Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16: Thực tập
Vân Thiên Lâm cạy hàm răng cô ra, lưỡi tiến vào bên trong quét từng mọi ngóc ngách. Bạch Hiểu Nguyệt dưới sự quyến rũ đội môi của anh cũng không kiềm chế được ngâm nhẹ một tiếng, hai người mãnh liệt hôn nhau.
Một người truy đuổi, một người đón nhận tạo thành một sự quấn quýt không rời. Vân Thiên Lâm giống như bị nghiện, hôn bao nhiêu cũng không đủ, tay bất giác không tự chủ được bắt đầu mơn trớn da thịt Bạch Hiểu Nguyệt. Vân Thiên Lâm vuốt ve tại của Bạch Hiểu Nguyệt, sự nhạy cảm truyền đến thân thể làm cô có chút hưng phấn.
VietWriter
Cảm nhận được đối phương không từ chối, Vân Thiên Lâm cũng không kiêng dè, từ hành hạ đôi môi cô chuyển sang tấn công tại. Anh chỉ vừa mới liếm láp vành tai mà cô đã không chịu được, bấu chặt vào vai anh, cổ rụt lại vào trong trốn tránh đôi môi hư hỏng của anh. Bị kích thích, Vân Thiên Lâm luồn lưỡi vào bên trong tài liếm một vòng tròn mạnh bạo, Bạch Hiểu Nguyệt thở dốc, không kiềm chế nổi tiếng rên phát ra ngày càng lớn.
Vân Thiên Lâm thưởng thức tại đã đủ, trượt dần xuống cổ, hưởng thụ mùi thơm của cô. Đột nhiên Vân Thiên Lâm mút mạnh vào cổ Bạch Hiểu Nguyệt, cô giật mình nhưng không tránh khỏi khoái cảm, hùa theo ý anh, ngửa cổ ra đằng sau tùy ý anh mút. Anh hết mút rồi lại cắn để lại không ít dầu vết trên cổ cô. Sau đó, tay anh từ chà sát thân thể có cách một lớp áo ngoài liền luồn vào bên trong tháo bra ra.
Vân Thiên Lâm bị sự hấp dẫn mềm mại phía trước của cô mà bóp một cái, Bạch Hiểu Nguyệt lại cất tiếng rên lên một tiếng. Dường như tiếng rên của Bạch Hiểu Nguyệt là nguồn cổ vũ, kích thích sự càn rỡ mạnh bạo của Vân Thiên Lâm, anh cởi áo cô ra.
Bạch Hiểu Nguyệt ý loạn tình mê, bị sự quyến rũ của anh làm mê hoặc cứ đón nhận tình ý của anh. Còn Vân Thiên Lâm sau khi cởi áo cô ra, đập vào mắt chính là màu trắng non mềm và có chút hồng hồng ở giữa mê người. Anh nheo mắt như muốn nhìn kỹ hơn, không nhịn được cúi đầu cắn lấy điểm hồng mà day day nhẹ một bên ngực. Bên còn lại anh cũng không để tự do mà lấy tay bóp mạnh nhào nặn đủ thứ mọi loại hình dạng. Thỉnh thoảng, anh lấy tay trêu đùa gảy gảy nụ hoa. Bạch Hiểu Nguyệt không phải là đối thủ của anh, cứ bị anh dẫn dắt từ cám dỗ ngọt ngào này đến cám dỗ ngọt ngào khác. Phía thân dưới của cô cứ chốc chốc lại chảy ra một dòng hơi ấm nóng, khó chịu đến bứt rứt trong người.
Vân Thiên Lâm từ từ chuyền xuống dưới, tay luồn vào trong váy cô mơn trớn bên bắp đùi, vờn vờn tiến lên giữa hai chân cô ấn một cái. Bạch Hiểu Nguyệt bị một trận khoái cảm đánh lên, chân bất giác kẹp lại tay anh.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm cũng không nóng vội, tay vẫn bị ở giữa cô kẹp chặt không nhúc nhích được. Có thể có căng cứng, không được thoải mái, anh thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng quanh quẩn tại khiến cô có chút không chịu được, anh nói: “Đừng căng thẳng, mở chân ra”
Bạch Hiểu Nguyệt như ma xui quỷ khiến, nghe lời anh từ từ mở rộng chân ra. Bàn tay anh như được giải phóng, hai ngón tay hết nắn ở giữa hai chân cô lại chạy dọc xuống miết miết hai bên mép, anh xấu xa nói bên tại cô: “Nước nhiều thật”.
