Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322
Chương 322
“Ha ha! Vẫn là nói đến A Thần, con cũng nên tính đến chuyện này đi là vừa. Chú nhìn cô gái bên cạnh con không tồi. Chú sẽ chờ uống rượu mừng của con.”
Tôn Chính Thanh cười nói, Giai Giai đứng ở một bên nghe thấy thế cũng chỉ biết đứng nhìn ngó đông ngó tây, không dám nói lời gì. Cố Thần nhìn thoáng qua người bên cạnh, thong thả ung dung nói một câu: “Con biết rồi, đến lúc đó người con mời đầu tiên đó chính là chú Tôn.”
Giai Giai ở bên cạnh chỉ biết lắng nghe người qua nói lại, làm như chuyện không liên quan đến cô. Cố Thần muốn nói gì thì mặc kệ, dù sao cô đến đây cũng chỉ là làm tốt bổn phận thư ký của mình mà thôi.
Kể từ chuyện hôm đó xảy ra, cô đã không ôm hy vọng gì nhiều với Cố Thần, cô cứ sống một cuộc sống giống như trước đây, tự do tự tại. Tình yêu lúc cô trao cho anh là thật, nhưng anh phủ nhận hoàn toàn không nhận lấy. Cô không phải lúc nào cũng đứng đằng sau anh, chờ anh quay đầu lại nhận ra vẫn luôn có một người đợi anh. Cô mệt mỏi với tình yêu như thế rồi, có trách thì trách cô không nhẫn nại với tình yêu.
Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở gần đó, quay lại nhìn thì thấy Lý Khanh Vũ đi cùng với Mộ Dung Tình bước tới.
Tôi hôm nay, Mộ Dung Tình đặc biệt diễm lệ, liếc mắt một cái làm người ta liên tưởng đến mỹ nhân ngư, vô cùng xinh đẹp, đi bên cạnh Lý Khanh Vũ trong rất xứng đôi. Bạch Hiểu Nguyệt với Giai Giai đứng đó không khỏi ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của Mộ Dung Tình.
“Chú Tôn, xin lỗi, trễ thế này con mới đến, công ty có một số việc chưa giải quyết xong nên mới trì hoãn tới giờ này.” Lý Khanh Vũ tiến lên chào hỏi với Tôn Chính Thanh, Mộ Dung Tình cũng biết ý đi đến chào một tiếng chú Tôn.
“Ta cứ tưởng là cô gái nào, hóa ra là tiểu Tình. Xem ra, lời đồn bên ngoài quả là không sai. Khanh Vũ, con cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, ba mẹ con cũng yên tâm rất nhiều.”
Lý Khanh Vũ cười cười mà không nói, vẻ mặt của Mộ Dung Tình thẹn thùng, bộ dáng xấu hổ, dựa vào người Lý Khanh Vũ, hai bên má lộ ra lúm đồng tiên như hoa.
Lý Khanh Vũ không nghĩ tới sẽ gặp Bạch Hiểu Nguyệt ở chỗ này. Anh nhớ rất rõ, Bạch Hiểu Nguyệt không thích đi tới mấy chỗ tiệc tùng này, là bởi vì Vân Thiên Lâm cho nên mới tới đây sao?
Bạch Hiểu Nguyệt rất ít vì người khác mà tình nguyện làm chuyện mình không thích, nhưng hiện tại cô lại vì người đàn ông này mà chịu ủy khuất. Trong lòng Lý Khanh Vũ có chút ít tổn thương, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Lý Khanh Vũ muốn nhìn Bạch Hiểu Nguyệt lâu hơn một chút, muốn thăm hỏi tình hình của cô dạo này thế nào, nhưng anh lại không biết nên lấy tư cách gì mà hỏi thăm cô.
Cuối cùng vẫn là Bạch Hiểu Nguyệt mở miệng nói trước: “Anh Khanh Vũ, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở chỗ này.” Lý Khanh Vũ không nói gì, chỉ là nụ cười nhạt trên môi. Anh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt không có một chút nào ngại ngùng, tâm anh không hiểu sao lại trở nên không vui, cảm xúc cũng dần trở nên lạnh hơn.
Anh ở trong lòng cười nhạo chính mình, anh rất hy vọng Bạch Hiểu Nguyệt sẽ vì Mộ Dung Tình mà trở nên không vui, anh đúng là có suy nghĩ ngu ngốc, tự rước lấy nhục vào bản thân.
Mọi người bên cạnh nói chuyện phiếm, Vân Thiên Lâm vốn định ở lại bên người Bạch Hiểu Nguyệt, anh sợ lại có chuyện phát sinh giống vừa rồi, nhưng lại bị Bạch Hiểu Nguyệt cự tuyệt.
“Anh làm gì thì cứ làm đi. Em đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, chuyện vừa rồi chỉ có thể phát sinh một lần, đâu ra lắm chuyện như vậy. Em cũng cần nói chuyện với Giai Giai mà, anh đi đi đừng làm phiền em.”
Bạch Hiểu Nguyệt đuổi Vân Thiên Lâm đi, cô cùng với Giai Giai đứng ở một bên nhìn Lý Khanh Vũ với Mộ Dung Tình trong đám đông, hai người tại sao lại đẹp đôi đến như vậy.
Bất quá Vân Thiên Lâm cũng là một người đàn ông tuấn tú hơn cả Lý Khanh Vũ, nhưng mà không hiểu tại sao Lý Khanh Vũ đứng chung với Mộ Dung Tình tạo thành một đôi rất bắt mắt.
