Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chương 26: Nhận ra tình yêu
Trình Lãng nằm dưới sàn ngước mắt thấy hai người đã nắm tay rời đi, Trình Lãng lúc này rũ bỏ bộ mặt đáng thương khi nãy mà thay vào đó là hung ác. Nhưng quả thật là bị Vân Thiên Lâm đánh rất đau, khắp người đều là thương tích. Đặc biệt là bàn tay anh một mặt như có cảm giác đau đến đến thấu xương mặt khác lại mềm oặt không thể điều khiển như ý muốn.
Trình Lãng cố gắng lết tấm thân tàn tạ vào nhà vệ sinh. Anh ta thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trình Lãng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Vân Thiên Lâm chỉ đánh mặt anh có một cái, chỉ bị bầm một bên má. Còn trong người thì chắc là không ít chỗ.
Trình Lãng sửa soạn lại bản thân mình sao cho tươm tất hơn, thấy có vẻ ổn hơn lúc nãy, Trình Lãng mới rời khỏi nhà vệ sinh trở lại phòng VIP của mình.
Bước vào phòng, Bạch Vân Khê thấy Trình Lãng trở lại liền vui mừng: “Trình Lãng, nãy giờ sao lại đi lâu như vậy, em chờ anh. mãi”
Trình Lãng cảm thấy thật là phiền, chút nữa Bạch Vân Khê phát hiện không biết anh sẽ nói thế nào đây nữa. Quả nhiên, Bạch Vân Khế lấy anh có vẻ bất thường, nương theo ánh sáng cùng với xoay mặt anh qua liền thấy bên má Trình Lãng bầm tím, còn nhìn xuống hai bàn tay Trình Lãng cũng tím đen. Bạch Vân Khê lo lắng hỏi: “Trình Lãng, tại sao mới đi một chút anh lại xảy ra chuyện, kể em nghe vừa rồi chuyện gì xảy ra”.
Trình Lãng thở dài, nằm ngửa người ra sô pha biếng nhác, chuyện mất mặt này anh sao có thể kể được và cũng không muốn kể trừ phi khuôn mặt này của anh không còn mặt mũi nữa. Trình Lãng mắt nhắm hờ nói: “Bạch Vân Khê, em là chị của Bạch Hiểu Nguyệt, có biết cô ta kết hôn với lão già nào không?”.
Bạch Vân Khê đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, sao khi không có chuyện gì Trình Lãng lại nhắc đến Bạch Hiểu Nguyệt. Chắc chắn lúc nãy Trình Lãng ra ngoài đi vệ sinh gặp phải Bạch Hiểu Nguyệt.
Nhưng gặp cô ta thì thôi, tại sao lại còn mang về những vết thương nặng trên người. Để biết được rõ sự tình, cô phải tiếp tục điều tra từ những lời nói của anh mới được. Bạch Vân Khê nói: “Chị em gì đây chứ, là kẻ thù mới đúng. Có điều lần trước mẹ em bắt cô ta gả cho tên Giám đốc Lưu bụng bự, chỉ còn một bước cuối nữa. thôi là cô ta tiêu đời rồi, nghe đâu có một tên đẹp trai nào đó ra tay cứu giúp nên mới thoát khỏi họ Lưu kia. Chuyện sau này thì mẹ em không biết cô ta ra sao nữa thì bố cô ta cũng không còn ở bệnh viện cũ nữa. Nhưng em chắc chắn cô ta đã tìm được một kim chủ mới, hôm nay cô ta còn được người đó đưa đón đến công ty”.
Bạch Vân Khê vừa nhìn sắc mặt của Trình Lãng vừa kể nhằm tìm ra điều gì đó nhưng chẳng có gì cả bèn nói tiếp: “Sao vậy, chẳng lẽ em còn không lại làm anh hài lòng. Vẫn còn vương vấn đến Bạch Hiểu Nguyệt?”