Bạch Hiểu Nguyệt đôi mắt để mê chẳng nghe anh nói được gì, cứ hưởng thụ cảm giác sung sướng anh mang lại. Môi anh không rảnh rỗi mà liên tục bận rộn cắn nhàu nát ngực cô hết bên này lại đến bên khác. Tay phía dưới không ngừng làm loạn, hai ngón tay chà sát lên xuống hai mép non mềm.
Vân Thiên Lâm cảm thấy bên ngoài là chưa đủ, bàn tay luồn vào trong quần lót cảm nhận sự trơn mướt ở giữa hai chân cô, hai ngón tay tìm đúng vị trí tiến vào bên trong ngoáy thật sâu. Bạch Hiểu Nguyệt như tới cực hạn, tiếng rên như mèo con, có lúc lại rất muốn khóc vì khó chịu nay lại được lấp đầy bằng hai ngón tay như được phóng thích, chân mở rộng ra hơn để anh dễ dàng đi vào bên trong hơn.
Từ hai ngón tay, anh tăng thêm một ngón. Ba ngón tay không ngừng chọc mạnh, đâm sâu vào trong, nước chảy ướt hết cả bàn tay anh, Bạch Hiểu Nguyệt được thỏa mãn, ôm lấy cổ anh, tìm đúng môi anh mà mút, nước miếng triền miền giao nhau.
Hai người ôm nhau hôn cuồng nhiệt, ba ngón tay anh vẫn không quên nhiệm vụ đám chọc sâu, chốc chốc lại ngoáy mạnh vào trong cô. Vân Thiên Lâm nghĩ anh cũng đã chịu không nổi rồi, ở giữa hai chân anh đã căng cứng, tay khác còn lại tháo dây nịch ra.
Tiếng leng keng của dây thắt lưng truyền đến tại Bạch Hiểu Nguyệt, từ cơn để mê cô như chợt tỉnh lại, thoát ra thế giới dục vọng nhìn xuống thân dưới anh đã cởi đến quần lót. Cô vội đẩy mạnh anh ra, ngón tay theo đó trượt ra ngoài kéo theo dòng chảy nhơn nhớt. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn theo hình chiếu của mình trong gương thoáng chốc giật mình, vội vàng ôm quần áo dưới sàn chạy vào trong nhà vệ sinh.
Bạch Hiểu Nguyệt đóng cửa nhà vệ sinh lại, tựa người vào cửa thở hổn hển, gấp gáp rồi lại lấy hai tay che mặt. Cô làm sao lại có thể cùng anh ta trải qua quá trình của hai người yêu nhau đó, thật sự vô cùng xấu hổ. Rồi anh ta sẽ nghĩ cô là loại người con gái như thế nào đây: dễ dãi, tùy tiện. Cô trượt dần xuống cửa nhà vệ sinh, lấy hai tay che mặt, chẳng lẽ cơ thể cô không bài xích anh ta hay sao. Cô cũng không thể đổ lỗi tại anh ta cưỡng ép cô được, chẳng phải chính cô cũng là người hưởng thụ những cảm giác anh. ta mang lại.
Tâm trạng Bạch Hiểu Nguyệt phức tạp, cô không biết có phải bản thân đã động lòng với anh ta rồi không? Nghĩ đến đó, cô cảm.
thấy sợ hãi bản thân mình, đây chỉ là cuộc hôn nhân dù có giấy tờ hợp pháp nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa vợ chồng. Vân Thiên. Lâm cũng đã nói, anh ta không yêu cô. Nếu như cô yêu anh ta vậy chẳng phải người chịu thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này là cô hay sao.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô tuyệt đối cũng không được giao trái tim mình ra cho anh ta, cô vừa mới bị lừa một trận yêu đến đau thương. Nay chẳng lẽ không rút kinh nghiệm gì cho bản thân hay sao mà lại tiếp tục chui đầu vào rọ.
