Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 484
Chương 484
Ngón tay Trần Quốc Bảo run rẩy. Bây giờ anh sợ nhất là nghe thấy chuyện này, nhưng Trương Tấn Phong lại muốn nói ra để anh nhớ kỹ.
“Vậy… Vậy thì sao bây giờ?” Bà Trần sốt ruột: “Mạng người quan trọng, kêu cô ấy sau này lại đẻ đứa khác, phải bảo vệ tính mạng trước đã”
Trương Tấn Phong lắc đầu: “Cô ấy đã quyết định rồi, bây giờ cũng không còn kịp nữa”
Sau một lát im lặng, bà Trần dần bình tĩnh lại, sau đó hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Quốc Bảo: “Con lại đây”
Trần Quốc Bảo nghe lời đi qua. Từ nhỏ đến lớn, bất kể Trần Quốc Bảo phá phách cỡ nào, bà Trần vẫn thương tiếc không đụng vào một ngón tay của anh. Lúc này bà lại giơ tay, cho anh một cái tát, ngay cả Trương Tấn Phong cũng không kịp phản ứng.
“Bác gái!” Trương Tấn Phong phản xạ che trước mặt Trần Quốc Bảo.
Bà Trần lắc đầu, kéo Trương Tấn Phong ra, chỉ vào Trần Quốc Bảo, khóe mắt đỏ hoe: “Mẹ chưa bao giờ đánh con, bởi vì mẹ biết dù con quấy phá cỡ nào thì vẫn lương thiện. Con không gây ra một đống phiền toái như bọn con cháu nhà giàu khác cho mẹ với cha con. Ngược lại, con thông minh, biết tiến thối, mặc dù cứng đầu, nhưng con trai thì cứng đầu chút cũng đâu sao. Nhưng Trần Quốc Bảo, sao con lại làm ra chuyện như vậy?”
Nghe mẹ chỉ trích, trong lòng Trần Quốc Bảo lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Bác gái” Trương Tấn Phong đỡ bà Trần ngồi xuống: “Chuyện đã đến nước này, bác bớt giận đã, sau đó ngẫm lại cô gái kia với đứa bé nên làm sao bây giờ.”
“Còn làm sao nữa!” Bà Trần nghiêm túc nói: “Cô bé ấy bị con trai bác bắt nạt, bây giờ còn mang thai, chỉ cần cô bé ấy không ghét bỏ thì bác sẽ lập tức cho cô bé ấy vào nhà họ Tri Ngay cả Trương Tấn Phong cũng sửng sốt: “Bác không hỏi xuất thân của cô ấy à?”
“Không hỏi” Bà Trần kiên quyết, sau đó thấm thía nói: “Sản nghiệp nhà họ Trần đến ngày nay dù tiêu xài mấy đời cũng không hết, chờ bác với cha nó tắt thở, đống tiền này cũng không thể mang đi, con cháu thế nào các bác không quản được” Người phụ nữ tinh xảo đã hơn năm mươi tuổi, xưa nay vẫn luôn là mẹ hiền vợ đảm, nhưng chuyện này lại rất hào phóng: “Chỉ cần cô bé ấy đồng ý, bác sẽ tổ chức lễ cưới ngay lập tức.”
“Cô ấy đồng ý! Cô ấy đồng ý!” Trân Quốc Bảo kích động nói: “Mẹ, cô ấy thích con lắm!”
“Người ta thích con mà con còn bắt nạt người ta hả?!” Bà Trần lại nổi giận: “Đồ hỗn hào!”
Trần Quốc Bảo ngoan ngoãn nói: “Vâng, con hỗn hào, mẹ đừng giận”
Chuyện này còn thuận lợi hơn cả Trương Tấn Phong nghĩ. Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Bác gái, vậy còn bên bác trai…”
Bà Trần chỉ vào Trần Quốc Bảo, không thèm nhìn anh: “Chuyện này nó sẽ không thoát khỏi một trận đòn đâu. Nhưng cha nó với bác cũng giống nhau, chỉ mong Trần Quốc Bảo có thể yên thân. Mà cô bé kia là người thế nào?” Bà Trần nắm tay Trương Tấn Phong: “Tấn Phong, xưa nay cháu có mắt nhìn người, cháu thấy thế nào?”