Trình Lãng mở mắt ra, dời tầm nhìn sang Bạch Vân Khê, bàn tay yếu ớt xoa đầu cô nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, em nói Bạch Hiểu Nguyệt đã tìm được một người giàu mới, dựa vào đầu mà em nói như vậy.”
Bạch Vân Khê nhớ lại hình dáng chiếc xe nói: “Em không biết người trong xe có hình dạng gì nhưng mà chiếc xe là hiệu Range Rover, chứng tỏ địa vị anh ta cũng không hề nhỏ ở thành phố Y này”
Bạch Vân Khê có chút lo lắng, chẳng lẽ Trình Lãng thật sự vẫn còn vấn vương Bạch Hiểu Nguyệt, cô cố gắng, nỗ lực nhiều như vậy lại không thể chuyển hóa tình cảm của anh được hay sao.
Bạch Vân Khê nóng lòng hỏi: “Anh làm sao vậy, đang ở bên cạnh em toàn là nhắc đến Bạch Hiểu Nguyệt. Có biết trong lòng em khó chịu lắm không?”
Trình Lãng nghe Bạch Vân Khế cằn nhằn, cũng hiểu cho tâm trạng của cô nên từ từ giải thích: “Không phải như em nghĩ, bởi vì lúc nãy anh có gặp được Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta còn nói mình đã kết hôn rồi. Anh còn không tin, bảo cô ta là đồ nói dối không biết ngượng miệng nhưng một lúc sau quả thật có một người đàn ông tướng mạo không tệ đến đón cô ta. Anh chỉ nghĩ, cô ta đúng là một người phụ nữ biết cách dụ dỗ đàn ông, tại sao lúc trước ở bên cạnh, anh lại không phát hiện ra. Cũng may người anh chọn là em mà không phải là Bạch Hiểu Nguyệt”.
Bạch Vân Khê từ trong từng lời nói của Trình Lãng có thể suy đoán được những chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Chắc chắn Trình Lãng đã giở trò gì đó với Bạch Hiểu Nguyệt, bị người đàn ông của cô ta bắt gặp nên mới bị đánh ra nông nỗi này. Nhưng có điều, Bạch Hiểu Nguyệt lúc trước có làm gì đi chăng nữa Trình Lãng cũng sẽ không để ý. Bây giờ nghe tin cô ta có người đàn ông mới liền động lòng, Trình Lãng có lẽ vẫn còn cảm giác với Bạch Hiểu Nguyệt. Nghĩ đến đó, Bạch Vân Khề lo sợ vị trí của mình hiện giờ, nếu như cô không nhanh tay bắt Trình Lãng sớm thuộc về mình thì thế nào cũng đêm dài lắm mộng.
Bạch Vân Khê mang trong mình một nỗi sợ hãi vô hình, cô rất sợ mất đi Trình Lãng, không tự chủ được nhích tới ôm Trình Lãng vào lòng, đầu cô cọ cọ vào ngực Trình Lãng làm nũng: “Trình Lãng, nếu như anh cứ mãi nghĩ về Bạch Hiểu Nguyệt, em rất sợ một ngày nào đó sẽ mất anh. Anh có thể mãi đừng nghĩ về cô ta có được không?”
Trình Lãng cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng của Bạch Vân Khê, anh ôm cô chặt hơn, miệng đặt một nụ hôn lên trên trán Bạch Vân Khê trấn an cô: “Sẽ không đầu, nếu như anh còn sống thì sẽ mãi yêu Bạch Vân Khế”
Bạch Vân Khê nghe được từ chính miệng anh nói câu đó, trong lòng yên tâm không ít. Nhắm chặt mắt, cảm nhận từng chút một hương vị của Trình Lãng.