Bạch Hiểu Nguyệt dùng dằng, tranh đấu với những suy nghĩ rối rắm trong nhà tắm. Vân Thiên Lâm ở ngoài phòng hụt hẫng, sau đó lại là cảm giác tội lỗi. Anh đang làm gì vậy chứ, say rượu cũng không thể làm cần được. Cô ấy không phải là người phụ nữ giống như với những người khác. Suýt chút nữa anh làm ra chuyện không nên làm rồi.
Vân Thiên Lâm day day trán cho đỡ đau đầu, uống cốc nước tỉnh rượu đi không ít. Anh nhìn phía phòng tắm, chút nữa cô ấy ra anh phải xin lỗi vì sự thất lễ của mình mới được. Trong lúc chờ đợi cô, anh lấy tài liệu ở công ty ra xem.
Vân Thiên Lâm xem từ trang này đến trang khác, xem kỹ đến nỗi trở ngược lại từ đầu để xem. Cứ cách mấy phút lại nhìn về phía phòng tắm nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu. Ở trong đó lâu như vậy, không lẽ tối nay cô ấy tính ngủ trong nhà vệ sinh. Anh để máy tính xuống bàn, đi đến cửa áp sát tại vào cửa kính cố gắng nghe được chút động tĩnh gì đó bên trong. Nhưng bên trong im lặng, anh chẳng thể đoán được cô ở bên trong làm gì.
Vân Thiên Lâm thở dài lại quay trở về ghế sô pha cầm lấy máy tính xem dự án khác. Nhưng lần này lại chẳng vô đầu được chữ nào, anh bực bội ném máy tính bảng sang một bên, nếu chuyện này không được giải quyết êm đẹp, có khi đêm nay sẽ không có một giấc ngủ ngon. Thậm chí tệ hại hơn nữa là cô còn tưởng anh là kẻ phá vỡ nguyên tắc, muốn chiếm tiện nghi của cô, là kẻ không giữ lời hứa, là tên dê xồm.
Vân Thiên Lâm lại tiếp tục đến nhà vệ sinh, đứng trước cửa, gõ 3 tiếng “Cốc, cốc, cốc”. Bạch Hiểu Nguyệt buồn bã ngồi thu mình trong bồn tắm nghe tiếng động ngẩng đầu lên nghe ngóng tình hình, thì tiếng anh vang lên: “Hiểu Nguyệt, em không sao chứ. Đừng trốn nữa, ra đi đây, ở trong đó sẽ cảm lạnh. Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với em một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn về phía cửa, cô cũng không thể trốn mãi trong này được, nhưng bây giờ ra ngoài đó không cách nào có thể đối diện với Vân Thiên Lâm được. Nếu nhìn thấy anh ta, chắc chắn cô sẽ nhớ lại những hình ảnh phóng đãng vừa rồi của mình, ngay cả bản thân cô còn không chấp nhận được thì thử hỏi làm sao anh ta không hoài nghi cô là một cô gái thế nào. Cô nói vọng ra với tiếng lí nhí lè nhè: “Anh ra trước đi, đừng quan tâm đến tôi.”
Vân Thiên Lâm nghe giọng cô nói có chút an tâm một chút, dù sao biết cô vẫn bình an vô sự, không nghĩ quẫn là được, chắc chắn là cô xấu hổ rồi. Anh tựa người vào cửa tìm cách làm thế nào để cô tự nguyện ra ngoài. Nhất định là không được dùng biện pháp đe dọa rồi. Anh cười gian nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, thật ra em không cần phải ngại. Tất cả đã là người lớn cả rồi, những biểu hiện động tình của em cũng là lẽ thường tình. Dù sao em cũng chỉ là cô gái nhỏ, không chịu được sự kích thích dày vò của tôi cũng là chuyện bình thường”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe mấy lời phóng túng của anh, liền không muốn nghe nữa hét lên: “Vân Thiên Lâm, anh đừng nói nữa”
Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới để ý kể từ khi tiếp xúc với anh đến nay mới thấy anh ta lúc này cười sảng khoái đến vậy. Cô nhíu mày khó hiểu, chuyện này cũng chẳng có gì thú vị, tại sao anh ta lại thích thú đến mức cười chẳng giữ hình tượng. Cô lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, đó cũng không phải là chuyện của cô. Chuyện quan trọng là bây giờ cô chẳng có cảm giác buồn ngủ tí nào. Cô nằm một lúc đếm cừu, rồi lại nhìn Vân Thiên Lâm vẫn chuyên tâm làm việc, không có ý định đi ngủ sớm. Cô buông lỏng cảnh giác rồi đi vào giấc ngủ không mộng mị.
