Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 469
Chương 469
Ai ngờ…
Đợi gần một tiếng, bác sĩ đi ra, ông ấy tháo khẩu trang xuống, câu đầu tiên nói chính là “Người bệnh tạm thời vượt qua giai đoạn nguy hiểm”. Không đợi Võ Hạ Uyên thở ra, câu tiếp theo chính là “Cô ấy căn bản không thích hợp mang thai, các người biết không?”
Trần Quốc Bảo ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của Trần Quốc Bảo, tuy Tô Nguyệt Đình là người miền Trung, ngay cả nói chuyện đều là lời nói nhẹ nhàng, nhưng cũng không yếu ớt. Ít nhất ở trước mặt mình, Tô Nguyệt Đình chưa bao giờ biểu hiện có chỗ nào không ổn. Cho nên chợt vừa nghe bác sĩ nói như vậy, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là người phụ nữ này lại đang làm cái gì vậy.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại tiếp tục nói: “Người bệnh vốn sinh ra chưa đủ tháng, túi trứng phát triển không hoàn thiện, vốn là rất khó mang thai, vậy mà lại có thể hoài thai. Nhưng loại tình huống giống như cô ấy, cho dù hoài thai cũng không nên kiên trì sinh ra đứa nhỏ”
Gân xanh trên thái dương Trần Quốc Bảo nổi lên, cúi đầu hỏi một câu: “Có ý tứ gì?”
“Nói chính xác thì chính là một mạng đổi một mạng”
“Ông nói cái gì?” Âm điệu Trân Quốc Bảo bỗng cất cao.
“Hét cái gì hét?” Trương Tấn Phong quát lớn.
Bác sĩ nghĩ Trần Quốc Bảo là chồng của người bệnh, vô cùng hiểu khoát tay, tiếp tục nói: “Ý của tôi là tránh trường hợp sinh non, các người tốt nhất nên thương lượng với người bệnh”
Võ Hạ Uyên hít một hị Khi Tô Nguyệt Đình bị đẩy ra vẫn còn trong trạng thái hôn mê, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Trần Quốc Bảo sững sờ nhìn chằm chăm cô ấy, nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, làm cho anh ta không biết phải làm sao.
“Hiện tại thế nào? Có phải vẫn còn cảm thấy Nguyệt Đình đang lừa cậu đúng không?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi.
Trần Quốc Bảo như vừa mới tỉnh mộng: “Không phải, chị dâu, tôi…”
“Đều viết ở trên mặt hết.”
‘Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi biết rồi”
Võ Hạ Uyên cắt ngang: “Trần Quốc Bảo, Nguyệt Đình mang thai đứa bé này rất vất vả. Cô ấy sống một mình ở nơi giao thông không tiện, nhưng tính cách rất tốt, vậy mà cậu lại làm phá vỡ loại cân bằng này.
Cho tới bây giờ Nguyệt Đình cũng chưa từng nói với tôi chuyện cô ấy không thích hợp sinh đứa nhỏ này”
Lông mày Trần Quốc Bảo nhảy lên, hơi hiểu Võ Hạ Uyên muốn nói cái gì.
“Dựa theo hiểu biết của tôi về cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ đứa nhỏ này”
Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ, hoặc là nói cô ấy quyết định phải sinh đứa nhỏ này ra.
Tô Nguyệt Đình đã chuẩn bị tốt sẽ phải chết, nếu không một người tiết kiệm như vậy, sao có thể bỏ ra mấy triệu để học một khóa học yoga? Đây chính là quyết tâm muốn sinh đứa nhỏ ra.
Võ Hạ Uyên đoán không sai, Tô Nguyệt Đình chính là tính toán như vậy, mà thứ duy nhất cô ấy không dự đoán được chính là, vậy mà sẽ gặp lại Trần Quốc Bảo ở Cần Thơ.
Tô Nguyệt Đình chính vì muốn tránh Trân Quốc Bảo nên mới đây, chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt.
Chờ Tô Nguyệt Đình tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Võ Hạ Uyên ngồi ở cạnh giường.
“Hạ Uyên” Cô ấy thấp giọng kêu, mặt không có giọt máu nào khiến Võ Hạ Uyên nhìn mà đau lòng.
“Đây là đâu?”
“Đứa bé..” Tô Nguyệt Đình sốt ruột hỏi, trước khi cô ấy hôn mê bụng vô cùng đau.