Ở một phòng VIP khác, Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm trở về phòng ăn, Cổ Thần và Lăng Phong cũng cảm nhận được hai người có chuyện gì đó nhưng cũng không tiện hỏi. Bọn họ nhìn sang Bạch Hiểu Nguyệt xem thử có thông tin gì không, chỉ thấy cô cũng đang nhìn Vân Thiên Lâm một cách lấy lòng. Cố Thần và Lăng Phong lắc đầu, chắc lại là chuyện của những người trẻ tuổi yêu nhau. Vẫn là không nên can thiệp vào thì hơn.
Vân Thiên Lâm ngồi một chỗ khoanh hai tay, trong lòng vẫn còn rất tức giận, cảm thấy trận đánh khi nãy chẳng thấm vào đầu, tại sao khi nãy đánh hắn quá nhẹ, ít ra cũng phải gãy tay què chân.
Cô gái mà hắn đụng đến cũng sợ đau lại bị hắn đánh thành cho một bên mặt đỏ hết cả lên. Việc này nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng giận là thể anh cũng không thể phá hỏng bữa ăn khó lắm mới tụ họp đầy đủ, anh lên tiếng: “Mình thấy Minh Đỉnh có vẻ không phục vụ được tốt, món ăn cũng không ngon lắm, cảm giác không được thoải mái, chúng ta đổi sang phòng trà Vũ Điệp Hiên đi. Các cậu thấy sao?”
Rốt cục thì chủ trì cũng lên tiếng, chuyển sang một địa điểm mới không tệ mà đó lại còn là Vũ Điệp Hiên. Lâu rồi bọn họ cũng không đến đó, nhân dịp này đi nhiều một chút để gia tăng tình cảm, còn có thể hiểu thêm về bã xã bên cạnh của Vân Thiên Lâm. Bọn họ nhất trí đi đến Vũ Điệp Hiên.
Trên xe, Vân Thiên Lâm chú tâm lái xe, Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng đứng ngồi không yên cứ hết nhìn sang phía trước lại nhìn sang Vân Thiên Lâm. Cô chắc chắn Vân Thiên Lâm cảm nhận được ánh mắt của cô có điều muốn nói nhưng anh là thờ ở chẳng chịu nói với cô câu nào kể từ lúc rời Minh Đỉnh.
Bạch Hiểu Nguyệt chính là chịu không nổi không khí im lặng này, cô quay sang giọng điệu không kiên nhẫn giải thích với anh, được rồi ai bảo cô có điều giấu anh, bây giờ cô phải là người xuống nước trước: “Vân Thiên Lâm, anh đừng có im lặng mãi được không? Phải, anh ta là Trình Lãng là người yêu cũ của em. Anh đã từng gặp anh ta một lần trên đường quốc lộ nên cũng biết hắn chẳng phải là người ra gì. Hắn ta cùng với chị họ của em lén lút qua lại với nhau bị em phát hiện cho nên bây giờ em chẳng còn tình cảm nào với anh ta hết”.
Vân Thiên Lâm thực ra là không giận Bạch Hiểu Nguyệt, anh đang trong tình trạng phân xét bản thân tại sao khi thấy người khác bắt nạt cô anh lại bị kích động như vậy. Nhưng mà anh không muốn biểu lộ cảm xúc của mình quá nhiều vì anh muốn xem tình cảm của cô dành cho anh có giống như anh đối với cô không nên cố tình mang giọng điệu giận dỗi: “Vậy thì tại sao em và anh. ta lại cùng nhau một chỗ. Có vẻ như anh ta cũng còn thích em lắm” .
Bạch Hiểu Nguyệt rốt cục cũng nghe được tiếng nói của anh, cô vội nói: “Em đi vệ sinh không ngừng lại không nhớ đường trở về phòng nên mới tình cờ gặp anh ta. Trình Lãng là tên vẫn chưa chiếm được em lần nào nên hắn ta mới không cam lòng, mỗi lần nhìn thấy em anh ta đều buông lời cợt nhả hòng đoạt được em cho hả dạ mới thôi. Em thề là em có phản kháng nhưng sức anh ta mạnh quá em không chống cự nổi nên mới để hắn chiểm tiện nghi. Em thề với anh là không còn tình cảm nào với anh ta nữa cả, chỉ có buồn nôn và kinh tởm thôi”.