Đến giữa khuya, Vân Thiên Lâm nhìn người trên giường đã ngủ say. Anh đi đến đắp chăn lại cho cô cẩn thận, ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ. Anh chuyển tầm nhìn sang đôi môi cô đột nhiên lại nhớ đến chuyện đó, cơ thể anh có chút phản ứng, trong lòng đột nhiên bứt rứt, khó chịu, anh sợ bản thân lại có hành động nào thất thố với cô nên nhanh chóng trở lại sô pha nằm nghỉ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại trên đầu giường vang lớn, Bạch Hiểu Nguyệt bị đánh thức mò mẫm với lấy. Cô mắt nhắm mắt mở bật điện thoại lên nghe, vừa nghe câu đầu tiên cô tỉnh hẳn, đầu không ngừng gật lên gật xuống, miệng không ngớt lời cảm ơn.
Lúc cúp máy rồi, tâm trạng của Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn lâng lâng. Đó là điện thoại của trường báo cho cô biết hôm nay phải đến công ty thực tập trình diện để báo cáo. Bạch Hiểu Nguyệt VỖ VỖ mặt mình để tỉnh táo hắn. Cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai, có lẽ Vân Thiên Lâm đã rời đi sớm, cô tìm đồng hồ để nhìn mới giật mình phóng ngay xuống giường, chạy thẳng tới nhà vệ sinh.
Nếu không nhanh nữa, cô sẽ bị trễ mất. Vân Thiên Lâm chết tiệt, sao anh không gọi tôi dậy cùng.
Bạch Hiểu Nguyệt vội vã bắt taxi đến phòng nhân sự công ty báo danh. Cô vui vẻ giới thiệu tên mình thì nụ cười cô cứng ngắc lại. Điều cô không ngờ đến là người trưởng phòng nhân sự trước
Vân Thiên Lâm cạy hàm răng cô ra, lưỡi tiến vào bên trong quét từng mọi ngóc ngách. Bạch Hiểu Nguyệt dưới sự quyến rũ đội môi của anh cũng không kiềm chế được ngâm nhẹ một tiếng, hai người mãnh liệt hôn nhau.
Một người truy đuổi, một người đón nhận tạo thành một sự quấn quýt không rời. Vân Thiên Lâm giống như bị nghiện, hôn bao nhiêu cũng không đủ, tay bất giác không tự chủ được bắt đầu mơn trớn da thịt Bạch Hiểu Nguyệt. Vân Thiên Lâm vuốt ve tại của Bạch Hiểu Nguyệt, sự nhạy cảm truyền đến thân thể làm cô có chút hưng phấn.
VietWriter
Cảm nhận được đối phương không từ chối, Vân Thiên Lâm cũng không kiêng dè, từ hành hạ đôi môi cô chuyển sang tấn công tại. Anh chỉ vừa mới liếm láp vành tai mà cô đã không chịu được, bấu chặt vào vai anh, cổ rụt lại vào trong trốn tránh đôi môi hư hỏng của anh. Bị kích thích, Vân Thiên Lâm luồn lưỡi vào bên trong tài liếm một vòng tròn mạnh bạo, Bạch Hiểu Nguyệt thở dốc, không kiềm chế nổi tiếng rên phát ra ngày càng lớn.
Vân Thiên Lâm thưởng thức tại đã đủ, trượt dần xuống cổ, hưởng thụ mùi thơm của cô. Đột nhiên Vân Thiên Lâm mút mạnh vào cổ Bạch Hiểu Nguyệt, cô giật mình nhưng không tránh khỏi khoái cảm, hùa theo ý anh, ngửa cổ ra đằng sau tùy ý anh mút. Anh hết mút rồi lại cắn để lại không ít dầu vết trên cổ cô. Sau đó, tay anh từ chà sát thân thể có cách một lớp áo ngoài liền luồn vào bên trong tháo bra ra.