Trương Tấn Phong đánh giá bằng hai chữ: “Thuần khiết”
Bà Trần hoàn toàn yên lòng, suy nghĩ mấy ngày nay phải tranh thủ thời gian đi bệnh viện thăm hỏi.
Trước khi rời đi, bà Trần tức giận nói với Trần Quốc Bảo: “Gần đây cha con mà gọi điện thoại cho con thì ngoan ngoãn về nhà nhận phạt đi”
Nếu là trước kia, Trần Quốc Bảo nhất định sẽ không muốn. Nhưng bây giờ anh lại hận ông bố không lập tức gọi điện thoại cho mình: “Vậy thì con nhờ cậy vào mẹ nhé.”
“Chăm sóc con gái nhà người ta cho tốt vào” Bà Trần đi rồi lại quay đầu.
Trần Quốc Bảo vội phất tay. Sau khi đưa bà Trần rời đi, Trương Tấn Phong nở nụ cười nhìn Trần Quốc Bảo: “Sưng lên rồi kìa. Đi bệnh viện khám đi”
“Tôi không sao, Nguyệt Đình cũng sắp tỉnh lại rồi, lát nữa tôi đi chăm cô ấy, nhân tiện kêu bác sĩ chườm nước đá là được” Trần Quốc Bảo lơ đễnh nói: “Cảm ơn anh nhé.”
“Thôi đi” Trương Tấn Phong đứng dưới tòa nhà Trần thị, áo gió màu đen làm tôn lên vóc dáng cao lớn của anh: “Trần Quốc Bảo, cậu sắp làm cha rồi, cũng nên trưởng thành đi.”
Trần Quốc Bảo gật đầu: “Vâng”
Lê Hào kéo cửa xe, Trương Tấn Phong khom người ngồi vào.
Ngón tay Trần Quốc Bảo run rẩy. Bây giờ anh sợ nhất là nghe thấy chuyện này, nhưng Trương Tấn Phong lại muốn nói ra để anh nhớ kỹ.
“Vậy… Vậy thì sao bây giờ?” Bà Trần sốt ruột: “Mạng người quan trọng, kêu cô ấy sau này lại đẻ đứa khác, phải bảo vệ tính mạng trước đã”
Trương Tấn Phong lắc đầu: “Cô ấy đã quyết định rồi, bây giờ cũng không còn kịp nữa”
Sau một lát im lặng, bà Trần dần bình tĩnh lại, sau đó hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Quốc Bảo: “Con lại đây”
Trần Quốc Bảo nghe lời đi qua. Từ nhỏ đến lớn, bất kể Trần Quốc Bảo phá phách cỡ nào, bà Trần vẫn thương tiếc không đụng vào một ngón tay của anh. Lúc này bà lại giơ tay, cho anh một cái tát, ngay cả Trương Tấn Phong cũng không kịp phản ứng.
“Bác gái!” Trương Tấn Phong phản xạ che trước mặt Trần Quốc Bảo.
Bà Trần lắc đầu, kéo Trương Tấn Phong ra, chỉ vào Trần Quốc Bảo, khóe mắt đỏ hoe: “Mẹ chưa bao giờ đánh con, bởi vì mẹ biết dù con quấy phá cỡ nào thì vẫn lương thiện. Con không gây ra một đống phiền toái như bọn con cháu nhà giàu khác cho mẹ với cha con. Ngược lại, con thông minh, biết tiến thối, mặc dù cứng đầu, nhưng con trai thì cứng đầu chút cũng đâu sao. Nhưng Trần Quốc Bảo, sao con lại làm ra chuyện như vậy?”
Nghe mẹ chỉ trích, trong lòng Trần Quốc Bảo lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Bác gái” Trương Tấn Phong đỡ bà Trần ngồi xuống: “Chuyện đã đến nước này, bác bớt giận đã, sau đó ngẫm lại cô gái kia với đứa bé nên làm sao bây giờ.”
