Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
Chương 330
Vân Thiên Lâm biết ý của cô, liền chắn lại đẩy cô ra phía sau. Anh cũng không muốn để cho người già quỳ trước anh, người có lỗi chính là Mộ Dung Tình, cô ta phải chịu trách nhiệm trước hành vị mình gây ra.
“Cái tôi cần không phải là thay mặt, tôi muốn là người trực tiếp gây ra lỗi. Và người được xin lỗi là vợ của tôi chứ không phải là tôi”
“Con gái, còn không mau quỳ xuống xin lỗi thiếu phu nhân.” Mộ Dung Đức quát lớn, làm cho Mộ Dung Tình không cam lòng, cô đâu có nói sai mà bắt cô phải xin lỗi. Nhưng mà nghĩ đến ba mẹ phải chịu tội thay cho cô, cô cũng không nỡ.
“Ba mẹ đứng dậy đi, để con. Đây là con làm, con sẽ chịu tội, ba mẹ không cần phải vì con mà hạ mình như thế.”
Nói rồi, Mộ Dung Tình quỳ xuống nhắm mắt lại nói, cô không ngờ rẳng có ngày mình sẽ như thế này. Đây là mối hận trong lòng cô, nếu có một ngày có cơ hội, cô nhất định sẽ trả thù Bạch Hiểu Nguyệt.
“Bạch Hiểu Nguyệt, xin lỗi cô, lời xin lỗi này là tôi thực tâm. Mong cô bỏ qua cho ba mẹ và Mộ Dung gia.”
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ, không ngờ Mộ Dung Tình lại chịu khuất phục. Ba mẹ của Mộ Dung Tình bất động, con gái của ông bà được nâng niu từ nhỏ, bây giờ lại quỳ gối trước người ta, mặc kệ là con gái có làm ra chuyện sai trái, nhưng cảnh này không khỏi làm ông bà đau lòng, thương xót cho con.
Nhìn cái tình cảnh này Bạch Hiểu Nguyệt không chịu thêm được nữa, nhưng mà cô không tiện ra mặt, cô nhéo tay Vân Thiên Lâm nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy: “Chuyện này đến đây thôi, anh mau tha cho bọn họ đi.”
Nhưng Vân Thiên Lâm vẫn đứng yên không nhúc nhích, như không nghe thấy tiếng của Bạch Hiểu Nguyệt, anh để cho bọn họ quỳ như thế thêm một thời gian nữa, đến nỗi ba người quỳ trên mặt đất không biết ý của Vân Thiên Lâm thế nào, ba mẹ của Mộ Dung Tình mới dập đầu một cái xuống dưới sàn một tiếng thật kêu, Mộ Dung Tình quay qua thấy như thế tim chợt đau nhói, cô làm giống như bà mẹ, cái dập đầu này không phải là vì Vân Thiên Lâm mà là vì ba mẹ cô. Vân Thiên Lâm lúc này mới nói.
“Chuyện lần này tôi bỏ qua. Nhưng nếu như có lần sau, tôi sẽ không tha cho Mộ Dung gia dễ dàng như bây giờ đâu. Bây giờ thì ba người có thể đi được rồi, thong thả, không tiễn.” Sự việc đã giải quyết xong, Bạch Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Vân Thiên Lâm rốt cục cũng đã chịu tha thứ cho bọn họ, nếu nhìn nữa, e rằng cô sẽ không chịu được mất.
Có được đáp án, Mộ Dung Đức lau mồ hôi trên trán, trút một hơi thở thoải mái, như thế là đã được giải quyết. Coi như sự nhục nhã lần này cũng rất đáng.
“Cảm ơn Vân thiếu, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai. Vân thiếu yên tâm.”
Ba người nhà Mộ Dung ra về, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt cũng ngồi vào bàn ăn. Bạch Hiểu Nguyệt phụng phịu trách mắng Vân Thiên Lâm.