Vân Thiên Lâm bị sự hấp dẫn mềm mại phía trước của cô mà bóp một cái, Bạch Hiểu Nguyệt lại cất tiếng rên lên một tiếng. Dường như tiếng rên của Bạch Hiểu Nguyệt là nguồn cổ vũ, kích thích sự càn rỡ mạnh bạo của Vân Thiên Lâm, anh cởi áo cô ra.
Bạch Hiểu Nguyệt ý loạn tình mê, bị sự quyến rũ của anh làm mê hoặc cứ đón nhận tình ý của anh. Còn Vân Thiên Lâm sau khi cởi áo cô ra, đập vào mắt chính là màu trắng non mềm và có chút hồng hồng ở giữa mê người. Anh nheo mắt như muốn nhìn kỹ hơn, không nhịn được cúi đầu cắn lấy điểm hồng mà day day nhẹ một bên ngực. Bên còn lại anh cũng không để tự do mà lấy tay bóp mạnh nhào nặn đủ thứ mọi loại hình dạng. Thỉnh thoảng, anh lấy tay trêu đùa gảy gảy nụ hoa. Bạch Hiểu Nguyệt không phải là đối thủ của anh, cứ bị anh dẫn dắt từ cám dỗ ngọt ngào này đến cám dỗ ngọt ngào khác. Phía thân dưới của cô cứ chốc chốc lại chảy ra một dòng hơi ấm nóng, khó chịu đến bứt rứt trong người.
Vân Thiên Lâm từ từ chuyền xuống dưới, tay luồn vào trong váy cô mơn trớn bên bắp đùi, vờn vờn tiến lên giữa hai chân cô ấn một cái. Bạch Hiểu Nguyệt bị một trận khoái cảm đánh lên, chân bất giác kẹp lại tay anh.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm cũng không nóng vội, tay vẫn bị ở giữa cô kẹp chặt không nhúc nhích được. Có thể có căng cứng, không được thoải mái, anh thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng quanh quẩn tại khiến cô có chút không chịu được, anh nói: “Đừng căng thẳng, mở chân ra”
Bạch Hiểu Nguyệt như ma xui quỷ khiến, nghe lời anh từ từ mở rộng chân ra. Bàn tay anh như được giải phóng, hai ngón tay hết nắn ở giữa hai chân cô lại chạy dọc xuống miết miết hai bên mép, anh xấu xa nói bên tại cô: “Nước nhiều thật”.
Bạch Hiểu Nguyệt đôi mắt để mê chẳng nghe anh nói được gì, cứ hưởng thụ cảm giác sung sướng anh mang lại. Môi anh không rảnh rỗi mà liên tục bận rộn cắn nhàu nát ngực cô hết bên này lại đến bên khác. Tay phía dưới không ngừng làm loạn, hai ngón tay chà sát lên xuống hai mép non mềm.
Vân Thiên Lâm cảm thấy bên ngoài là chưa đủ, bàn tay luồn vào trong quần lót cảm nhận sự trơn mướt ở giữa hai chân cô, hai ngón tay tìm đúng vị trí tiến vào bên trong ngoáy thật sâu. Bạch Hiểu Nguyệt như tới cực hạn, tiếng rên như mèo con, có lúc lại rất muốn khóc vì khó chịu nay lại được lấp đầy bằng hai ngón tay như được phóng thích, chân mở rộng ra hơn để anh dễ dàng đi vào bên trong hơn.
Từ hai ngón tay, anh tăng thêm một ngón. Ba ngón tay không ngừng chọc mạnh, đâm sâu vào trong, nước chảy ướt hết cả bàn tay anh, Bạch Hiểu Nguyệt được thỏa mãn, ôm lấy cổ anh, tìm đúng môi anh mà mút, nước miếng triền miền giao nhau.
Hai người ôm nhau hôn cuồng nhiệt, ba ngón tay anh vẫn không quên nhiệm vụ đám chọc sâu, chốc chốc lại ngoáy mạnh vào trong cô. Vân Thiên Lâm nghĩ anh cũng đã chịu không nổi rồi, ở giữa hai chân anh đã căng cứng, tay khác còn lại tháo dây nịch ra.