“Còn làm sao nữa!” Bà Trần nghiêm túc nói: “Cô bé ấy bị con trai bác bắt nạt, bây giờ còn mang thai, chỉ cần cô bé ấy không ghét bỏ thì bác sẽ lập tức cho cô bé ấy vào nhà họ Tri Ngay cả Trương Tấn Phong cũng sửng sốt: “Bác không hỏi xuất thân của cô ấy à?”
“Không hỏi” Bà Trần kiên quyết, sau đó thấm thía nói: “Sản nghiệp nhà họ Trần đến ngày nay dù tiêu xài mấy đời cũng không hết, chờ bác với cha nó tắt thở, đống tiền này cũng không thể mang đi, con cháu thế nào các bác không quản được” Người phụ nữ tinh xảo đã hơn năm mươi tuổi, xưa nay vẫn luôn là mẹ hiền vợ đảm, nhưng chuyện này lại rất hào phóng: “Chỉ cần cô bé ấy đồng ý, bác sẽ tổ chức lễ cưới ngay lập tức.”
“Cô ấy đồng ý! Cô ấy đồng ý!” Trân Quốc Bảo kích động nói: “Mẹ, cô ấy thích con lắm!”
“Người ta thích con mà con còn bắt nạt người ta hả?!” Bà Trần lại nổi giận: “Đồ hỗn hào!”
Trần Quốc Bảo ngoan ngoãn nói: “Vâng, con hỗn hào, mẹ đừng giận”
Chuyện này còn thuận lợi hơn cả Trương Tấn Phong nghĩ. Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Bác gái, vậy còn bên bác trai…”
Bà Trần chỉ vào Trần Quốc Bảo, không thèm nhìn anh: “Chuyện này nó sẽ không thoát khỏi một trận đòn đâu. Nhưng cha nó với bác cũng giống nhau, chỉ mong Trần Quốc Bảo có thể yên thân. Mà cô bé kia là người thế nào?” Bà Trần nắm tay Trương Tấn Phong: “Tấn Phong, xưa nay cháu có mắt nhìn người, cháu thấy thế nào?”
Trương Tấn Phong đánh giá bằng hai chữ: “Thuần khiết”
Bà Trần hoàn toàn yên lòng, suy nghĩ mấy ngày nay phải tranh thủ thời gian đi bệnh viện thăm hỏi.
Trước khi rời đi, bà Trần tức giận nói với Trần Quốc Bảo: “Gần đây cha con mà gọi điện thoại cho con thì ngoan ngoãn về nhà nhận phạt đi”
Nếu là trước kia, Trần Quốc Bảo nhất định sẽ không muốn. Nhưng bây giờ anh lại hận ông bố không lập tức gọi điện thoại cho mình: “Vậy thì con nhờ cậy vào mẹ nhé.”
“Chăm sóc con gái nhà người ta cho tốt vào” Bà Trần đi rồi lại quay đầu.
Trần Quốc Bảo vội phất tay. Sau khi đưa bà Trần rời đi, Trương Tấn Phong nở nụ cười nhìn Trần Quốc Bảo: “Sưng lên rồi kìa. Đi bệnh viện khám đi”
“Tôi không sao, Nguyệt Đình cũng sắp tỉnh lại rồi, lát nữa tôi đi chăm cô ấy, nhân tiện kêu bác sĩ chườm nước đá là được” Trần Quốc Bảo lơ đễnh nói: “Cảm ơn anh nhé.”
“Thôi đi” Trương Tấn Phong đứng dưới tòa nhà Trần thị, áo gió màu đen làm tôn lên vóc dáng cao lớn của anh: “Trần Quốc Bảo, cậu sắp làm cha rồi, cũng nên trưởng thành đi.”
Trần Quốc Bảo gật đầu: “Vâng”
Lê Hào kéo cửa xe, Trương Tấn Phong khom người ngồi vào.