Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14: Mâu thuẫn với người thân
Sau khi được Vân Thiên Lâm đưa về nhà, Bạch Hiểu Nguyệt nhận được cuộc gọi của Trần Gia Gia bên kia điện thoại nói: “Mình vừa nhận được lương, cậu có muốn cùng mình đi tiêu tiền không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nhận thấy bản thân mình từ sau khi về nước không có nhiều cơ hội thăm thú thành phố, cùng với Giai Giai ôn lại kỷ niệm cũ lại ít thế nên cô nhất trí đồng ý nói qua điện thoại: “Được, cậu đang ở đâu, mình tới đó.”
Cả hai cùng bàn bạc địa điểm xong, cúp máy. Bạch Hiểu Nguyệt tức tốc thay đồ, trang điểm một chút, nhìn mình trong gương đã hoàn hảo liền bắt xe đến trung tâm đã hẹn.
Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Gia Gia vui mừng khi gặp nhau. Bọn họ cùng nhau đi mua sắm trước, bất cứ bộ quần áo nào vừa ý đều gói lại, bất cứ túi xách, giày cao gót nào thích là đều mua. Sau đó hai người túi lớn túi nhỏ tiếp tục đi dạo tìm kiếm một nhà hàng để ăn. Trên đường đi, họ không ngừng ôn lại kỷ niệm xưa, nói về những chuyện trước đây đã cùng làm, từng một thời yêu thầm ai đó, từng một thời chơi xấu với những cô gái ganh tỵ mình.
Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Gia Gia cười đùa khi nhắc lại những chuyện ấy thì bắt gặp Tần Lệ và Bạch Vân Khê cũng đang đi trong trung tâm mua sắm và bọn họ chắn đường cô và Gia Gia.
Tần Lệ vừa gặp Bạch Hiểu Nguyệt đã buông lời sỉ nhục, bà vẫn chưa quên vụ Bạch Hiểu Nguyệt làm hỏng cuộc vui của Giám đốc Lưu làm bà tổn hại một số tiền không nhỏ, bà ta mắng: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi cho cô cơ hội cưới Giám đốc Lưu đã là may mắn lắm rồi, không bắt cô cưới một lão già sắp chết. Vậy mà cô còn không biết xấu hổ, phá hỏng chuyện tốt. Nếu hôm nay cô cầu xin thì may ra tôi sẽ giúp cô nói với Giám đốc Lưu một tiếng để ông ta thu nạp cô lại.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh, mọi người đã bắt đầu để ý đến lời nói to tiếng của Tần Lệ, cô lo lắng, chuyện xấu hổ này bà ta cũng có thể nói giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Cô kéo tay Trần Gia Gia nói: “Cậu không cần để ý đến lời nói của bà ta, chúng ta đi theo kẻo gây sự chú ý với mọi người.”
Trần Gia Gia bất bình cho người bạn thân của cô, cô không thể để cho bà ta lăng mạ Bạch Hiểu Nguyệt oan uổng được, cô nói: “Bà đúng là người đàn bà phù thủy trong truyền thuyết. Vừa xấu vừa già mà còn vừa ác. Bà nhìn xem lại bản thân mình đi, nếp nhăn trên mặt đã thành dạng gì rồi, không lo về nhà chăm chút cho tốt kẻo chồng lại bỏ đi tìm tình nhân trẻ mà ở đây châm chọc người khác. Bà tính ra cũng bằng tuổi mẹ tôi nhưng mà nhìn đi nhìn lại vẫn thấy bà già hơn cả bà ấy rất nhiều. Chắc là hằng ngày chỉ biết bắt nạt người khác thôi phải không? Luôn suy nghĩ tìm cách hại người đúng không?
Tần Lệ nghe một con ranh bằng tuổi con mình mắng chửi, cơn nổi giận nổi lên, tức muốn đến phát điên, không kìm chế được tiến lên phía trước giật tóc Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ với hành động của bà ta, cô né tránh đồng thời tự vệ hất bà ta ra liền bị ngã xuống nền nhà. Bạch Vân Khê mắt thấy mẹ mình bị ngã vội chạy tới đỡ, còn không quên tức giận với Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Cô bị làm sao vậy, ngay cả người lớn cô cũng vô lễ. Cô đúng là kẻ chẳng ra gì, Trình Lãng không chọn cô là đúng rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt vội nói: “Mắt cô để đi đâu, là mẹ cô động thủ tôi trước. Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi. Hai mẹ con các người có phân biệt lý lẽ không hả”
Bạch Vân Khê thẹn quá xấu hổ, cô giơ tay lên tát lên Bạch Hiểu Nguyệt thì bị bàn tay của Trần Gia Gia cản lại: “Cô muốn tát người, thì cũng phải xem người đó là ai. Mẹ con cô có thói quen động một chút là đánh người à. Bạo lực không tốt đâu.”