Tiếng leng keng của dây thắt lưng truyền đến tại Bạch Hiểu Nguyệt, từ cơn để mê cô như chợt tỉnh lại, thoát ra thế giới dục vọng nhìn xuống thân dưới anh đã cởi đến quần lót. Cô vội đẩy mạnh anh ra, ngón tay theo đó trượt ra ngoài kéo theo dòng chảy nhơn nhớt. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn theo hình chiếu của mình trong gương thoáng chốc giật mình, vội vàng ôm quần áo dưới sàn chạy vào trong nhà vệ sinh.
Bạch Hiểu Nguyệt đóng cửa nhà vệ sinh lại, tựa người vào cửa thở hổn hển, gấp gáp rồi lại lấy hai tay che mặt. Cô làm sao lại có thể cùng anh ta trải qua quá trình của hai người yêu nhau đó, thật sự vô cùng xấu hổ. Rồi anh ta sẽ nghĩ cô là loại người con gái như thế nào đây: dễ dãi, tùy tiện. Cô trượt dần xuống cửa nhà vệ sinh, lấy hai tay che mặt, chẳng lẽ cơ thể cô không bài xích anh ta hay sao. Cô cũng không thể đổ lỗi tại anh ta cưỡng ép cô được, chẳng phải chính cô cũng là người hưởng thụ những cảm giác anh. ta mang lại.
Tâm trạng Bạch Hiểu Nguyệt phức tạp, cô không biết có phải bản thân đã động lòng với anh ta rồi không? Nghĩ đến đó, cô cảm.
thấy sợ hãi bản thân mình, đây chỉ là cuộc hôn nhân dù có giấy tờ hợp pháp nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa vợ chồng. Vân Thiên. Lâm cũng đã nói, anh ta không yêu cô. Nếu như cô yêu anh ta vậy chẳng phải người chịu thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này là cô hay sao.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô tuyệt đối cũng không được giao trái tim mình ra cho anh ta, cô vừa mới bị lừa một trận yêu đến đau thương. Nay chẳng lẽ không rút kinh nghiệm gì cho bản thân hay sao mà lại tiếp tục chui đầu vào rọ.
Bạch Hiểu Nguyệt dùng dằng, tranh đấu với những suy nghĩ rối rắm trong nhà tắm. Vân Thiên Lâm ở ngoài phòng hụt hẫng, sau đó lại là cảm giác tội lỗi. Anh đang làm gì vậy chứ, say rượu cũng không thể làm cần được. Cô ấy không phải là người phụ nữ giống như với những người khác. Suýt chút nữa anh làm ra chuyện không nên làm rồi.
Vân Thiên Lâm day day trán cho đỡ đau đầu, uống cốc nước tỉnh rượu đi không ít. Anh nhìn phía phòng tắm, chút nữa cô ấy ra anh phải xin lỗi vì sự thất lễ của mình mới được. Trong lúc chờ đợi cô, anh lấy tài liệu ở công ty ra xem.
Vân Thiên Lâm xem từ trang này đến trang khác, xem kỹ đến nỗi trở ngược lại từ đầu để xem. Cứ cách mấy phút lại nhìn về phía phòng tắm nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu. Ở trong đó lâu như vậy, không lẽ tối nay cô ấy tính ngủ trong nhà vệ sinh. Anh để máy tính xuống bàn, đi đến cửa áp sát tại vào cửa kính cố gắng nghe được chút động tĩnh gì đó bên trong. Nhưng bên trong im lặng, anh chẳng thể đoán được cô ở bên trong làm gì.
Vân Thiên Lâm thở dài lại quay trở về ghế sô pha cầm lấy máy tính xem dự án khác. Nhưng lần này lại chẳng vô đầu được chữ nào, anh bực bội ném máy tính bảng sang một bên, nếu chuyện này không được giải quyết êm đẹp, có khi đêm nay sẽ không có một giấc ngủ ngon. Thậm chí tệ hại hơn nữa là cô còn tưởng anh là kẻ phá vỡ nguyên tắc, muốn chiếm tiện nghi của cô, là kẻ không giữ lời hứa, là tên dê xồm.