Vân Thiên Lâm nghe cô giải thích một vòng lớn, thắng xe gấp lại nhanh một cái kết thật mạnh. Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng xảy ra tai nạn hoảng hốt nhìn về phía trước chẳng thấy gì cả, nhìn sang Vân Thiên Lâm định hỏi thì đã bị anh ngang nhiên mạnh mẽ bắt lấy cằm hôn ngấu nghiến.
Đó là một nụ hôn bá đạo, cuồng chiếm. Tay anh đỡ lấy đầu cô, tay nâng gáy cô lên còn bàn tay rũ xuống của cô cũng bị sự cuồng nhiệt của anh hấp dẫn mà đặt lên eo anh sờ soạng. Lưỡi anh và lưỡi cô mút vào nhau, cô không nhịn được em lên vài tiếng. Đến khi Vân Thiên Lâm hút hết dưỡng khí của Bạch Hiểu Nguyệt, cô mới không chịu nổi đấm lưng anh vài cái nhẹ nhắc nhở anh.
Vân Thiên Lâm cuối cùng cũng buông ra, đôi mắt say mê nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, đôi môi cô vừa bị anh hành hạ đã trôi đi mất một lớp son nhưng lại phủ lên một tầng sáng bóng anh vừa mút làm anh không nhịn được lại hôn cô thêm một cái. Nụ hôn này rất nhanh biểu hiện ý rõ sự cưng chiều, anh nói: “Tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu cho anh ta”
Bạch Hiểu Nguyệt đối mặt với vấn đề rất thoải mái, lại đặt môi mình lên môi anh thật nhanh, thật nhẹ nhàng biểu hiện rất rõ tình ý của mình, cười nói: “Không biết nữa, có thể cơ thể biết được đó không phải là người cuối cùng. Còn không phải là đang đợi anh đến gặm nhấm hay sao?”
Vân Thiên Lâm không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy, cũng không ngờ cô lại trả lời như thế. Tình yêu không cần nhất thiết phải nói ra anh yêu em, em yêu anh mới có thể biểu lộ tình cảm. Chỉ cần trong trái tim anh động lòng vì cô, chỉ cần trong trái tim cô tràn. ngập cảm giác anh đem lại là đủ.
Vân Thiên Lâm trong lòng rất hạnh phúc, Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm nhận được điều đó, anh liên tục hôn cô, không ngừng bám lấy cô như chỉ có cách âu yếm bằng thân thể này mới có thể biểu hiện rõ hơn tình cảm của anh.
Một nụ hôn nữa lại bắt đầu thì đằng sau xe tiếng còi phát ra inh ỏi, Vân Thiên Lâm cảm thấy như bị làm phiền liền cắn lấy môi cô một cái nói: “Được rồi, tạm thời tha cho em”.
Vân Thiên Lâm điều chỉnh tư thế tiếp tục lái xe, khuôn mặt trở về trạng thái cũ chẳng có chút biểu hiện nào giống với trước đó, Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhìn anh bằng một con mắt khác không phải là người thường, cô len lén nhìn anh rồi chần chừ hỏi anh: “Vậy anh không giận nữa chứ, nhìn mặt anh có vẻ như không được thoải mái lắm”.
Vân Thiên Lâm bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Thực ra thì anh không giận, chẳng qua mặt của anh như thế và em cảm nhận theo giác quan của em thôi. Hiện tại anh đang rất vui”
Bạch Hiểu Nguyệt trợn tròn hai mắt, trong lòng không ngừng xỉ vả người đàn ông Vân Thiên Lâm, quả là biến thái. Cảm giác của một người hạnh phúc như một tan băng đang tan chảy. Cũng quá là nội công thâm hậu rồi. Nếu như ở với anh lâu dài chắc chắn có một ngày cô cũng biến thái giống anh
Trình Lãng nằm dưới sàn ngước mắt thấy hai người đã nắm tay rời đi, Trình Lãng lúc này rũ bỏ bộ mặt đáng thương khi nãy mà thay vào đó là hung ác. Nhưng quả thật là bị Vân Thiên Lâm đánh rất đau, khắp người đều là thương tích. Đặc biệt là bàn tay anh một mặt như có cảm giác đau đến đến thấu xương mặt khác lại mềm oặt không thể điều khiển như ý muốn.
