyệt áp đảo lại còn bị mắng là miệng mồm không đáng đánh son, Vương Lợi Lợi tức giận: “Chẳng lẽ cô nói kết hôn rồi là bọn tôi lại tin à. Ai nói mà chẳng được, có giỏi thì cô đừng đi làm nữa, ở nhà cho chồng nuôi”.
Mọi người thấy Vương Lợi Lợi có vẻ không giữ được bình tĩnh nữa, lời nói cũng có chút hồ đồ liền ngăn cản cô ta lại. Bạch Hiểu Nguyệt lại tiếp tục lên tiếng: “Vương Lợi Lợi, cô kích động như thế để làm gì? Hay là cô ghen tỵ tôi lấy được chồng giàu cho nên mới lồng lộn như vậy. Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, mọi người tin hay không thì tùy, tôi không có nghĩa vụ phải chứng minh. Chỉ mong mọi người đừng tung tin thất thiệt nữa về tôi mà thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói xong định quay trở lại chỗ làm thì Vương Lợi Lợi nhất quyết không bỏ qua cho Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Bạch Hiểu Nguyệt cô đứng lại đó”
Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại thì thấy Vương Lợi Lợi chạy tới chỗ cô, vương tay ra tát cô một cái. Bạch Hiểu Nguyệt giơ tay ra cản lại. Vương Lợi Lợi không đánh được liền dùng tay khác định xô ngã Bạch Hiểu Nguyệt thì Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhanh tay xô cô ta ngã trước.
Vương Lợi Lợi mất thế ngã sõng soài xuống đất, chiếc váy ngắn cũng theo thể mà bị xé toạc ra. Vương Lợi Lợi xấu hổ không biết làm thế nào lại bị mọi người trong văn phòng cười chế nhạo một trận. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là làm theo bản năng cũng không muốn cố ý làm cô ta rách váy.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy khăn trải bàn trên bàn liền đi tới lấy nhanh ném qua Vương Lợi Lợi vừa vặn che được đùi cô ta. Cũng vừa lúc đó đến giờ làm việc, tất cả mọi người đều quay trở lại chỗ làm việc không hứng thú với trò vui nữa. Bạch Vân Khê vừa vặn đến công ty, nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi đó, Bạch Vân Khê đi ngang qua như vô tình cố ý đánh rơi một tờ giấy xuống nền nhà.
Triệu Thiến bên cạnh tinh mắt nhặt lên trả lại cho Bạch Vân Khế, nhưng dòng chữ trên tờ giấy vô tình đập vào mắt của Triệu Thiến là Giấy khám Thai. Triệu Thiến vui mừng nhảy cẫng lên bước tới nịnh nọt Bạch Vân Khê: “Sếp, sếp đánh rơi giấy tờ. Chúc mừng sếp mang thai đứa con đầu lòng”
Những người khác trong văn phòng nghe Triệu Thiển nói Bạch Vân Khê mang thai cũng liền chạy tới nịnh hót: “Chúc mừng sếp. Đây là chuyện vui, sếp định khi nào đãi nhân viên đi ăn để chúc mừng đây ạ”.
Bạch Vân Khê dường như không nghe tất cả mọi người nói chúc mừng, cô ta chỉ để ý đến thái độ của Bạch Hiểu Nguyệt nếu biết tin cô mang thai đứa con của Trình Lãng. Nhưng có vẻ Bạch Hiểu Nguyệt chẳng quan tâm lắm, cô ta dửng dưng trước tin cô mang thai. Còn mọi người thì đua nhau chúc mừng, Bạch Vân Khê tuy ngoài mặt vui vẻ những trong lòng khó chịu khi không được thấy vẻ mặt như cô tưởng tượng, cô nói: “Được rồi cảm ơn mọi người đã chia vui cùng tôi, nhất định sẽ mời mọi người một bữa ra trò”
Bạch Hiểu Nguyệt khi nghe tin Bạch Vân Khê mang thai của Trình Lãng, cô không có gì bất ngờ lắm. Hai người đấy suốt ngày làm chuyện đó cũng khó trách mà không mang thai. Cô đột nhiên nghĩ đến nếu như có một ngày cô cũng mang thai đứa con của Vân Thiên Lâm, rồi bất ngờ thông báo cô có con với anh. Không biết cảm giác của anh sẽ như thế nào.
Riêng Bạch Hiểu Nguyệt, cô sẽ rất yêu đứa trẻ đó, nó là sự kết hợp giữa một nửa của cô và một nửa của anh. Cô sẽ từng ngày nuôi dưỡng nó 9 tháng 10 ngày, đợi nó ra đời rồi đặt tên. Nhưng mà Vân Thiên Lâm thích con gái hay là con trai, nhỡ anh thích con trai còn cô thích con gái thì sao. Tốt nhất có thể sinh một cặp song sinh, anh nuôi con trai của anh, cô nuôi con gái của cô.
Suy nghĩ đó làm cho cảm thấy hạnh phúc hơn, lại càng nhớ anh hơn. Mới gặp nhau sáng nay lại cảm giác như lâu rồi không gặp. Vân Thiên Lâm ơi là Vân Thiên Lâm, anh đúng là người đàn ông có sức hút khó cưỡng với người phụ nữ mang tên Bạch Hiểu Nguyệt.