“Vân Thiên Lâm, anh thật là quá đáng, rõ ràng là bọn họ đã cầu xin như thế, em cũng đã nói anh là được rồi, thế mà anh lại chậm trễ làm cho bọn họ phải dập đầu tạ tội, anh như thế cũng ác quá rồi.”
Vân Thiên Lâm gắp một cá bỏ vào chén Bạch Hiểu Nguyệt, rồi tự mình ăn một miếng cơm, chậm rãi trả lời Bạch Hiểu Nguyệt: “Em nói xem, để Mộ Dung Tình nói em là người quyến rũ đàn ông bên ngoài, lại còn nói em là cho anh đội mấy cái mũ xanh, nếu em là anh thì có chịu được không? Anh không để bọn họ dập đầu ba cái là may rồi. Như thế là còn nhẹ đấy Thì ra là vì mấy cái mũ xanh, cái lời này của anh nghe có chút hằn học, không phải là đang tức tối đấy chứ, tình thế sao lại thay đổi nhanh đến thế: “Anh hay thật đấy, mới vừa rồi là em tức giận, như thế nào đổi lại là anh rồi.”
Vân Thiên Lâm không đáp lại lời cô, anh tiếp tục ăn. Bạch Hiểu Nguyệt vừa ăn, vừa lén lút nhìn Vân Thiên Lâm, cô thở dài, cái người này khi không lại giận rồi. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn quanh bàn ăn, cô nhìn thấy chai rượu vang để trên bàn, liền nghĩ ra một ý.
Mặc dù nói là Vân Thiên Lâm đang giận Bạch Hiểu Nguyệt là đang trách mắng anh không nể mặt người già, nhưng vẫn quan sát hành động của cô. Anh thấy lạ là cô khui chai rượu vang ra chỉ rót vào một ly mà không có ly thứ hai.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong thành ly, cô đi đến bên bàn ăn uống một ngụm rượu vang đỏ, sao đó đứng trước mặt Vân Thiên Lâm, nâng mặt anh lên rồi đặt một nụ hôn lên môi anh.
Vân Thiên Lâm biết ý của cô, liền chắn lại đẩy cô ra phía sau. Anh cũng không muốn để cho người già quỳ trước anh, người có lỗi chính là Mộ Dung Tình, cô ta phải chịu trách nhiệm trước hành vị mình gây ra.
“Cái tôi cần không phải là thay mặt, tôi muốn là người trực tiếp gây ra lỗi. Và người được xin lỗi là vợ của tôi chứ không phải là tôi”
“Con gái, còn không mau quỳ xuống xin lỗi thiếu phu nhân.” Mộ Dung Đức quát lớn, làm cho Mộ Dung Tình không cam lòng, cô đâu có nói sai mà bắt cô phải xin lỗi. Nhưng mà nghĩ đến ba mẹ phải chịu tội thay cho cô, cô cũng không nỡ.
“Ba mẹ đứng dậy đi, để con. Đây là con làm, con sẽ chịu tội, ba mẹ không cần phải vì con mà hạ mình như thế.”
Nói rồi, Mộ Dung Tình quỳ xuống nhắm mắt lại nói, cô không ngờ rẳng có ngày mình sẽ như thế này. Đây là mối hận trong lòng cô, nếu có một ngày có cơ hội, cô nhất định sẽ trả thù Bạch Hiểu Nguyệt.
“Bạch Hiểu Nguyệt, xin lỗi cô, lời xin lỗi này là tôi thực tâm. Mong cô bỏ qua cho ba mẹ và Mộ Dung gia.”
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ, không ngờ Mộ Dung Tình lại chịu khuất phục. Ba mẹ của Mộ Dung Tình bất động, con gái của ông bà được nâng niu từ nhỏ, bây giờ lại quỳ gối trước người ta, mặc kệ là con gái có làm ra chuyện sai trái, nhưng cảnh này không khỏi làm ông bà đau lòng, thương xót cho con.