Trình Lãng cố gắng lết tấm thân tàn tạ vào nhà vệ sinh. Anh ta thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trình Lãng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Vân Thiên Lâm chỉ đánh mặt anh có một cái, chỉ bị bầm một bên má. Còn trong người thì chắc là không ít chỗ.
Trình Lãng sửa soạn lại bản thân mình sao cho tươm tất hơn, thấy có vẻ ổn hơn lúc nãy, Trình Lãng mới rời khỏi nhà vệ sinh trở lại phòng VIP của mình.
Bước vào phòng, Bạch Vân Khê thấy Trình Lãng trở lại liền vui mừng: “Trình Lãng, nãy giờ sao lại đi lâu như vậy, em chờ anh. mãi”
Trình Lãng cảm thấy thật là phiền, chút nữa Bạch Vân Khê phát hiện không biết anh sẽ nói thế nào đây nữa. Quả nhiên, Bạch Vân Khế lấy anh có vẻ bất thường, nương theo ánh sáng cùng với xoay mặt anh qua liền thấy bên má Trình Lãng bầm tím, còn nhìn xuống hai bàn tay Trình Lãng cũng tím đen. Bạch Vân Khê lo lắng hỏi: “Trình Lãng, tại sao mới đi một chút anh lại xảy ra chuyện, kể em nghe vừa rồi chuyện gì xảy ra”.
Trình Lãng thở dài, nằm ngửa người ra sô pha biếng nhác, chuyện mất mặt này anh sao có thể kể được và cũng không muốn kể trừ phi khuôn mặt này của anh không còn mặt mũi nữa. Trình Lãng mắt nhắm hờ nói: “Bạch Vân Khê, em là chị của Bạch Hiểu Nguyệt, có biết cô ta kết hôn với lão già nào không?”.
Bạch Vân Khê đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, sao khi không có chuyện gì Trình Lãng lại nhắc đến Bạch Hiểu Nguyệt. Chắc chắn lúc nãy Trình Lãng ra ngoài đi vệ sinh gặp phải Bạch Hiểu Nguyệt.
Nhưng gặp cô ta thì thôi, tại sao lại còn mang về những vết thương nặng trên người. Để biết được rõ sự tình, cô phải tiếp tục điều tra từ những lời nói của anh mới được. Bạch Vân Khê nói: “Chị em gì đây chứ, là kẻ thù mới đúng. Có điều lần trước mẹ em bắt cô ta gả cho tên Giám đốc Lưu bụng bự, chỉ còn một bước cuối nữa. thôi là cô ta tiêu đời rồi, nghe đâu có một tên đẹp trai nào đó ra tay cứu giúp nên mới thoát khỏi họ Lưu kia. Chuyện sau này thì mẹ em không biết cô ta ra sao nữa thì bố cô ta cũng không còn ở bệnh viện cũ nữa. Nhưng em chắc chắn cô ta đã tìm được một kim chủ mới, hôm nay cô ta còn được người đó đưa đón đến công ty”.
Bạch Vân Khê vừa nhìn sắc mặt của Trình Lãng vừa kể nhằm tìm ra điều gì đó nhưng chẳng có gì cả bèn nói tiếp: “Sao vậy, chẳng lẽ em còn không lại làm anh hài lòng. Vẫn còn vương vấn đến Bạch Hiểu Nguyệt?”