Vân Thiên Lâm lại tiếp tục đến nhà vệ sinh, đứng trước cửa, gõ 3 tiếng “Cốc, cốc, cốc”. Bạch Hiểu Nguyệt buồn bã ngồi thu mình trong bồn tắm nghe tiếng động ngẩng đầu lên nghe ngóng tình hình, thì tiếng anh vang lên: “Hiểu Nguyệt, em không sao chứ. Đừng trốn nữa, ra đi đây, ở trong đó sẽ cảm lạnh. Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với em một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn về phía cửa, cô cũng không thể trốn mãi trong này được, nhưng bây giờ ra ngoài đó không cách nào có thể đối diện với Vân Thiên Lâm được. Nếu nhìn thấy anh ta, chắc chắn cô sẽ nhớ lại những hình ảnh phóng đãng vừa rồi của mình, ngay cả bản thân cô còn không chấp nhận được thì thử hỏi làm sao anh ta không hoài nghi cô là một cô gái thế nào. Cô nói vọng ra với tiếng lí nhí lè nhè: “Anh ra trước đi, đừng quan tâm đến tôi.”
Vân Thiên Lâm nghe giọng cô nói có chút an tâm một chút, dù sao biết cô vẫn bình an vô sự, không nghĩ quẫn là được, chắc chắn là cô xấu hổ rồi. Anh tựa người vào cửa tìm cách làm thế nào để cô tự nguyện ra ngoài. Nhất định là không được dùng biện pháp đe dọa rồi. Anh cười gian nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, thật ra em không cần phải ngại. Tất cả đã là người lớn cả rồi, những biểu hiện động tình của em cũng là lẽ thường tình. Dù sao em cũng chỉ là cô gái nhỏ, không chịu được sự kích thích dày vò của tôi cũng là chuyện bình thường”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe mấy lời phóng túng của anh, liền không muốn nghe nữa hét lên: “Vân Thiên Lâm, anh đừng nói nữa”
Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới để ý kể từ khi tiếp xúc với anh đến nay mới thấy anh ta lúc này cười sảng khoái đến vậy. Cô nhíu mày khó hiểu, chuyện này cũng chẳng có gì thú vị, tại sao anh ta lại thích thú đến mức cười chẳng giữ hình tượng. Cô lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, đó cũng không phải là chuyện của cô. Chuyện quan trọng là bây giờ cô chẳng có cảm giác buồn ngủ tí nào. Cô nằm một lúc đếm cừu, rồi lại nhìn Vân Thiên Lâm vẫn chuyên tâm làm việc, không có ý định đi ngủ sớm. Cô buông lỏng cảnh giác rồi đi vào giấc ngủ không mộng mị.
Đến giữa khuya, Vân Thiên Lâm nhìn người trên giường đã ngủ say. Anh đi đến đắp chăn lại cho cô cẩn thận, ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ. Anh chuyển tầm nhìn sang đôi môi cô đột nhiên lại nhớ đến chuyện đó, cơ thể anh có chút phản ứng, trong lòng đột nhiên bứt rứt, khó chịu, anh sợ bản thân lại có hành động nào thất thố với cô nên nhanh chóng trở lại sô pha nằm nghỉ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại trên đầu giường vang lớn, Bạch Hiểu Nguyệt bị đánh thức mò mẫm với lấy. Cô mắt nhắm mắt mở bật điện thoại lên nghe, vừa nghe câu đầu tiên cô tỉnh hẳn, đầu không ngừng gật lên gật xuống, miệng không ngớt lời cảm ơn.
Lúc cúp máy rồi, tâm trạng của Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn lâng lâng. Đó là điện thoại của trường báo cho cô biết hôm nay phải đến công ty thực tập trình diện để báo cáo. Bạch Hiểu Nguyệt VỖ VỖ mặt mình để tỉnh táo hắn. Cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai, có lẽ Vân Thiên Lâm đã rời đi sớm, cô tìm đồng hồ để nhìn mới giật mình phóng ngay xuống giường, chạy thẳng tới nhà vệ sinh.
Nếu không nhanh nữa, cô sẽ bị trễ mất. Vân Thiên Lâm chết tiệt, sao anh không gọi tôi dậy cùng.
Bạch Hiểu Nguyệt vội vã bắt taxi đến phòng nhân sự công ty báo danh. Cô vui vẻ giới thiệu tên mình thì nụ cười cô cứng ngắc lại. Điều cô không ngờ đến là người trưởng phòng nhân sự trước