Trần Gia Gia nắm chặt tay Bạch Vân Khê đến cả gân nổi lên hết. Cô ta có chút đau đớn gằn lên nói: “Buông ra”
Trần Gia Gia nhún vai, cười mỉm thú vị: “Tôi muốn nắm thì sao”
Bạch Vân Khê muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Trần Gia Gia nhưng không được. Tần Lệ thấy con gái bị người ta ăn hiếp đứng lên đẩy đẩy Trần Gia Gia ra, định đánh Bạch Hiểu Nguyệt. Nhưng lần thứ hai không được như ý muốn.
Bà ta bị hụt, không trả được thù có chút không cam lòng. Bà ta cảm thấy Trần Gia Gia không dễ bắt nạt nên không dám làm gì. Bà chuyển sang Bạch Hiểu nguyệt, nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt lại nhanh nhẹn tránh được, không có chỗ trút bà ta lại tìm cách khác đe dọa Bạch Hiểu Nguyệt: “Cô không cảm thấy xấu hổ khi bố cô đang trong bệnh viện bị người ta đuổi đi, còn cô ở đây lại vui chơi bỏ mặc người bố tội nghiệp của mình. Có người con như cô đúng là phước đức ba đời. Nếu như thương bố cô thì nên gả nhanh cho Lưu Kỳ Sơn đi. “
Bạch Hiểu Nguyệt đáp trả: “Bà khỏi cần phải nói móc quan hệ bố con với tôi, cũng đừng ép buộc tôi kết hôn với lão già dê đó. Chuyện bố tôi không cần bà lo nữa. Tôi tự lo được, ông ấy hiện tại rất tốt nằm an dưỡng tại bệnh viện. Tôi không cần sự sắp đặt của bà nữa. Cảm ơn đã chiếu cố.”
Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt nắm tay Trần Gia Gia kéo đi trong tâm trạng hả hê khi trả được thù, còn Tần Lệ và Bạch Vân Khê tức giận không nói nên lời.
Sau khi được Vân Thiên Lâm đưa về nhà, Bạch Hiểu Nguyệt nhận được cuộc gọi của Trần Gia Gia bên kia điện thoại nói: “Mình vừa nhận được lương, cậu có muốn cùng mình đi tiêu tiền không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nhận thấy bản thân mình từ sau khi về nước không có nhiều cơ hội thăm thú thành phố, cùng với Giai Giai ôn lại kỷ niệm cũ lại ít thế nên cô nhất trí đồng ý nói qua điện thoại: “Được, cậu đang ở đâu, mình tới đó.”
Cả hai cùng bàn bạc địa điểm xong, cúp máy. Bạch Hiểu Nguyệt tức tốc thay đồ, trang điểm một chút, nhìn mình trong gương đã hoàn hảo liền bắt xe đến trung tâm đã hẹn.
Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Gia Gia vui mừng khi gặp nhau. Bọn họ cùng nhau đi mua sắm trước, bất cứ bộ quần áo nào vừa ý đều gói lại, bất cứ túi xách, giày cao gót nào thích là đều mua. Sau đó hai người túi lớn túi nhỏ tiếp tục đi dạo tìm kiếm một nhà hàng để ăn. Trên đường đi, họ không ngừng ôn lại kỷ niệm xưa, nói về những chuyện trước đây đã cùng làm, từng một thời yêu thầm ai đó, từng một thời chơi xấu với những cô gái ganh tỵ mình.
Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Gia Gia cười đùa khi nhắc lại những chuyện ấy thì bắt gặp Tần Lệ và Bạch Vân Khê cũng đang đi trong trung tâm mua sắm và bọn họ chắn đường cô và Gia Gia.
Tần Lệ vừa gặp Bạch Hiểu Nguyệt đã buông lời sỉ nhục, bà vẫn chưa quên vụ Bạch Hiểu Nguyệt làm hỏng cuộc vui của Giám đốc Lưu làm bà tổn hại một số tiền không nhỏ, bà ta mắng: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi cho cô cơ hội cưới Giám đốc Lưu đã là may mắn lắm rồi, không bắt cô cưới một lão già sắp chết. Vậy mà cô còn không biết xấu hổ, phá hỏng chuyện tốt. Nếu hôm nay cô cầu xin thì may ra tôi sẽ giúp cô nói với Giám đốc Lưu một tiếng để ông ta thu nạp cô lại.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh, mọi người đã bắt đầu để ý đến lời nói to tiếng của Tần Lệ, cô lo lắng, chuyện xấu hổ này bà ta cũng có thể nói giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Cô kéo tay Trần Gia Gia nói: “Cậu không cần để ý đến lời nói của bà ta, chúng ta đi theo kẻo gây sự chú ý với mọi người.”