Trình Lãng mở mắt ra, dời tầm nhìn sang Bạch Vân Khê, bàn tay yếu ớt xoa đầu cô nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, em nói Bạch Hiểu Nguyệt đã tìm được một người giàu mới, dựa vào đầu mà em nói như vậy.”
Bạch Vân Khê nhớ lại hình dáng chiếc xe nói: “Em không biết người trong xe có hình dạng gì nhưng mà chiếc xe là hiệu Range Rover, chứng tỏ địa vị anh ta cũng không hề nhỏ ở thành phố Y này”
Bạch Vân Khê có chút lo lắng, chẳng lẽ Trình Lãng thật sự vẫn còn vấn vương Bạch Hiểu Nguyệt, cô cố gắng, nỗ lực nhiều như vậy lại không thể chuyển hóa tình cảm của anh được hay sao.
Bạch Vân Khê nóng lòng hỏi: “Anh làm sao vậy, đang ở bên cạnh em toàn là nhắc đến Bạch Hiểu Nguyệt. Có biết trong lòng em khó chịu lắm không?”
Trình Lãng nghe Bạch Vân Khế cằn nhằn, cũng hiểu cho tâm trạng của cô nên từ từ giải thích: “Không phải như em nghĩ, bởi vì lúc nãy anh có gặp được Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta còn nói mình đã kết hôn rồi. Anh còn không tin, bảo cô ta là đồ nói dối không biết ngượng miệng nhưng một lúc sau quả thật có một người đàn ông tướng mạo không tệ đến đón cô ta. Anh chỉ nghĩ, cô ta đúng là một người phụ nữ biết cách dụ dỗ đàn ông, tại sao lúc trước ở bên cạnh, anh lại không phát hiện ra. Cũng may người anh chọn là em mà không phải là Bạch Hiểu Nguyệt”.
Bạch Vân Khê từ trong từng lời nói của Trình Lãng có thể suy đoán được những chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Chắc chắn Trình Lãng đã giở trò gì đó với Bạch Hiểu Nguyệt, bị người đàn ông của cô ta bắt gặp nên mới bị đánh ra nông nỗi này. Nhưng có điều, Bạch Hiểu Nguyệt lúc trước có làm gì đi chăng nữa Trình Lãng cũng sẽ không để ý. Bây giờ nghe tin cô ta có người đàn ông mới liền động lòng, Trình Lãng có lẽ vẫn còn cảm giác với Bạch Hiểu Nguyệt. Nghĩ đến đó, Bạch Vân Khề lo sợ vị trí của mình hiện giờ, nếu như cô không nhanh tay bắt Trình Lãng sớm thuộc về mình thì thế nào cũng đêm dài lắm mộng.
Bạch Vân Khê mang trong mình một nỗi sợ hãi vô hình, cô rất sợ mất đi Trình Lãng, không tự chủ được nhích tới ôm Trình Lãng vào lòng, đầu cô cọ cọ vào ngực Trình Lãng làm nũng: “Trình Lãng, nếu như anh cứ mãi nghĩ về Bạch Hiểu Nguyệt, em rất sợ một ngày nào đó sẽ mất anh. Anh có thể mãi đừng nghĩ về cô ta có được không?”
Trình Lãng cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng của Bạch Vân Khê, anh ôm cô chặt hơn, miệng đặt một nụ hôn lên trên trán Bạch Vân Khê trấn an cô: “Sẽ không đầu, nếu như anh còn sống thì sẽ mãi yêu Bạch Vân Khế”
Bạch Vân Khê nghe được từ chính miệng anh nói câu đó, trong lòng yên tâm không ít. Nhắm chặt mắt, cảm nhận từng chút một hương vị của Trình Lãng.