Nhìn cái tình cảnh này Bạch Hiểu Nguyệt không chịu thêm được nữa, nhưng mà cô không tiện ra mặt, cô nhéo tay Vân Thiên Lâm nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy: “Chuyện này đến đây thôi, anh mau tha cho bọn họ đi.”
Nhưng Vân Thiên Lâm vẫn đứng yên không nhúc nhích, như không nghe thấy tiếng của Bạch Hiểu Nguyệt, anh để cho bọn họ quỳ như thế thêm một thời gian nữa, đến nỗi ba người quỳ trên mặt đất không biết ý của Vân Thiên Lâm thế nào, ba mẹ của Mộ Dung Tình mới dập đầu một cái xuống dưới sàn một tiếng thật kêu, Mộ Dung Tình quay qua thấy như thế tim chợt đau nhói, cô làm giống như bà mẹ, cái dập đầu này không phải là vì Vân Thiên Lâm mà là vì ba mẹ cô. Vân Thiên Lâm lúc này mới nói.
“Chuyện lần này tôi bỏ qua. Nhưng nếu như có lần sau, tôi sẽ không tha cho Mộ Dung gia dễ dàng như bây giờ đâu. Bây giờ thì ba người có thể đi được rồi, thong thả, không tiễn.” Sự việc đã giải quyết xong, Bạch Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Vân Thiên Lâm rốt cục cũng đã chịu tha thứ cho bọn họ, nếu nhìn nữa, e rằng cô sẽ không chịu được mất.
Có được đáp án, Mộ Dung Đức lau mồ hôi trên trán, trút một hơi thở thoải mái, như thế là đã được giải quyết. Coi như sự nhục nhã lần này cũng rất đáng.
“Cảm ơn Vân thiếu, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai. Vân thiếu yên tâm.”
Ba người nhà Mộ Dung ra về, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt cũng ngồi vào bàn ăn. Bạch Hiểu Nguyệt phụng phịu trách mắng Vân Thiên Lâm.
“Vân Thiên Lâm, anh thật là quá đáng, rõ ràng là bọn họ đã cầu xin như thế, em cũng đã nói anh là được rồi, thế mà anh lại chậm trễ làm cho bọn họ phải dập đầu tạ tội, anh như thế cũng ác quá rồi.”
Vân Thiên Lâm gắp một cá bỏ vào chén Bạch Hiểu Nguyệt, rồi tự mình ăn một miếng cơm, chậm rãi trả lời Bạch Hiểu Nguyệt: “Em nói xem, để Mộ Dung Tình nói em là người quyến rũ đàn ông bên ngoài, lại còn nói em là cho anh đội mấy cái mũ xanh, nếu em là anh thì có chịu được không? Anh không để bọn họ dập đầu ba cái là may rồi. Như thế là còn nhẹ đấy Thì ra là vì mấy cái mũ xanh, cái lời này của anh nghe có chút hằn học, không phải là đang tức tối đấy chứ, tình thế sao lại thay đổi nhanh đến thế: “Anh hay thật đấy, mới vừa rồi là em tức giận, như thế nào đổi lại là anh rồi.”
Vân Thiên Lâm không đáp lại lời cô, anh tiếp tục ăn. Bạch Hiểu Nguyệt vừa ăn, vừa lén lút nhìn Vân Thiên Lâm, cô thở dài, cái người này khi không lại giận rồi. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn quanh bàn ăn, cô nhìn thấy chai rượu vang để trên bàn, liền nghĩ ra một ý.
Mặc dù nói là Vân Thiên Lâm đang giận Bạch Hiểu Nguyệt là đang trách mắng anh không nể mặt người già, nhưng vẫn quan sát hành động của cô. Anh thấy lạ là cô khui chai rượu vang ra chỉ rót vào một ly mà không có ly thứ hai.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong thành ly, cô đi đến bên bàn ăn uống một ngụm rượu vang đỏ, sao đó đứng trước mặt Vân Thiên Lâm, nâng mặt anh lên rồi đặt một nụ hôn lên môi anh.