Trần Gia Gia bất bình cho người bạn thân của cô, cô không thể để cho bà ta lăng mạ Bạch Hiểu Nguyệt oan uổng được, cô nói: “Bà đúng là người đàn bà phù thủy trong truyền thuyết. Vừa xấu vừa già mà còn vừa ác. Bà nhìn xem lại bản thân mình đi, nếp nhăn trên mặt đã thành dạng gì rồi, không lo về nhà chăm chút cho tốt kẻo chồng lại bỏ đi tìm tình nhân trẻ mà ở đây châm chọc người khác. Bà tính ra cũng bằng tuổi mẹ tôi nhưng mà nhìn đi nhìn lại vẫn thấy bà già hơn cả bà ấy rất nhiều. Chắc là hằng ngày chỉ biết bắt nạt người khác thôi phải không? Luôn suy nghĩ tìm cách hại người đúng không?
Tần Lệ nghe một con ranh bằng tuổi con mình mắng chửi, cơn nổi giận nổi lên, tức muốn đến phát điên, không kìm chế được tiến lên phía trước giật tóc Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ với hành động của bà ta, cô né tránh đồng thời tự vệ hất bà ta ra liền bị ngã xuống nền nhà. Bạch Vân Khê mắt thấy mẹ mình bị ngã vội chạy tới đỡ, còn không quên tức giận với Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Cô bị làm sao vậy, ngay cả người lớn cô cũng vô lễ. Cô đúng là kẻ chẳng ra gì, Trình Lãng không chọn cô là đúng rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt vội nói: “Mắt cô để đi đâu, là mẹ cô động thủ tôi trước. Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi. Hai mẹ con các người có phân biệt lý lẽ không hả”
Bạch Vân Khê thẹn quá xấu hổ, cô giơ tay lên tát lên Bạch Hiểu Nguyệt thì bị bàn tay của Trần Gia Gia cản lại: “Cô muốn tát người, thì cũng phải xem người đó là ai. Mẹ con cô có thói quen động một chút là đánh người à. Bạo lực không tốt đâu.”
Trần Gia Gia nắm chặt tay Bạch Vân Khê đến cả gân nổi lên hết. Cô ta có chút đau đớn gằn lên nói: “Buông ra”
Trần Gia Gia nhún vai, cười mỉm thú vị: “Tôi muốn nắm thì sao”
Bạch Vân Khê muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Trần Gia Gia nhưng không được. Tần Lệ thấy con gái bị người ta ăn hiếp đứng lên đẩy đẩy Trần Gia Gia ra, định đánh Bạch Hiểu Nguyệt. Nhưng lần thứ hai không được như ý muốn.
Bà ta bị hụt, không trả được thù có chút không cam lòng. Bà ta cảm thấy Trần Gia Gia không dễ bắt nạt nên không dám làm gì. Bà chuyển sang Bạch Hiểu nguyệt, nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt lại nhanh nhẹn tránh được, không có chỗ trút bà ta lại tìm cách khác đe dọa Bạch Hiểu Nguyệt: “Cô không cảm thấy xấu hổ khi bố cô đang trong bệnh viện bị người ta đuổi đi, còn cô ở đây lại vui chơi bỏ mặc người bố tội nghiệp của mình. Có người con như cô đúng là phước đức ba đời. Nếu như thương bố cô thì nên gả nhanh cho Lưu Kỳ Sơn đi. “
Bạch Hiểu Nguyệt đáp trả: “Bà khỏi cần phải nói móc quan hệ bố con với tôi, cũng đừng ép buộc tôi kết hôn với lão già dê đó. Chuyện bố tôi không cần bà lo nữa. Tôi tự lo được, ông ấy hiện tại rất tốt nằm an dưỡng tại bệnh viện. Tôi không cần sự sắp đặt của bà nữa. Cảm ơn đã chiếu cố.”
Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt nắm tay Trần Gia Gia kéo đi trong tâm trạng hả hê khi trả được thù, còn Tần Lệ và Bạch Vân Khê tức giận không nói nên lời.