Ở một phòng VIP khác, Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm trở về phòng ăn, Cổ Thần và Lăng Phong cũng cảm nhận được hai người có chuyện gì đó nhưng cũng không tiện hỏi. Bọn họ nhìn sang Bạch Hiểu Nguyệt xem thử có thông tin gì không, chỉ thấy cô cũng đang nhìn Vân Thiên Lâm một cách lấy lòng. Cố Thần và Lăng Phong lắc đầu, chắc lại là chuyện của những người trẻ tuổi yêu nhau. Vẫn là không nên can thiệp vào thì hơn.
Vân Thiên Lâm ngồi một chỗ khoanh hai tay, trong lòng vẫn còn rất tức giận, cảm thấy trận đánh khi nãy chẳng thấm vào đầu, tại sao khi nãy đánh hắn quá nhẹ, ít ra cũng phải gãy tay què chân.
Cô gái mà hắn đụng đến cũng sợ đau lại bị hắn đánh thành cho một bên mặt đỏ hết cả lên. Việc này nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng giận là thể anh cũng không thể phá hỏng bữa ăn khó lắm mới tụ họp đầy đủ, anh lên tiếng: “Mình thấy Minh Đỉnh có vẻ không phục vụ được tốt, món ăn cũng không ngon lắm, cảm giác không được thoải mái, chúng ta đổi sang phòng trà Vũ Điệp Hiên đi. Các cậu thấy sao?”
Rốt cục thì chủ trì cũng lên tiếng, chuyển sang một địa điểm mới không tệ mà đó lại còn là Vũ Điệp Hiên. Lâu rồi bọn họ cũng không đến đó, nhân dịp này đi nhiều một chút để gia tăng tình cảm, còn có thể hiểu thêm về bã xã bên cạnh của Vân Thiên Lâm. Bọn họ nhất trí đi đến Vũ Điệp Hiên.
Trên xe, Vân Thiên Lâm chú tâm lái xe, Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng đứng ngồi không yên cứ hết nhìn sang phía trước lại nhìn sang Vân Thiên Lâm. Cô chắc chắn Vân Thiên Lâm cảm nhận được ánh mắt của cô có điều muốn nói nhưng anh là thờ ở chẳng chịu nói với cô câu nào kể từ lúc rời Minh Đỉnh.
Bạch Hiểu Nguyệt chính là chịu không nổi không khí im lặng này, cô quay sang giọng điệu không kiên nhẫn giải thích với anh, được rồi ai bảo cô có điều giấu anh, bây giờ cô phải là người xuống nước trước: “Vân Thiên Lâm, anh đừng có im lặng mãi được không? Phải, anh ta là Trình Lãng là người yêu cũ của em. Anh đã từng gặp anh ta một lần trên đường quốc lộ nên cũng biết hắn chẳng phải là người ra gì. Hắn ta cùng với chị họ của em lén lút qua lại với nhau bị em phát hiện cho nên bây giờ em chẳng còn tình cảm nào với anh ta hết”.
Vân Thiên Lâm thực ra là không giận Bạch Hiểu Nguyệt, anh đang trong tình trạng phân xét bản thân tại sao khi thấy người khác bắt nạt cô anh lại bị kích động như vậy. Nhưng mà anh không muốn biểu lộ cảm xúc của mình quá nhiều vì anh muốn xem tình cảm của cô dành cho anh có giống như anh đối với cô không nên cố tình mang giọng điệu giận dỗi: “Vậy thì tại sao em và anh. ta lại cùng nhau một chỗ. Có vẻ như anh ta cũng còn thích em lắm” .
Bạch Hiểu Nguyệt rốt cục cũng nghe được tiếng nói của anh, cô vội nói: “Em đi vệ sinh không ngừng lại không nhớ đường trở về phòng nên mới tình cờ gặp anh ta. Trình Lãng là tên vẫn chưa chiếm được em lần nào nên hắn ta mới không cam lòng, mỗi lần nhìn thấy em anh ta đều buông lời cợt nhả hòng đoạt được em cho hả dạ mới thôi. Em thề là em có phản kháng nhưng sức anh ta mạnh quá em không chống cự nổi nên mới để hắn chiểm tiện nghi. Em thề với anh là không còn tình cảm nào với anh ta nữa cả, chỉ có buồn nôn và kinh tởm thôi”.