“Đứa bé không có việc gì”
Võ Hạ Uyên trấn an, thấy Tô Nguyệt Đình rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Võ Hạ Uyên cẩn thận mở miệng: “Nguyệt Đình, thật ra tình trạng thân thể của cô, cô hẳn là biết rất rõ đúng không?”
Sắc mặt Tô Nguyệt Đình lập tức cứng ngắc.
Võ Hạ Uyên thấy thế hung hăng nhắm mắt lại: “Vì sao? Sao không đợi sức khỏe của mình tốt hơn”
“Hạ Uyên, tôi không biết khi nào cơ thể mình mới có thể tốt lên, cũng không biết tiếp theo có thể mang thai nữa hay không. Những cái đó tôi nghĩ bác sĩ hẳn là đã nói với cô” Tô Nguyệt Đình hời hợt nói.
“Vậy cô cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như vậy được”
“Không phải đùa giỡn”
Giọng điệu Tô Nguyệt Đình nghiêm túc: “Hạ Uyên, lúc phát hiện anh ta, xoá sạch ký ức về anh ta, tôi chính là đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Con người vốn dĩ đều phải chết, mà tôi nghĩ muốn giữ lại huyết mạch này”
“Cô kiên quyết phải giữ lại, đó là huyết mạch của Trần Quốc Bảo”
Võ Hạ Uyên một câu nói toạc ra.
Tô Nguyệt Đình cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười Đâu chỉ coi như, nguyên nhân chính là đây là cốt nhục của Trần Quốc Bảo, Tô Nguyệt Đình mới muốn giữ lại. Cô ấy thích Trần Quốc Bảo, rất thích.
“Cứ coi như vậy đi”
Võ Hạ Uyên không biết rốt cuộc lúc đó Trần Quốc Bảo và Tô Nguyệt Đình trong đã xảy ra cái gì. Có thể làm cho Tô Nguyệt Đình nguyện ý không gặp lại Trần Quốc Bảo, mà lại muốn sinh đứa bé của Trần Quốc Bảo, có thể thấy được chuyện này đau lòng biết bao.
“Nguyệt Đình.”
Võ Hạ Uyên thành khẩn nói: “Còn sống mới là quan trọng nhất, đứa bé này…”
“Hạ Uyên, tôi phải sinh nó ra”
Ai ngờ…
Đợi gần một tiếng, bác sĩ đi ra, ông ấy tháo khẩu trang xuống, câu đầu tiên nói chính là “Người bệnh tạm thời vượt qua giai đoạn nguy hiểm”. Không đợi Võ Hạ Uyên thở ra, câu tiếp theo chính là “Cô ấy căn bản không thích hợp mang thai, các người biết không?”
Trần Quốc Bảo ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của Trần Quốc Bảo, tuy Tô Nguyệt Đình là người miền Trung, ngay cả nói chuyện đều là lời nói nhẹ nhàng, nhưng cũng không yếu ớt. Ít nhất ở trước mặt mình, Tô Nguyệt Đình chưa bao giờ biểu hiện có chỗ nào không ổn. Cho nên chợt vừa nghe bác sĩ nói như vậy, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là người phụ nữ này lại đang làm cái gì vậy.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại tiếp tục nói: “Người bệnh vốn sinh ra chưa đủ tháng, túi trứng phát triển không hoàn thiện, vốn là rất khó mang thai, vậy mà lại có thể hoài thai. Nhưng loại tình huống giống như cô ấy, cho dù hoài thai cũng không nên kiên trì sinh ra đứa nhỏ”
Gân xanh trên thái dương Trần Quốc Bảo nổi lên, cúi đầu hỏi một câu: “Có ý tứ gì?”
“Nói chính xác thì chính là một mạng đổi một mạng”
“Ông nói cái gì?” Âm điệu Trân Quốc Bảo bỗng cất cao.
“Hét cái gì hét?” Trương Tấn Phong quát lớn.
Bác sĩ nghĩ Trần Quốc Bảo là chồng của người bệnh, vô cùng hiểu khoát tay, tiếp tục nói: “Ý của tôi là tránh trường hợp sinh non, các người tốt nhất nên thương lượng với người bệnh”
Võ Hạ Uyên hít một hị Khi Tô Nguyệt Đình bị đẩy ra vẫn còn trong trạng thái hôn mê, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Trần Quốc Bảo sững sờ nhìn chằm chăm cô ấy, nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, làm cho anh ta không biết phải làm sao.