“Ha ha! Vẫn là nói đến A Thần, con cũng nên tính đến chuyện này đi là vừa. Chú nhìn cô gái bên cạnh con không tồi. Chú sẽ chờ uống rượu mừng của con.”
Tôn Chính Thanh cười nói, Giai Giai đứng ở một bên nghe thấy thế cũng chỉ biết đứng nhìn ngó đông ngó tây, không dám nói lời gì. Cố Thần nhìn thoáng qua người bên cạnh, thong thả ung dung nói một câu: “Con biết rồi, đến lúc đó người con mời đầu tiên đó chính là chú Tôn.”
Giai Giai ở bên cạnh chỉ biết lắng nghe người qua nói lại, làm như chuyện không liên quan đến cô. Cố Thần muốn nói gì thì mặc kệ, dù sao cô đến đây cũng chỉ là làm tốt bổn phận thư ký của mình mà thôi.
Kể từ chuyện hôm đó xảy ra, cô đã không ôm hy vọng gì nhiều với Cố Thần, cô cứ sống một cuộc sống giống như trước đây, tự do tự tại. Tình yêu lúc cô trao cho anh là thật, nhưng anh phủ nhận hoàn toàn không nhận lấy. Cô không phải lúc nào cũng đứng đằng sau anh, chờ anh quay đầu lại nhận ra vẫn luôn có một người đợi anh. Cô mệt mỏi với tình yêu như thế rồi, có trách thì trách cô không nhẫn nại với tình yêu.
Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở gần đó, quay lại nhìn thì thấy Lý Khanh Vũ đi cùng với Mộ Dung Tình bước tới.
Tôi hôm nay, Mộ Dung Tình đặc biệt diễm lệ, liếc mắt một cái làm người ta liên tưởng đến mỹ nhân ngư, vô cùng xinh đẹp, đi bên cạnh Lý Khanh Vũ trong rất xứng đôi. Bạch Hiểu Nguyệt với Giai Giai đứng đó không khỏi ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của Mộ Dung Tình.
“Chú Tôn, xin lỗi, trễ thế này con mới đến, công ty có một số việc chưa giải quyết xong nên mới trì hoãn tới giờ này.” Lý Khanh Vũ tiến lên chào hỏi với Tôn Chính Thanh, Mộ Dung Tình cũng biết ý đi đến chào một tiếng chú Tôn.
“Ta cứ tưởng là cô gái nào, hóa ra là tiểu Tình. Xem ra, lời đồn bên ngoài quả là không sai. Khanh Vũ, con cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, ba mẹ con cũng yên tâm rất nhiều.”
Lý Khanh Vũ cười cười mà không nói, vẻ mặt của Mộ Dung Tình thẹn thùng, bộ dáng xấu hổ, dựa vào người Lý Khanh Vũ, hai bên má lộ ra lúm đồng tiên như hoa.
Lý Khanh Vũ không nghĩ tới sẽ gặp Bạch Hiểu Nguyệt ở chỗ này. Anh nhớ rất rõ, Bạch Hiểu Nguyệt không thích đi tới mấy chỗ tiệc tùng này, là bởi vì Vân Thiên Lâm cho nên mới tới đây sao?
Bạch Hiểu Nguyệt rất ít vì người khác mà tình nguyện làm chuyện mình không thích, nhưng hiện tại cô lại vì người đàn ông này mà chịu ủy khuất. Trong lòng Lý Khanh Vũ có chút ít tổn thương, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Lý Khanh Vũ muốn nhìn Bạch Hiểu Nguyệt lâu hơn một chút, muốn thăm hỏi tình hình của cô dạo này thế nào, nhưng anh lại không biết nên lấy tư cách gì mà hỏi thăm cô.
Cuối cùng vẫn là Bạch Hiểu Nguyệt mở miệng nói trước: “Anh Khanh Vũ, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở chỗ này.” Lý Khanh Vũ không nói gì, chỉ là nụ cười nhạt trên môi. Anh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt không có một chút nào ngại ngùng, tâm anh không hiểu sao lại trở nên không vui, cảm xúc cũng dần trở nên lạnh hơn.
Anh ở trong lòng cười nhạo chính mình, anh rất hy vọng Bạch Hiểu Nguyệt sẽ vì Mộ Dung Tình mà trở nên không vui, anh đúng là có suy nghĩ ngu ngốc, tự rước lấy nhục vào bản thân.
Mọi người bên cạnh nói chuyện phiếm, Vân Thiên Lâm vốn định ở lại bên người Bạch Hiểu Nguyệt, anh sợ lại có chuyện phát sinh giống vừa rồi, nhưng lại bị Bạch Hiểu Nguyệt cự tuyệt.
“Anh làm gì thì cứ làm đi. Em đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, chuyện vừa rồi chỉ có thể phát sinh một lần, đâu ra lắm chuyện như vậy. Em cũng cần nói chuyện với Giai Giai mà, anh đi đi đừng làm phiền em.”
Bạch Hiểu Nguyệt đuổi Vân Thiên Lâm đi, cô cùng với Giai Giai đứng ở một bên nhìn Lý Khanh Vũ với Mộ Dung Tình trong đám đông, hai người tại sao lại đẹp đôi đến như vậy.
Bất quá Vân Thiên Lâm cũng là một người đàn ông tuấn tú hơn cả Lý Khanh Vũ, nhưng mà không hiểu tại sao Lý Khanh Vũ đứng chung với Mộ Dung Tình tạo thành một đôi rất bắt mắt.