Vân Thiên Lâm nghe cô giải thích một vòng lớn, thắng xe gấp lại nhanh một cái kết thật mạnh. Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng xảy ra tai nạn hoảng hốt nhìn về phía trước chẳng thấy gì cả, nhìn sang Vân Thiên Lâm định hỏi thì đã bị anh ngang nhiên mạnh mẽ bắt lấy cằm hôn ngấu nghiến.
Đó là một nụ hôn bá đạo, cuồng chiếm. Tay anh đỡ lấy đầu cô, tay nâng gáy cô lên còn bàn tay rũ xuống của cô cũng bị sự cuồng nhiệt của anh hấp dẫn mà đặt lên eo anh sờ soạng. Lưỡi anh và lưỡi cô mút vào nhau, cô không nhịn được em lên vài tiếng. Đến khi Vân Thiên Lâm hút hết dưỡng khí của Bạch Hiểu Nguyệt, cô mới không chịu nổi đấm lưng anh vài cái nhẹ nhắc nhở anh.
Vân Thiên Lâm cuối cùng cũng buông ra, đôi mắt say mê nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, đôi môi cô vừa bị anh hành hạ đã trôi đi mất một lớp son nhưng lại phủ lên một tầng sáng bóng anh vừa mút làm anh không nhịn được lại hôn cô thêm một cái. Nụ hôn này rất nhanh biểu hiện ý rõ sự cưng chiều, anh nói: “Tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu cho anh ta”
Bạch Hiểu Nguyệt đối mặt với vấn đề rất thoải mái, lại đặt môi mình lên môi anh thật nhanh, thật nhẹ nhàng biểu hiện rất rõ tình ý của mình, cười nói: “Không biết nữa, có thể cơ thể biết được đó không phải là người cuối cùng. Còn không phải là đang đợi anh đến gặm nhấm hay sao?”
Vân Thiên Lâm không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy, cũng không ngờ cô lại trả lời như thế. Tình yêu không cần nhất thiết phải nói ra anh yêu em, em yêu anh mới có thể biểu lộ tình cảm. Chỉ cần trong trái tim anh động lòng vì cô, chỉ cần trong trái tim cô tràn. ngập cảm giác anh đem lại là đủ.
Vân Thiên Lâm trong lòng rất hạnh phúc, Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm nhận được điều đó, anh liên tục hôn cô, không ngừng bám lấy cô như chỉ có cách âu yếm bằng thân thể này mới có thể biểu hiện rõ hơn tình cảm của anh.
Một nụ hôn nữa lại bắt đầu thì đằng sau xe tiếng còi phát ra inh ỏi, Vân Thiên Lâm cảm thấy như bị làm phiền liền cắn lấy môi cô một cái nói: “Được rồi, tạm thời tha cho em”.
Vân Thiên Lâm điều chỉnh tư thế tiếp tục lái xe, khuôn mặt trở về trạng thái cũ chẳng có chút biểu hiện nào giống với trước đó, Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhìn anh bằng một con mắt khác không phải là người thường, cô len lén nhìn anh rồi chần chừ hỏi anh: “Vậy anh không giận nữa chứ, nhìn mặt anh có vẻ như không được thoải mái lắm”.
Vân Thiên Lâm bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Thực ra thì anh không giận, chẳng qua mặt của anh như thế và em cảm nhận theo giác quan của em thôi. Hiện tại anh đang rất vui”
Bạch Hiểu Nguyệt trợn tròn hai mắt, trong lòng không ngừng xỉ vả người đàn ông Vân Thiên Lâm, quả là biến thái. Cảm giác của một người hạnh phúc như một tan băng đang tan chảy. Cũng quá là nội công thâm hậu rồi. Nếu như ở với anh lâu dài chắc chắn có một ngày cô cũng biến thái giống anh