“Hiện tại thế nào? Có phải vẫn còn cảm thấy Nguyệt Đình đang lừa cậu đúng không?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi.
Trần Quốc Bảo như vừa mới tỉnh mộng: “Không phải, chị dâu, tôi…”
“Đều viết ở trên mặt hết.”
‘Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi biết rồi”
Võ Hạ Uyên cắt ngang: “Trần Quốc Bảo, Nguyệt Đình mang thai đứa bé này rất vất vả. Cô ấy sống một mình ở nơi giao thông không tiện, nhưng tính cách rất tốt, vậy mà cậu lại làm phá vỡ loại cân bằng này.
Cho tới bây giờ Nguyệt Đình cũng chưa từng nói với tôi chuyện cô ấy không thích hợp sinh đứa nhỏ này”
Lông mày Trần Quốc Bảo nhảy lên, hơi hiểu Võ Hạ Uyên muốn nói cái gì.
“Dựa theo hiểu biết của tôi về cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ đứa nhỏ này”
Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ, hoặc là nói cô ấy quyết định phải sinh đứa nhỏ này ra.
Tô Nguyệt Đình đã chuẩn bị tốt sẽ phải chết, nếu không một người tiết kiệm như vậy, sao có thể bỏ ra mấy triệu để học một khóa học yoga? Đây chính là quyết tâm muốn sinh đứa nhỏ ra.
Võ Hạ Uyên đoán không sai, Tô Nguyệt Đình chính là tính toán như vậy, mà thứ duy nhất cô ấy không dự đoán được chính là, vậy mà sẽ gặp lại Trần Quốc Bảo ở Cần Thơ.
Tô Nguyệt Đình chính vì muốn tránh Trân Quốc Bảo nên mới đây, chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt.
Chờ Tô Nguyệt Đình tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Võ Hạ Uyên ngồi ở cạnh giường.
“Hạ Uyên” Cô ấy thấp giọng kêu, mặt không có giọt máu nào khiến Võ Hạ Uyên nhìn mà đau lòng.
“Đây là đâu?”
“Đứa bé..” Tô Nguyệt Đình sốt ruột hỏi, trước khi cô ấy hôn mê bụng vô cùng đau.
“Đứa bé không có việc gì”
Võ Hạ Uyên trấn an, thấy Tô Nguyệt Đình rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Võ Hạ Uyên cẩn thận mở miệng: “Nguyệt Đình, thật ra tình trạng thân thể của cô, cô hẳn là biết rất rõ đúng không?”
Sắc mặt Tô Nguyệt Đình lập tức cứng ngắc.
Võ Hạ Uyên thấy thế hung hăng nhắm mắt lại: “Vì sao? Sao không đợi sức khỏe của mình tốt hơn”
“Hạ Uyên, tôi không biết khi nào cơ thể mình mới có thể tốt lên, cũng không biết tiếp theo có thể mang thai nữa hay không. Những cái đó tôi nghĩ bác sĩ hẳn là đã nói với cô” Tô Nguyệt Đình hời hợt nói.
“Vậy cô cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như vậy được”
“Không phải đùa giỡn”
Giọng điệu Tô Nguyệt Đình nghiêm túc: “Hạ Uyên, lúc phát hiện anh ta, xoá sạch ký ức về anh ta, tôi chính là đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Con người vốn dĩ đều phải chết, mà tôi nghĩ muốn giữ lại huyết mạch này”
“Cô kiên quyết phải giữ lại, đó là huyết mạch của Trần Quốc Bảo”
Võ Hạ Uyên một câu nói toạc ra.
Tô Nguyệt Đình cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười Đâu chỉ coi như, nguyên nhân chính là đây là cốt nhục của Trần Quốc Bảo, Tô Nguyệt Đình mới muốn giữ lại. Cô ấy thích Trần Quốc Bảo, rất thích.
“Cứ coi như vậy đi”
Võ Hạ Uyên không biết rốt cuộc lúc đó Trần Quốc Bảo và Tô Nguyệt Đình trong đã xảy ra cái gì. Có thể làm cho Tô Nguyệt Đình nguyện ý không gặp lại Trần Quốc Bảo, mà lại muốn sinh đứa bé của Trần Quốc Bảo, có thể thấy được chuyện này đau lòng biết bao.
“Nguyệt Đình.”
Võ Hạ Uyên thành khẩn nói: “Còn sống mới là quan trọng nhất, đứa bé này…”
“Hạ Uyên, tôi phải sinh nó ra”